Ta Dựa Nói Ngọt Tung Hoành Hậu Cung

Chương 36: Kỳ văn ngoắc ngón út của hắn



May mắn là Yến Thanh Việt không phái nhiều thích khách tới, đánh nhau một phen đã giải quyết xong xuôi. Nhìn xuống thi thể ở dưới chân, Yến Dĩ Tuần thu kiếm lại. Hắn trực tiếp bước qua thi thể, ôm Kỳ Văn đến chỗ xe ngựa: "Đi thôi."

Hắn khẳng định: "Yến Thanh Việt sẽ còn phái thêm người ám sát chúng ta, tình hình ở Hoài Bắc cũng không thể chậm trễ, chúng ta cần sớm lên đường đến Hoài Bắc."

Sắc trời dần tối muộn, những người khác đi đường đã khá mệt mỏi, nếu ở lại lâu hơn không biết chừng sẽ gặp mai phục tiếp. Nơi này không nên ở lâu, Trì Linh gật đầu đồng ý. Bọn họ lên xe ngựa, tiếp tục hành trình.

Trên đường vừa đi vừa nghỉ, gấp gáp khoảng hai mươi ngày đã đến được Hoài Bắc. Tiến vào địa phận của Hoài Bắc có thể thấy rõ ràng càng vào sâu bên trong càng vắng vẻ, yên tĩnh.

Xe ngựa dừng lại tại cửa khẩu, việc kiểm soát ra vào cửa khẩu Hoài Bắc coi như nghiêm ngặt. Mọi chiếc xe ngựa và người đi đường đều phải có văn thư thông hành mới có thể đi qua. Lục Diên lấy văn thư ra, thuận lợi tiến vào Hoài Bắc.

Tri phủ Hoài Bắc ra tiếp đón bọn họ.

Mặt của Tri phủ lúc này buồn rười rượi, tóc đen đã xen lẫn vài sợi tóc bạc, hai mắt hằn đầy tơ máu, hiển nhiên là bộ dạng ăn không ngon ngủ không yên.

Trên người Tri phủ mặc một lớp quần áo dày, miệng được che kín bằng vải bố. Ông ta ra lệnh cho người dưới trướng đem vải bố dùng để bịt mũi miệng phân phát cho binh sĩ, sau đó cung kính chào hỏi.

"Nhị điện hạ, tướng quân, Vương phi."

Yến Dĩ Tuần khẽ gật đầu, hỏi thăm tình hình đại khái của Hoài Bắc: "Quan khẩu Hoài Bắc cho phép thông hành như thế nào?"

Tri phủ mệt mỏi trả lời: "Hồi bẩm Nhị điện hạ, phải có văn thư thông hành mới được phép qua."

Yến Dĩ Tuần híp mắt, chất vấn: "Khi nãy trên đường, ta nhìn thấy vài chiếc xe ngựa ra khỏi Hoài Bắc, là ai duyệt văn thư thông hành?"

"Bọn họ là..." – Không ngờ Yến Dĩ Tuần lại để ý đến chuyện này, Tri phủ lập tức cảm thấy đại họa sắp giáng đầu, không dám trả lời.

"Là gì?"

Tri phủ ấp úng nói: "Là phú thương giàu có ở Hoài Bắc."

Phú thương...

Yến Dĩ Tuần nghiêm nghị nói: "Ngươi đừng nói là ngoại trừ những người hôm nay ta vừa thấy, có không ít phú thương đã ra khỏi thành?"

Tri phủ Hoài Bắc nghe xong liền quỳ phịch xuống đất, run rẩy nói: "Vi thần biết sai, vi thần đáng chết."

Kiểm soát nghiêm ngặt nhưng lại cho phép phú thương thông hành. Nếu lỡ như trong số những phú thương đó có người vô tình nhiễm bệnh, để bọn họ ra khỏi Hoài Bắc chẳng khác nào rải độc ngàn dặm.

E rằng cái gọi là kiểm soát nghiêm ngặt chính là nghiêm ngặt với bách tính thường dân.

"Biết sai?"

Yến Dĩ Tuần nhìn xuống, lạnh lùng truy hỏi: "Tất cả người dân đều bị phong tỏa ở Hoài Bắc, sao phú thương lại là ngoại lệ?"

"Với tiêu chuẩn kép như vậy, không biết có bao nhiêu bách tính vì ngươi mà mất mạng. Đợi tình hình dịch bệnh ở Hoài Bắc xử lý xong, ngươi có thể chủ động từ chức."

Tri phủ nào dám nói chuyện, chỉ run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất, miệng không ngừng nói thần biết sai, thần đáng chết.

Vài ba câu nói đã đoạt mất mũ ô sa của Tri phủ, Kỳ Văn ở bên cạnh Yến Dĩ Tuần lâu ngày xém chút là quên mất hắn vô cùng mạnh mẽ quyết đoán.

"Đứng lên đi." – Yến Dĩ Tuần lấy vải bố bịt kín miệng lại: "Mau hạ lệnh xuống, tất cả mọi người ở Hoài Bắc không được phép rời khỏi đây dù có thân phận gì. Còn những người đã rời đi mấy ngày gần đây thì phái người theo dõi, sau khi xác nhận không bị lây nhiễm thì không cần theo dõi nữa."

Tri phủ sợ không dám hó hé: "Vâng, vâng..."

Yến Dĩ Tuần nhìn ông ta: "Dẫn đường."

Tri phủ nghe lệnh, bò từ dưới đất đứng lên, dẫn đường ở phía trước. Yến Dĩ Tuần sau đó ra lệnh cho thuộc hạ thu xếp binh sĩ, đi theo Tri phủ tiến vào trong thành.

Bầu không khí nghiêm trang, Kỳ Văn hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt của Yến Dĩ Tuần như vậy. Y vô thức xích lại gần Yến Dĩ Tuần, ngoắc ngoắc ngón út của hắn.

Dáng vẻ nghiêm túc hơi buông lỏng một chút, nét mặt của Yến Dĩ Tuần dịu đi, hỏi: "Thế tử lạnh à?"

Kỳ Văn lắc đầu.

Y nhẹ nhàng đung đưa ngón út của Yến Dĩ Tuần, có ý xoa dịu hắn. Ngoài ý muốn, Yến Dĩ Tuần lần đầu tiên nắm lại tay của Kỳ Văn, lòng bàn tay có vài vết chai mỏng, vuốt ve ngón tay y.

Không có từ ngữ dư thừa nào nhưng Kỳ Văn lại cảm thấy rất an tâm. Cảm giác như chỉ cần có Yến Dĩ Tuần ở đây, không vấn đề nào không được giải quyết.

Tri phủ dẫn mọi người đến điểm nghỉ chân, bên trong có thái y đang thảo luận tình hình dịch bệnh. Yến Dĩ Tuần chọn đại một người, thái y vẻ mặt đau khổ báo cáo tình hình: "Bẩm điện hạ, ôn dịch lần này tốc độ lan truyền rất nhanh, mấy ngày liên tiếp đã thất thủ một nửa Hoài Bắc. Huyện Dương Phong là khu vực bị thiệt hại nặng nhất, trong vài ngày ngắn ngủi đã chết không ít người!"

"Toàn bộ Hoài Bắc đều đang hoảng sợ, ai cũng lo lắng người tiếp theo chết sẽ là mình. Hiện tại chỉ tạm thời khiến họ yên lòng, nếu tiếp tục kéo dài dân chúng sẽ tìm cách chạy mất!"

Yến Dĩ Tuần xoa giữa mày, trên đường đến Hoài Bắc hắn cũng quan sát được đại khái tình huống. Người dân đóng cửa không ra ngoài, trong không khí thì tràn ngập mùi xác chết thối rữa, còn có cả mùi chua*. Không biết đã chết bao nhiêu người mới có mùi nồng nặc như vậy.

*Ở bản gốc là 还夹杂着白酒的味道 (còn lẫn với mùi rượu trắng), mình không rõ mùi rượu ở đây là gì nên để là mùi chua nha.

Dù không nhìn thấy xác chết nhưng từ mùi hôi thối cũng có thể đoán ra thảm trạng tử vong. Yến Dĩ Tuần cả đường đi đều nhíu chặt lông mày: "Đã điều tra ra nguồn gốc ôn dịch chưa?"

Thái y chậm rãi trình bày: "Trường hợp đầu tiên ở huyện Dương Phong là một người bán thịt, bình thường thích ăn các loại thức ăn hoang dã. Hôm đó sau khi ăn thịt thú rừng thì bắt đầu có biểu hiện sốt cao không giảm và ho dai dẳng."

"Nhị điện hạ." – Nói đến đây, thái y phất áo quỳ xuống đất: "Hoài Bắc đã mưa liên tục mấy ngày không dứt, hiện tại mỗi nhà đều còn rất ít lương thực, cho dù không bị nhiễm ôn dịch cũng sẽ chết vì đói mất! Thần khẩn cầu điện hạ cấp lương thực từ phía triều đình!"

Lời thái y nói không sai, nếu Hoài Bắc cứ tiếp tục thế này, dù không chết vì nhiễm ôn dịch cũng sẽ chết đói vì không có thức ăn.

Yến Dĩ Tuần nhanh chóng đỡ thái y dậy, nghiêm túc nói: "Ta sẽ bẩm báo lên triều đình, nhưng bây giờ dù có báo cáo thì vận chuyển lương thực từ Cảnh Thành đến Hoài Bắc cũng mất gần hai tháng."

"...Khoảng thời gian này e là phải nhờ các vị cố gắng ổn định tâm tình của dân chúng."

Trì Linh cũng nói đôi lời trấn an: "Ta sẽ lập tức phái người trở về điều động quân binh tới, đề phòng phát sinh bạo loạn."

Những lời này tạm thời xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng các thái y. Đám người nghe xong đều quỳ xuống dập đầu.

Những thái y này đã ở đây hơn nửa tháng, chăm sóc bệnh nhân hết ngày dài rồi đến đêm thâu, lúc này sắc mặt đều phờ phạc. Trong thời gian này, có vài thái y vô tình bị nhiễm bệnh, bệnh nhân thì chết dần chết mòn, mỗi lần có người bị lây nhiễm đều sẽ kích động dây thần kinh của những người khác. Những thái y này đã chống đỡ cả áp lực thể chất lẫn tinh thần, kiên trì giữ vững hơi thở của mình.

Sự xuất hiện của Yến Dĩ Tuần chắc chắn đã mang đến cho họ một tia hi vọng.

"Đi thôi." – Yến Dĩ Tuần cụp mắt, nhìn về phía Tri phủ Hoài Bắc: "Dẫn ta đi xem bệnh nhân."

Tri phủ không dám nói lời thừa thải, nhanh nhẹn dẫn đường.

Bệnh nhân được tập trung và cách ly bên trong một căn lều nhỏ, bên ngoài có trọng binh canh giữ và song sắt vây quanh. Lúc này, có vài binh sĩ đang mang bệnh nhân vào trong lều, có vài người đến khiêng ba bốn bệnh nhân đi vào.

Yến Dĩ Tuần đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng ho khan không ngừng, những bệnh nhân bên trong đều có gương mặt tiều tụy, hầu hết thì đang thoi thóp. Thêm vào đó, mưa to liên tục khiến căn lều vừa ướt vừa lạnh, không gian chật hẹp nên bệnh nhân phải chen chúc nhau. Cảnh tượng nhồi nhét, tối tăm, đứng ở cửa đã nghe mùi hôi thối.

Vừa giống chuồng heo, lại vừa giống ngục giam.

Biết là cách ly, nhưng môi trường cách ly lại tệ hại đến mức này. Tên Tri phủ đúng là hèn kém, làm việc dây dưa lòng vòng, vừa cẩu thả vừa nửa vời.

Yến Dĩ Tuần lập tức giận dữ, Kỳ Văn thấy vậy giật giật ống tay áo của hắn, mở miệng trước: "Tri phủ đại nhân, ta nghĩ chắc là phải dựng một căn lều lớn hơn."

Trì Linh chán ghét nói thêm: "Tri phủ đại nhân, hi vọng lần này ngươi làm việc nhanh gọn hơn một chút."

Tri phủ Hoài Bắc giờ đã không còn quan tâm đến cái mũ ô sa của mình, ông ta chỉ cầu Yến Dĩ Tuần không chém đứt đầu ông ta khi đang tức giận là được, hiện tại tất nhiên là răm rắp làm theo.

Yến Dĩ Tuần vào lều, đa số mọi người đều mang ánh mắt vô hồn, thấy có người đến chỉ hơi ngẩng lên nhìn một chút. Bọn họ đã mất đi hi vọng sống rồi.

Vẻ mặt của Yến Dĩ Tuần nghiêm túc, hắn nói lớn: "Triều đình chưa hề từ bỏ Hoài Bắc."

Một câu nói khiến mọi người trong lều đều nhìn ra cửa, vẻ mặt đờ đẫn, ngờ nghệch. Những chuyện cần bàn giao đều đã bào giao, Yến Dĩ Tuần chỉ nói đến đây, sau đó thở dài quay người rời đi.

Màn đêm đã buông xuống, đoàn người đi đường mệt mỏi cũng nên nghỉ ngơi một hồi.

Trên đường trở về, Kỳ Văn thấy một cảnh tượng kỳ lạ. Hai bên gia đình đang bế con đến gặp mặt nhau, lúc tới nơi thì đổi con cho nhau. Đứa trẻ thấy mình bị người lạ dắt đi thì gào khóc đòi cha mẹ. Nước mắt nước mũi giàn giụa, tiếng khóc nghe mà xót xa, nhưng cha mẹ của đứa bé không hề quay đầu lại dù chỉ một chút.

Tại sao lại muốn đổi con? Vì sao không quay đầu lại khi đứa bé kêu khóc? Kỳ Văn thấy khó hiểu.

Nhưng quan thanh liêm còn khó can dự việc nhà người khác, cho dù Kỳ Văn không nỡ nhìn đứa bé gào khóc, y cũng không có quyền can thiệp vào.

Sau khi trở về chỗ ở tắm rửa, Yến Dĩ Tuần mài mực cầm bút. Hắn muốn nhanh chóng báo cáo tình hình ở Hoài Bắc, sau đó phải lập tức sai người đưa sổ về Cảnh Thành gấp.

Trì hoãn một ngày cũng không được.

Kỳ Văn bưng bát canh gừng nhẹ nhàng đặt vào tay Yến Dĩ Tuần. Y nhìn sang cuốn sổ gấp, trên sổ là nét chữ cứng cáp mạnh mẽ của Yến Dĩ Tuần.

"Điện hạ, uống chén canh gừng này đi rồi viết tiếp." – Kỳ Văn đi vòng ra sau lưng Yến Dĩ Tuần, khoác tay lên bả vai hắn.

Y không nặng không nhẹ nắn bóp vai cho Yến Dĩ Tuần: "Hôm nay mệt nhọc cả ngày rồi, hơn nữa cũng gấp rút đi đường gần nửa tháng. Bây giờ ngươi là điểm tựa của mọi người, không thể khiến bản thân kiệt sức trước được."

Yến Dĩ Tuần đặt bút xuống, bất lực xoa huyệt Thái dương: "Tình hình ở Hoài Bắc còn tệ hơn ta tưởng."

"Trước khi đến đã chuẩn bị trước tâm lý, không ngờ lại vượt quá giới hạn như vậy. Tên Tri phủ Hoài Bắc đó rốt cuộc đã làm được trò trống gì?"

"Đợi tình hình Hoài Bắc được xử lý xong xuôi, ta nhất định phải..."

Nửa câu sau kẹt lại trong cổ họng, Yến Dĩ Tuần hơi cứng đờ bởi vì hắn cảm nhận được Kỳ Văn nãy giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên vươn tay vuốt lông mày của hắn. Kỳ Văn cúi người rất gần, vài sợi tóc rủ xuống quét qua vai và cổ hắn.

Yến Dĩ Tuần nghe thấy Kỳ Văn nhỏ giọng nói: "Điện hạ, đừng lúc nào cũng nhíu mày, hằn nếp nhăn sẽ không đẹp đâu."