Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn

Chương 56: Nhân quả, Làm người cần phải tin mệnh...



Edit; hanna

Phó Liễm Tri bất đắc dĩ hỏi: "A Thanh, có phải em lại ghét bỏ cái đuôi dài của ta đúng không?"

Thượng Thanh biểu tình nghiêm nghị: "Miễn cưỡng mà nói, cho dù không dài..." Thì vẫn ghét thôi!

Phó Liễm Tri cắt ngang lời y, "Có câu lấy gà theo gà lấy chó theo chó, em đã ký khế ước với ta, mặc dầu ghét bỏ cũng đã muộn!"

Thượng Thanh bi thống ngẩng đầu nhắm mắt lại, cảm thấy tất cả sai lầm mình từng phạm phải suốt đời gộp lại cũng không lớn bằng cái vụ ký khế ước này.

Phó Liễm Tri vẫn ưỡn ẹo trên giường như cũ, cười trừ, "A Thanh, ta biết em đang suy nghĩ gì đó nha." Thượng Thanh mở mắt ra nhìn hắn. Phó Liễm Tri nói: "Em có phải đang nghĩ, ngày đó ta có thể nhận ra em là vì khế ước, đúng không?"

Thượng Thanh nhìn hắn chằm chằm, "Vậy rốt cục có phải không?"

Phó Liễm Tri lại hỏi: "Hôm đó em có cảm nhận được dao động của khế ước không?"

Thượng Thanh cau mày. Không có, trên thực tế, y rất ít khi cảm nhận được khế ước dao động. À, đúng rồi, ngoại trừ những khi Phó quỷ vương ăn dấm.

Phó Liễm Tri: "Ta không cần dùng khế ước để xác định em, mặc dù không có khế ước, chỉ cần nhìn một cái là ta cũng có thể nhận ra em." Hắn nghiêng đầu, ánh mắt ôn nhu, "Cho dù ả ta có thể mô phỏng được dao động linh hồn, thế nhưng vẫn không phải là em chân thực. Chỉ cần không phải, vậy không thể lừa được ta."

Thượng Thanh nhìn hắn, như đang nhìn xem hắn nói thật hay giả. Phó Liễm Tri tùy ý cho y nhìn, mình thì nằm trở trên giường, vẻ mặt thập phần tự do tự tại. Mãi hồi lâu, trong mắt Thượng Thanh lóe lên ý cười, hỏi rằng: "Nói như thế, vậy lý do hiện giờ anh nằm liệt trên giường như một con rắn chết như này là gì?"

Phó Liễm Tri thở dài, " A Thanh ơi A Thanh, bản lĩnh thay đổi chủ đề của em thực là kém quá đi. Lúc này không phải nên cảm động chạy tới ôm ta một cái sao?"

Thượng Thanh nhún vai, ý bảo: Tôi không có.

Phó Liễm Tri lắc đầu, hắn cũng hết cách, không thể làm gì khác hơn mà bảo: "Tết quỷ sắp tới, trong trời đất âm khí dồi dào hơn nhiều. Hiện tại ta đang ở thời khắc mấu chốt để hóa hình, không dễ dàng tùy tiện đi lại." Hắn tỏ ra đáng thương nói: "Bạn nhỏ của ta ơi, ta phải bế quan ở đây, em có lẽ phải hộ pháp giúp ta đó nha!"

Thượng Thanh ngó trời, thầm nhủ: Anh có nơi để bế quan sao không đi đến đó đi, mắc mớ chi tui phải quản anh!

Phó Liễm Tri không gạt y, trực tiếp nhắm mắt lại, âm khí và quỷ lực xung quanh phun trào, thực sự bắt đầu tu luyện. Thượng Thanh do dự một chút, vẫn giúp quỷ vương sắp một cái trận pháp ngưng tụ âm khí, rồi dán bốn tấm tụ âm phù ở bốn phía cho hắn. Vô số âm khí bị trận pháp dẫn về chỗ này, rồi bị Phó Liễm Tri hấp thu hết, không mảy may tiết ra ngoài một chút nào. Y nhìn khuôn mặt người này, nghĩ trước khi hắn tỉnh lại sẽ phá bỏ dấu vết trận pháp đi. Không nghĩ tới, lần này Phó Liễm Tri bế quan chính là hết mười mấy ngày, thi thoảng chỉ tỉnh lại nói mấy câu mà thôi.

Buổi chiều, ánh mặt trời vàng ruộm xuyên qua cửa sổ kính chiếu vào. Thượng Thanh nằm ở trên ghế sofa trước cửa sổ, gặm một quả táo tây, tay cầm quyển manga. Tiếng lật sách sột soạt vang lên trong căn phòng cực kỳ yên tĩnh, nghe như có cảm giác năm tháng tĩnh hảo trôi qua.

Tiếng chuông lanh lảnh chợt vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này, Thượng Thanh với tay qua di động, nhận cuộc gọi, liền nghe Mạnh Hoài ở đầu dây bên kia ríu rít lên: "Thượng Thanh à, bọn tui đều nhận được thư báo trúng tuyển rồi, sao của cậu còn chưa có tới vậy? Có cần gọi điện hỏi lại chút không?"

Thượng Thanh ngẫm lại cũng đúng, gần đây các bạn trong lớp đều đã lục tục nhận được thông báo trúng tuyển, hai ngày trước Mạnh Hoài cũng đã được gửi tới, con đường nhập học của Du Tử Minh đặc thù tạm thời không chấp, nhưng mà sao của y lại mãi không thấy tới cơ chứ?

Nghĩ nghĩ, y thò đầu ra khỏi cửa sổ, hét to: "Chú Vương ơi, mấy ngày nay cháu có chuyển phát nhanh tới không?"

Thợ trồng hoa ngẩng đầu hô lại, "Không có nha, thiếu gia! Gần đây chỉ có lão gia (Du Diên Thận) gửi đồ cho cậu thôi, cậu đều đã nhận rồi đó."

Dựa vào số điểm của y, không trúng tuyển mới là lạ á. Nếu như thế... y suy nghĩ một lát, bỗng chợt nhớ ra, lúc y điền nguyện vọng còn chưa chuyển sang nhà mới, cho nên có khi thư trúng tuyển gửi tới địa chỉ y đăng ký trước đây.

Chính là... nhà cũ Chu gia.

Y đứng dậy, định về nhà cũ nhìn coi, ai biết mới đi hai bước liền bị người ta kéo lại. Phó Liễm Tri không biết tỉnh lại từ lúc nào, đang im ỉm nắm lấy góc áo bạn nhỏ nhà hắn, "Định đi đâu? Đợi ta một lát, ta cùng đi với em."

Khóe miệng Thượng Thanh giật giật, giơ tay tạp một tấm định thân phù lên trán hắn, "Đợi anh mọc ra chân rồi tính tiếp, nhá!"

Phó quỷ vương thổi thổi tấm giấy vàng mà thở dài, bắt đầu suy nghĩ vì sao mình đường đường là quỷ vương một giới, lại có thể lưu lạc đến bước đường này?!

Thượng Thanh ngồi xe tới nhà cũ Chu gia, cảnh tượng nơi đây đã không còn bằng lúc trước. Mặc dù còn chưa tới hai tháng trôi qua mà đã có mấy phần hoang vu. Đài phun nước trước cửa đã cạn khô, trong vườn hoa mọc đầy cỏ dại, trên đường đều là lá rụng không ai quét. Càng đáng chú ý hơn là, trong cái trang viên to nhường này, thế mà không nhìn thấy một bóng người.

Cũng may cửa khóa còn có thể mở ra. Thượng Thanh nhập password, đi vào.

Dạo này y không chủ động để ý chuyện của nhà họ Chu, nhưng bác y cứ cách một đoạn thời gian lại nhắn tin báo lại tình hình cho biết. Chu gia hiện tại không còn lắm tiền nhiều của bằng lúc trước, tuy không đến nỗi phá sản song sản nghiệp đã co lại rất nhiều. Còn Chu Chính Lương thì đã bị trực tiếp đuổi ra khỏi Ban giám đốc, hiện giờ không rõ tung tích. Có tin tức ngầm báo lại ông ta mắc ung thư phổi, không còn sống được bao lâu.

Nhà cũ Chu gia trước mắt vẫn còn ở trên danh nghĩa Chu Chính Lương, tuy nhiên ông ta không trả nổi phí bảo trì cùng phí nhân công nên hiện tại nằm ở trạng thái không ai quản. Có lẽ, không bao lâu nữa, Chu Chính Lương cũng sẽ bán nơi này đi. Đường đường là gia chủ nhà họ Chu, thậm chí cả tổ trạch nhà mình cũng không giữ được. Sự chênh lệch này đủ cho y thưởng thức.

Thượng Thanh tiếp tục đi vào trong, đi tới cửa chính liền nghe thấy thanh âm quét đất soàn soạt. Y quay đầu nhìn lại, hóa ra là dì Vương đang cầm một cây chổi lớn quét lá rụng. Thấy người tới, dì Vương thập phần kinh hỉ: "Thiếu gia, sao cậu trở về rồi? Là quay trở lại sống ở đây sao?"

Thượng Thanh lắc đầu, "Cháu trở về lấy đồ. Sao dì còn chưa đi?"

Dì Vương ngượng ngùng xoa xoa tay, "Trước khi phu nhân đi đã phát cho chúng ta hai tháng lương. Dì nghĩ, không thể chỉ lấy tiền mà không làm việc, cho nên muốn làm hết tháng này rồi mới đi."

Thượng Thanh nhìn dì, người phụ nữ đã đến tuổi làm bà có con có cháu, ngón tay thô ráp, trên mặt cũng đầy nếp nhăn, song trên người lại sạch sẽ tươm tất, móng tay cắt cẩn thận không có chút bẩn thỉu nào. Y dừng lại, cười nói: "Thực là khéo, cháu đang tìm dì đây. Cháu thích uống canh bổ của dì, dì có nguyện ý đến nhà cháu làm việc không? Cháu sẽ tăng lương cho dì."

Dì Vương trong nháy mắt vui mừng, "Ai dô, thật cảm tạ thiếu gia! Dì nguyện ý chứ! Chỉ là, cậu không cần tăng lương cho dì đâu, cậu là đại ân nhân nhà chúng ta, cậu trả một nửa lương dì cũng nguyện ý. Dì nhất định sẽ một lòng làm việc, công thức nấu canh dì có rất nhiều, đảm bảo một năm không lặp lại món nào."

Thượng Thanh cười cười, "Vậy chúng ta đều lui một bước nhé, giữ nguyên lương cho dì, dì coi có được không?"

"Chuyện, chuyện này..." Dì Vương có chút ngượng ngùng, cảm thấy từ chối nữa thì không phải phép. "Vậy, vậy nếu cậu có chỗ nào không hài lòng, trực tiếp nói cho dì, dì nhất định sẽ thay đổi."

Thượng Thanh động viên gật đầu, nhắn tin cho quản gia, nhờ ông ấy chuẩn bị hợp đồng, trở về là có thể ký luôn. Dì Vương vui mừng hồi lâu, mới nhớ tới lời Thượng Thanh vừa nói, liền hỏi: "Thiếu gia, cậu trở về là muốn lấy cái gì? Sau khi cậu rời đi, lão gia tới phòng cậu ngồi ngây ngốc rất lâu, hình như đã vứt rất nhiều đồ đi."

Thượng Thanh: "Cháu không lấy đồ vật trong phòng, là đồ mới gửi tới, dì biết để ở đâu không?"

Dì Vương a một tiếng, "Đồ mới gửi tới một tháng gần đây đều đặt ở trong hòm thư. Sau khi mấy người Triệu quản gia rời đi liền không có ai quản cái này. Dì biết chìa khóa để ở đâu, để dì dẫn cậu đi xem."

Dì cầm chìa khó, dẫn Thượng Thanh đến hòm gửi thư ở góc tây bắc trang viên. Cái hòm thoạt nhìn đã bị nhét chật ních, ở chỗ nhét thư còn có vài tờ brochurch lòi ra. Dì Vương mở hòm thư ra, đồ vật bên trong lập tức trào ra ngoài, ào ào rơi xuống một đống. Thượng Thanh liếc phát liền thấy thông báo trúng tuyển ở trên cùng của đống thư, y cầm lên vuốt phẳng, lại đi xem những thứ khác.

Quăng một vài tạp chí, tờ rơi cùng với thư gửi cho Chu Chính Lương sang một bên, y lượm được hai phong thư bạn cùng lớp của Viên Viên gửi cho cô bé, định lần sau gặp mặt sẽ đưa cho tiểu cô nương. Đang nghĩ ngợi, bất chợt lọt vào tầm mắt y một phong thư gửi cho chính y. Cầm lên nhìn, phong thư được làm từ giấy bìa kraft bình thường nhất, trên đó viết 'Gửi Thượng Thanh đại sư', bên cạnh còn đánh số '4'.

Thượng Thanh tiếp tục lật tung chồng trang giấy lên, phát hiện phong thư giống vậy tổng cộng có chín lá, đều đánh số thứ tự, thời gian gửi thư bắt đầu từ nửa năm trước, cho đến tháng chín mới dừng lại. Có lẽ là do không có phương thức liên lạc nào khác mới có thể viết thư, cho nên Triệu quản gia mới không để ý hòm thư này, dẫn đến việc Thượng Thanh hiện giờ mới nhìn thấy những bức thư đó.

Y lần lượt nhìn từng cái một, phong thư rất nhẹ, bên trong chỉ có một tờ giấy mỏng.

Y mở bức thư đánh số 1 ra. Phía trên chỉ viết một câu hỏi: 'Thượng đại sư, xin ngài nói cho tôi biết, ác quỷ có thực sự tồn tại không? Chúng nó có thể chiếm cứ thân thể người hay không?'

Tiếp đó bức thư số 2: 'Thượng đại sư, tôi xác định hắn đã bị quỷ phụ thân rồi! Tôi nên làm thế nào bây giờ?'

Bức thư số 3: 'Thượng đại sư, rốt cục tôi phải làm sao mới có thể thoát khỏi gã?'

...

Bức thư số 9: 'Đại sư, làm người cần phải tin mệnh.'

Mà ở trên giấy viết thư của phong thư số chín, có một vết quẹt dài màu nâu đậm, trên vết tích còn hiện rõ ràng dấu vân tay, giống như có người lỡ lấy ngón tay dính bẩn đè lên trên giấy viết thư, không cẩn thận tạo ra vệt này. Thượng Thanh nhìn vết tích đó mà nhíu nhíu mày, đưa tới chóp mũi nghe thử... là máu người. Y xem lại phong thư lần thư hai, bên trên viết địa chỉ nhận bưu phẩm, lại không viết địa chỉ gửi.

Y thu lại chín phong thư, dẫn theo dì Vương lên xe. Trên đường, y gửi một bức ảnh chụp phong thư gửi cho Du Minh Trì, 'Giúp tôi tra địa chỉ người gửi thư với.'

Du Minh Trì lập tức đáp lại: 'Có thể điều tra, thế nhưng thông tin quá ít, không nhất định có thể điều tra rõ. Chuyện gì thế này, có người viết thư khủng bố cậu à?'

Thượng Thanh: 'Có thể tra ra phương thức liên lạc cũng được, người này cần tôi giúp đỡ.'

Du Minh Trì: 'Okela'

Xe trở lại biệt thử nhỏ, Thượng Thanh ký hợp đồng với dì Vương, rồi nhờ quản gia giới thiệu một chút, lúc này mới đi lên lầu. Phó Liễm Tri vẫn nằm thẳng cẳng trên giường, trên mặt bị lá bùa che kín, trông hèn và kém sang như mấy con cương thi ba xu trong phim thây ma mà trong nước sản xuất. Khóe miệng Thượng Thanh giật giật, xoay người đi ra ngoài, nhắm mắt làm ngơ.

Lại qua chừng mấy ngày, bên kia Du Minh Trì mới phát tin tức mới: 'Phong thư này là từ một khu căn hộ nhỏ ở thành phố Đỉnh Minh gửi đi, cụ thể ai gửi thì không rõ. Bên kia quy hoạch khá lộn xộn, nhân viên bưu cục cũng không nhớ ra nổi.'

Thượng Thanh biết anh ta cũng đã tận lực giúp, đáp lại một câu 'Cám ơn', sau đó lần thứ hai lấy ra chín phong thư kia. Người này rõ ràng là đang van cầu sự trợ giúp, vì sao trong thư gửi lại không nói rõ chính mình ở đâu? phihan.wordpress

Y lại lần lượt nhìn kỹ từng phong thư một, tầm mắt đảo qua hai chữ 'ác quỷ', người bị ác quỷ phụ thân... Từ góc độ của Huyền thuật sư mà nói, ác quỷ so với lệ quỷ còn khó gặp hơn. Âm hồn bình thường bởi vì oán khí và chấp niệm sẽ hóa thành lệ quỷ. Mà lệ quỷ nếu như giết người bừa bãi sẽ dấn đến sát khí quấn thân, không còn khả năng luân hồi, rồi hóa thành ác quỷ. Ác quỷ từ trước tới nay luôn là mục tiêu truy sát của tất cả huyền thuật sư, chúng nó không có nhân tính, cũng không thể cứu vớt. Cho dù là Thượng Thanh, gặp phải ác quỷ cũng sẽ giết chết cho bớt việc. Tuy nhiên, đối với người bình thường mà nói, tất cả loại quỷ nào từng giết người cũng có thể gọi là ác quỷ. Cho nên, người viết thư này không nhất thiết đã gặp ác quỷ, mà có lẽ chỉ là một âm hồn bình thường?

Hửm?

Thượng Thanh bỗng có cảm giác phong thư cuối cùng có chứa cảm xúc hơi bất đồng, y cầm lên nhìn kỹ. Dưới ánh đèn màu trắng soi rõ, trên phong thư dường như có dấu vết gì đó. Y suy nghĩ một chút, lấy một cái bút chì, nhẹ nhàng tô lên vài đường. Trên phong thư bằng giấy bìa có xuất hiện một chuỗi ký tự: zhm0809

Là ám hiệu gì ư? Thượng Thanh phản ứng lại, bỗng nhiên hiểu ra, y chộp di động tới, mở app nhắn tin ra, nhập chuỗi ký tự này vào – quả nhiên, là một tài khoản trên app chat. Y tự tay thêm đối phương làm bạn tốt, trong chỗ ghi chú viết rằng: 'Tôi là Thượng Thanh.' Cám giác hơi giống tên lừa đảo, vì thế bỏ thêm một câu: 'Tôi đã nhận được thư của chị, có rảnh tâm sự chút không?'

Đợi mất hai ngày, lời mời bạn tốt cuối cùng cũng được đồng ý. Đối phương dường như cũng chẳng cân nhắc có khi nào đây là lừa đảo hay không, mà trực tiếp nhắn lại một tin: 'Thượng đại sư, người có phải là sống để nhận mệnh?'

&&&

Chạng vạng, tên đàn ông kia rốt cục cũng ra khỏi nhà.

Trương Hồng Mai trốn trong nhà vệ sinh, nghe thấy tiếng đóng cửa mới lại ra ngoài. Cô đi chân trần trên đất có chút lạnh, nhưng cô lại không có giày, bởi tên đàn ông kia mỗi lần ra khỏi nhà đều sẽ khóa tủ giày trong nhà lạ, đề phòng cô chạy trốn. Trương Hồng Mai rửa mặt, lau sạch máu trên mặt đi, cũng không thèm soi gương, vì cô không muốn nhìn dáng vẻ của mình hiện tại.

Trên sàn phòng khách đầy mảnh chén bát vỡ, và cả thức ăn rơi đã nguội lạnh. Cô thu dọn một chút, sau đó ngồi trước cửa sổ ngẩn người. Bên ngoài tia sáng biến ảo, mặt trời dần lặn sâu về núi phía tây. Cô rốt cục cũng lấy lại tinh thần, thả sợi dây thừng trong tay xuống. Sợi dây kia là năm đó bọn họ dọn nhà dùng để buộc vali, gần đây mỗi khi cô ngẩn người, luôn có thói quen cầm nó trong tay, sợi dây đã bị sờ đến mòn cả gờ mép.

Theo quy luật ngày thường, gã phải ăn cơm bên ngoài xong mới trở về. Nghĩ như thế, Trương Hồng Mai lại đi vào phòng vệ sinh, mở két nước bồn cầu, từ bên trong lấy ra một túi nilon bên trong bọc là một cái điện thoại di động. Là loại di động trong nước cực kỳ lỗi thời, trên màn hình còn có vết nứt nhẹ. Đây là chiếc di động đã qua sử dụng mà một nữ đồng nghiệp ở nơi làm việc trước đây đã cho cô. Lúc đó di động của cô bị rớt bể, lại không có tiền mua cới mới.

Điện thoại di động không còn tí pin nào, cho dù khởi động cũng không khởi động được. Dù sao, cũng sẽ không có ai tìm cô. Tuy nghĩ như vậy, song cô vẫn lôi bộ nạp từ dưới ghế sô pha ra, nạp điện vào. Điện thoại rẻ tiền nên nạp cũng rất chậm. Trương Hồng Mai nhìn đèn báo sạc điện đỏ lòe, tiếp tục ngẩn người. Trong lòng suy nghĩ có nên trả phí sử dụng dịch vụ điện thoại hay không, nhưng cô không có tiền. cô cần phải đi tìm một công việc, song nghĩ tới mấy công việc trước đây đều bị quấy rối đến không còn nữa rồi, lần này phải bí mật một chút.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người phải nhận mệnh.

Có lẽ, mệnh của cô chính là phải sống khổ.

Di động không hề có một tiếng động mà bật lên – cái cục sắt vụn này từ khi vào trong tay cô vẫn luôn ở trạng thái im lìm. Trên app chat có mấy cái tin nhắn chưa đọc, là em gái cô gửi đến, cái thứ nhất là báo hỉ với cô, nói đã tìm được một công việc part-time tốt, phát trả cho cô một bao lì xì. Bởi vì cô không có kịp thời nhận được, bao lì xì đã bị trả lại. em gái cô tiếp tục nhắn: 'Chị, sao chị không nhận lì xì? Gần đây chị đang làm việc gì thế?'

Viền mắt Trương Hồng Mai đỏ chót lên, ngón tay khẽ run run chạm vào màn hình: 'Gần đây công việc rất suôn sẻ, chính là có chút bận. Chị không cầm lì xì của em đâu, em nhớ chăm chỉ đi học, đừng để bị thụt lùi.'

Cô thoát ra khỏi cuộc trò chuyện, lại phát hiện có một yêu cầu gửi kết bạn. Mở ra, nhìn thấy hai chữ 'Thượng Thanh', cô run tay bấm chấp nhận, sau đó gắng hết sức lực đánh ra một hàng chữ: 'Thượng đại sư, người có phải là sống để nhận mệnh?'

&&&

Thượng Thanh nhìn thấy dòng chữ này, mãi hồi lâu, nhanh chóng gõ bàn phím trả lời: 'Tôi không tin số mệnh, cũng không nhận mệnh.'

Nếu có Huyền thuật sư khác nhìn thấy những lời này, e là cười đến rụng răng. Hay cho một kẻ làm nghề đoán mệnh, không tin số mệnh thì tính mệnh để làm gì?

Mà trong suy nghĩ của Thượng Thanh, vận mệnh tuy rằng do trời định, nhưng mà người định thắng thiên. Y có thể tính ra vận mệnh người khác, tất nhiên là hy vọng đối phương có thể chiến thắng vận mệnh rồi. Ví dụ như nói y tính ra được một đứa nhỏ ba tuổi, mười năm sau sẽ chết đuối. Y nói cho đối phương cái đại kiếp này đương nhiên là hy vọng đối phương có thể tránh khỏi, bằng không chẳng lẽ để khoe khoang mình hiểu biết nhiều à?

Di động lại trả lời: 'Nhưng, nếu không tin số mệnh thì phải làm sao? Tôi không có bản lĩnh, không trốn được.'

Thượng Thanh cau mày, 'Chị đang ở đâu? Có cần tôi giúp một tay không?'

Trương Hồng Mai: 'Thượng đại sư, cậu không giúp được tôi, không người nào có thể giúp được tôi.'

Thượng Thanh: 'Vẫn phải thử một chút chứ. Tôi nghĩ, nếu như chị biết tôi, vậy tất nhiên đã biết những việc tôi làm trước đây. Chắc chắn giúp đỡ chị cũng sẽ không quá khó khăn.'

Trương Hồng Mai hơi do dự, cô đương nhiên là biết Thượng Thanh, biết đây là một vị đại sư có bản lĩnh rất lớn. Nếu như là cậu ấy, có lẽ thật có thể cứu cô ra từ trong địa ngục trần gian này. Tay cô hơi run lên, tận nhanh chóng bấm màn hình, 'Tôi ở phòng 302 khu số 11 tiểu khu Hương Lâm thành phố Đỉnh Minh, cậu, cậu thật sự có thể giúp tôi sao? Chồng tôi, anh ta bị ác quỷ phụ thân rồi!'

Trái tim Thượng Thanh buông lỏng, biết được địa chỉ liền dễ nói rồi, 'Chị đừng gấp, từ từ nói.'

Cổ họng Trương Hồng Mai như nghẹn lại, nâng chiếc di động lên như thể nâng niu cái phao cứu mạng cuối cùng, "Anh ta bị ác quỷ phụ thân, biến thành một kẻ mà tôi không hề quen biết,...' Cô mới bấm được nửa câu, đang muốn đánh chữ tiếp, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng lạch cạch!

Cô lập tức hốt hoảng, sao gã ta lại về sớm như vậy?

Dưới tình thế cấp bách, cô nhét điện thoại xuống dưới đệm bịt kín lại, vừa định đứng lên song kẻ kia đã vào nhà rồi. Tiếng bước chân nặng nề truyền tới, trái tim Trương Hồng Mai phát run lên.

Gã... uống rượu.

Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, một tên đàn ông vóc dáng cường tráng đi tới, mang theo mùi hôi rượu nồng nặc quanh thân. Gã đàn ông vô cớ hùng hùng hổ hổ quát lên, "Con, con đàn bà thối! Mày trốn... trốn chỗ nào rồi hả?"

Trương Hồng Mai theo bản năng ôm đầu ngồi thụp xuống, trong thâm tâm đã mang phản xạ có điều kiện, cảm nhận được sợ hãi, thậm chí sớm đã cảm thấy đau đớn. Gã đàn ông loẹt quẹt dép đi tới, một quyền đấm vào lưng cô, "Con mẹ mày, còn dám trốn hả? Tao xem mày có thể trốn đến chỗ nào? Đ** mẹ mày chứ trốn!"

Trương Hồng Mai chỉ cảm thấy phía sau lưng nhói lên một hồi, song vẫn còn có thể chịu đựng, cô cắn chặt hàm răng không nói tiếng nào. Tên đàn ông nhấc chân đạp một phát, đá cô ngã ngửa ra, giống như con rùa bị lật mai. Gã bắt đầu cười ha hả, đạp lên bụng cô, mắng: "Nói đi! Sau này mày còn dám nói chuyện với thằng đàn ông khác hay không?! Đồ đ* đ**m! Ngày nào cũng trang điểm lộng lẫy là muốn câu dẫn thằng nào hả? Đ**, bố mày đánh mày còn chưa đủ đúng không? Cho chừa cái tội mày đi khắp nơi câu dẫn đàn ông này!"

Một cước lại một cước đá vào bụng cô, Trương Hồng Mai đau đến trống rỗng đầu óc, khóe mắt ứa ra giọt lệ... Tay chân cô bất lực không cách nào nâng lên phản kháng, đau đến nỗi rên không thành tiếng. Tên cặn bã lại không hài lòng với sự trầm mặc của cô, một tay nhấc lên lọ hoa trên tủ đầu giường, hoa trong bình đã sớm khô héo, chỉ còn dư lại nửa bình nước, "Mày... Mày cái con đ* đ**m! bà mẹ nó sao mày không, không nói câu nào? Bố đập ch.ết mày... Đập chết mày, con chó cái!"

Trương Hồng Mai nằm ngửa, trơ mắt nhìn cánh tay kia nhấc lọ hoa, nhằm ngay đầu cô mà nện thẳng xuống.

Một tiếng vang thật lớn, lọ hoa ào ào vỡ vụn, mảnh sứ cùng nước trong bình bắn tung tóe trên sàn nhà.

Tên khốn kiếp khạc ra một cục đờm đặc, cười ha hả, "Cho, cho mày chừa cái tội không nghe lời!" Sau đó gã đổ nhào xuống giường, tiếng ngáy rống động trời.

Trong phòng ngủ tràn đầy mùi rượu hôi, trên giường nằm một người, dưới giường cũng nằm một người.

Đôi mắt Trương Hồng Mai vẫn trợn to như cũ, vào thời khắc cuối cùng khi chiếc lọ hoa kia rơi xuống, không biết tại sao lại trật 2cm, vừa vặn nện vào bên cạnh đầu cô. Mảnh sứ vụn tung tóe cắt lên mặt cô vài miệng vết thương, song đều không có vấn đề gì lớn. Cô chỉ cảm thấy toàn thân đều không nghe mình sai khiến, nơi bụng càng thêm đau nhức từng trận. Cơn thống khổ quả thực làm cho cô hận không thể lập tức chết đi. Giữa hai chân cô cảm giác như có một dòng chất lỏng ấm nóng chảy ra, cô tự nhiên hiểu đây là có chuyện gì. Đó lại là một sinh mệnh nhỏ lướt qua đời cô... Đương nhiên đây không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện này. Song có lẽ, nó chính là một lần cuối cùng.

Trương Hồng Mai nằm ngửa như một con cá chết, khí lực đứng lên cũng không có, cô có thể cảm giác được máu trong người mình đang từ từ rút ra, nhiệt độ chậm rãi giảm xuống, đầu ngón tay không tài nào nhúc nhích được, chỉ còn tinh thần đang chịu sự khống chế của chính cô.

Nghĩ điều gì mới tốt đây?

Xin lỗi đứa còn còn chưa kịp xuất thế đi. Xin lỗi con, cục cưng, mẹ không thể bảo vệ được con, nhưng con không phải đầu thai vào gia đình như này cũng là một chuyện tốt, hi bọng con lần sau đầu thai nên nâng cao cảnh giác, tìm một gia đình hài hòa mỹ mãn mới nên...

Trên người càng ngày càng lạnh, trước mắt đã biến thành màu đen, Trương Hồng Mai chậm rãi nhắm mắt lại.

Ở một đầu di động khác, Thượng Thanh lúc đầu vẫn chờ đối phương nhắn tin lại, nhưng chờ đến hơn một tiếng, y nhận ra có cái gì đó không đúng. Lời bao dài mà đến hơn một tiếng vẫn chưa viết xong? Y bấm đốt ngón tay với địa chỉ kia trong chốc lát, bỗng nhiên biến sắc, không tốt, xảy ra chuyện rồi!

Y lập tức gọi đện thoại cho Du Minh Trì: "Anh có máy bay trực thăng không?"

Du Minh Trì phát hiện giọng điệu của đối phương không đúng, nhanh chóng đáp: "Bộ phận bên cạnh có nhiệm vụ bí mật, điều máy bay trực thăng đi rồi! Xảy ra chuyện gì?"

Thượng Thanh không rảnh giải thích cho anh ta, trực tiếp cúp điện thoại rồi gọi điện cho Du Diên Thận, "Bác ơi, cháu cần lập tức chạy tới thành phố Đỉnh Minh, bác hiện tại có biện pháp nào không ạ?"

Sắc mặt Du Diên Thận trầm xuống, ngữ khí lại hết sức ôn hòa, "Đừng gấp, cháu muốn làm gì, bác đều có thể giúp cháu làm." Ông vừa nói, ra hiệu cho Từ đặc trợ, nửa phút sau, Từ đặc trợ gật đầu với ông. (đây mới là bá đạo tổng tài nha anh Phó)

Du Diên Thận tiếp tục nói: "Đi thành phố Đỉnh Minh đúng không? Trong vòng hai tiếng cháu có thể chạy kịp tới sân bay không?"

Thượng Thanh vội đáp: "Có thể ạ, càng nhanh càng tốt."

Du Diên Thận: "Đến sân bay đi, tất cả đã sắp xếp xong."

Máy bay tư nhân cần phải hẹn trước với công ty hàng không ít nhất năm tiếng, nhưng dưới một số tình huống khẩn cấp, một vài người đặc biệt có thể đặt lịch hẹn tạm thời, chỉ là giá cả có chút cao hơn mà thôi. Thượng Thanh tự nhiên hiểu rõ điều này có nghĩa là gì, nhưng y hiện tại lời cảm ơn cũng không kịp nói, bắt lấy túi xách rồi lao ra ngoài cửa. Trên đường chạy tới sân bay, y lại gọi cho Du Minh Trì thêm một cú điện thoại, "Trong vòng hai tiếng chạy lẹ tới sân bay, mang theo tất cả giấy tờ tùy thân theo."

Du Minh Trì chỉ đáp lại một câu, "Đợi đó!"

Hai giờ sau, máy bay tư nhân của Du gia cất cánh.

Rạng sáng hai giờ, máy bay đáp xuống sân bay thành phố Đỉnh Minh.

Rạng sáng bốn giờ, tiểu khu Hương Lâm, cánh cửa gia đình nào đó bị cưỡng phá mà xông vào.

Thượng Thanh một cước đạp mở cửa nhà, mùi rượu xen lẫn với mùi máu tanh nồng nặc phả vào mặt... Hai người xông vào phòng ngủ, liền thấy một gã đàn ông ngủ trên giường như lợn chết. Mà dưới giường, Trương Hồng Mai nằm dưới mảnh sứ vụn hòa lẫn với máu, toàn thân lâm vào trạng thái sốc vì mất máu quá nhiều.

Người tinh tường vừa nhìn đã biết ngay xảy ra chuyện gì.

Du Minh Trì nhất thời biến sắc, "Đệt! Ông đây mà không phải nhân viên nhà nước, ông sẽ đánh chết tên súc sinh này, con mẹ nó chứ!" Lập tức gọi điện cho xe cứu thương.

Thượng Thanh so với anh ta thì trực tiếp hơn nhiều, bước lên một bước xốc chăn đệm lên, dán lên bụng gã cặn bã kia một lá bùa. Chỉ thấy tên đàn ông có nhà bị người ta đạp cửa còn không có tỉnh lại, bỗng nhiên trợn to mắt, nửa mê nửa tỉnh ôm bụng bắt đầu lăn lộn rống lên: "A – đau quá! Đau chết ông rồi! A – "

Lúc này trong bụng gã như có bị rời sông lấp bể, như thể có một trăm con chuột đang gặp nhấm bên trong ổ bụng của gã, đau đến nỗi khuôn mặt hắn tái mét lại. Nỗi sợ hãi mãnh liệt cùng đau đớn khiến cho gã trừng to hai mắt, cổ họng lại như một cái ống thép bị rạch nát, chỉ thoát ra được vài từ: "Không! Đừng mà – A!"

Chỉ là, những người ở đây không có ai đi đồng tình gã. Gã ta chỉ có thể cứng rắn nhẫn nhịn cơn đau nhức khi nội tạng bị xoắn lại với nhau, hận không thể lập tức từ trên lầu nhảy xuống, song gã đời nào có cái dũng khí này, chỉ có thể kêu rên thất thanh, "Không... van cầu các anh thả tôi! Van cầu các anh..." Gã làm thế nào cũng không tưởng tượng nổi, sao đang ở nhà đánh giấc ngon lành, bỗng nhiên gặp phải họa trời giáng.

Bên ngoài, tiếng xe cứu thương cùng tiếng còi cảnh sát cùng nhau hú lên, chỉ chốc lát sau, trong cầu thang truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Thượng Thanh vỗ tay bộp một cái, lá bùa không hỏa tự thiêu, cháy đến mức tro cũng không để lại. Mà tên khốn kiếp này đã tự cào bản thân máu thịt be bét, cơn đau chưa kịp qua, sức lực chưa có tới, khuôn mặt gã trắng bệch ngã lên giường, đau đến choáng váng mình mẩy.

Thượng Thanh tiến đến bên tai gã, thấp giọng thì thầm: "Có lẽ ông không tin vào nhân quả. Thế nhưng xin lỗi, nghiệp quật tới rồi!"