Ta Gả Cho Công Tử Mà Ta Không Thích

Chương 27



*

Ta được Sở Tĩnh Vận ôm ngang người bế ra khỏi địa lao giữa tiếng hô của những người xung quanh, mặc dù rất muốn kêu cứu gì đó nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt mây đen giăng kín của hắn, ta lựa chọn ngoan ngoãn câm miệng lại.

Đừng nên cố gắng nói đạo lý với mỹ nhân khi hắn đang ở trong cơn thịnh nộ.

Cũng may Sở Tĩnh Vận vẫn duy trì một chút lý trí cuối cùng, sau khi ra khỏi địa lao, hắn lập tức thả ta xuống dưới, nhưng không cho ta cơ hội thở phào nhẹ nhõm một hơi đã nắm lấy tay ta kéo ra bước nhanh về phía Đĩnh Nhã hiên. Ta cảm nhận được hơi thở gió thổi mưa giông trước cơn bão, âm thầm cầu nguyện tuyệt đối đừng có người nào đui mù mà bước đến đây vào lúc này.

Nhưng, trên đời này thực sự luôn có người vừa không có ánh mắt vừa không biết chọn thời điểm.

Nhìn thấy Sở Tĩnh Thâm đang đi qua đi lại trong đại sảnh, ta có một xúc động muốn che mặt lại, quả nhiên hắn ta vừa nhìn thấy Sở Tĩnh Vận đã bước lên nghênh đón, hoàn toàn không phát hiện bầu không khí lúc này quỷ dị đến nhường nào, bắt đầu tự lải nhải oán giận.

“A Vận, sao đệ vừa mới đặt chân xuống đất được đã bỏ chạy vậy, phụ hoàng và mẫu hậu đang lo lắng lắm đấy, đã nói đệ phải tĩnh dưỡng thêm mấy ngày nữa, nếu đệ muốn đi tìm Cẩm Sắt thì cũng phải nói trước một câu chứ, nếu người khác đệ cảm thấy không yên tâm thì để ta giúp đệ đi tìm muội ấy cũng được.”

“Cẩm Sắt?”

Hai hàng lông mày của Sở Tĩnh Vận khẽ nhướn lên, ta điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho Sở Tĩnh Thâm, bảo hắn ta nhanh chóng câm miệng và chạy trốn đi, nhưng vị Thái tử quỷ quái này rõ ràng không nhận được tín hiệu chạy trốn mà ta phát ra, ngược lại còn phấn khích bật chế độ ba hoa chích chòe:

“Nhắc đến chuyện này, Cẩm Sắt, muội thực sự rất có bản lĩnh, đến cả Chu Cẩn cũng không thể cạy được miệng của người kia, muội dùng cách gì để hắn ta thực sự giao nộp công thức điều phối thuốc giả vậy? Ta cũng không biết hoá ra muội lại là vị quan Thân sự của Võ Đức ty, vậy khả năng cưỡi ngựa bắn tên của muội như thế nào? Chúng ta tìm cơ hội nào đó tỷ thí một chút đi? Cẩm Sắt, hai mắt của muội khó chịu sao?”

Cuối cùng Sở Tĩnh Thâm cũng đã chú ý đến việc ta đang đưa mắt ra hiệu cho hắn ta, nhưng câu nói phía sau của hắn thực sự khiến ta phải phun ra một ngụm máu, ta đỡ trán thở dài một hơi thật sâu thật sâu thật sâu, đưa tay ra vỗ vỗ vai hắn ta.

“Thái tử điện hạ, ngài thực sự là một nhân tài.”

“Hả? Cẩm Sắt, ngươi đột nhiên khen ta như vậy, ta thực sự không quen chút nào, mặc dù ta cũng luôn cảm thấy mình…”

“Hoàng huynh.”

Sở Tĩnh Vận lên tiếng cắt ngang lời hắn ta, đôi mắt xinh đẹp đào hoa của Hiền vương cong lên, nụ cười tươi tắn diễm lệ tựa như đoá hoa mẫu đơn diễm lệ đang nở rộ.

“Làm phiền Hoàng huynh đi thông báo với phụ hoàng và mẫu hậu một tiếng, để bọn họ không cần phải lo lắng, ta hỏi mệt mỏi nên cần phải nghỉ ngơi một chút.”

“Ồ, được rồi! Vậy ta đi trước đây, cả hai người đều phải nghỉ ngơi thật tốt đấy, đừng để đổ bệnh nữa.”

Thái tử ngốc bạch ngọt cộc lốc nghiêm túc dặn dò một câu rồi vội vàng rời đi, ta nhìn theo bóng lưng đi xa của hắn, cảm thán nói: “Ca của chàng như vậy, giao việc quốc gia đại sự cho hắn thực sự không có vấn đề gì sao?”

“Tính tình của Hoàng huynh chỉ là hơi thật thà một chút, nhưng không cần phải lo lắng về chuyện chính sự đâu.”

*

Được rồi, nếu như người nhà các ngươi đều cảm thấy không thành vấn đề thì ta đây cũng không cần phải nhọc lòng vô ích nữa.

Trời phù hộ cho Nam Bình!

*

Ta vờ như không có việc gì vươn vai duỗi eo, xoay người lại muốn đi ra ngoài: “Ôi trời, ta mệt mỏi quá! Ta đi tắm rửa một chút, chàng nghỉ ngơi trước đi.”

“A Cẩm.”

Giọng nói trong trẻo mang theo ý cười khiến ta bỗng chốc dừng bước, chậm rãi xoay người lại thì nhìn thấy Sở Tĩnh Vận một tay chống cằm đang mỉm cười tủm tỉm nhìn ta.

“… Được rồi được rồi, ta biết rồi, sau này trong lúc tra tấn thẩm vấn ta nhất định sẽ chú ý, sẽ không nhìn nam nhân khác nhiều, cũng sẽ không động một tí là có tiếp xúc thân mật với bọn họ! Thực ra trong mắt ta, bọn họ chẳng khác nào một đống thịt mỡ cả, bởi vì thịt mỡ không có giới tính nên ta mới không để ý lắm.”

Ta kéo tay Sở Tĩnh Vận lắc qua lắc lại, đánh cược vác khuôn mặt già nua này đi làm nũng bán manh một chút, cuối cùng lấy lòng mỉm cười với hắn.

“Cho nên, chàng đừng tức giận nhé.”

Gò má Sở Tĩnh Vận đỏ bừng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, hắn ta che miệng ho khan hai tiếng, nhưng tâm trạng lúc này lại chuyển nhiều mây hơn nhiều.

“Sau này nhất định phải chú ý!”

“Ta đảm bảo.”

Ta tích cực nhận sai, còn về phần có sửa hay không, sau này hẵng nói.

“Vậy còn Sở Tĩnh Thâm kia thì sao? Mối quan hệ của hai người trở nên tốt đẹp như thế từ lúc nào vậy, huynh ấy còn gọi ngươi là Cẩm Sắt?”

Khó khăn lắm với nhấc lên được một bình dấm chua, bây giờ lại đến một cái khác, nhưng ta cảm thấy mình thực sự vô tội trong chuyện của Thái tử, dù sao người kia cũng chỉ là một kẻ ngốc nghếch.

“Hoàng huynh của chàng sau khi phát hiện mình bị mối tình đầu lừa gạt nên đột nhiên cảm thấy ta là người tốt, sau đó ngài ấy đơn phương tuyên bố ta là huynh đệ tốt của ngài ấy.”

“Qủa nhiên.”

Sở Tĩnh Vận thở dài một tiếng, hắn ghé sát đến tựa đầu vào vai ta, sau khi im lặng một lúc lại đột nhiên làm nũng cọ cọ vào người ta: “Cho nên lúc trước ta mới trăm phương ngàn kế không muốn để huynh ấy đến gần nàng.”

“Tại sao?”

“Bởi vì huynh ấy quá dính người.”

Sở Tĩnh Vận đột nhiên đứng thẳng người, nắm hai tay ta nghiêm túc nói: “Xem ra phải để huynh ấy nhanh chóng thành hôn thì huynh ấy mới không có cơ hội quấn lấy nàng khiến ta chướng mắt.”

“Không cần phải như vậy đâu.”

Tận sâu trong đáy lòng ta thực sự rất thích Tào Trăn Trăn, nếu Sở Tĩnh Thâm ngu ngốc này vẫn không thể nghĩ thông thì ta sẽ xen vào khiến cuộc hôn nhân này thất bại. Dù sao trong nhà ta vẫn còn có hai nam thanh niên ưu tú chưa thành thân, không nhất thiết phải để một tiểu cô nương đáng yêu như vậy gả cho một người không thích nàng ấy rồi bị khinh bỉ.

“Nàng đang suy nghĩ gì vậy?”

Sở Tĩnh Vận bước đến thổi vào tai ta, ta vô thức run rẩy lui về phía sau một bước.

“Không có gì, chuyện là, ta thực sự muốn đi tắm, cảm thấy cả người mình hôi lắm.”

Ý của ta là hắn có thể buông ta ra được không, Sở Tĩnh Vận mỉm cười, đột nhiên cúi người vác ta lên vai đi về phía phòng tắm.

“Ngươi làm gì vậy?”

Vậy còn cơ thể đang suy yếu thì sao?

“Sở Tĩnh Vận, chàng đặt ta xuống, chẳng phải chàng là quân tử đoan chính dịu dàng như ngọc sao? Chàng OCC rồi sao?”