Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Chương 2: Tìm một tông môn khác



Thành Vân Trung nằm giữa năm đại tông môn, nơi này không thua gì hoàng thành cổ đại, tùy tiện gặp một người cũng có khả năng đều là đệ tử đại tông môn, hơn nữa hàng hóa cũng đắt đến quá đáng.

"Ông chủ, bao bao nhiêu tiền một cái bánh bao?" Nàng nuốt nuốt nước miếng, sau khi ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn, không thể kìm chế mà hỏi giá, sau khi Trúc Cơ mới có thể tích cốc, nguyên thân mới là Luyện Khí tầng thứ 3, cách tích cốc còn rất xa.

"Ba khối linh thạch trung phẩm."

Diệp Kiều nhanh chóng bình tĩnh đáp: "Quấy rầy rồi."

Trong túi không gian của nàng chỉ có tổng cộng một trăm khối linh thạch trung phẩm, không chỉ phải ăn cơm mà còn phải thuê khách điếm, ở Vân Trung Thành hàng hóa đắt đỏ này, chỉ sợ không quá ba ngày nàng đã thành vô sản rồi.

Diệp Kiều cuối cùng cũng hiểu vì sao nguyên chủ bị hành thảm như vậy còn không chịu xuống núi. Sau khi xuống núi, cuộc sống thật sự quá khó khăn a.

Chức nghiệp dễ kiếm tiền nhất Tu chân giới chính là phù tu cùng đan tu, Nguyệt Thanh Tông có thể bước lên vị trí một trong năm đại tông môn, trừ bỏ có nhiều phù tu, thì làm người đỏ mắt chính là phần tài lực hùng hậu của họ.

Diệp Kiều tùy tay kéo bừa một vị tán tu lại, dò hỏi chỗ có thể mua bút lông sói cùng giấy bùa.

"Cửa hàng có đấy." Đối phương rất nhiệt tình: "Ngươi là phù tu sao?"

Ở Tu chân giới, địa vị của phù tu cùng đan tu rất cao, Diệp Kiều lắc lắc đầu, đáp: "Không phải."

Nguyên chủ là kiếm tu, Diệp Kiều cũng chưa từng vẽ phù bao giờ, nhưng chỉ ngồi ăn mà không làm không phải là cách sống của nàng, phải thử một chút mới được.

Ở thời hiện đại nàng là một người làm công ăn lương, không chỉ thiết kế còn kiêm luôn làm mô hình, tới Tu chân giới cũng không thể nào tránh khỏi vận mệnh làm công này.

Cũng nhờ có công việc cũ ban tặng, Diệp Kiều luyện được một thân bản lĩnh đã gặp qua là không quên được, thân thể này tựa hồ cũng kế thừa điểm này, đơn giản nhắm mắt hồi tưởng một chút, liền có thể nhớ được rõ ràng rành mạch cách vẽ bùa chú của Nguyệt Thanh Tông.

Bởi vì là lần đầu tiên học vẽ bùa, nàng chỉ có thể dựa vào cảm giác, dựa theo hướng dẫn trong sách, nín thở ngưng thần, thử đem linh lực nhập vào bút lông sói. Khi ngòi bút vừa chạm lên mặt giấy, thần thức liền truyền đến cảm giác hơi đau đớn, Diệp Kiều định thần, mơ hồ hiểu đây là bước đầu tiên khi vẽ bùa.

Theo trí nhớ của nguyên chủ, Diệp Kiều hồi tưởng lại bộ dáng của nhóm phù tu lúc vẽ bùa khi trước, không hề do dự, phù văn phức tạp lập tức hiển hiện sôi nổi trên giấy, theo hình dáng hoàn thành, động tác trong tay nàng càng lúc càng nhanh, thẳng đến khi nét bút cuối cùng rơi xuống. Dọc tấm giấy linh phù nổi đầy hoa văn lấp lánh kim quang. Diệp Kiều nhìn chằm chằm tấm phù không chớp mắt. Chỉ cần không rách chính là thành công. Vẽ bùa đều dễ dàng như vậy sao?

Ý niệm này vừa mới xuất hiện, giây tiếp theo nàng liền cảm thấy từ trong mũi có thứ gì đó chảy xuống. Nàng đưa tay lên sờ thử, phát hiện đó là máu.

Diệp Kiều: "..."

Quả nhiên vẽ bùa không phải là việc người bình thường có thể làm.

Bởi vì không cảm thấy thân thể không khoẻ, nghĩ đến túi không gian rỗng tuếch của mình, nàng dứt khoát nâng cao tinh thần, tiếp tục hăng hái nhấc bút vẽ thêm mấy lá bùa. Sua khi vẽ xong 7 tấm bùa, nàng rốt cuộc không chịu đựng nổi nữa, nằm vật trên bàn lâm vào hôn mê. Đây là di chứng sau khi thần thức bị tiêu hao quá độ.

Diệp Kiều vẽ xong liền ngất xỉu, tỉnh lại liền cắn răng tiếp tục vẽ, bộ dáng chăm chỉ phấn đấu khiến chính nàng cũng không kìm được mà lệ rơi đầy mặt. Là yêu thích sao? Là trách nhiệm sao? Đều không phải! Mà là nghèo. Bần cùng khiến người ta tiến bộ, những lời này không phải là không có đạo lý.

Những lá bùa Diệp Kiều vẽ chính là bùa chú có phẩm cấp thấp nhất, Tật Phong phù, Hôn Mê phù.

Nàng kẹp thử một lá bùa Tật Phong, dán lên người mình. Nghe nói bùa này có thể làm người ta chạy rất nhanh. Sau khi Diệp Kiều dán bùa lên, cảm thấy cũng không có gì đặc biệt, nàng đợi một lát, thấy vẫn không có động tĩnh gì liền cho rằng có lẽ là bản thân đã thất bại.

Nàng cũng không thất vọng, rốt cuộc trong trí nhớ của nguyên chủ, dù là mấy đệ tử thân truyền của Nguyệt Thanh Tông cũng không có khả năng lần đầu tiên vẽ bùa liền thành công. Thất bại mới là bình thường.

Diệp Kiều chuẩn bị xé tật phong phù xuống, vẽ lại lần nữa, kết quả giây tiếp theo, bước chân liền không chịu khống chế, cả người giống hệt mũi tên rời cung bay thẳng về phía trước. Nàng căn bản không khống chế được cơ thể, cứ thế phi thẳng vào vách tường khách điếm, lập tức bức tường bị đánh ra một lỗ thủng hình người.

Diệp Kiều: "..."

Thân thể tu sĩ so với người bình thường cứng rắn khỏe mạnh hơn không ít, cho dù đụng thủng tường cũng không có bất kì chút cảm giác đau đớn nào. Một lúc lâu sau, Diệp Kiều mới gian nan bò từ trên mặt đất dậy, nhìn tấm Tật Phong phù rơi trên mặt đất đã mất đi hiệu lực. Thất kính thất kính, đây là sức mạnh của phù tu sao?

Cuối cùng dưới cái nhìn đày căm tức của ông chủ khách điếm, Diệp Kiều rưng rưng bồi thường hai mươi khối linh thạch làm phí sửa tường.

Chờ đến lúc mặt trời xuống núi, Diệp Kiều mang theo mấy lá bùa đã vẽ tốt đi đến chợ đen đầu cơ trục lợi. Nơi này là chợ đen lớn nhất của Tu chân giới, rất nhiều người tới đây để giao dịch, giá cả có cao có thấp, nàng định bán một lá bùa với giá mười khối linh thạch trung phẩm, không quá cao, thậm chí còn có thể coi là rẻ. Nhưng tu vi của nàng quá thấp, những tu sĩ đi ngang qua còn lười liếc nhìn nàng lấy một cái.

Diệp Kiều trông mong ngồi sau sạp hành nửa ngày, phát hiện ngay cả quán bán sách cấm gần đó còn bán tốt hơn nàng. Nàng tiếp tục nhẫn nại, đến khi đang tính toán nếu còn tiếp tục không có ai đến hỏi mua thì sẽ dẹp hàng, đổi nghề đi bán sách cấm, có lẽ là ông trời thương hại nàng, không chờ được người đến hỏi mua, ngược lại từ trên trời giáng xuống một thiếu niên dừng ở ngay trên quầy hàng của nàng.

Thiếu niên mặc một thân áo đỏ, dưới chân đạp kiếm, nhanh nhẹn đáp xuống đất, một chân còn vô cùng đường hoàng đạp sụp sạp hàng của Diệp Kiều, đã vậy hắn còn vô tri vô giác, lạnh giọng mở miệng cảnh cáo nói: "Dưới chân năm đại tông môn cấm rút kiếm."

Bị nam nhân cảnh cáo, nàng vốn còn muốn cùng người này lý luận một phen, kết quả thoáng nhìn thấy trên y phục của hắn có ám văn chuyên dùng cho các đệ tử thân truyền, trong lòng nàng hơi cả kinh, quyết đoán quay đầu bỏ chạy. Bản lãnh này cũng chỉ có một mình Diệp Kiều đạt thành thôi đấy.

"Vị đạo hữu này, làm phiền dịch dịch chân ra chút." Giọng nói của nàng thành khẩn: "Ngươi dẫm vào sạp của ta."

Nếu không phải bởi vì đánh không lại, Diệp Kiều hận không thể lập tức hóa thân thành Mã giáo chủ bắt lấy bả vai hắn rít gào, mẹ nó, ngươi biết ta lập cái sạp hàng này rất không dễ dàng không?

Thiếu niên hơi sửng sốt, lúc này mới chú ý tới hình như mình mới dẫm phải cái gì, hắn vội vàng dịch chân, nhìn sạp hành bị mình dẫm sụp, vội nói: "Ngại quá. Không làm ngươi bị thương chứ?"

"Không có." Nàng thẳng thắn đáp: "Nhưng hành vi của ngươi làm tinh thần ta thụ thương rất nghiêm trọng."

Thiếu niên không ngờ tinh thần của nàng lại yếu ớt như vậy, nhìn bộ dáng Diệp Kiều nghiêm túc, hắn không khỏi có chút ngượng ngùng, hỏi: "Ta bồi cho ngươi chút linh thạch được không? Một khối linh thạch thượng phẩm đủ chưa?"

Diệp Kiều vô cùng vui vẻ nhận tiền bồi thường, khom lưng nhặt chỗ bùa chú rơi vãi trên mặt đất nói: "Ta tha thứ cho ngươi."

Một khối linh thạch thượng phẩm bằng một trăm khối linh thạch trung phẩm đấy. Đúng là kẻ có tiền a. Nàng âm thầm cảm khái trong lòng.

Mộc Trọng Hi cũng vội vàng cúi xuống nhặt lại bùa cùng nàng, lúc này hắn mới để ý đến xấp bùa trong tay, không khỏi kinh ngạc: "Ngươi là phù tu?"

Diệp Kiều hàm hồ 'ừ' một tiếng. Sau khi nhặt hết bùa rơi trên đất, nàng mới phát hiện chung quanh đã có không ít tán tu đứng xem, bên tai còn có tiếng bàn luận không chút kiêng dè.

"Nhìn phục sức thì hình như là đệ tử thân truyền của Trường Minh Tông đấy?"

"Hẳn là thế rồi! Có thể ngự kiếm, tu vi ít nhất cũng phải từ Trúc Cơ trở lên, trừ mấy thân truyền kia hẳn là cũng không còn người khác."

Người vây xem náo nhiệt càng lúc càng nhiều, Diệp Kiều cầm bùa chú trong tay cũng bị một ít tán tu chú ý tới.

Y phục của đệ tử thân truyền Mộc Trọng Hi mặc trên người quá mức nổi bật, Diệp Kiều đứng cùng một chỗ với hắn tự nhiên cũng được người qua đường cho rằng nàng là đệ tử của năm đại tông môn.

Tán tu bình thường sẽ có sự tín nhiệm nhất định với 5 đại tông môn, lập tức có người tiến lên dò hỏi: "Tiểu muội muội, chỗ này của ngươi có những loại phù gì?"

"Hôn mê phù, cùng tật phong phù."

Đều chỉ là bùa chú cấp thấp, nhưng đối tán tu thì vẫn có tác dụng rất lớn, dù sao bọn họ không có tông môn che chở, vào nam ra bắc nhiều năm, trên người mang thêm mấy tấm bùa chú phòng thân cũng không thừa. Có điều một lá bùa do 5 đại tông môn cấp vô cùng quý giá, mà những loại bùa chú giá cả rẻ một chút, thì lại bị đám gian thương phỏng chế để lừa tiền, Diệp Kiều dính được chút ánh sáng của Mộc Trọng Hi, không tới vài phút, xấp bùa trên tay đã bị cướp sạch. Điều này càng làm cho nàng thêm kiên định với ý tưởng muốn gia nhập vào một tông môn khác.

"Ngươi cứ thế mà đi sao?"

Diệp Kiều thu linh thạch xong, chuẩn bị thu quán trở về khách điếm, nghe thấy Mộc Trọng Hi hỏi, liền không khỏi cảm thấy khỏi hiểu: "Bằng không?"

Mộc Trọng Hi trợn tròn mắt: "Ngươi không cần ta bồi thường sao?"

Diệp Kiều: "Không phải là ngươi đã bồi thường một viên linh thạch rồi à?"

Mộc Trọng Hi: "Nhưng tinh thần ngươi bị thương đấy."

Diệp Kiều: "..."

Tên thỏ trắng ngốc nghếch này là ở đâu rơi xuống vậy? Hay là đám đệ tử thân truyền của Trường Minh Tông đều làm đám thỏ trắng ngốc như thế? Nàng chỉ thuận miệng nói thôi mà hắn vẫn coi là thật sao?

Diệp Kiều hỏi: "Ngươi tên là gì?"

Trong tiểu thuyết, những người có dung mạo đẹp thì tên họ hẳn cũng sẽ rất hay, nàng rất tò mò không biết cái tên thỏ trắng ngây thơ này ở trong cuốn tiểu thuyết tu tiên vạn người mê sẽ đảm đương thân phận gì.

"Mộc Trọng Hi."

Diệp Kiều hơi sửng sốt. Đừng nói với nàng, đây chính là nhân vật nam phụ kia đấy nhé! Trong tiểu thuyết người vì nữ chủ mà tự hủy đạo tâm, không phải tên là Mộc Trọng Hi sao?

Thần sắc nàng có chút phức tạp, ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc chuyển thành thương hại.

Thiếu niên mở to mắt, hỏi: "Ngươi có ý tứ gì đấy?"

Diệp Kiều cũng ý thức được ánh mắt thương hại của mình quá mức rõ ràng, nàng giả vờ ho khan, không thể hiểu tại sao cốt truyện lại thiếu dinh dưỡng đến thế.

"Ta nghe bọn họ nói, ngươi là đệ tử thân truyền của Trường Minh Tông, vậy ngươi có thể nói cho ta nghe một chút, đãi ngộ dành cho đệ tử ngoại môn của Trường Minh Tông các ngươi thế nào được không?"

Hiện tại nàng đang muốn tìm một tông môn nào đó để phát huy bản lãnh đây.

"Trường Minh Tông?" Nhắc tới tông môn của mình, thần sắc Mộc Trọng Hi hiện lên vẻ phức tạp, nhưng đối diện với ánh mắt ham học hỏi của Diệp Kiều, hắn chỉ đành ăn ngay nói thật: "Tông phái chúng ta rất nghèo, lúc ta vào tông, mới mười tuổi, mỗi ngày chỉ được gặm màn thầu thôi."

Trong nhà hắn là tiểu thiếu gia thiên kiều bách sủng, thình lình gia nhập tông môn nghèo rớt mồng tơi như vậy, Mộc Trọng Hi khẳng định là bất mãn.

"Khi đó, ta liền cảm thấy mình đã bị lừa rồi, liền kêu nhị sư huynh cùng tam sư huynh chuẩn bị chạy trốn khỏi Trường Minh Tông."

"Sau đó liền bị tông chủ thấy được."

"Ngài ấy một đường đuổi theo chúng ta, dọa chúng ta chạy mất cả giày."

Diệp Kiều: "Xin hỏi nhị sư huynh cùng tam sư huynh của ngươi tên là gì?"

"Tiết Dư, Minh Huyền."

Diệp Kiều im lặng một lát. Hay lắm. Nam thứ chó liếm, lốp xe dự phòng trong tiểu thuyết đều đã gom đủ.

Hơn nữa đi, Mộc Trọng Hi nói quá mức thành khẩn, thế nên trong đầu Diệp Kiều đã hiện ra rất rõ ràng tràng cảnh như sau: Tông chủ Trường Minh Tông vừa chạy đuổi theo, vừa hô to: "Tiết Dư, Minh Huyền, Mộc Trọng Hi, không có các ngươi ta phải sống thế nào đây!"

Hình ảnh quá mức kích thích, dọa Diệp Kiều hoàn toàn đánh mất đi ý niệm đầu quân vào Trường Minh Tông: "Vậy Vấn Kiếm Tông thì sao? Bên bọn họ có thể ăn cơm không?"

Thiên hạ đệ nhất tông, đãi ngộ dành cho đệ tử hẳn là sẽ không tồi chứ nhỉ?

Diệp Kiều sau khi trải nghiệm giá cả hàng hóa kinh người ở thành Vân Trung Thành, hiện giờ chỉ muốn tìm một tông môn, đảm đương chức vị đệ tử ngoại môn tầm thường, kiếm tiền sống qua ngày mà thôi.