Ta Dựa Vào Hệ Thống Video Ngắn Giữ Mạng

Chương 8: Tối nay đến phòng tôi



Edit by Hà Rockin

Đó là một buổi sáng tràn đầy niềm tin và lẽ sống khác.

Để đảm bảo chuyến đi lần này không mắc sai lầm, Thẩm Kỳ đã cố hết sức để dậy sớm. Đầu tiên là kiểm tra hành lý, sau đó xác nhận hành trình, lại dựa theo ảnh của stylist giúp Lâm Trạch phối quần áo.

Nghĩ rằng sân bay sẽ đông đúc như lần trước, Thẩm Kỳ thậm chí còn nghĩ đến biện pháp bảo vệ. Nhưng sự thật chứng minh, cậu nghĩ nhiều.

Từ sân bay đến khách sạn, không có rào cản. Không có người hâm mộ đón khách, không có ai theo xe, cũng không có ai chặn ở cửa khách sạn, có thể nói là dị thường yên tĩnh, thuận lợi một cách kỳ quái.

Muốn nói công tác bảo mật nhà nào mạnh, đương nhiên nhà mình là tốt nhất.

Các nhà sản xuất của đoàn làm phim đến đón, đưa họ lên xe màu đen, bắt đầu chế độ thao thao bất tuyệt.

"Không nghĩ tới có một ngày tôi có thể cùng hợp tác với Lâm lão sư, thật sự là vinh hạnh! Công ty chúng tôi vì bộ phim này, đầu tư ít nhất là con số này. "Anh ta làm cử chỉ số tám.

"Tám triệu?" Thẩm Kỳ hỏi.

Nhà sản xuất sửng sốt trong giây lát rồi bật cười: "Em trai nói gì vậy. Phải thêm ít nhất một số không ở phía sau. "

Tám... 80 triệu! Mà còn là ít nhất!

Cậu kiếm cả đời cũng không nhất định có thể kiếm được con số này, thật sự là hai thế giới. Thẩm Kỳ cười khô vài tiếng, không tham gia vào đề tài này nữa.

"Đúng rồi, đây là kịch bản chính thức, có thể khác với lúc trước, cậu sẽ chịu nhiều gánh nặng hơn." Các nhà sản xuất đưa một chồng giấy dày.

Lâm Trạch nháy mắt, Thẩm Kỳ hiểu rõ, tiếp nhận kịch bản thành thật thật ngồi bên cạnh anh.

Nhà sản xuất thấy vậy chỉ cười cười, dường như đã sớm quen với phương thức ở chung này.

Vừa đến đoàn làm phim, còn chưa kịp uống miếng nước, Thẩm Kỳ đã bị người phụ trách dẫn đến làm quen địa điểm. Mỗi ngày có mấy địa điểm tập hợp, phòng trang điểm, phòng nghỉ, bao gồm cả studio, hiểu được thời gian sử dụng của từng địa điểm, để tránh ngày mai quay cảnh đầu tiên sẽ xảy ra vấn đề, cậu lấy ra quyển sổ ghi lại những điều không hiểu cần nhớ kỹ. Vòng vo chưa tới nửa giờ, người phụ trách liền thả cậu trở về.

Tối hôm đó, Lâm Trạch cùng đội ngũ sáng tạo gặp mặt, Thẩm Kỳ ngồi bên ngoài, cùng một đám trợ lý ngôi sao tụ tập ở chung một chỗ, lặng yên lật kịch bản.

Bộ phim có tựa đề "Bức thư thứ mười một", được coi là một bộ phim điều tra hình sự hồi hộp, kể về một thảm án đằng sau một thảm kịch. Ám chỉ đến tình cảm gia đình, tình bạn, tình yêu ràng buộc con người.

Vụ việc bắt nguồn từ một vụ án mạng ở lò mổ gây chấn động cả nước, người chết trong chuồng gà, toàn bộ cơ thể đên thui bốc hôi thối, chân tay vặn vẹo biến dạng, không giống con người.

Biết được người chết trước khi còn sống là người thiện lương, chưa từng qua lại với ai, người dân xung quanh đã kiểm tra lại và không tìm ra manh mối. Ngay khi cảnh sát đang vắt óc suy nghĩ, bọn họ nhận được một bức thư nặc danh, trên đó viết là quá khứ của người chết, trùng hợp, trải qua kiểm duyệt, nội dung là thật, hơn nữa, mỗi một chuyện trong quá khứ đều có quan hệ với Trình Phong.

Lâm Trạch đóng vai nam chính Trình Phong là một doanh nhân nổi tiếng, đồng thời cũng là đứa trẻ đi ra sâu trong núi, cùng người chết là bạn tốt, ba năm trước vợ hắn qua đời, cho đến nay vẫn chưa tìm được hung thủ.

Mọi người điều tra kỹ, ngay khi nhận được bức thư thứ mười một thì mọi chứng cứ đều chỉ về phía Trình Phong, về phần trên thư viết cái gì, Thẩm Kỳ còn không biết, nghe nói biên kịch còn chưa nghĩ tới, bất quá, theo lẽ thường mà xem, hẳn là một cú plot twist.

"Sao lại là cậu? Thật đúng là âm hồn bất tán. " Một giọng nam thanh âm bén nhọn như khiêu khích truyền vào lỗ tai, "Mấy ngày không gặp, khéo như vậy? "

Tiếng nói này, Thẩm Kỳ còn tưởng mình đang ở đoàn làm phim cung đình nào, không đúng, cậu không phải là đang ở trong đoàn làm phim hồi hộp(huyền nghi) sao? Sao còn xuất hiện vị công công ở bên cạnh hoàng đế??

Cậu ngước mắt lên nhìn, là một người đàn ông.

Có người, bộ dạng thật không tồi, nhưng chỉ cần mở miệng thì.

Cậu suy tư nửa ngày, mặt nhìn quen thuộc, nhưng tên...

Lục Minh Phong nhìn Thẩm Kỳ từ vẻ mặt hoang mang đến ngạc nhiên rồi đến tỉnh táo, hắn không khỏi tức giận, ánh mắt híp lại, xấu xa nói: "Sao, không nhớ tôi? Lên hot search nhiều quá nóng đầu rồi? "

Có người, bộ dạng thật không tồi, cũng là quỷ thông minh!

Trầm Kỳ thầm nghĩ: Cậu thật đúng là bị lửa thiêu mông đây.

"Cái kia... Xin chào. "Thẩm Kỳ cảm nhận được khí thế mãnh liệt, yếu đuối lên tiếng chào hỏi.

Lục Minh Phong nghe xong, giống như một con mèo xù lông, cao cao tại thượng nhìn xuống cậu, "Đừng làm phiền tôi! "

Trầm Kỳ vẻ mặt vô tội: "Vậy... Một cái bánh crepe trái cây? "

Toàn trường đều im lặng.

Các trợ lý khác không thể chịu đựng bầu không khí nặng nề như vậy, chạy ra ngoài.

Lục Minh Phong vẻ mặt khiếp sợ, cười nhạo một tiếng, "Ngươi thật đúng là tưởng tưởng phong phú, trò chuyện với cậu thật không tồi. "

Thẩm Kỳ cười khách khí với hắn, "Đa tạ khen ngợi, đa tạ khen ngợi. "

"Tên cậu là gì?" Lục Minh Phong từ trên cao nhìn xuống.

"Tên tôi là Thẩm Kỳ." Cậu trả lời một cách ngoan ngoãn.

"Lúc trước sao chưa từng gặp qua cậu, dựa vào quan hệ của ai tiến vào?"

"Ách... Bạn bè. "Hỏi thật sự trực tiếp.

"Bạn bè, không phải là Giang Trăn đó không?"

Thẩm Kỳ trợn to hai mắt, vẻ mặt "Làm sao anh biết" nhìn hắn: "Hai người quen nhau? "

Lục Minh Phong hừ nhẹ một tiếng, tựa vào tường, mặt trong nháy mắt tối lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đâu chỉ biết. "

Không đúng nha, lúc trước sao không nghe Giang Trăn nhắc tới nhân vật này, hắn phun tào lại không ít, nhưng đối tượng hắn phun tào đều là kiwi, nhím tinh gì đó. Thẩm Kỳ từ trên xuống dưới đánh giá Lục Minh Phong này, chẳng lẽ... Cậu ấy đang nói về hắn ta à?

- "Nhìn nữa đem mắt ngươi móc xuống!" Lục Minh Phong tức giận đến giơ chân.

Thẩm Kỳ cũng không nói gì, cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ.

Cửa phòng mở ra, các minh tinh mặt mang tươi cười đi ra, thoạt nhìn nói chuyện cũng không tệ lắm.

Lâm Trạch cũng chú ý đến tình hình bên này, nói với Lục Minh Phong: "Sao cậu lại tới đây?"

- "Anh quản được sao!" Hắn nói xong liền đi vào phòng vừa rồi.

Chỉ chốc lát sau, bên trong truyền đến một tiếng hô giận dữ không thể tin nổi--

" Sao tôi lại là nam hai!" Lời còn chưa nói xong, đã bị người ta che miệng, chỉ có thể nghe thấy tiếng giãy dụa kêu rên.

Thực sự là một con nhím tinh.

Lâm Trạch nghe một hồi, xoay người nói: "Đi thôi, trở về khách sạn."

Đoàn làm phim cung cấp một chiếc xe bảo mẫu, Thẩm Kỳ tất nhiên sẽ độc quyền lái xe, Cậu nhìn nút trên xe, vừa nhìn hướng dẫn nghiên cứu vừa báo cáo với người trên ghế lái phụ: "Anh Lâm, chị Nghiên nói có thể phải đến giai đoạn giữa quay phim mới tới được, vì vậy anh cứ thả lỏng, không nên có quá nhiều áp lực. "

Lâm Trạch buồn bực trả lời: "Biết rồi. "

Anh lại hỏi, "Mới vừa rồi các cậu đang nói chuyện gì?"

Thẩm Kỳ nói: "Không có gì để nói, bạn tôi và anh ấy quen nhau." Trở về phải từ từ hỏi kỹ.

Lâm Trạch gật gật đầu: "Mấy giờ ngày mai tập hợp? "

"Tôi nhìn xem, " Thẩm Kỳ lấy máy tính xách tay ra, cẩn thận kiểm tra, "Sáng mai bảy giờ tập hợp, tám giờ là lễ khai máy, sau đó chính thức bắt đầu quay phim. "

Nói cách khác tối nay là buổi nghỉ ngơi cuối cùng, sau khi quay phim sợ rằng sẽ bận rộn thành con ong mật đó.

"Cóc, cóc" Ai đó đang gõ cửa xe.

Thẩm Kỳ nhanh chóng phản ứng lại, bảo Lâm Trạch không nhúc nhích. Tự mình xuống xe để kiểm tra tình hình.

Đừng là anti fan hay nha! Nếu như vậy thì phiền toái, không chỉ phải giả vờ ra một bộ mặt tốt, còn không thể quá yếu đuối, nếu không thật sự sẽ không đi được.

Cậu thấy một máy ảnh và một cô gái đứng ở cửa lái phụ, cậu bước tới và lịch sự hỏi, "Xin chào, tôi có thể giúp gì cho cô không?"

Cô gái có thể nhìn thấy rất hào hứng, vừa nói vừa đưa một phong bì: "Xin chào, chúng tôi là nhóm chương trình [Một ngày của trợ lý], đây là một số điểm lưu ý của chương trình. Tối nay chúng ta sẽ quay thử một đoạn, sau đó sẽ chính thức ghi lại công việc hàng ngày của cậu từ ngày mai. "

Thật là song"Hỉ" lâm môn!

Thẩm Kỳ đổ mồ hôi cả người, cười khan tiếp nhận: "Thật là bất ngờ ha ha ha ha. "

Lâm Trạch nghe xong cũng xuống xe, tổ tiết mục đặt camera mini trên xe.

Ý tưởng đầu tiên của Thẩm Kỳ là: Xong rồi, xe bảo mẫu cũng thất thủ.

Một giây trước ở đây là"vùng đất ngoài vòng pháp luật" cái gì cũng có thểnói, giây tiếp theo biến thành "nơi công cộng" một chút không gian riêng tư cũng không có, xem ra sau này ở trong xe nói chuyện cẩn thận một chút, đừng đến lúc đó tự nói ra cái gì không nên nói, lại đẩy Lâm Trạch lên hot search.

Trở về khách sạn, bọn họ được an bài ở hội trường khách sạn, trước mắt dựng lên năm sáu camera, nhân viên vừa rồi chỉ là phần nổi của tảng băng trôi, Thẩm Kỳ nhìn trái nhìn phải, không nghĩ tới đội hình của tổ chương trình này rất khổng lồ.

Vừa mới ở trên xe đã phổ biến quy trình một lần, trước tiên phỏng vấn Lâm Trạch, sau đó là cậu, mỗi người năm câu hỏi, cuối cùng hai người cùng khung hình chụp một tấm ảnh, over.

Thẩm Kỳ không thể không phun tào một cái, thật sự giống như ba học sinh giỏi ở trường trung học của cậu phỏng vấn, lúc trước nhìn Giang Trăn ghi hình giống như này, lúc ấy cũng không xấu hổ chết cậu ta, bây giờ tốt rồi, mình phải tự thân thể nghiệm.

Số phận sẽ không chừa một ai!

Cô gái vừa rồi tên là Tiểu Trần, hiện tại cô đang nghiêm túc chỉ đạo các nhân viên khác điều chỉnh ánh sáng, cùng bộ dáng cung kính vừa rồi thật sự là giống như hai người.

"Được rồi, Lâm lão sư đã chuẩn bị xong chưa?"

Lâm Trạch ừ một cái.

"Chuẩn bị, 3, 2, 1, bắt đầu."

"Vấn đề đầu tiên, lúc trước nghe nói trình độ học vấn của trợ lý Lâm lão sư khá cao, từng làm việc ở năm trăm doanh nghiệp hàng đầu phải không?"

Thẩm Kỳ nghe cũng nở nụ cười. Trình độ học vấn cao là giả, năm trăm... Nợ 500 tiền lương thì có.

Lâm Trạch liếc mắt nhìn Thẩm Kỳ đang đứng bên ngoài, không chút để ý gật đầu: "Nghe nói đúng vậy. "

Có thể thái độ tốt hơn một chút hay không, thái độ có lệ của anh, ai có thể tin ah!

"Được, câu hỏi thứ hai, ấn tượng đầu tiên của anh về trợ lý."

Lâm Trạch vô tình gõ lên bàn, mỉm cười: "Da trắng, rất thú vị, còn thích khóc. "

Đây có phải là lời nói của con người không? Cậu thích khóc khi nào!

"Câu hỏi thứ ba, vì sao sau nửa năm lại phải tuyển dụng trợ lý lần nữa, là trợ lý trước đó từng xảy ra chuyện gì sao?"

Vấn đề này rất nguy hiểm, Thẩm Kỳ nhớ rõ ngày đầu tiên đi làm Lý Nghiên đã nói với cậu, trợ lý trước đó lưu lại hồi ức không tốt cho Lâm Trạch, tận lực không nên nhắc tới nó càng nhiều càng tốt. Cậu khẩn trương nhìn biểu tình của Lâm Trạch, lại nhìn vẻ mặt muốn biết vô cùng của tiểu Trần.

Thiếu nữ! Người trưởng thành luôn có lối đi riêng!

Nhưng Lâm Trạch không có phản ứng gì, anh thản nhiên nói: "Không có gì, tôi nghỉ nửa năm, bây giờ làm việc nhiều hơn, tìm một trợ lý giúp tôi chia sẻ một chút."

Lại văn mẫu.

"Anh nghĩ gì về các đề tài gần đây ở trên mạng giữa anh và trợ lý của anh?"

Thẩm Kỳ nghe xong mặt đầy hắc tuyến, tổ chương trình các ngươi thật đúng là thích giẫm lôi!

Lâm Trạch nói: "Tôi và trợ lý của tôi chỉ thường xuyên ở bên nhau, sau này sẽ được thấy thường xuyên trên chương trình trong tương lai."

Đừng...

"Được rồi, câu hỏi cuối cùng, anh muốn nói gì với trợ lý?"

Thẩm Kỳ có chút chờ mong nhìn anh.

Lâm Trạch nhìn lại, ý cười tràn đầy đáy mắt, nhìn tới mức mọi người muốn hôn mê: "Trợ lý nhỏ, tối nay đến phòng tôi. "