Ta Dùng Vật Lí Hàng Yêu Trừ Ma

Chương 1



Trước ngày nghỉ trung thu cuối cùng.

Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm, mỗi người trong công ty đều tâm trí lơ đảng, thừa dịp cấp trên không có mặt, cả đám đều lười biếng, ngay cả dì lao công cũng cất cây lau nhà vào rồi rảnh rỗi đứng một bên. Từ Tiểu Thiên lén lén lút lút xem hết một bộ phim ngẩng đầu hỏi: "Hoàng tổng tới rồi sao?"

Nữ nhân viên đang sơn móng bên cạnh, ánh mắt bình thản một chút: "Tới dạy dỗ người."

Từ Tiểu Thiên nghe xong vui vẻ: "Là ai xui xẻo như vậy?"

"Còn ai trồng khoai đất này nữa?" Nữ nhân cẩn thận sơn móng tay, thổi thổi vài cái, cười trên nỗi đau của người khác, "Còn không phải là vị 'tuổi trẻ tài cao' kia hay sao"

"Giang Khả Nhạc!"

Hoàng tổng ngồi trên ghế tổng tài, chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép: "Đêm qua cậu đã làm gì rồi? Trong bộ phận ai cũng ở lại tăng ca, chỉ có mình cậu vắng mặt, cậu có tinh thần đồng đội, tinh thần hợp tác sao? Mọi người cùng nhau làm việc, là một team, đoàn kểt tốt đẹp, cùng nhau tiến bộ, chỉ có cậu.."

Người đàn ông trung niên hói đầu, cũng chính là Hoàng tổng nói đến nước bọt tung bay, nói đến khí thế hừng hực, còn liên tục đập bàn.

Đứng nghe chửi là một thanh niên mặc quần áo công sở, áo sơ mi trắng làm nổi bật bộ âu phục xanh lam, mặc trên người cậu làm lộ ra vẻ nhẹ nhàng, khoan khoái, toát lên khí chất soái ca. Cậu cúi thấp đầu, làm ra vẻ như không tồn tại, bất luận Hoàng tổng nói gì đều là "đúng đúng" gật đầu, một bộ dáng nghiêm túc, nghe lời nhưng đôi mắt không ngừng liếc tới đồng hồ treo trên vách tường.

Năm giờ rưỡi.

Chậm trễ một chút là gặp ngay giờ cao điểm.

Giang Khả Nhạc nghe tiếng ong ong bên tai, cảm giác có chút bực mình, cảm xúc ngột ngạt từ ngực muốn trào lên. Hoàng tổng nói đến chỗ cao trào: "Giang Khả Nhạc, lần sau mà còn như vậy, đừng trách tôi trừ tiền thưởng của cậu!"

Câu này rất có trọng lượng, từng chữ như đâm vào tim Giang Khả Nhạc, sắc mặt cậu lập tức tái đi. Hoàng tổng thở hổn hển một hơi, uống chén trà, rồi lườm cậu thanh niên một cái: "Có gì muốn nói không?"

Giang Khả Nhạc mấp máy môi một chút, "Phụt" một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

Huyết dịch đậm đặc rơi xuống nền gạch sứ trắng, bắn ra khắp nơi tạo thành những hoa văn đỏ màu máu.

Hoàng tổng bị dọa sợ đến nỗi nghẹn cả ngụm nước trà ngay cổ họng, nửa ngày mới nuốt xuống: "Cậu.."

Giang Khả Nhạc cảm thấy sau khi phun máu đặc biệt thoải mái, vô cùng phấn chấn nhưng cậu suy nghĩ chút vẫn giả vờ mệt mỏi, suy yếu: "Hoàng tổng, ngài nhìn tôi bệnh thành như vậy rồi mà vẫn kiên trì, cố hết sức để đi làm, có phải hay không nên thêm tiền lương?"

Vừa nghe đến hai chữ 'tiền lương', vị Hoàng tổng vừa mới đờ đẫn lập tức tỉnh táo.

"Không được." Hoàng tổng nói chắc như đinh đóng cột.

Sau khi nói xong, ông liếc nhìn máu tươi trên sàn, sợ nhân viên xảy ra chuyện thì công ty phải gánh vác trách nhiệm vì thế vội vàng phất tay: "Bị bệnh thì đi bệnh viện, đừng ở chỗ này làm tôi chướng mắt!"

Giang Khả Nhạc hỏi một câu: "Còn trừ lương nữa không?"

Hoàng tổng vốn luôn mang danh bủn xỉn khó có dịp hào phóng một lần: "Không trừ, không trừ, đi nhanh chút đi!"

Giang Khả Nhạc lau vết máu trên khoé miệng, nhìn về phía Hoàng tổng, người nam nhân này tướng mạo cay nghiệt, keo kiệt, không có mệnh đại phú đại quý nhưng vì cưới được người vợ cung mệnh, trấn áp tướng xấu của lão nên mới có thể leo lên được vị trí hiện tại.

"Hoàng tổng" Giang Khả Nhạc nói thêm một câu, "Trên đường tan làm về nhớ gọi điện thoại cho bà xã của ngài."

Hoàng tổng nhìn theo bóng lưng thanh niên, lẩm bẩm: "Kì quặc"

Hiển nhiên không quan tâm đến lời vừa rồi.

Thời điểm Giang Khả Nhạc ra khỏi văn phòng, nghe thấy mấy câu chuyện phiếm của đồng nghiệp.

"Bà nói xem, trên đời sao lại có chuyện kì bí như vậy? Cô em vợ nhà cô hai tui, đụng phải tà yêu gì đó, trở nên điên điên khùng khùng, mỗi ngày lẩm bẩm nào là vương gia rồi nô tỳ.."

"Tui thấy chắc là xem tiểu thuyết nhiều quá rồi bị lậm thôi"

"Sao vậy được, ngay cả bác sĩ cũng không tìm ra được vấn đề, sau đó thì nhà mời một thầy pháp. Haiz vậy mà liền khoẻ lại."

"Thầy pháp? Loại nào?"

"Nghe nói còn rất trẻ, ngay cả tiểu thịt tươi, tiểu minh tinh còn không sánh bằng"

Hai vị nữ đồng nghiệp trò chuyện hăng say, thấy Giang Khả Nhạc đi ra, vội vàng im lặng, làm bộ ra vẻ bận rộn vì công việc.

Giang Khả Nhạc đi đến chỗ ngồi, đem laptop cất vào cặp táp rồi ra khỏi văn phòng.

Hai nữ đồng nghiệp thấy đối phương đi rồi, lại sáp lại gần tiếp tục tám chuyện.

"Bà biết Giang tổng không?"

"Là vị tổng tài dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng hả? Đương nhiên biết rồi."

"Tui nói cho bà biết chuyện này, đừng kể ai nha.. Giang Khả Nhạc chính là con trai của Giang tổng."

"Không thể nào! Con trai Giang tổng không phải mới lên cấp hai sao? Lần trước tui còn đi tặng quà thay Hoàng tổng mà."

"Chuyện này.. cậu ta là do vợ trước sinh."

Lập tức, từ chủ đề linh dị thần quái chuyển thành chủ đề hào môn thế gia.

Nhưng bọn hắn không biết hai cậu chuyện này tuy khác nhau nhưng lại có cùng nhân vật chính.

Bây giờ không phải giờ tan tầm, đường lớn không đông xe lắm, chỉ có vài chú mèo hoang đi lại quanh mấy con hẻm.

Giang Khả Nhạc có căn chung cư gần công ty, bình thường chỉ cần đạp xe một lúc là về đến nhà nhưng hôm nay hắn muốn đi ăn cơm chiều ở Tây thành nên chỉ có thể bắt một chiếc taxi.

"Đi đâu?" Tài xế giọng nói kì quái, cả người như dấu trong bóng tối cất tiếng hỏi.

Giang Khả Nhạc không phát hiện, ngồi lên ghế sau: "Tiểu khu Giang Sơn Minh Nguyệt". Nói xong, liền dựa vào cửa sổ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tài xế kia vẫn đang cười, cũng không thấy gã nhấn chân ga, vậy mà chiếc xe từ từ yên lặng chạy đi.

Gã dựa vào kính chiếu hậu mà quan sát thanh niên phía sau, phát ra tiếng cười nham hiểm, nhiệt độ trong xe đột ngột giảm, phát ra từng tia hắc khí.

Vừa rồi bên ngoài vẫn là cảnh xe cộ qua lại, bây giờ lại biến thành rừng cây âm u, trong ánh sáng lờ mờ, chiếc xe dần dần hiện nguyên hình, đây là một chiếc xe giấy.

Tài xế thấy thanh niên phía sau còn chưa phát hiện, được nước làm tới lái thẳng vào trong bóng đêm..

"Tít tít tít.."

Giang Khả Nhạc bị tiếng còi liên tiếp đánh thức. Mở mắt xem xét.

Tài xế không nhúc nhích, một lát sau mới lên tiếng: "Bị kẹt xe rồi."

Giang Khả Nhạc lấy điện thoại ra nhìn, bây giờ đã hơn 6 giờ chiều, lại bị kẹt xe, đến trễ là cái chắc, thế là cậu nhìn về phía tài xế: "Cho ông 10 phút, tôi muốn tới Giang Sơn Minh Nguyệt."

Tài xế từ từ nghiêng đầu sang chỗ khác, bên phía đèn đường chiếu tới, gương mặt gã hiện lên rõ nét, một khuôn mặt trắng bệch như giấy: ".. Ngươi đang nói cái gì?"

Giang Khả Nhạc nhíu mày: "Nghe không hiểu tiếng người?"

Nụ cười của gã tài xế dần rộng ra, khoé miệng bị kéo lên đến tận mang tai: "Ta là quỷ, đương nhiên không nghe hiểu tiếng người."

Lời còn chưa dứt, đầu của tài xế đột nhiên đụng phải lưới bảo hộ của vị trí lái bên cạnh, một cái đầu người trưởng thành đẫm máu từ từ bò ra khỏi cái lưới chật hẹp mà xông tới hàng ghế sau.

Tài xế quỷ cũng không muốn hại người, gã chỉ muốn đùa giỡn, hù dọa một chút, gương mặt máu me đầm đìa nhanh chóng vọt tới trước mặt Giang Khả Nhạc, cái lưỡi thật dài thè ra khỏi miệng.

"Đưa tiền của ngươi cho ta.. có bao nhiêu đưa hết đây" Âm thanh trầm thấp, khủng bố, kết hợp với hình ảnh hiện tại, nếu là người khác chỉ sợ là đã tè ra quần vội vã đưa tiền cho gã tài xế.

Giang Khả Nhạc im lặng, không nói gì.

Tài xế quỷ còn tưởng cậu bị dọa đến choáng váng đầu óc, đắc ý nở nụ cười: "Nếu ngươi không đưa tiền, ta sẽ cắn đứt cổ họng ngươi."

Giang Khả Nhạc thở dài: "Tại sao ngươi lại muốn cướp tiền của một con xã súc đến tài khoản ngân hàng cũng là số âm như ta chứ?"

Tài xế quỷ còn chưa kịp phản ứng, liền bị một bóng đen đánh úp lên mặt..

"Bụp.."

Cặp táp chứa laptop đập vào má phải của gã, khiến gã hoa mắt, chóng mặt, đau đầu, không đợi gã hoàn hồn, trên cổ liền cảm thấy lành lạnh.

"Ngươi ngược lại nhắc ta." Giang Khả Nhạc trầm giọng nói: "Đưa tiền đây."

Con mắt của tài xế quỷ chuyển động qua lại, nhìn thấy thanh chuỷ thuỳ sắc bén kề bên cổ. Gã đã thành quỷ, theo lí mà nói, mấy loại vũ khí này đã không còn sức sát thương, nhưng mà cây dao này.. Giống như có thể tác động vật lí lên thân quỷ của gã.

Tài xế quỷ run rẩy, lần đầu ăn cướp đã gặp giang hồ, gã khóc không ra nước mắt, đáng thương nói: "Đều là kẻ nghèo kiết xác cần gì phải làm khó lẫn nhau.."

Ba phút sau, tài xế quỷ ngồi vào ghế lái, cả người run lẩy bẩy, giống như bộ dáng dữ tợn, dọa nạt lúc nãy chỉ là giả.

"Trong nhà ta trên có cha mẹ già, dưới có vợ con, một người mà nuôi cả gia đình, cần cù chăm chỉ, muốn kiếm tiền không ngại khổ. Đây là lần đầu tiên làm loại chuyện này, nên nửa phân tiền còn chưa cướp được.."

Giang Khả Nhạc thấy con quỷ này so với cậu còn nghèo hơn, nếu cậu là kẻ nghèo rớt mồng tơi thì khả năng tên quỷ này còn không có cả mồng tơi để rớt, cậu liền thu chuỷ thuỳ lại, chỉ thấy ánh sáng loé lên, chuỷ thuỳ sắc bén biến thành một cái vòng bát quái đeo trên cổ.

"Ta chỉ thử xem ngươi có phạm luật, huỷ hoại kỷ cương không thôi" Giang Khả Nhạc giải thích những việc cậu đã làm ban nãy, "Ta đang rất gấp."

Tài xế quỷ liên tục gật đầu: "Tiểu nhân đã rõ."

Nói rồi lái xe giấy quay về hướng chiếc xe khác nhưng điều kì lạ là, hai chiếc xa không có đụng vào nhau mà lái vào một con đường âm khí tràn ngập, quỷ khí âm trầm.

Giang Khả Nhạc nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, mơ hồ nhìn thấy mấy gương mặt quỷ gào thét.

Xe chạy rất nhanh, không lâu sau, âm khí dần tản đi, dần dần hiện ra ánh đèn giao thông, dưới ánh đèn có thể nhìn thấy bốn chữ thiếp vàng rất lớn 'Giang Sơn Minh Nguyệt'.

Tài xế quỷ lộ ra nụ cười nịnh nọt: "OK, tiền xe 12 đồng, cộng thêm dịch vụ tham quan đường quỷ, tổng cộng là 20 đồng."

Động tác mở cửa của Giang Khả Nhạc dừng lại.

Tài xế quỷ vội vàng nói: "Bà xã trong nhà còn đang mang thai, tiểu nhân một mình nuôi cả gia đình, lái taxi cũng là lái đến nửa đêm.."

Giang Khả Nhạc từ trong túi móc ra xấp tiền, kín đáo đưa cho gã, nói một tiếng: "Khỏi thối". Rồi rất là ngầu lòi bước xuống xe.

Tài xế quỷ mừng quýnh nhận lấy, nhưng nhìn kĩ lại đây rõ ràng là tiền âm phủ mà.

"Ê.." Đầu gã uốn éo, từ ghế lái thò đầu qua cửa sổ bên ghế phụ, nhìn theo bóng lưng của thanh niên mà gọi lớn: "Sao cậu lại đưa tôi tiền âm phủ, cái này không đáng tiền, muốn tiền mặt cơ.."

Giang Khả Nhạc quay đầu lại nhìn về hướng tài xế, mắt nheo lại.

Tài xế quỷ cảm nhận được nguy hiểm, ngay lập tức đổi thái độ: "Tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân đã hiểu."

Sau đó giống như bị chó đuổi, nhanh chóng lái xe vọt khỏi nơi nguy hiểm này.

Bỏi vì là trước ngày nghỉ nên công ty cũng không thể không ra vẻ, công việc cũng không có gì sai sót, vậy là tan làm trước nửa tiếng.

Hoàng tổng chờ mọi người trong công ty ra về, ông mới rời khỏi công ty. Ông khỏi động chiếc Audi, chậm chầm lái khỏi bãi đỗ xe.

Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng, trên đường cũng đông đúc hơn hẳn.

Hoàng tổng nhìn ra bên ngoài, tim đột nhiên nhảy một cái, nhớ tới lời của Giang Khả Nhạc, trong vô thức ông đã lái xe đến một khu vực trống rồi đỗ xe lại.

Đậu cũng đậu rồi..

Ôm ý nghĩ này, Hoàng tổng lấy điện thoại ra gọi điện cho vợ.

Vợ Hoàng tổng cũng không tính là đẹp nhưng từ khi hai người kết hôn, sự nghiệp Hoàng tổng lên như diều gặp gió, cả đường suôn sẽ thuận lợi, không gặp trở ngại gì. Thương nhân vốn dĩ luôn mê tín, Hoàng tổng cảm thấy là do vợ ông vượng mệnh cho ông, nên đối xử với vợ rất tốt, hai người cũng chưa từng cãi nhau.

"Tút tút.."

Điện thoại gọi tới, vợ ông còn tưởng xảy ra chuyện gì, lo lắng hỏi thăm.

Hoàng tổng cũng không biết sao mình lại gọi điện, tuỳ tiện tìm đại một lý do: "Nhớ em."

Vợ ông cười mắng yêu một tiếng: "Già rồi còn không đứng đắn, mau về nhà đi." Nói xong thì cúp điện thoại.

Chỉ là đường phía trước vừa thông được một lát, lại kẹt cứng ngắc. Hoàng tổng hạ kính xe xuống, hỏi người qua đường bên cạnh: "Anh bạn, phía trước có chuyện gì vậy?"

"Xảy ra tai nạn giao thông, đụng xe, hình như bị thương không ít người."

Hoàng tổng giật mình trong lòng: "Bao lâu rồi?"

"Mới đây thôi, chắc khoảng mấy phút trước."

Hoàng tổng nhìn lịch sử điện thoại, trong đó ghi rất rõ thời gian gọi là mấy phút trước.

Con đường phía trước là con đường về nhà của ông, nếu ban nãy không dừng lại để gọi điện thoại, không chừng..

Hoàng tổng nghĩ thôi đã thấy lạnh sống lưng, vội vàng điện thoại cho phòng nhân sự.

"Tăng lương cho Giang Khả Nhạc bộ phận marketing."

Bên nhân sự sau khi kinh ngạc một hồi, hỏi: "Bao nhiêu ạ?"

Hoàng tổng trầm tư một lát, từ bên trong trận thoát hiểm vừa rồi hoàn hồn lại, đau lòng mở miệng: "Thêm 100 đi.."