Ta Dùng Vật Lí Hàng Yêu Trừ Ma

Chương 4



Quỷ đói livestream bốn tiếng liền thì dừng lại, cũng không phải vì nó đã ăn no rồi mà là sợ nếu cứ tiếp tục ăn sẽ hù dọa khán giả mất. Sau khi tắt livestream, quỷ đói nằm co quắp trên sofa, miệng dính đầy dầu mỡ, chỉ là dù có ăn nhiều thế nào thì nó cũng không có thay đổi gì.

"Tiền camera và đồ ăn là hơn 2 ngàn"

Nguyễn Đồ đang tính sổ sách: "Tiền donate tổng cộng là.."

Tài khoản mở livestream là dùng của Nguyễn Đồ, tiền thưởng đương nhiên cũng chuyển đến tài khoản của y, ngón tay y kéo kéo, nhìn từng chuỗi con số trên màn hình, làm một kẻ nghèo đến rớt mồng tơi lần đầu tiên Nguyễn Đồ kích động đến dựng cả hai tai.

Nguyễn Đồ lấy tay vuốt vuốt cho tai hạ xuống, nói ra một con số: "Thưởng hơn 1 vạn!"

"Trừ bỏ chi phí và thuế, chúng ta lời hơn 6 ngàn! Hai chúng ta mỗi người cũng được 3 ngàn!"

Nghe Nguyễn Đồ phân chia, quỷ đói bất bình lên tiếng: "Còn của ta đâu? Tiền rõ ràng đều là do ta kiếm được"

Giang Khả Nhạc ném về phía nó một cái bình nước, giọng điệu nguy hiểm nói: "Ăn chùa, uống chùa mà còn đòi phát lương?"

Quỷ đói lập tức thức thời mà ngậm miệng lại.

Quỷ đói vẫn không sợ chết cố lên tiếng đòi quyền lợi: "Ít nhất cũng chia cho ta 1 ngàn chứ.."

Giang Khả Nhạc lấy tiền, nhìn quỷ đói 'trìu mến' nói: "Ngươi muốn đi đầu thai không?"

Sự uy hiếp đã tràn ra khỏi màn hình.

Quỷ đói lắc đầu liên tục: "Không, không, ta không muốn đi đầu thai đâu.."

"Ta sinh ra trong thời đói kém, cũng là vì quá đói nên mới chết, đã bị đói cũng khoảng mấy chục năm, hiện tại khó khăn lắm mới được ăn no, khi đầu thai lỡ đâu lại xui xẻo, chết đói tiếp thì sao? Lúc đó ta khóc với ai bây giờ?"

"Không muốn đi đầu thai thì ngậm mồm vào."

Quỷ đói lập tức co người, núp ở một góc hẻo lánh. Nhưng dù sao nó cũng là một con quỷ có thể nhập xác người, lá gan tự nhiên cũng không nhỏ, vẫn yếu ớt lên tiếng: "Các người đây là xâm phạm quỷ quyền cơ bản.. Người khác muốn sai khiến quỷ đều phải đốt tiền giấy đó!"

Nguyễn Đồ suy ngẫm một lát: "Tui cảm thấy nó nói cũng có lý."

"Tui sẽ làm người đại diện cho nó, thành lập một công ty quản lí chuyên nghiệp." Nguyễn Đồ càng nói càng hăng, "Lúc nãy, có người tìm tui ngỏ ý muốn hợp tác, đến lúc đó livestream thì lợi nhuận chia 50: 50!"

Hai con mắt của quỷ đói sáng lên như đèn pha, liên tục gật gật đầu.

Giang Khả Nhạc nhìn thấu tâm tư nhỏ của con quỷ này, không đồng ý ngay mà ra vẻ do dự: "Nhưng nó cũng chỉ là một con quỷ chết đói.."

Nguyễn Đồ: "Cậu nhìn kĩ xem nó có giống quỷ không?"

Vì để giữ gìn bát cơm khó kiếm này, quỷ đói ôm cái bụng to bước ra, lộ ra nụ cười lấy lòng.

Nguyễn Đồ lại đưa ra một tuyệt chiêu: "Tiền phòng của cậu cũng được đảm bảo, không cần mỗi tháng phải lo ăn lo mặc."

Giang Khả Nhạc thấy quỷ đói lộ vẻ thấp thỏm, lúc này mới lên tiếng: "Kí hợp đồng, nếu làm trái, lập tức siêu độ."

Quỷ đói run cầm cập, ngay thẳng gật đầu.

Nguyễn Đồ mắt thấy cây rụng tiền nhà mình bị dọa cho sợ choáng váng thì nhanh nhẹn nói: "Không sao, không sao, nếu công ty chúng ta phát triển lớn mạnh thì ngươi chính nguyên lão, kì nghỉ năm, rồi tiền thưởng cuối năm, chia hoa hồng gì đó nhất định không ít.."

Giang Khả Nhạc bổ sung: "Trước mắt là quy định, phía sau là tình nghĩa, ngươi có tinh thần hợp tác sao? Mọi người cùng nhau làm việc, là một team, đoàn kết hòa thuận, cộng đồng tiến bộ, cùng nhau kiếm tiền.."

Hai người bọn họ song kiếm hợp bích một người nghiêm khắc, một người ôn nhu cứ như vậy dụ dỗ quỷ đói ngây thơ kí hàng loạt bản hợp đồng, trở thành nhân viên đầu tiên của công ty quản lí 'Nguyệt Thố*' (*thỏ mặt trăng).

Giang Khả Nhạc nhắc nhở: "Mau đi đăng kí giấy phép, không thể trốn thuế."

Nguyễn Đồ nói thầm: "Thành lập công ty quản lí thiệt hả? Tui chỉ là nói chơi chút thôi."

"Tôi cảm thấy ý tưởng của cậu không tệ, đã làm phải làm cho lớn chút, cố gắng mà kiếm tiền." Giang Khả Nhạc vỗ vai của Nguyễn Đồ, "Ừm.. Sau này, lúc bắt quỷ tôi sẽ nhẹ tay chút biết đâu lại kéo về thêm mấy đứa làm culi, tiết kiệm biết bao."

-Tui là dãy phân cách đáng yêu (^o^) -

Sự việc cứ như vậy mà định ra.

Giang Khả Nhạc là một xã súc, ngày mai còn phải đi làm, liền đem quỷ đói giao cho Nguyễn Đồ, còn mình thì về trước.

Nguyễn Đồ vì tiết kiệm tiền, nên thuê một mảnh đất trong khu Thành. Nơi này ngư long hỗn tạp, phần lớn đều là người ngoại lai, đường phố có hơi rối loạn, nào là nhà tắm công cộng, tiệm cắt tóc, xe bán đồ ăn đều tụ chung một chỗ, nằm lộn xộn trên đường, tiếng người qua lại ồn ào, huyên náo.

Giang Khả Nhạc dự định đến giao lộ thì gọi taxi về nhà nhưng chưa đi được nửa đường, cậu luôn cảm thấy có người lén lén lút lút đi theo mình. Nhưng chỗ này đông người, cậu có quay đầu lại nhìn mấy lần đều không gặp bóng dáng của kẻ theo dõi.

Cậu nghĩ ngợi lát rồi rẽ vào trong một con hẻm nhỏ vắng người.

Con hẻm nhỏ cũ kĩ, đèn đường có lẽ lâu quá không có ai tu sửa nên cứ chập chờn rồi tắt ngúm, mất đi nguồn sáng duy nhất con hẻm trở nên tối tăm, u ám. Giang Khả Nhạc dừng bước, trông thấy phía trước tràn ra những làn sương mù mờ ảo, mơ hồ có thể thấy lẫn trong màn sương là hình ảnh của một cặp nam nữ, vội vội vàng vàng, trong ngực người đàn ông còn ôm một cô bé mặc váy hồng phấn. Đến gần nhìn kĩ có thể thấy trên khuỷu tay của hắn ta có vết thương, gương mặt trắng bệch, cô bé váy hồng mở to đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm về phía Giang Khả Nhạc.

Người đàn bà vừa đi vừa giở giọng oán trách: "Đều tại ông, con gái của ta.. Ông không thể nhẹ tay với nó chút sao?"

Sắc mặt của ông ta trở nên khó coi: "Đừng nói nữa, coi chừng bị phát hiện, chẳng lẽ bà muốn tui đi ngồi tù thì bà mới vừa lòng sao?"

"Vậy bây giờ phải làm sao?"

"Đúng lúc trong khu có người đang xây nhà.."

Âm thanh trò chuyện nương theo bóng người dần dần biến mất trong sương mù dày đặc. Đèn đường sáng lên.

Giang Khả Nhạc quay đầu lại, trông thấy dưới ánh đèn đường có một cô bé, mặt trắng bệch, trên người mặc chiếc váy hồng phấn cũ kĩ, đầy bụi bẩn, ướt nhẹp đến không thể tả, trên mép váy còn dính cả vết máu.

Giang Khả Nhạc đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt cô bé: "Sao lại đi theo anh?"

Cô bé có vẻ ngoài đáng yêu, khuôn mặt như bánh bao nhỏ, đôi mắt to tròn, môi nhỏ hồng hồng cứ như len lén bôi son của phụ nữ vào. Cô bé ôm một con búp bê xinh đẹp giống như mình, ngẩng đầu lên, thanh âm trong trẻo: "Chú có thể đưa cháu về nhà được không?"

Giang Khả Nhạc uốn nắn: "Gọi anh trai."

Bé gái: "..."

Bất đắc dĩ bé chỉ có thể đổi cách xưng hô: "Anh ơi, anh có thể đưa em về nhà được không?"

Giang Khả Nhạc đồng ý: "Được, nhà em ở đâu?"

Cô bé chỉ về phía trước một chút, dùng tay nhỏ đã bẩn của mình kéo kéo vạt áo của Giang Khả Nhạc như thể sợ bị vứt bỏ.

Giang Khả Nhạc mang theo cô bé, đi thẳng về phía trước, kiến trúc xung quanh từ nhà cao tầng biến thành phòng trọ vừa nhỏ vừa xập xệ, người qua lại cũng thưa dần, không khí ẩn ẩn mùi hôi thối của rác thải.

Đi một đường theo sự chỉ dẫn của cô bé, Giang Khả Nhạc dừng chân tại một khu nhà cũ nát.

"Ở trên lầu"

Giang Khả Nhạc lên lầu, đứng trước một cái cửa đã rỉ sét, cậu đưa tay gõ một cái.

Bên trong truyền đến mấy tiếng ồn ào, sau đó một giọng nam nhân hỏi vọng ra: "Ai đó?"

Ầm một tiếng, cánh của mục nát bị mở ra một cách thô lỗ, một người đàn ông toàn thân nồng nặc mùi rượu nhìn Giang Khả Nhạc, thái độ nói chuyện rất cộc cằn, thô lỗ: "Chuyện gì?"

Giang Khả Nhạc: "Con gái nhà ông đi lạc.."

Còn chưa nói dứt câu, người đàn ông mặt mày biến sắc, vội vàng đóng sầm cửa lại.

Giang Khả Nhạc lại đưa tay gõ một cái. Cách cửa gỗ nhưng vẫn nghe ra được giọng nói hốt hoảng của người đàn ông: "Con gái gì chứ? Nhà bọn ta không có con gái, mày mà gõ nữa là ông đây báo cảnh sát đó."

Giang Khả Nhạc cúi đầu nhìn cô bé. Cô bé méo miệng, giọng mang theo tia nức nở: "Ba ba.."

Nhưng người ở bên trong căn bản không thể nghe thấy.

Giang Khả Nhạc giọng điệu nhàn nhạt nói: "Thi thể em không ở đây nên không thể vào nhà được."

Cô bé vẫn còn đang thút tha thút thít nghe câu này của Giang Khả Nhạc nháy mắt cả người trở nên âm lãnh.

Khuôn mặt vốn tròn trịa bị lõm sâu xuống, trở nên tím tái, đôi mắt to tròn, sáng long lanh trở nên nhạt dần rồi hóa đen, cả người tràn ngập oán khí điên cuồng, Chỉ có bờ môi là vẫn đỏ tươi, đỏ như màu của máu.

"Tí tách"

Giọt nước mang theo mùi tanh nồng rơi từ vạt áo xuống.

"Thi thể của ta.." Cô bé nắm chặt góc áo Giang Khả Nhạc bằng ngón tay nhỏ xinh, yếu ớt như móng chim non, "Con muốn thi thể của con, chú ơi, chú giúp con tìm lại xác của con đi.."

Đôi mắt vô hồn của cô bé nhìn Giang Khả Nhạc chằm chằm, bờ môi đỏ thắm hé mở, lộ ra mấy cái răng bị dính máu. Ý tứ chính là cậu mà từ chối là sẽ lập tức xông tới xé cậu ra làm trăm mảnh.

Nếu đổi lại là người bình thường, sớm đã bị dọa cho tè cả quần, cô bé nói gì đều đồng ý. Nhưng xu cho cô bé là người này lại là Giang Khả Nhạc, cậu không phải là một người bình thường.

Giang Khả Nhạc lùi lại hai bước, nhìn cô bé người đầy máu tanh này, duỗi ra một ngón tay đè trán cô bé lại, ngăn cho bé tiến tới, miệng lẩm bẩm: "Quá nhỏ, thuê lao động trẻ em là bất hợp pháp."

Cô bé nghe không hiểu lời cậu nói nhưng vẫn ý thức được cậu mới vừa chê bé.

"Ngươi.." Cô bé lộ ra dáng vẻ đáng sợ hơn, "Ngươi mà không giúp ta tìm lại thi thể, ta sẽ lấy xác của ngươi thay thế.."

"Đây là dáng vẻ cầu xin nguời khác sao?" Giang Khả Nhạc búng lên trán cô bé một cái khiến bé mất đà ngồi phịch xuống đất. Cô bé giãy giụa muốn đứng lên, còn chưa kịp đứng vững thì đã bị Giang Khả Nhạc búng thêm cái nữa, cả thân người bé ngã về phía sau, ngồi thẳng xuống đất. Cô bé mắt chữ A mồm chữ O, dáng vẻ đó đã không còn chút khủng bố nào.

"Dáng vẻ này của em, ai mà thấy đều sẽ bị dọa cho chạy mất dép, ai sẽ giúp em tìm lại thi thể chứ? Còn nữa, không được gọi anh là chú, anh mới 20 tuổi, đến cả bạn trai còn chưa có nên phải gọi là anh trai, biết chưa hả?"

Giang Khả Nhạc có chút tiếc hận nói: "Quỷ lần này thật không được, thái độ thật kém nha.."

Cô bé ngây ngốc gật đầu, cái hiểu cái không nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn biến về dáng vẻ trắng trẻo, nõn nà, mềm mại, khả ái ban nãy, cất giọng ngọt ngào: "Ca ca, giúp em tìm lại thi thể đi."

"Thế này còn tạm được." Giang Khả Nhạc gật đầu, "Thi thể của em ở đâu?"

Cô bé nghiêng đầu nhớ lại: "Em bị ba ba chôn ở phía sau vách tường, không tìm được."

-Tui là dãy phân cách đáng yêu (^o^) -

Giang Khả Nhạc mang cô bé tới thôn Thành, dựa theo cảnh tượng thấy được trong màn sương mù ban nãy, tìm kiếm xung quanh một vòng, nơi này đều là nhà đã được xây dựng từ mấy năm trước, khoảng chừng ba bốn dãy gì đó.

"Chắc là chỗ này."

"Anh ơi, mau lấy em ra đi, để em còn về nhà tìm ba ba nữa."

Giọng điệu cô bé vẫn ngọt ngào, mềm mại như vậy nhưng khi nhắc đến 'ba ba' trong mắt hiện lên vẻ quỷ dị khác thường.

"Chắc là ở đây"

"Chỉ là nhiều như vậy, có chút khó tìm.." Giang Khả Nhạc đảo qua đảo lại mấy căn nhà, mục tiêu thực sự hơi nhiều, bên trong nhà đều có người ở, không tiện hành động lắm.

Cô bé ngửa đầu nhìn cậu: "Anh chẳng lẽ không có mấy cái thuật pháp bắt quỷ, tìm quỷ sao?"

Giang Khả Nhạc: "Đúng thật là không có."

Cô bé lại hỏi: "Anh có thể chất dụ quỷ mà không có phép thuật vậy bình thường làm sao mà ứng phó?"

"A.." Giang Khả Nhạc gãi đầu một cái, không biết phải giải thích thế nào, "Thì dùng vật lí học cơ bản đó.."

Cô bé chỉ có thể gợi ý: "Hay là chúng ta thừa dịp ban đêm lẻn vào trong nhà tìm thử xem."

Giang Khả Nhạc đột nhiên vỗ tay một cái: "Anh có một ý này!"

Cô bé tràn ngập hi vọng nhìn Giang Khả Nhạc, mong đợi cậu sẽ dùng pháp thuật gì đó để tìm thi thể của mình. Nhưng chỉ thấy Giang Khả Nhạc móc điện thoại trong túi ra bấm một dãy ba con số.

"Alo, chào chú cảnh sát, tôi muốn báo án, ngay trong thôn Thành, tôi phát hiện hiện trường của một vụ án giết người chôn xác.."

Cô bé: "Ủa gì dợ?"

Sao hổng giống bé tưởng tượng gì hết trơn hà.