Ta Dựa Vào Hệ Thống Video Ngắn Giữ Mạng

Chương 14: Đùi gà bỏ trốn!



Edit by Hà Rockin

Xem ra tin đồn không sai, Tiếu Lực dựa vào quan hệ tiến vào, nhưng... Mối quan hệ của hai người này là quá gần!

Còn chưa đợi Thẩm Kỳ phản ứng lại, Tiếu Lực lại nói: "Anh họ, xin lỗi, là em kéo dài tiến độ. ”

Thẩm Kỳ duy trì tư thế nghiêng người, lặng lẽ nhìn về phía Lâm Trạch, Lâm Trạch nói: "Không sao, xảy ra chuyện gì sao? ”

Tiếu Lực trầm mặc không nói, cúi đầu nhìn mũi chân.

Lâm Trạch sáng suốt, nhẹ giọng nói: "Thế nào rồi? ”

Thế nào rồi? Vô cùng không tốt! Tiếu Lực đã bị đạo diễn mắng cả buổi sáng, cơm cũng không đủ ăn, ngủ cũng không ngon, ngay cả uống nước cũng cẩn thận, nghỉ ngơi còn phải nhìn ánh mắt.

So sánh như vậy, Lâm Trạch khéo hiểu lòng người cỡ nào. Tuy rằng thân phận đặc thù, nhưng trong hoàn cảnh này có người thân thật sự có thể làm ấm tâm hồn bé nhỏ sắp tan vỡ của hắn.

Tiếu Lực giọng mũi trầm hơn, nghẹn ngào nói: "Cũng may, chỉ là dễ bị mắng. ”

Lâm Trạch lấy ra một gói giấy rút ra, đưa cho hắn: "Tin vào bản thân, tiếp tục cố gắng làm việc chăm chỉ."

Tiếu Lực gật gật đầu, giấy cũng không cầm liền rời đi.

Không khí lập tức ngưng kết thành băng, Thẩm Kỳ ngồi cũng không xong, đứng cũng không phải, hiện tại đầu óc cậu đều là -- đây có tính là bí mật kinh thiên không?

Tiếu Lực và Lâm Trạch là anh em họ. Chuyện này, trong giới cũng không có bao nhiêu người biết. Muốn nói trình độ kinh ngạc của cậu thế nào thì như vừa ăn xong lẩu, lại mạnh mẽ ăn kem hay giống dời sông lấp biển.

Độc hại lại không thể thoát ra được.

"Sao cậu lại thích ngẩn người như vậy."

Thẩm Kỳ vẻ mặt mê mang nhìn về phía anh: "A? ”

"Công việc bảo mật đã hoàn thành tốt rồi, tôi không muốn lên hotsearch vào ngày mai," Lâm Trạch nói.

Thẩm Kỳ hoàn hồn, sau lưng đột nhiên toát mồ hôi lạnh, trong đầu lập tức hiện lên ý nghĩ kinh hãi.

Có thể Golden Orange Entertainment kỳ thật là một công ty giải trí kinh doanh bất hợp pháp ăn tươi nuốt sống. Cố ý để cho cậu nghe được chuyện này, là vì kiểm tra lòng trung thành của cậu, một khi xuất hiện sơ hở liền quyết định giết người diệt khẩu.

Có thể đây chỉ là một cái bẫy, cậu chỉ là mồi nhử, công ty hoài nghi cậu, muốn dùng cậu để dẫn ra đồng bọn sau lưng?

Có thể Tiếu Lực là ngụy trang? Thật ra hắn ta là đồng bọn sau lưng của Lâm Trạch?

Sẽ không có BALABALABALA...

Nghĩ đến đây, cậu im lặng vài giây, cầm lấy cốc rót một ly nước lớn.

Khiếp, trí tưởng tượng thực sự phong phú.

Thẩm Kỳ vội vàng xua tay, tận lực nhất có thể bày ra bộ dáng nhu thuận: "Sao lại có thể! Lâm ca ngươi yên tâm, tôi khẳng định giữ kín như bưng! ”

Tại thời điểm này, những người trong nhóm chương trình đến để nhắc nhở để bắt đầu ghi âm, cho họ thời hian chuẩn bị.

Lâm Trạch thản nhiên nhìn cậu một cái, khóe miệng nén được khẽ nhếch, cuối cùng lại vủi đầu vào kịch bản, giống như che giấu không tự nhiên.

Thẩm Kỳ thấy anh không có ý định nói chuyện, liền ở một bên tự giải trí.

Thẩm Kỳ: Đang làm gì vậy?

Giang Trăn: Đang ăn cơm, cậu thì sao?

Thẩm Kỳ: Tôi cũng sắp rồi. Khi nào cậu quay lại?

Giang Trăn: Thứ tư tới, đừng quên đến đón tôi, đồ nhiều lắm.

Thẩm Kỳ gửi sticker mèo con ngậm cá khô gật đầu.

Giang Trăn: Đoàn làm phim của cậu là "Bức thư thứ 11"?

Thẩm Kỳ:! Làm sao cậu biết?

Có kẽ hở trong công tác bảo mật?

Giang Trăn: Tôi nhận được một đơn đặt hàng lớn.

Thẩm Kỳ: không thể nào!

Giang Trăn: Gặp nhau trong đoàn!

Thẩm Kỳ bất giác nhếch miệng cười, thiếu chút nữa nhếch ra bên ngoài không gian bị người ngoài hành tinh vây xem. ( H: ồi, toy cũng chịu cái kiểu so sánh này:)))

Tuyệt vời! Vậy không phải sẽ có người quen sao? Không cần giống như ruồi mất đầu chạy loạn khắp nơi, không cần mỗi lần đều phải bình phục tâm lý khẩn trương khi cùng người khác nói chuyện, đây chẳng lẽ là ông trời có mắt!

- Lâm Trạch, trợ lý của anh có phải có chút ngu ngốc hay không?

Sự khiêu khích quen thuộc khiến Thẩm Kỳ nhanh chóng rút khỏi điện thoại, vội vàng đánh một câu: Đi trước, bái bai.

Giang Trăn trả lời sau vài giây: Sao đi rồi, tôi đang chán!

Thẩm Kỳ:... Nhím tinh đang đến.

Giang Trăn:... Mắng anh ta.

Trải qua truy vấn của Thẩm Kỳ, Giang Trăn nói ra thù hận của cậu ta và Lục Minh Phong đã khắc sâu trong xương. Không có việc gì gây chuyện, bày mưu đặt kế, công kích cá nhân, đánh nhau vân vân. May mắn cậu chỉ nghe được một nửa thì điện thoại di động hết pin, bằng không Giang Trăn có thể nói ba ngày ba đêm cũng không nghỉ ngơi.

Thẩm Kỳ nhanh chóng mang khuôn mặt tươi cười đứng dậy, không dấu vết đẩy tổ chương trình từ sau lưng ra, tuy cường độ uy hiếp không lớn, nhưng lại rất có lực chấn nhiếp.

Cậu nói: "Lục ca, đã đến!"

Lục Minh Phong giật giật khóe miệng, cũng thay đổi khuôn mặt tươi cười cực kỳ không tự nhiên, trả lời: "A? Ah! ”

Lâm Trạch ngước mắt lên, vẻ mặt "Cậu có bệnh" nhìn hắn, đặt câu hỏi: "Hôm nay cậu có phân đoạn? ”

Lục Minh Phong không chỉ khóe miệng giật giật, khóe mắt hắn cũng co rút, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đương, nhiên. ”

Thẩm Kỳ ở một bên cười trộm, trong lòng nói: Lục Minh Phong thật sự xui xẻo, đến lúc nào không đến lại chọn lúc này, thật sự khiêu chiến lớn với sựa diễn suất của hắn.

Lâm Trạch nói: "Vẫn là nam hai? ”

Một lần nữa sát thương không lớn, nhưng xúc phạm cực mạnh.

Nhức nách! Chỉ một câu, đâm ngay điểm yếu chết người của con hổ.

Thẩm Kỳ cảm giác nét mặt tốn hết tâm tư xây dựng của Lục Minh Phong một giây sau sẽ sụp đổ, ngay khi cậu lo lắng sẽ xuất hiện tai nạn ghi hình, lại bị phản ứng của Lục Minh Phong hung hăng đánh mặt.

"Đúng vậy! Dù là diễn cái gì không phải cũng giống nhau sao? ”

Thái độ khiêm tốn lại không hèn mọn, còn mang theo một chút ủy khuất cùng cô đơn. Thẩm Kỳcòn có thể tưởng tượng được, một khi chương trình phát sóng đoạn này, tuyệt đối sẽ có người nói hắn đáng thương.

Thật sự là cao hơn cao nhân một bậc.

Lục Minh Phong đặt mông ngồi bên cạnh Lâm Trạch, vẻ mặt "Tôi không muốn cãi nhau với anh, đừng biết xấu hổ", hơi nghiêm túc nói: "Nói cho anh biết một chuyện. ”

Lâm Trạch hiển nhiên không thích cách hắn gần như vậy, nhưng xung quanh là máy quay, ra vẻ bình tĩnh nhìn hắn, chờ đợi tiếp tục.

Lục Minh Phong lại vẻ mặt "Anh cho rằng tôi muốn sao?" trừng mắt nhìn lại, trở lại vấn đề chính: "Gần đây công ty muốn nâng một người mới. ”

Thẩm Kỳ ở một bên dựng lỗ tai lên, hiển nhiên không nghe ra ý nghĩa tồn tại của câu chuyện này.

Lâm Trạch nhíu mày, khó hiểu nói: "Có liên quan? ”

"Có! Đặc biệt là có! " Lục Minh Phong cười cười, hơi đến gần, hạ thấp giọng nói, "Người ta muốn cùng anh tạo scandal. ”

"Ai?"

"Cừu Lật."

Lâm Trạch quay đầu nhìn Thẩm Kỳ, lại nhìn về phía Lục Minh Phong: "Cô ấy đi ăn máng khác? ”

"Đại lão sau lưng người ta là cái này. " Lục Minh Phong dùng sức giơ ngón cái lên, "Không chỉ với anh, mà còn phải cùng với tôi, còn có một đống người, an bài theo từng giai đoạn, dù sao cũng là lăng xê mà, anh cũng biết phải làm thế nào. ”

Lâm Trạch không nói gì, nghe thấy chuyện này thật giống chuyện bình thường ăn một bữa cơm.

"Nhưng đừng lo lắng, cùng với anh hẳn là không thể quá lâu, dù sao anh còn có một cái..." Lục Minh Phong hướng cằm về phía Thẩm Kỳ.

Lâm Trạch lần thứ hai nhìn về phía Thẩm Kỳ, trong ánh mắt đều là bất đắc dĩ.

Thẩm Kỳ chơi trò chơi rất tốt, đột nhiên bị hai người chú ý, còn là loại ánh mắt không có ý tốt, hơn nữa vẻ mặt đồng tình, cậu chớp chớp mắt, đột nhiên ý thức được cái gì, nói: "Tôi đi lấy cơm! ”

Phía sau truyền đến Lục Minh Phong trêu chọc: "Trợ lý của anh thật sự không thông minh..."

Đệt, chỉ có mình anh là thông minh!

Mặc dù Thẩm Kỳ nói đi lấy cơm là cái cớ, nhưng trên thực tế, đã đến giờ ăn cơm rồi.

Đến khu vực cơm hộp của diễn viên, cậu thậm chí còn nghĩ đây là một nhà hàng.

Đến gần xem giá cả, ha hả, thức ăn này có phải làm từ vàng không?

Một bát trứng hấp, thế nhưng muốn 100! Thẩm Kỳ trong nháy mắt im lặng, là gà mái đi ngoại tình cùng với vàng sinh ra trứng gà sao?

Cậu có chút luống cuống, gấp gáp trở về, Lục Minh Phong đã đi rồi, Lâm Trạch đang cúi đầu lướt điện thoại di động.

Thấy hai tay cậu trống rỗng, Lâm Trạch giương mắt: "Bán hết rồi sao? ”

Thẩm Kỳ lắc đầu, nói: "Lâm ca, cơm hộp ở đây đều đắt như vậy sao? ”

Lâm Trạch đứng dậy, nói, "Đi thôi. ”

Thẩm Kỳ cho rằng đi ra ngoài quán ăn, không nghĩ tới lại trở về khu cơm hộp vàng.

"Muốn ăn cái gì tự mình chọn." Lời này nói ra cũng có dáng tổng tài bá đạo, rõ ràng là chọn đồ ăn, Thẩm Kỳ đột nhiên nghe ra khí phách hào phóng của người có tiền tản mát ra.

Cậu hỏi, "Thật sao?" Giá này, hai món ăn đã vượt quá hai trăm.

Lâm Trạch nói: "Thật. Tôi cũng ăn như cậu. ”

Thẩm Kỳ vốn định chọn một món ăn cuối cùng vẫn mù quáng chọn cơm hộp, nói như thế nào đây, có lời.

Mười phút sau, Lâm Trạch hào phóng trả tiền.

Thẩm Kỳ đem hộp cơm đặt lên bàn nhỏ, dùng hết toàn lực không để ý ánh mắt đối diện, cậu run rẩy mở ra, hỏi vì sao cậu run rẩy, bởi vì cậu kỳ vọng vào hộp cơm của đoàn làm phim. Sau khi cậu mở ra, nhìn vào hộp cơm đối diện, càng thêm run rẩy.

Tại sao?! Tại sao không có đùi gà trong hộp cơm trưa!!! Đây có tính là sai lầm của đầu bếp không?

Cậu lặp đi lặp lại vài lần, Lâm Trạch cũng nhận ra sự bất thường của cậu.

"Cậu không có đùi gà?"

Thanh âm này, giống như thiên thần hạ phàm, giải cứu lê dân bách tính đang trong biển lửa. Một dòng suối phun trào lên mặt đất, trăm hoa đua nở, vạn vật hồi sinh.

Thẩm Kỳ ra vẻ bình tĩnh: "Có thể quên để vào. ”

Phía bên kia không có một chút do dự: "Tôi cho cậu."

Lâm Trạch nói vậy liền bẻ ra đôi đũa tiện lợi, vô cùng chỉnh tề.

Những lời này, là thần nói sao? Trong nháy mắt, Thẩm Kỳ nhìn thấy Lâm Trạch bị một tầng vòng sáng bao quanh, theo nhất cử nhất động của anh, lóe ra trong mắt cậu.

Trên khuôn mặt trắng nõn của cậu dần dần nhuộm một chút ửng đỏ, đùi gà nằm trên cơm trắng vẫy tay với cậu, ánh sáng chợt lóe, răng rắc một tiếng, mọi người đều không biết, một màn này sẽ trở thành cảnh tượng nổi tiếng trong tương lai.

Thẩm Kỳ nhỏ giọng nói một câu cảm ơn, bẻ đũa trong tay ra, so le không đồng đều.

Lâm Trạch nhíu mày nhìn đũa không đối xứng trong tay cậu, đem đôi đũa của mình đưa qua, "Cái này cho cậu, tôi chưa dùng qua. ”

Quá đột ngột, Thẩm Kỳ cảm giác chung quanh trống rỗng, cả thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ, chung quanh vang lên BGM tuyệt vời.

Tổ tiết mục vốn vừa định kết thúc công việc, nhìn thấy cảnh này, lại luống cuống tay chân mở máy quay, trên mặt mọi người đều có nụ cười hài lòng.

"Chăm sóc đã có."

"Độ hot đã có."

"Ratings đã có."

"Tiền cũng đến!"

Thẩm Kỳ nhìn mọi người trong góc không nhịn được hưng phấn, chính tim của mình cũng đập như sấm sét. Cậu muốn cảm ơn đùi gà đã trốn đi, cảm ơn đôi đũa so le, đã để cho họ có được mọi thứ mà họ từng tưởng tượng.

Thừa dịp bầu không khí tốt như vậy, không nói gì thì quá đáng tiếc.

"Lâm ca." Cậu mở miệng một cách cẩn thận.

"Nói."

Tổ chương trình cũng ngẩng đầu chờ mong cậu có thể nói ra một ít lời nóng bỏng, ai cũng nín thở, cảm giác nếu cậu không nói xong bọn họ sẽ thiếu oxy hít thở không thông mà chết.

"Tôi, tôi muốn xin nghỉ phép."

“......”

Tất cả đều chìm vào im lặng.