Ta Gả Cho Công Tử Mà Ta Không Thích

Chương 4



*

Vốn dĩ bữa ăn này coi như sóng yên biển nặng, nếu không tính lúc Thái tử đến làm phiền.

Lúc Sở Tĩnh Thâm cầm chén rượu kính rượu ta, ta cảm thấy đồ ăn sắp hỏng. Quả nhiên hắn nhìn chằm chằm ta một lúc, sau đó bắt đầu châm chọc Sở Tĩnh Vận bằng những lời nói kẹp dao.

“Chúc mừng Ngũ đệ cưới được một vị vương phi tốt như vậy.”

“Mặc dù không được vừa lòng đẹp ý, nhưng dù sao cũng được an ủi phần nào.”

“Không biết Hiền vương phi có am hiểu đánh đàn hay không?”

Tươi cười trên mặt ta biến mất gần như không còn, thả chén rượu xuống, cầm khăn tay xoa miệng.

“Thái tử điện hạ, chúng ta đổi thành chén lớn uống rượu.”

Hôm nay tỷ tỷ uống chết ngươi!

*

Bắt nạt nam nhân của ta ngay trước mặt ta, tiểu tử ngươi rất ngông cuồng!

*

Lần đầu tiên đi cung yến, ta làm cho Thái tử uống rượu gục xuống bàn.

Cảm giác bản thân quá giỏi!

Tất nhiên ta cũng say không kém, Sở Tĩnh Vận đỡ ta lên xe ngựa, sau đó ôm ta vào trong lòng ngực.

“Có muốn nôn hay không? Có muốn ta vén màn xe lên không? Uống chút trà?”

Ta xua tay, không muốn nói chuyện.

“Hắn hướng ta gây sự, sao nàng phải làm chuyện này chứ.”

Sở Tĩnh Vận dùng khăn ấm lau mặt cho ta, ta muốn nói hai ta là một nhà, hắn nhằm vào ngươi cũng chính là nhằm vào ta, đừng sợ về sau tỷ tỷ bảo vệ ngươi! Nhưng ta rất khó chịu, không thể mở nổi miệng, rúc vào trong lòng ngực của hắn, mơ mơ màng màng ngủ mất rồi.

Trên người Sở Tĩnh Vận thoang thoảng mùi hương hoa cỏ dịu nhẹ.

Ta rất thích.

*

Hôm sau, lúc mặt trời lên cao ta mới tỉnh dậy, ở trên giường của Sở Tĩnh Vận.

Thật ra đây là giường của hai người bọn ta, chảng qua trong chuyện ngủ, hai ta vẫn luôn vẽ một đường ngăn cách, hắn ngủ giường ta ngủ giường lùn, đột nhiên xâm chiếm địa bàn của Sở Tĩnh Vận khiến ta hơi ngại ngùng. Sở Tĩnh Vận không có ở trong phòng, có tỳ nữ đi vào hầu hạ ta rửa mặt. Lúc ta tinh thần thoải mái xuất hiện ở thư phòng, Sở Tĩnh Vận hơi ngạc nhiên.

“Có muốn uống chút trà an thần không?”

“Yên tâm! Thân thể của ta rất tốt, cũng không say rượu!”

T vỗ vỗ ngực, mặt đầy kiêu ngạo.

Sở Tĩnh Vận nhìn ta nở nụ cười dịu dàng, nhưng sau khi hắn thấy tỳ nữ bê đồ vật vào nhà, tươi cười phai nhạt đi, âm thanh cũng hơi lạnh lùng.

“Nàng có ý gì?”

“Cũng nhờ Thái tử nhắc nhở, ta mới nhớ đến hình như ta thật sự biết đánh đàn.”

Ta ngồi nghiêm chỉnh, thử mấy âm, lúc này mới ngồi thẳng bắt đầu đàn cầm.

Một khúc《 Bình Sa Lạc Nhạn 》, làn điệu vốn du dương quyến luyến, lại bị ta đàn thành kỵ binh cầm lưỡi mác khí thế phải giết. Sở Tĩnh Vận dần cau mày lại, lúc ánh mắt đen tối của hắn nhìn về phía ta, vừa lúc làn điệu uyển chuyển, giống như chiến sự vừa ngừng, thu binh. Phía sau là chim hồng nhạn lướt qua núi cao, chủ thấy khung cảnh yên bình êm dịu của sông núi nước non.

Sắc mặt của Sở Tĩnh Vận quá mức phức tạp khó hiểu.

“Ta đàn không tốt hả?”

Mặc dù ta đã không động vào cầm mấy năm nay, nhưng cũng không đến mức tệ, dù sao ba tuổi ta đã học cầm, tài nghệ cũng rất cao ở phương diện này.

“Nàng muốn trở về Tây Cảnh không?”

Những lời này của Sở Tĩnh Vận hơi kỳ quái.

“Ta trở về làm gì? Vừa mới được một tháng, ta làm vương phi còn chưa đã đâu.”

“Chỉ là đột nhiên nhớ ra mình sẽ đánh đàn, đàn cho chàng nghe thôi. Đúng rồi! Lúc trước chàng nói muốn đánh đàn cho ta nghe, chọn ngày không bằng nhằm ngày!”

Ta lôi kéo Sở Tĩnh Vận ngồi xuống trước cầm.

“Đến đây đi ~ đến lượt chàng!”

Sở Tĩnh Vận hơi sửng sốt, ta nhìn ngón tay thon dài xanh nhạt của hắn đặt trên dây đàn.

Một khúc 《 Phượng cầu hoàng 》 chậm rãi vang lên.

*

Đàn còn tốt hơn ta.

Được rồi, tại hạ thua.

*

“Về sau ta luyện tập, đàn《 Ngư Chu Xướng Vãn 》cho chàng nghe!”

Ta kiên định nắm chặt tay, Sở Tĩnh Vận nhìn về phía ta.

“Đừng đàn thành 《 Biển xanh triều sinh 》.”

“.…..Ta sẽ cố gắng.”

*

Qua mấy ngày, cuối cùng thời gian nghỉ kết hôn của Sở Tĩnh Vận cũng đã kết thúc, hắn cũng trở về Quang Lộc Tư của hắn. Gần nhất ta bắt đầu nghe loại tiểu thuyết khủng bố thần quái, mỗi lần tiểu tỷ tỷ giảng đến một nửa, âm thanh run rẩy còn dọa người hơn chính chuyện xưa, vậy nên lần này ta thuê một cái thư sinh lá gan to đọc cho ta nghe.

Cuộc sống bình đạm như nước chảy.

*

Nếu Thái tử điện hạ không gây sự.

*

Mặc dù chuyện ta mua lại quán trà, làm lão bản phía sau màn cũng không phải chuyện gì bí mật. Nhưng khi hắn bắt đầu thường xuyên đi vào nơi này ta cũng hơi đau đầu. Có một ngày ta mở cửa phòng Nhã ra, phát hiện hắn đã sớm ngồi ở bên trong, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Nhưng đầu càng đau,

*

Ta bảo tôi tớ đi gọi Kiều nương và Tưởng Sinh, chính mình bưng hạt dưa ngồi cắn ở trên giường.

Người này cho dù ta đá cũng không thể đá đi được, đành mặc kệ.

Quả nhiên Thái tử không trầm ổn như ta, ta còn chưa cắn xong hạt dưa hắn đã mở miệng trước,

“Ngươi chưa từng nhìn thấy bổn vương hả?”

Ta tiếp tục cắn hạt dưa, không để ý đến hắn.

“Sao hả? Mới mấy ngày ngươi đã cùng chung kẻ địch với Sở Tĩnh Vận?”

Tách tách tách tách.

“Rốt cuộc ngươi có ý gì!”

Thái tử điện hạ chụp bàn, ta ném hạt dưa xuống uống ngụm trà, cười nhạt nhìn hắn: “Ngươi không thấy ta không thích ngươi hả?”

“Tô Cẩm Sắt! Ngươi đối địch với ta, không suy nghĩ đến Tô thị hả?”

“Đương kim Hoàng Đế nói ra câu nói này thì thôi, ngươi chỉ là một Thái tử, lấy đâu ra tự tin uy hiếp Tô gia.”

Ta đặt thật mạnh chén trà xuống mặt bàn, không vui nhăn mày lại.

Không lẽ ta ở Tây Cảnh quá lâu, không theo kịp tiết tấu của thời đại, từ khi nào “Vân Sơn Tô gia” sa đọa đến mức ai cũng có thể dẫm chân lên? Hoàng Đế khai quốc sáng lập Nam Bình, đã khâm thưởng cho dòng chính của Tô gia một chữ Tịnh Kiên Vương. Mấy trăm năm mưa gió, Tô gia luôn tận tâm nâng đỡ hoàng thất, tuân thủ nghiêm ngặt lời dạy của tổ tiên, cố thủ đất gia phong, không có lệnh sẽ không trở về, người làm quan trong triều tối cao nhất không quá tam phẩm, không liên minh không kết thân.

Nếu không phải Hoàng Đế vừa đe dọa vừa dụ dỗ, bên chỗ Nam Vương cố mà gật đầu, làm sao ta có thể trở thành người đầu tiên của Tô gia gả vào hoàng thất.

*

Làm Hiền vương phi hại ta phải vứt bỏ mười mấy năm gia nghiệp vất vả kinh doanh, quyền lợi đều bị đoạt, nghẹn khuất đến mức muốn nôn ra máu. Mà đầu sỏ gây tội còn có lá gan đến trước mặt ta diễu võ dương oai.

Thật sự tức giận đến mức muốn gõ nổ đầu chó của Thái tử!

*

Tâm thái vốn bình tĩnh của ta bị nổ mạnh, mặc dù ta thích xem tiểu thuyết tình tay ba rắc rối, nhưng ta không muốn làm nữ phụ xui xẻo phá hư ba người để củng cố quan hệ cho bọn họ.

Đã là người trưởng thành hết rồi, nói chút đạo lý được không? Các ngươi yêu chết đi sống lại thì thôi, còn muốn lăn lộn người khác làm gì!

*

Ta không nhịn được cầm chén trà trong tay muốn ném qua chỗ hắn, đúng lúc Kiều nương và Tưởng Sinh đi vào. Chén trà trong tay đổi hướng đến bên miệng, ta uống một ngụm trà, nở nụ cười cứng đờ.

“Trà ngon, trà ngon.”

“Vương phi, không phải ngài không thích uống Thiết Quan Âm sao?”

Con người của Tưởng Sinh không hề có mắt nhìn.

“Vậy ngươi còn chuẩn bị?”

“Do Thái tử điện hạ muốn uống.”

“Nếu hắn nói muốn chết, các ngươi cũng giúp hắn thọc hai đao hả?”

Ta tròn mắt trừng, trên mặt của Tưởng Sinh viết to mấy chữ “Có thể vô lý như vậy” nhìn ta, Kiều nương túm tay áo hắn.

“Thỉnh vương phi dặn dò.”

“Chuẩn bị cho ta một bàn rượu và thức ăn, hôm nay chúng ta vừa ăn vừa nghe sách.” Ta lại chỉ vào Thái tử: “Không có phần của hắn.”