Ta Dựa Nói Ngọt Tung Hoành Hậu Cung

Chương 50: Nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng nam nam có thể



Tiết trời dần chuyển lạnh, nhiệt độ cũng thấp hơn trước.

Đảo mắt đã qua hai tháng, thân thể của Yến Dĩ Tuần trong khoản thời gian ngắn đã hồi phục hơn phân nửa, về cơ bản có thể cử động bình thường. Kỳ Văn và Ôn Nghiễn thông đồng lời nói, người ngoài chỉ biết Yến Dĩ Tuần bị thương quá nặng, vẫn chưa thể tỉnh dậy.

Yến Chiêu và Trì Linh vẫn thường đến Cảnh Dương Cung mỗi ngày sau khi hạ triều, còn công chúa Thượng Thanh cũng thường xuyên đặc biệt ghé thăm. Mỗi khi có người đến, Yến Dĩ Tuần đều sẽ giả vờ ở trạng thái hôn mê.

Cứ như vậy giấu diếm được hai tháng mà không bị ai phát hiện.

Hiện tại chỉ cần chờ Trì Linh và Yến Chiêu đại hôn, để xem Nguyên Đức Đế rốt cuộc sẽ tỏ thái độ gì với Yến Thanh Việt.

Gần đây liên tục nghe tin Nguyên Đức Đế răn dạy Yến Thanh Việt trên triều, một bộ phận của đảng Đại hoàng tử trở mặt đi theo Ngũ hoàng tử. Tuy nhiên, người thu lợi như Yến Chiêu lại luôn vì Yến Thanh Việt mà làm trái ý Nguyên Đức Đế.

Thực sự rất kỳ lạ.

Kỳ Văn có linh cảm bất an, loại dự cảm này đè nặng trong lòng y. Y luôn cảm thấy đại hôn của Yến Chiêu và Trì Linh là một bước ngoặt, sắp có chuyện lớn xảy ra.

Trong phòng tắm, Kỳ Văn cẩn thận kỳ lưng cho Yến Dĩ Tuần. Mặc dù cơ thể của Yến Dĩ Tuần đã gần như hồi phục hoàn toàn, nhưng Kỳ Văn vẫn sợ mình vô tình gây ra vết thương mới cho hắn, cho nên y không dám dùng chút lực nào.

Yến Dĩ Tuần dựa vào thùng gỗ, cảm nhận được lực đạo nhẹ nhàng của Kỳ Văn thì hắn cười cười, trêu ghẹo: "Chẳng lẽ gần đây đồ ăn của Cảnh Dương Cung không ngon hay sao mà ngươi chẳng có chút sức nào vậy?"

Kỳ Văn nghe xong liền không phục, rõ ràng là sợ làm ngươi đau, vậy mà ngươi lại nói ta chưa ăn cơm. Kỳ Văn hừ một tiếng, ném khăn tắm lên lưng Yến Dĩ Tuần: "Ta làm không nổi, ngươi tự chà lưng đi."

Yến Dĩ Tuần còn chưa kịp thu lại ý cười, thấy Kỳ Văn thực sự muốn bỏ đi thì vội vàng xoay người kéo Kỳ Văn lại: "Đừng mà, sao ta tự chà được."

Kỳ Văn liếc mắt: "Vậy ta gọi Ngưỡng Thu cho ngươi, để nàng chà lưng cho."

Yến Dĩ Tuần khẽ nhếch môi: "Ngưỡng Thu cũng không được, nam nữ thụ thụ bất thân."

Kỳ Văn nghe xong thì trừng mắt: "Ngươi to lớn như vậy, còn biết thẹn thùng sao."

"Ta là nam tử nhà lành, tất nhiên biết thẹn." – Yến Dĩ Tuần vừa dỗ vừa kéo Kỳ Văn lại: "Nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng nam nam thì có thể."

Yến Dĩ Tuần cong môi: "Văn Nhi."

Giọng nói của hắn từ tính trầm thấp, cùng với đó là nhiệt độ ấm nóng trong phòng tắm, thêm vào chút sương mỏng lượn lờ trước mắt.

Kỳ Văn hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn chiều theo Yến Dĩ Tuần, lại cầm khăn lên.

Yến Dĩ Tuần đang mặt đối mặt với Kỳ Văn, ánh mắt của y hơi rơi xuống ngực hắn.

Phía trên rõ ràng có một vết sẹo. Mặc dù vết thương đã khép lại nhưng vẫn lưu lại vết tích không biết bao giờ mới mất đi. Kỳ Văn đau lòng không nói nên lời, vươn tay sờ nhẹ vết thương.

Yến Dĩ Tuần nhìn theo ánh mắt của Kỳ Văn, phát hiện y đang nhìn chằm chằm miệng vết thương của mình, trong lòng cũng đoán được y đang đau lòng cho hắn.

Sương mỏng bốc lên, mái tóc đen nhánh của Kỳ Văn lỏng lẻo, tựa như chỉ cần hơi kéo nhẹ một cái liền sẽ bung xõa tán loạn. Áo mỏng trên người bị thấm ướt một hai chỗ, càng che càng hở.

Kỳ Văn đẹp như vậy, ngay cả khi tùy ý mặc đồ cũng khiến lòng người ta ngứa ngáy.

Yến Dĩ Tuần trầm thấp cười một tiếng, ngoắc ngoắc ngón út Kỳ Văn, biết rõ y đang nghĩ gì còn cố hỏi: "Sao Thế tử không nói chuyện?"

Yến Dĩ Tuần hơi kéo âm cuối lên, giọng nói nóng bỏng như làn sương mờ.

Hơi nước ấm áp phà lên mặt, Kỳ Văn chợt nhận ra nhìn chằm chằm vào ngực trần của người khác thì có hơi kỳ cục, thế là y vội vàng thu tay lại, rời đi tầm mắt. Nét mặt Kỳ Văn vừa hoảng vừa thẹn thùng, càng nói càng giấu đầu hở đuôi: "Ta không phải cố ý nhìn ngươi đâu."

Yến Dĩ Tuần nở nụ cười không rõ ý vị, một tay chống lên thùng gỗ, thản nhiên nói: "Thật ra, dù ngươi cố ý nhìn cũng không sao, ta không ngại."

Kỳ Văn không nghe nổi nữa: "Ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy, mau tắm cho xong đi."

Yến Dĩ Tuần cố ý kéo dài âm thanh: "Nhưng mà nước hình như hơi lạnh——"

Lạnh?

Kỳ Văn sững người, nước lạnh sao được. Nếu Yến Dĩ Tuần vì tắm nước lạnh mà trúng phong hàn, thương thế trở nên nghiêm trọng hơn thì phải làm sao?

Kỳ Văn vội vàng vén tay áo lên rồi thò tay vào trong nước, đo thử nhiệt độ. Y phát hiện nước vẫn ấm như cũ, sao Yến Dĩ Tuần lại nói lạnh: "Đâu có lạnh."

Yến Dĩ Tuần giả vờ như không biết: "Ngươi thử lại xem, ta thấy lạnh, toàn thân đều rét run rồi."

Kỳ Văn không rõ lắm, lại thò tay vào trong nước xem thử lần nữa, vẫn không cảm thấy lạnh. Nhưng Yến Dĩ Tuần lại nói như vậy, trong lòng Kỳ Văn hơi siết lại: "Chẳng lẽ vết thương vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên mới thấy lạnh sao? Có cần ta đi gọi Ôn thái y không?"

"Muộn như vậy rồi, không cần phiền Ôn thái y đi một chuyến đâu." – Yến Dĩ Tuần hơi dùng sức kéo lấy cánh tay Kỳ Văn. Sau đó chỉ nghe tiếng nước ùm một tiếng, Yến Dĩ Tuần đã kéo cả người Kỳ Văn vào trong làn nước.

Nước bắn tung tóe khắp nơi, tràn hết ra sàn nhà.

"Phi, phi." – Cả người Kỳ Văn đều ngâm trong nước, y vén những sợi tóc ướt đẫm che mắt mình ra: "Ngươi làm gì đó."

Vẻ mặt Yến Dĩ Tuần vô tội: "Ta lạnh."

May mà thùng gỗ ở trong cung cũng khá lớn, hai nam nhân trưởng thành ngồi chung vẫn còn dư vài chỗ.

Kỳ Văn hứ hai tiếng: "Ngươi lạnh thì lạnh, kéo ta vào đây làm gì?"

Yến Dĩ Tuần chơi xấu, hắn như muốn dính lên người Kỳ Văn: "Ôm ngươi thì không lạnh nữa."

Kỳ Văn không nói nên lời, nhưng y vẫn chiều theo duỗi tay ra ôm lấy Yến Dĩ Tuần: "Sao ngươi giống đứa trẻ vậy chứ."

Yến Dĩ Tuần không cam lòng chỉ ôm ôm thông thường, hắn nhẹ nhàng hôn lên cổ Kỳ Văn: "Văn Nhi."

Phần cổ cảm nhận được hô hấp ấm áp phả xuống cùng với xúc cảm mềm mại áp lên, Kỳ Văn bỗng nhiên cảm thấy mình như rơi vào bẫy, vươn tay đẩy Yến Dĩ Tuần ra: "Đừng có hôn ta."

Đáng tiếc, Kỳ Văn vì lo lắng cho vết thương của Yến Dĩ Tuần nên không dùng quá nhiều sức, ngược lại nhìn giống như dục cự còn nghênh.

Hắn hôn từ cổ đến cằm rồi đến vành tai, hô hấp của Yến Dĩ Tuần nặng nề hơn mấy phần, ghé vào tai Kỳ Văn thì thầm: "Văn Nhi."

Giọng nói của hắn khàn khàn: "...Hôm nay chúng ta làm tròn lễ tiết đi."

Cơ thể Kỳ Văn trong nháy mắt đã mềm nhũn, cánh tay vẫn hơi đẩy Yến Dĩ Tuần ra: "Ở đây không được."

Yến Dĩ Tuần tinh tế ôm lấy vòng eo thon của Kỳ Văn để y không ngã xuống: "Không sao, ta đỡ được."

Phần eo có chút nhột, hơi đụng chạm một chút y liền muốn né ra: "Ta...ta cái gì cũng không biết."

Yến Dĩ Tuần không nhiều lời, một tay ôm lấy phần eo của Kỳ Văn, tay còn lại vuốt dọc sống lưng của y hướng lên, cuối cùng đỡ lấy phần gáy. Đầu ngón tay đầy vết chai mỏng không ngừng xoa nắn phần gáy của Kỳ Văn, đôi mắt Kỳ Văn dần nhiễm ái tình, y muốn.

Nụ hôn của Yến Dĩ Tuần hoàn toàn khác với vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày của hắn. Nụ hơn cực kỳ nóng bỏng lại thâm trầm, dịu dàng lại chu đáo.

Quanh thân là làn nước bao trùm, Kỳ Văn chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy đứng không vững. Y ngẩng đầu lên để lộ cần cổ trắng như tuyết, vạn phần khó nhịn.

Kỳ Văn cảm giác được cơ thể của mình trở nên khác thường.

Yến Dĩ Tuần đã sớm không nhịn nổi nữa, nhưng lại thấy Kỳ Văn có vẻ chưa nguyện ý cho lắm, vì y không làm ra hành động gì cả.

Hắn vuốt ve gáy của Kỳ Văn, hỏi: "Văn Nhi, có thể không?"

Lý trí của Kỳ Văn đã bị đánh tan bởi dòng nhiệt lưu không dứt, y hơi nheo mắt, môi khẽ mở: "Ừm."

Một tiếng ừm này liền khiến nhiệt độ trong phòng tắm bỗng nhiên tăng lên.

——————【 Kéo rèm 】——————

Nước trong thùng gần như tràn hết ra sàn, y phục ướt sũng bám chặt lên người. Trên mặt đất đều là nước, trong phòng cũng ngổn ngang, bừa bộn.

Kỳ Văn cắn môi dưới, toàn thân mất lực, mệt mỏi ôm lấy cổ Yến Dĩ Tuần.

Đáng chết, Yến Dĩ Tuần như vậy có chỗ nào giống dáng vẻ hồi phục không tốt?! Bình thường phải giả vờ ngủ lừa gạt đám người Yến Chiêu thì không nói, ở trước mặt mình còn giả vờ yếu đuối!

Rõ ràng là hồi phục rất tốt!

Bình thường y đều sợ sẽ vô tình đụng trúng vết thương của hắn, vậy mà hắn không hề để trong lòng chút nào! Kỳ Văn thầm mắng trong lòng, rồi cắn một cái vào tai Yến Dĩ Tuần.

Vành tai hiện lên dấu răng vô cùng rõ ràng, Yến Dĩ Tuần hơi đau, nói: "Sao lại cắn ta?"

Kỳ Văn giọng nói vẫn còn hơi khàn khàn, hung dữ nói: "Trong lòng ngươi tự rõ!"

Yến Dĩ Tuần vẫn như cũ ôm lấy eo Kỳ Văn, Kỳ Văn càng nghĩ càng giận, cảm giác giống như thiếu nữ bị lừa gạt vậy: "Buông ta ra!"

"Sao lại như vậy, vừa nãy đồng ý cũng là ngươi, bây giờ tức giận cũng là ngươi." – Yến Dĩ Tuần ngược lại tỏ ra ấm ức trước, nhưng vẫn trêu đùa: "Chẳng lẽ vừa nãy ta không làm ngươi thoả mãn, nên đổi ý rồi?"

Kỳ Văn hừ nhẹ một tiếng: "Phải, không thoả mãn chút nào."

Đường đường là Nhị hoàng tử, từ nhỏ hắn đã ganh đua, tranh cường háo thắng. Bị người trong lòng nghi ngờ năng lực, sao hắn có thể nhịn đây? Thế là hắn hùng hổ nói: "Vậy làm lại lần nữa."

Kỳ Văn hơi đá Yến Dĩ Tuần một cái: "Tìm chỗ mát mẻ rồi ra đó đứng đi."

"Sao vậy được?" – Yến Dĩ Tuần cố ý giả bộ như bị đau: "Nếu như truyền ra ngoài, người khác sẽ cho rằng Tiểu thế tử của Kỳ hầu phủ là người vô trách nhiệm, vậy phải làm sao?"

Thắt lưng Kỳ Văn cực kỳ đau nhức, khinh thường Yến Dĩ Tuần diễn kịch: "Vậy ngươi đi truyền ra ngoài đi."

Không biết từ bao giờ Yến Dĩ Tuần lại trở thành như thế này, Kỳ Văn có hơi nhớ dáng vẻ lạnh lùng trước kia của hắn.

"Không được." – Yến Dĩ Tuần vùi đầu vào cổ Kỳ Văn, ôm chặt lấy eo của y: "Ta không cho phép người khác nói xấu ngươi."

Khi Yến Dĩ Tuần nói chuyện, hơi thở ấm áp toả ra từ miệng hắn phả lên cổ y, Kỳ Văn đột nhiên cảm thấy cả người lại tê dại.

"Kỳ Văn." – Yến Dĩ Tuần lại ghé bên tai Kỳ Văn, đôi môi không biết vô tình hay cố ý lướt trúng vành tai của y: "May mà lúc đầu ta cầu phụ hoàng tứ hôn."

"May mà nguyện vọng của mẫu phi là muốn ta cưới ngươi."

"May mà ngươi đồng ý gả cho ta."

"Ta thích ngươi, Kỳ Văn."

Mỗi câu mỗi chữ đều rơi vào trái tim Kỳ Văn, một vị hoàng tử cao cao tại thượng hạ giọng nói lời tâm tình bên tai mình, trái tim Kỳ Văn mềm nhũn, rối tung.

Cho đến khi sau lưng truyền đến cảm giác như có bộ phận gì đó cọ vào, Kỳ Văn mới cứng đờ, giật nảy mình một cái.

Lại nữa!

Cái gì mà tâm tình, cái gì mà thổ lộ! Y nhổ!

Miệng lưỡi nam nhân, đúng là lừa người gạt quỷ!

Sau nửa canh giờ, Yến Dĩ Tuần mặt mày tươi rói leo ra khỏi thùng gỗ, khoác lên một kiện áo ngoài hơi mỏng. Hắn đi tới cửa dặn dò Ngưỡng Thu đang đứng ở ngoài: "Đi nấu thêm một thùng nước nóng đi."

Ngưỡng Thu vô thức đáp lại: "Vâng."

Đang định đi đến phòng nấu nước, bước chân Ngưỡng Thu hơi dừng lại, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Không phải Nhị điện hạ vừa tắm một lần rồi sao??