Ta Dựa Vào Hệ Thống Video Ngắn Giữ Mạng

Chương 12: Sau không cẩn thận?



Edit by Hà Rockin

Khi ống kính quay Lâm Trạch vừa vào ngồi, tiếng thét chói tai tại hiện trường chợt tăng cao, toàn bộ hội trường giống như một cái nồi chiên cực nóng.

Thần kinh khẩn trương của Thẩm Kỳ rốt cục cũng có thể thả lỏng trong chốc lát, xem ra không có sai lầm gì.

Hơn nữa bầu không khí này, đây không phải là bữa tiệc liên hoan của học sinh tiểu học, đây là hiện trường của lớp học mẫu giáo.

Fan dưới đài hoàn toàn mất đi lý trí, từng tiếng thét chói tai đâm xuyên qua màng nhĩ, khiến biểu tình của Thẩm Kỳ thiếu chút nữa mất khống chế.

Nếu như nói vừa rồi tiếng thét chói tai của các diễn viên khác khi xuất hiện là khỉ con của Hoa Quả Sơn đùa giỡn, như vậy khi Lâm Trạch xuất hiện tiếng thét chói tai chính là giai đoạn cao trào của hội nghị cấp cao Hoa Quả Sơn.

Nếu như nói vừa rồi khi các diễn viên khác xuất hiện thét chói tai chỉ đơn thuần là kích động, như vậy Lâm Trạch xuất hiện thét chói tai chính là mưu đồ mang theo 'hàng' đã lâu.

Tên, biệt danh, tuyên ngôn của người hâm mộ xen lẫn trong tiếng thét chói tai, thật không hổ là máy bay chiến đấu của đỉnh lưu. Không chỉ là phái thực lực diễn xuất, mà còn là phái thực lực nhân khí. Không mở concert thì thật đáng tiếc bầu không khí này.

Giờ này khắc này, Thẩm Kỳ hy vọng mình là Tôn Ngộ Không, quát lớn một tiếng: " Khìii! Yêu quái! Mau hiện hình! ”

Người dẫn chương trình cũng đang điên cuồng duy trì kỷ luật, giống như một con ong nhỏ chăm chỉ, yếu đuối, mê man mà lại điên cuồng.

Sau sự bùng nổ của khách mời bí ẩn tới trao giải, quá trình này cuối cùng đã đạt đến giai đoạn cao trào nhất của Liên Hoan Truyền Hình - Cặp nam nữ chính xuất sắc nhất và cặp nam nữ phụ xuất sắc nhất.

Lâm Trạch không phụ sự mong đợi của mọi người, trong Liên Hoan Truyền Hình thành công giành được nam chính, a phi, nam phụ xuất sắc nhất.

Giải thưởng này nằm trong dự kiến.

Thị đế(*) là một diễn viên kỳ cựu khác, huống hồ mấy năm nay sự nghiệp điện ảnh của Lâm Trạch đang phát triển mạnh mẽ. Trong lĩnh vực phim truyền hình này còn chưa tham gia quá sâu, cũng tiếp nhận mấy bộ phim rải rác. Lần này có thể được đề cử, còn nhờ bộ phim tình cảm ngược luyến tàn tâm đầy máu chó. ( chỗ nào google của toy nó dịch là b-ạ-o d-â-m đó mấy chế)

(*) Thị đế là nam diễn viên phim truyền hình xuất sắc nhất.

Bộ phim này được Lý Nghiên mãnh liệt đề cử, với cốt truyện máu chó đến cực điểm, rating đạt vị trí đầu trong mùa giải.

Nói tóm lại, nhân vật do Lâm Trạch thủ vai chính là một nam phụ điển hình trong các bộ phim tình cảm cay đắng, tính cách dịu dàng, một nhân vật bi thảm có kết cục đau lòng đến khiến người ta thương tiếc.

Cha mẹ đều mất từ ​​khi còn nhỏ, khi lớn lên cuối cùng cũng có bạn gái, lại bị nam chủ vô tình hãm hại, bị nữ chủ hiểu lầm, tiếc nuối chia tay, kết cục đã nghèo còn gặp mạt, cái gì cũng không có được, thậm chí còn bị ung thư. Cuối cùng chết ở nhà, còn lưu lại một bức thư chia tay viết cho nữ chủ.

Cốt truyện này, con đường này, không chỉ có một từ "thảm hại" mà diễn tả được! Đó là cực kỳ thảm hại, trước không có người thân sau cũng không có người yêu!

Nhìn thấy cốt truyện như vậy, lại là thần tượng tâm tâm niệm niệm, tự nhiên khiến ngàn vạn thiếu nữ rơi lệ đầy mặt, ăn không biết vị, đêm không thể ngủ được, thiếu chút nữa gửi lưỡi dao cho biên kịch!

Từ đó có thể thấy được, Lý Nghiên không hổ là người đại diện kim bài, kế hoạch này rất cao minh!

Truyện chỉ đăng tại wa.tt.pa.d và blog của Hà Rockin

Bất quá chỉ nhìn phản ứng bình tĩnh của Lâm Trạch, cũng không trách các phương tiện truyền thông bịa chuyện lung tung, Thẩm Kỳ cũng không thể không hoài nghi anh có thật sự xem thường bộ phim truyền hình này hay không.

Tra nam quen thuộc đã gửi cho cậu một tin nhắn chứng thực: [Đó là hậu quả của việc em không đến. ]

Thẩm Kỳ sửng sốt một lúc lâu, rốt cục ý thức được, kỹ năng diễn xuất vụng về lật chai nước vừa rồi lại là âm mưu của tra nam!

Hồi tưởng lại diễn viên mới diễn xuất kém cỏi kia, nếu không có ai ở sau lưng chống đỡ hắn, hắn dám đổ vào sao?! Hắn có thể chịu đựng được sự điên cuồng mắng chửi của fan Lâm Trạch sao?

Mẹ kiếp, tra nam thật sự làm cái gì cũng tra!

Lần này Thẩm Kỳ thêm bạn bè với hắn, chỉ trả lời một câu: [ Nói một lần luôn đi, chờ tôi tìm anh. ]

ĐCM! Lại phải nhìn thấy khuôn mặt chết tiệt đó, ngẫm lại liền đau đầu, đau họng, đâu đâu cũng không thoải mái!

"Thẩm Kỳ."

Cậu vội vàng ngẩng đầu lên đáp lời.

Lâm Trạch đứng ở cửa phòng chờ, nói: "Phóng viên phỏng vấn. ”

Thẩm Kỳ lập tức đuổi theo, đứng ở ngoài đám người chờ.

Tuy nói Lâm Trạch là nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, nhưng do sức nóng, trọng tâm của phóng viên rút khỏi nam chính xuất sắc nhất, đều đặt lên người anh, câu hỏi dài dòng, nhưng cũng không làm khó nhau.

Thẩm Kỳ lắc người biến thành thính giả nghiêm túc, để biểu hiện ra chuyên môn của đội ngũ Lâm Trạch, cậu còn gật gật đầu, sau khi nghe xong hơn mười vấn đề, cơ thể và tâm trí dần dần thả lỏng, suy nghĩ chậm rãi xuất hiện.

Cho đến khi câu hỏi tiếp theo.

"Lâm lão sư ngài lúc trước có một khoảng thời gian cho sự nghiệp bình tĩnh, mọi người đều biết ngài nghỉ ngơi hơn nửa năm. Như vậy lần này có thể tham gia vào đội hình IP (*) đỉnh cao "Bức thư thứ mười một", xin hỏi ngài có cảm thụ gì không?"

(*) Đại IP: Xuất phát từ cụm từ tiếng Anh “Intellectual Property” (sở hữu trí tuệ), dùng để chỉ những bộ phim được chuyển thể từ những bộ tiểu thuyết được đầu tư với kinh phí lớn, chế tác hoành tráng, gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu.

Ah?

Câu đầu tiền có cần công kích như vậy không?

Câu hỏi vừa rồi cậu nghe được cũng không phải như vậy, có chuyện thú vị gì trong bộ phim, những tình thoại trêu chọc người khác, sự tương tác giữa diễn viên, đạo diễn, biên kịch cực kỳ hòa hợp. Cái vấn đề này sao lại nghiêm túc như vậy?

Sự nghiệp bình tĩnh, phóng viên ngài dùng từ này cũng quá uyển chuyển đi, còn không bằng trực tiếp nói Lâm Trạch không quay phim.

Thẩm Kỳ lại bắt đầu khẩn trương thay anh, cũng không biết tật xấu này đã dưỡng thành từ khi nào!

Chỉ thấy Lâm Trạch mỉm cười, không nhanh không chậm rãi nói: "Cảm ơn bạn đã đặt câu hỏi, cơ hội không dễ dàng, lại hợp tác với rất nhiều vị lão sư nổi tiếng, tôi rất vinh dự. Đồng thời cũng có thể học được rất nhiều điều, hy vọng mình có thể nâng cao bản thân trong quá trình quay phim, trở thành một diễn viên thực lực. Cảm ơn bạn đã quan tâm, cảm ơn tất cả các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ. ”

Làm liền một mạch, tuyệt đối chân thật đáng tin cậy.

Nhìn thần thái lạnh nhạt của anh, từ trong ra ngoài tản mát ra bầu không khí của lão tướng trong giới giải trí. Nhất cử nhất động tao nhã, tản mát ra khí tức ưu tú của con nhà gia giáo.

Phóng viên đặt câu hỏi hiển nhiên không nghĩ tới sẽ trả lời lưu loát như vậy, mắt thường có thể thấy được sửng sốt, liền ngượng ngùng gật đầu.

Thẩm Kỳ ở một bên âm thầm mừng rỡ, thật sự là buồn cười, muốn bày mưu đặt kế cho ông chủ của cậu, cũng không nhìn người đại diện là ai. Mấy chục câu hỏi, chị Nghiên cũng không phải là chuẩn bị vô ích.

Các phóng viên phía sau rục rịch, có vẻ như đây chỉ là sự khởi đầu.

Một phóng viên khác đặt câu hỏi: "Xin chào Lâm lão sư, tôi muốn hỏi, ngài nghĩ gì về hotsearch với trợ lý của mình vài ngày trước?"

Giờ khắc này, thời gian cũng dừng lại.

Thẩm Kỳ rất muốn vỗ tay cho phóng viên này, lá gan thật to, không đi nhà hàng trên không ăn tối cũng đáng tiếc.(chém đấy)

Có can đảm như vậy... Cũng phải xem người hỏi là ai!

Lâm Trạch không chút suy nghĩ, trực tiếp trả lời: "Công việc hàng ngày mà thôi, cảm ơn mọi người quan tâm, còn có vấn đề gì nữa không? ”

Đơn giản và rõ ràng, cũng giống như phong cách của Lâm Trạch. Nói cách khác, ẩn ý là - đừng hỏi, anh không muốn trả lời nữa.

Thẩm Kỳ nghe tới ngây người, Lâm đại ca, anh không đến mức hót lên một tiếng kinh người đi! Anh trả lời nhanh như vậy mà họ hiểu được mới là lạ đó!

Hàng vân lưu thủy thốt ra, phóng viên cũng giật mình nửa giây.

Thẩm Kỳ nhân cơ hội giải cứu Lâm Trạch khỏi đống người.

Không nhất thiết phải cứu, thật ra sắp không kịp giờ lên máy bay, vé máy bay đắt đỏ, thời gian vội vàng, trì hoãn một khoảnh khắc, Trần Đạo có thể tức giận!

Truyện chỉ đăng tại wa.tt.pa.d và blog của Hà Rockin

Đêm đó trên hotsearch lại nhấc lên cơn sóng.

Nóng nhất chính là # Lâm Trạch bị hắt nước #, nam diễn viên mới bị mắng thành cái sàng, phỏng chừng xác suất lớn phải mai danh ẩn tích một thời gian.

Tiếp theo # Lâm Trạch ám dạ quý công tử#, tiếp là #Lâm Trạch Cừu Lật tương tác#, cái cuối cùng khiến Thẩm Kỳ rất khó hiểu ——

# Hơi nước cp nhật thường #

( hay là toy để tên cp bắng tiếng anh nhỉ? Nghe cái này cứ phèn sao á ( ಠ ಠ))



Đây là ý gì?

Đang trên máy bay, ngón tay Thẩm Kỳ nhanh chóng vuốt màn hình dừng lại, một ID chiếu vào mắt.

@ Ôm gấu một cái: "Hôm nay đặc vụ gấu, dâng lên tư nguyên.”

Tư nguyên là một đoạn video, một đoạn video thần tiên mặc dù chỉ có mười giây nhưng lại thu hút hàng chục ngàn bình luận "Ah ah ah".

Lâm Trạch và Thẩm Kỳ trong video đứng cạnh nhau, chỉ có thể nhìn thấy phía sau gáy của họ. Thẩm Kỳ kề sát Lâm Trạch nhẹ giọng nói cái gì đó, Lâm Trạch khẽ cúi đầu, sườn mặt ôn nhu cực kỳ, sau đó đột nhiên dừng lại.

Đừng nói mấy vạn "a a a", bản thân Thẩm Kỳ cũng muốn "A a".

Lúc ấy cậu thật sự không có cảm giác gì, vốn chỉ sợ Lâm Trạch khẩn trương, thuận miệng an ủi, nhưng bây giờ nhìn như vậy, lại tồn tại dấu vết phát đường.

Cũng giống như... Trùm thương nghiệp và tiểu kiều thê của hắn trong văn tổng tài.

Ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì, Thẩm Kỳ điên cuồng đấm ngực, trong lòng thầm niệm ba lần: không được nghĩ bậy.

Sau khi xem video lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, cậu đột nhiên nhận ra một điều.

Góc độ này cậu là chỉ có nhân viên liên quan ở hậu trường mới có thể nhìn thấy được, mấu chốt lúc đó nhiều người nhiều mắt, làm sao có thể chụp kịp với chính xác như vậy? Nó giống như một người đánh cá già giăng lưới đánh cá trước rồi đợi cá mắc câu.

Blogger nói mình là đặc vụ gấu, sẽ không phải là account marketing phái tới lén lút trộn lẫn vào doanh trại địch, hay là tin tức giải trí nào dựa vào mối quan hệ lẻn vào bên trong, hoặc là nhân viên?

Lợi dụng thời gian làm việc của mình, lo lắng cho nguyện vọng muốn ăn đường của mọi người, không tiếc mạo hiểm tính mạng, quay video quý giá này!

Nếu thật sự là như vậy, con gấu này tuyệt đối là phù sa không chảy ra ruộng ngoài, là hộ gia đình tự sản từ tiêu.

Thẩm Kỳ a Thẩm Kỳ, sao lại bị nhìn chằm chằm? Còn là một con gấu!

Ngay khi hắn ảo não, siêu nói lại bởi vì một video khác lại rơi vào vòng xoáy "A a a".

@Rainbow Juliet: "Không biết mọi người có phát hiện ra không, ánh mắt của Kỳ Kỳ nhìn Trạch ca, cũng quá đáng yêu đi!!! ”

Văn hóa trong vòng fan bác đại tinh thâm, mỗi chị em đều là kính hiển vi tỉ mĩ chính xác, một vòng đeo tay, một bộ quần áo, một đôi giày, thậm chí là một món đồ trang sức, ngay cả một chút dấu vết, sẽ biến các nàng thành Holmes, quét xem có thiếu sót cặn đường hay không.

Nghĩ như vậy, Thẩm Kỳ vừa lên máy bay một cái, thân thể nghiêng về phía trước tốc độ nhanh khiến hai tay cậu vung lên không trung, khuôn mặt tinh xảo sắp chạm sàn nhà, trời đất đổ ụp, bên hông căng thẳng, cậu bình yên vô sự.

Một giây sau khi rơi xuống đất, cậu hoảng hốt nhìn cánh tay bên hông, bàn tay nóng bỏng còn kẹp ở bên hông cậu, hơi nóng xuyên thấu qua quần áo, cơ bắp mơ hồ, mùi thơm tràn vào đầu mũi.

Cái lùm mía! Lại nữa!

"Cậu không sao chứ?"

"A, không có việc gì," Thẩm Kỳ vội vàng đứng sang một bên, nhìn chằm chằm cái túi nhỏ nổi bật trên mặt đất.

Đây chính là thủ phạm.

Lâm Trạch nói: "Không sao đâu thì tốt." Một câu khác đến: "Tại sao lại bất cẩn như vậy?"

Một đạo kinh lôi bổ vào đầu Thẩm Kỳ, giống như vô số tiểu nhân đang hát disco.

Sao em lại bất cẩn như vậy? Hãy để tấm thảm nâng lòng người; Hãy để mặt trăng phản bội các ngôi sao; Chiếu anh vào trái tim em.(*)

Xong rồi, chắc cậu điên rồi.

(*) cái này toy nghĩ chắc là thơ hay lời bài hát nhưng mà tra baidu khum ra nên chịu luôn.

Đôi lời nhắn nhủ: Hiện laptop của toy đang cho cha mượn tập huấn online nên tạm 3 - 4 ngày sẽ không có chương mới. Khi nào rảnh toy sẽ đăng thêm vài ba chương raw lên.