Ta Gả Cho Công Tử Mà Ta Không Thích

Chương 7



*

Sau khi trở về viện tử, Tiểu Trúc sai hạ nhân chuyển đồ đựng đá đến rồi tự mình ép nước trái cây cho ta uống, ta đang ăn bánh ú gạo nếp tẩm đường trắng, có chút chán ghét nói: “Ánh mắt của Vương gia nhà ngươi chẳng ra sao cả, ta tưởng đâu bạch nguyệt quang, nhưng hoá ra lại là một đoá Bạch Liên hoa, hắn bị ép thành thân chỉ vì một nữ tử như vậy thực sự không đáng chút nào.”

“Vương phi đang nói gì vậy, có thể cưới được ngài, Vương gia nhà ta ngay cả nằm mơ cũng có thể cười tỉnh, sao lại không đáng giá chứ?”

Tiểu Trúc đưa nước trái cây ướp lạnh cho ta, ta đẩy bánh ú gạo nếp cho nàng ta.

“Ngươi không cần gạt ta, cả thành Tân An này ai mà không biết chút chuyện xảy ra giữa hắn, tiểu thư Trần gia và Thái tử chứ.”

Nói đến đây, tinh thần nhiều chuyện của ta lại rực cháy.

“Này, ngươi nói cho ta biết, trong số ba người bọn họ rốt cuộc ai là người xen ngang? Ta cảm thấy là Thái tử, ngươi nhìn dáng vẻ kia của Đức phi đi, giống như coi ta là một con hồ ly tinh đã phá hư nhân duyên của chất nữ bà ta vậy. Cho nên ta cảm thấy chắc chắn là Sở Tĩnh Vận và Trần Uyển Quân thích nhau, Thái tử đứng ở giữa gây khó dễ!”

“Nói hươu nói vượn!”

Sở Tĩnh Thâm bước vào nhà với vẻ mặt đầy tức giận, Tiểu Trúc nhanh chóng nuốt miếng bánh ú trong miệng xuống cuống quýt hành lễ: “Thái tử điện hạ.”

“Một đại nam nhân như huynh không có việc gì lại chạy vào phòng đệ muội của mình để làm gì?”

Ta phất phất tay ra hiệu cho Tiểu Trúc rời đi, ngộ nhỡ lát nữa có đánh nhau thì cũng không ảnh hưởng gì đến nàng ta.

“Ồ, nếu ta không đến thì sao có thể nghe thấy muội nói xấu ta sau lưng như vậy chứ?”

Thái tử không khách khí cầm lấy một quả đào từ trong đồ đựng đá cắn một miếng, giống như một cái gai lớn ngồi xuống bên cạnh ta.

“Ngài đúng là không sợ người lạ, cứ cầm lên ăn như vậy sao?”

Ta bưng bình thuỷ tinh tránh xa một chút.

“Muội trốn tránh cái gì?”

Thái tử lại dịch người đến bên cạnh ta.

Đứa trẻ ngang ngược nhà nào vậy!

“Có việc thì nói, nếu không có việc thì mau trở về nơi huynh đến đi!”

Ta đau đầu không muốn quan tâm đến hắn ta.

“Chẳng phải muội muốn biết chuyện giữa ta, Quân Nhi và Sở Tĩnh Vận sao?”

Ta quay đầu lại nhìn hắn ta, Thái tử nở một nụ cười xấu xa cắn thêm một miếng táo nữa.

“Nếu muội đồng ý với ta một điều kiện, ta sẽ nói cho muội biết.”

“Vậy thì huynh đừng nói nữa, ta có thể tự điều tra được.”

Ta quay đầu lại, uống một hớp nước trái cây.

“Những chuyện như thế này muội không hỏi người trong cuộc mà còn đi điều tra gì chứ, muội có thể bảo đám những gì muội tra được đều là sự thật không?”

“Nhưng ta cũng không thể đảm bảo những gì huynh nói với ta là sự thật.”

Thái tử bị ta làm cho nghẹn họng hung dữ trừng mắt nhìn ta một cái.

“Tại sao ta lại phải gạt muội?”

“Vậy tại sao huynh lại không gạt ta?”



Sau một lúc yên tĩnh ngắn ngủi, Thái tử nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô Cẩm Sắt, muội là giang tinh* sao?”

(*Chỉ những người cố tình giữ quan điểm trái ngược khi tranh luận.)

*

“Có lẽ là vậy.”

Ta nghiêm túc trả lời hắn ta.

*

Mặc dù Thái tử hơi hung dữ một chút nhưng cũng sẽ không động thủ với ta, có lẽ hắn ta cảm thấy việc một đại nam nhân đánh một nữ nhân, hơn nữa người đó còn là đệ muội của hắn ta thực sự không tốt lắm. Nhưng lần này hắn ta cũng không tạo nút thắt nữa, quyết định nói về câu chuyện tình yêu cẩu huyết giữa ba người bọn họ.

Thực ra đó cũng chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ trong lễ hội đèn lồng năm xưa, Trần Uyển Quân nho nhỏ đã giúp đỡ Tam hoàng tử Sở Tĩnh Thâm đoán đúng câu đố đèn rồi nhận được một chiếc đèn hoa dăng, dung mạo thanh lệ và nụ cười rạng rỡ ngọt ngào của tiểu cô nương được phản chiếu dưới ngọn đèn khiến hắn ta mê muội. Trái tim Sở Tĩnh Thâm- Người lúc đó vẫn còn nhỏ tuổi, không ngừng đập thình thịch, khuôn mặt đỏ bừng, cảm thấy mình đã gặp được chân ái của đời mình. Hắn ta hỏi thăm tên họ và gia thế của tiểu cô nương, kể từ đó trở thành khách quen của Trần phủ, hai người cùng nhau đi dạo ngoã xá*, cùng nhau thả diều, hắn ta bện vòng hoa đeo tren đầu tiểu cô nương, cảm thấy nàng ta đẹp tựa như tiên nữ lạc vào cõi trần.

(*Ngõa xá: Nhà gạch/ngói, là nơi biểu diễn các loại nghệ thuật biểu diễn như hát nói ca kịch xiếc tạp kỹ.)

Nụ cười của Trần Uyển Quân nhẹ nhàng dịu dàng, giọng nói mềm mại, dáng vẻ tựa như không dính khói lửa trần gian. Sở Tĩnh Thâm cảm thấy một tiên nữ như nàng phải là kiểu thanh cao không nhiễm phàm trần này.

Mãi cho đến khi nàng ta gặp được Sở Tĩnh Vận.

Sở Tĩnh Thâm nhìn thấy nàng tiên nhỏ của hắn ta cười tươi như hoa, ánh mắt loé sáng đuổi theo sau Ngũ đệ giống như một con bướm đáng bay lượn. Hắn ta khiếp sợ, ngạc nhiên, đau lòng, sau đó hắn ta đi tìm hiểu rồi mới biết được rằng trong buổi tối gặp gỡ kia, Trần Uyển Quân đã để lạc mất tôi tớ của mình, là Sở Tĩnh Vận dẫn theo tiểu cô nương một thân một mình đi dạo lễ hội đèn lồng, lại còn đưa nàng ấy về nhà.

Tại sao đêm đó không phải là ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng ấy?

Sở Tĩnh Thâm hối hận

Rõ ràng là ta gặp nàng ấy trước!

Sở Tĩnh Thâm tức giận bất bình.

*

“Mẹ nó, đây là kiểu phát triển của cuốn thoại bản ngôn tình cũ rích gì vậy?”

Ta cắn hạt dưa tấm tắc tỏ ra kinh ngạc, lời kể và tình cảm dạt dào của Thái tử bị cắt ngang, hắn ta không vui trừng mắt nhìn ta.

“Ngài tiếp tục đi.”

Ta ngoan ngoãn làm một động tác “mời”, Thái tử há miệng mấp máy môi nhưng lại không nói tiếp mà chỉ ai oán trừng mắt nhìn ta một lần nữa.

Có lẽ sau khi bị ta cắt ngang, hắn ta không thể ấp ủ được phong cách văn thanh u buồn kia được nữa.

Thái tử thở hổn hển cũng cầm lấy một nắm hạt dưa bắt đầu cắn răng rắc răng rắc, tức giận nói: “Tiếp tục gì mà tiếp tục! Sở Tĩnh Vận chính là một kẻ nhát gan dối trá, hắn thích Quân Nhi nhưng lại không dám nói ra, vô duyên vô cớ khiến nàng để lỡ mất tuổi xuân tươi đẹp nhất, ta buộc hắn thành thân hắn liền thành thân, hơn nữa còn tìm một thế thân như ngươi, cũng không biết đang lừa gạt ai nữa.”

“Con người huynh đúng là đã được tiện nghi lại còn khoe mẽ, huynh không cho người ta thành thân với bản nhân thực sự, hắn không thể tìm một người tương tự để nhớ nhung được sao?”

Ta bình thản nói giúp cho Sở Tĩnh Vận, Thái tử ngạc nhiên nhìn ta giống như đang nhìn một con chim quý thú lạ gì đó: “Muội biết mình là thế thân của Quân Nhi nhưng lại không cảm thấy đau lòng sao?”

“Ta đau lòng gì chứ? Trước đó ta có quen biết hắn đâu, nhưng thực ra cũng cảm thấy hơi tức giận.”

“Tức giận?”

“Bất kể là ai bị người khác coi là thế thân đi chăng nữa cũng sẽ tức giận, được chưa?” Huống chi còn là thế thân của một đoá Bạch Liên hoa.

Nửa câu sau ta không nói ra ngoài, dù sao nam nhân trước mắt này cũng là một fan não tàn có bộ lọc kính với nàng tiên nhỏ, đồng thời cũng có mối tình đầu với Bạch Liên hoa, ta sử dụng ngôn ngữ để công kích người trong lòng của hắn ta, có lẽ hắn ta thực sự sẽ đánh nhau với ta.

“Ngươi không thích ngũ đệ sao?”

Thái tử tiếp tục nhìn ta bằng ánh mắt như đang nhìn một con chim quý thú lạ, ta cũng cảm thấy phiền phức, nhìn lại hắn bằng ánh của như đang nhìn một lẻ ngốc.

“Đừng vì bản thân huynh nhất kiến chung tình với người ta mà cảm thấy rằng tất cả mọi người trong thiên hạ này đều yêu đương não tàn như vậy, tại sao ta lại phải thích một người xa lạ chỉ mới quen biết nhau chưa đầy hai tháng?”

Thái tử đang định nói gì đó, nhưng ta lại không cho hắn ta cơ hội mở miệng, tiếp tục nói một mình: “Chỉ vì hắn ù ù cạc cạc thành thân với ta? Ha ha, thật nực cười.”

Như ta đã nói, dung mạo hiện tại của ta mang theo một chút lãnh đạm, cho nên nụ cười lạnh lùng ấy hết sức trào phúng. Thái tử thoạt nhìn trông đờ đẫn không muốn nói chuyện với ta nữa, ta cảm thấy hắn ta đang nghĩ đến bản thân mình.