Ta Khóc, Ta Trang

Chương 1: Ta Khóc



Trước đây thì nhàn rỗi giờ phút này thì lượng khách đến như mây, nữ nhân viên trẻ vội đến nỗi đầu cũng không kịp ngẩng lên, đi theo khách hàng gọi món:

" Một ly dương chi cam lộ? đường tiêu chuẩn?"

Một giọng nam đáp lại: " toàn bộ đường, càng ngọt càng tốt."

Bởi vì cửa hàng này nằm ngay ngã ba của hai trường điện ảnh và truyền hình có tiếng ở thành phố C, hầu hết các bạn trẻ tới đây đều là những ngôi sao trong trường có yêu cầu khắt khe về cân nặng và lượng mỡ trên cơ thể.

Đã quen với việc nghe được yêu cầu ít đường và không đường, ngay khi nghe được yêu cầu toàn đường, nhân viên cửa hàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tức khắc không khỏi kinh ngạc, nguyên nhân đơn giản chính là bởi vì người trước mắt giá trị nhan sắc quá cao.

Ở một cửa hàng mà tuấn nam mỹ nữ ra vào không dứt, mức độ mà nhân viên cửa hàng nhìn thấy người đẹp hàng ngày đều cao hơn người thường rất nhiều, ngay cả khi được đặt vào một nhóm tiểu hoa đán tiền đồ vô hạn thì chàng trai trước mắt cũng tính là người xuất sắc nhất trong những người xuất sắc.

Nhưng hiếm lạ nhất chính là, người này còn có một nốt ruồi rất đẹp ở rìa môi phía trên của người đó, điểm này rất khó quên, thập phần hiếm thấy.

Một lúc sau, nhân viên nữ chủ động cùng đồng nghiệp của cô ấy thay ca, tự mình đến đưa đồ ăn cho nam sinh vừa rồi.

Càng tiến lại gần càng cảm thấy kích động, chàng trai trẻ này nhìn qua chưa tới hai mươi tuổi hẳn vẫn là học sinh, khuôn mặt vẫn còn lộ ra chút non nớt. Nốt ruồi này lại là nét chấm phá trên khuôn mặt làm gương mặt hắn trở nên qua mức tinh xảo. Trên gương mặt nhiều hơn một ít phong tình, phong tình cộng thêm non nớt khiến người khác không dám nhìn lại càng không rời mắt được.

Trừ bỏ khuôn mặt làm người gặp khó quên, dáng người hắn cũng rất tốt, đường cong thân thể gần như hoàn mỹ, giống như đem hai chữ ưu nhã viết vào trong xương cốt.

Tuy là người ngoài nghề cũng có thể cảm nhận khí chất khác thường của hắn, e rằng là sinh viên vũ đạo đã kiên trì hơn mười năm.

Ở cấp độ này, tương lai có người có thể vượt qua sao?

Nhân viên nữ một mặt nghĩ, một mặt mỉm cười nói: " Chào ngài, đây là dương chi cam lộ ngài gọi."

Đang muốn tiếp tục nói, người trước mắt bỗng nhiên thở dài một tiếng, ra hiệu cô im lặng.

Hai người ngồi ở bàn sau vào lúc này đang quay lưng nói chuyện với nhau. Hai người dường như đang thảo luận về một chủ đề gây tranh cãi, giọng điệu có hơi kịch liệt, hoàn toàn không biết phía sau gần trong gang tấc có người đang nghe hết mọi chuyện.

" Khang Dao Khang Dao? Ngươi con có tâm tư đau lòng cho Khang Dao? Chúng ta vì cái sân khấu này chuẩn bị bao lâu? Hắn một người bị thương liên lụy chúng ta bỏ lỡ mấy ngày tập luyện, cơ hội diễn tập ít hơn một lần. Ngươi còn có thời gian quản người khác, chiến đấu cho chính mình trước đi."

Người kia cũng có chút phát cáu: " Tôi chỉ để cập rằng Khang Dao thực đáng tiếc, cần phải tức giận như vậy sao? Cậu chỉ tức giận vì Khang Dao được yêu cầu làm vũ công chính, vẫn là không đến lượt cậu."

" Ngươi không cần phải nói những lời vô nghĩa này, dù là ai là vũ công chính đều không tới lượt chúng ta. Khang Dao vừa mới vào bệnh viện, vũ công chính liền liền giao cho Đồng Thiệu, ý tứ của giáo sư còn không rõ ràng sao, chỉ sợ là đã sớm mong chờ điều này xảy ra. Gia đình Đồng Thiệu là loại gia đình gì? Chúng ta đi đều là nghe theo hắn, lý do tại sao đầu óc của Khang Dao không được thanh tỉnh. Đã ám chỉ với hắn ta nhiều lần hắn vẫn còn cố chiếm lấy vị trí vũ công chính không buông."

Một người khác tạm dừng, hạ giọng nói: " Ngươi nói Khang Dao bị thương có hay không là bởi vì Đồng Thiệu? Mấy ngày trước thời điểm xảy ra chuyện chúng ta đêu thấy, thời điểm người đó ngã xuống Đồng Thiệu và Khang Dao hai người đều đang ở phía trước. Hai người sắc mặt đều không tốt, nói mới nhớ cái đài kia cao hơn hai mét, nếu rơi xuống thì chuyện gì xảy ra..."

" Nếu rơi xuống thật thì Đồng Thiệu cũng đủ khả năng bồi thường, kẻ có tiền, nuôi dưỡng Khang Dao nửa đời sau đều được."

Ngôn từ nói chuyện của nam sinh không tốt, nghe cũng không biết rốt cuộc là chế giễu ai: " Có điều đừng oan uống người nhà phú nhị đại, nói không chừng là bản thân Khang Dao có vấn đề. Nếu không, bác sỹ nói vết thương ở chân không nghiêm trọng, tại sao anh ấy không tiếp tục làm vũ công chính? Ta nghĩ anh ta đã nhận tiền của người kia nếu không chính là sợ hãi không giám nhảy."

" Nói như vậy....Xem ra Khang Dao ngày thường trầm mặc ít lời thấy ai đều ra tư thế cúi đầu, thật ra cũng không phải như vậy."

Nhân viên nữ tuy rằng không biết tình huống bọn họ nói cụ thể là gì, nghe vậy vẫn là có chút chửi thầm. Cô ấy biết điện ảnh C tối nay có một bữa tiệc tốt nghiệp, hàng năm đều diễn ra vào thời điểm này, quy mô rất lớn. Nhiều cựu diễn viên, đạo diễn tên tuổi đều sẽ được mời tham gia, những người nổi tiếng của công ty cũng sẽ có mặt.

Nghe nói rằng mức độ hoạt động của bữa tiệc rất cao, người ngoài muốn vào xem cũng khó có được vé mời. Sinh viên trong trường chật kín và đều muốn thể hiện bản thân trong bữa tiệc. Thậm chí có người còn chuẩn bị cho buổi biểu diễn này trước nửa năm, cố gắng đạt được vị trí thuận lợi trước cho bản thân.

Tại đây mọi người đều muốn lộ diện khuôn mặt của mình, chứng sợ sân khấu nghe có vẻ thái quá, thậm chí còn phẫn nộ hơn khi nghe nói rằng một vũ công chính có thể tập trung ánh mắt mọi người lại đang sợ đứng trên sân khấu và cố làm tổn thương chính mình.

Này còn không phải là tính toán sau lưng người ta sao?

Ánh mắt của nhân viên nữ rơi vào người trước mặt, tự hỏi câu chuyện phiếm này có phải của người cùng học khiêu vũ với anh không, chẳng trách anh ta lại lắng nghe một cách hứng thú như vậy.

Lại thấy người trước mắt đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô một cái còn mang theo ý cười, đột nhiên không kịp phòng bị cố ý ho khan một tiếng.

Thanh âm này cắt đứt cuộc đối thoại phía sau, hai người theo thanh âm nhìn lại, vẻ mặt đột nhiên trở nên kinh ngạc.

Trong nháy mắt ngắn ngủi, biểu tình của hai người như diễn một màn kịch câm, nhiều biểu cảm liên tiếp xuất hiện. Cuối cùng người nọ kéo người kia, cả hai bối rối bỏ đi, nước cũng không uống nổi hai ngụm.

Chủ nhân của nốt ruồ son thần sắc bình tĩnh, biểu tình cồn có chút đùa giỡn, chủ động cười hỏi nhân viên bán hàng: " Chà, vừa rồi cô muốn nói cái gì?"

Nhân viên của hàng bị phản ứng của hai người làm cho kinh ngạc, vài giây sau mới phục hồi tinh thần lại nói: " Xin hỏi ngài còn có yêu cầu gì khác hay không?"

Nam sinh nói: " Không, đủ rồi."

Nhân viên của hàng bị thần thái của nam sinh làm cho có chút đỏ mặt, người phía trước mặt vẫn chưa làm ra biểu tình gì, nhìn giống như chân dung bức tranh mỹ nhân cao thượng văn nhã, lại không dự đoán được hiện lên một biểu cảm. Đôi mắt đào hoa khẽ nheo lại, cười như không cười, vẻ quyến rũ này không hợp với khí chất của hắn.

Nhân viên cửa hàng hỏi: " Cậu là sinh viên bên điện ảnh C sao? Tôi có thể hay không...."

Vốn muốn hỏi có thể ký tên trước hay không, người nọ lại nói tiếp: " Muốn wechat sao"

Wechat hiện là ứng dụng mạng xã hội phổ biến nhất trên thị trường, nhân viên cửa hàng tức khác kinh ngạc: " Không đúng không đúng, tôi không có ý định quấy rầy cậu."

Nam sinh: " Có thể, thêm đi."

Nhân viên cửa hàng có chút không phản ứng kịp, tiếp theo là bất ngờ: " Thật sao??"

Nam sinh gật đầu, hai người quét mã di động, thông báo mỗi người gia tăng thêm một người bạn.

Ngoài ý muốn kết bạn với một chàng trai đẹp trai như vậy, ngoại hình cao ngất ngưởng có khả năng xuất hiện trên màn ảnh trong tương lai, nhân viên rất vui mừng: " Cảm ơn anh, anh thật sự rất đẹp trai. Tôi nhất định sẽ ủng hộ các tác phẩm anh trong tương lai."

Vừa nói, cô vừa nhìn tấm danh thiếp hiện lên trên điện thoại, trong lòng hơi sửng sốt, nó hiển thị địa điểm thành phố C Trung Quốc, tên Wechat: Khang Dao.

Từ từ, sao nghe quen thế, Khang Dao? Này còn không phải vừa mới...

Khó trách vừa rồi sắc mặt hai người kia quỷ dị như vậy, nhân viên nữ không khỏi khiếp sợ mà rời đi. Trước khi đi, khuôn mặt cô tỏ vẻ không thể tin được.

Tuy nhiên, Khang Dao không quan tâm đến việc nhân viên cửa hàng mới gặp một lần ngạc nhiên như thế nào trước hành vi ung dung dọa người của mình khi nghe người khác bàn tán sau lưng mình. Sau khi nhân viên cửa hàng rời đi anh ta nhìn xuống điện thoại di động của mình, tổng cộng hơn 300 người.

Hơn 300 người, trong đó ban đầu chỉ có khoảng hơn chục người, còn những người khác mới được anh thêm vào trong hai ngày qua. Đều là những người xa lạ với anh ta.

Anh ta tên là Khang Dao, sinh ra đã có ngoại hình như thế này, nhưng anh ấy không phải Khang Dao mà hai người vừa nói, mà là một người khác cùng tên và họ.

Anh ta hiện tại đang ở trong một quyển sách.

Tại hội nghị trò chơi cậu ngất đi và tỉnh lại trong thế giới mới đến nay cũng đã hai ngày. Khang Dao vẫn không nhớ tên quyển sách, nhưng cốt truyện đã quay đi quay lại trong đầu cậu mấy lần.

Đây là một quyển truyện ngụy thế thân, ngụy mẹ kế, tác phẩm đam mỹ, tình yêu nam nam.

Tóm lại, thụ là bạch nguyệt quang của công, công thích thụ, thụ thích cha của công. Hai người yêu đến rồi đi, tách ra rồi hợp lại, cuối cùng thành công HE.

Vai trò của Khang Dao trong đó có một chút vi diệu, giống như một tấm bảng nền, nhưng không hẳn là một tấm bảng nền.

Giai đoạn đầu anh ta phải chịu sự cự tuyệt của công, cầu mà không được giai đoạn nuôi dưỡng thế thân. Theo công mấy tháng, vừa lúc bạch nguyệt quang trở về liền vinh quang nghỉ việc. Ý nghĩa của việc tồn tại dường như là để làm phong phú thêm cho nhân vật thụ chính mà công chính đã không thể nào quên trong nhiều năm.

Thật trùng hợp khi điểm giống nhau nhất và duy nhất mà anh và bạch nguyệt quang giống nhau là nốt ruồi son chỉ mọc ở rìa môi trên.

Khang Dao chậm rì rì hút một ngụm đồ uống, thứ đồ uống toàn đường này uống không hề có vị ngọt, nghe có chút hơi đáng sợ, nhưng anh ấy không hề hoảng sợ, thức ăn vô vị cũng không khiến anh ấy cáu kỉnh.

Trước mắt hắn hiện lên một hàng chữ to: Ngươi chấp nhận hoàn thành cốt truyện thế thân sao?

Tùy chọn " Đúng vậy" sẽ cho phép cơ thể và linh hồn hợp nhất một cách hoàn hảo, tùy chọn " Không" để trống, nhưng không khó để đoán rằng việc nhấp vào " Không" sẽ chuyển thành GAME OVER ngay tại chỗ.

Khang Dao không hề cảm thấy sốt ruột, kiên trì xử lý hết lớp kem trên ly dương chi cam lộ, sau đó tải hàng tá trò chơi trên thị trường về chơi cả buổi chiều.

Sau hai ngày, cậu đã chơi hết trò chơi nổi tiếng rồi, thật sự rất nhàm chán, vì vậy cậu kéo đến tận buổi tối, sau đó chậm rãi đến tòa nhà studio của trường học.

Phòng thu người đến người đi, và buổi biểu diễn vẫn còn một lúc nữa mới bắt đầu, bầu không khí căng thẳng đã bao trùm toàn bộ hội trường.

Lúc này, hậu trường được treo bảng " Người không phận sự miễn vào", nhưng khí chất vũ công của Khang Dao quá lộ liễu, bảo vệ cũng không ngăn cản mà còn ân cần hỏi han: " Khán giả đã bắt đầu vào rồi, có không ít nhân vật lớn đến."

Vào hậu trường, không khí bận rộn và áp lực càng thêm rõ ràng, Khang Dao không để ý đến, đi thẳng vào cửa nhỏ, trong trí nhớ vị trí này dễ dàng nhìn thấy khán phòng nhất. Nhìn lướt qua, có thể thấy rõ ba hàng trên cùng.

Khi Khang Dao đi qua, đã có vài người đứng ở cửa mặc trang phục của họ và thì thầm.

" Người tóc hoa râm kia là thầy giáo Lại sao? Anh ấy thật sự tới?!"

Không phải trong danh sách khách mời trên trang web chính thức viết rằng anh ấy là cựu sinh viên tốt nghiệp khóa trước sao, nên đương nhiên anh ấy sẽ đến!"

" Nhưng Lại Tinh Duy hiện tại cấp bậc rất cao, tác phẩm của hắn đều là đỉnh cấp IP, hiện tại một số nhà sản xuất lớn tất cả đều tranh giành bản quyền của anh ấy không phải sao."

Khang Dao nghe xong một nửa, tầm mắt đảo qua vài người, liền rơi vào vị trí bên cạnh "Anh Lại" trong miệng mọi người.

Ngồi ở đó là một thanh niên mặc vest và đi giày da, đang nghiêng đầu nghe Lại Tinh Duy nói, bộ dạng của anh ta vì nghiêng đầu nên không thể thấy rõ.

Anh ta không được nhắc đến trong cuộc thảo luận của mấy người vừa rồi, nhưng Khang Dao biết rằng giá trị của người này cao hơn nhiều so với Lại Tinh Duy

Từ Diệu, nhân vật chính của cuốn sách. Mẹ anh ta là chủ tịch của một thương hiệu thời trang nữ nổi tiếng quốc tế Havilla, còn bố anh là ông chủ của một công ty chuyên đào tạo các ngôi sao trong nước.

Bất quá hắn mới từ nước ngoài trở về không lâu, cũng không có nhiều tin tức về hắn, trong đám người cũng không có ai để ý đến vị Phật gia lớn như vậy lại âm thầm đến đây.

Một vài người bí mật quan sát phát hiện Khang Dao ở phía sau anh ta, và một trong số họ có chút ngạc nhiên: " Khang Dao? Sao cậu lại ở đây?"

Không nghĩ tới nơi này còn có người nhận ra Khang Dao, Khang Dao không để ý tới hắn, tiếp tục hướng Từ Diệu quan sát.

Người trước mắt tiếp tục hỏi: " Ngươi chừng nào thì quay lại trường học, Đồng Thiệu biết không?...... Ngươi đi nhanh đi, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi, ngươi hiện tại ở đây không ổn lắm đâu."

Lúc này, Từ Diệu trong khán đài bỗng nhiên nghiêng đầu, ánh sáng hội trường lướt qua khuôn mặt hắn, vừa vặn thấy rõ khuôn mặt hắn.

Lông mày sâu, mắt một mí, sống mĩ cao hơi bất phàm.

Không biết có phải ánh đèn kia quá trắng hay không, mà Từ Diệu trong ánh mắt đó nhìn không ra tia máu, làn da trắng bệch lạnh lùng, giữa lông mày cùng xung quanh có một loại xa cách.

Anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên không hẳn là soái ca, bởi vì sống mũi quá cao, trông anh tuấn bất phàm và có chút đáng sợ. Nhưng không nghi ngờ gì nữa, anh ta rất đẹp trai, nếu ở trong cùng một phòng thì nhất định sẽ làm cho người cảm thấy có chút khó thở.

Cái này.....Có thể.

Khang Dao khẽ nheo mắt, đồng thời trong đầu bấm vào nút chấp nhận, một trận rùng mình lan tràn khắp cơ thể, cảm giác trong người khôi phục lại, thậm chí còn cảm giác đau nhức như cũ do tập khiêu vũ quanh năm của thân thể này cũng mang đến.

Hóa ra còn tệ hơn bản thân của anh ấy quanh năm ngồi trước máy tính.

Thấy Khang Dao chậm chạp không trả lời, người hỏi chuyện không nhịn được nhìn theo tầm mắt của Khang Dao: " Ngươi đang xem cái gì?"

Khang Dao thu hồi tầm mắt, giống như đùa cợt nói: " Xem khoản tiền lớn sắp vào tay."

"Cái gì?" Người hỏi chuyện nghe không hiểu, có điều cảm thấy không quan trọng, đang muốn khuyên bảo Khang Dao mau chóng rời khỏi hậu trường, ánh mắt thoáng nhìn phía sau, sững người trong giây lát, " Đồng Thiệu."

Khang Dao nhìn theo phía sau, một bóng người cao gầy đứng ở đó.

Đồng Thiệu đã thay trang phục múa ba lê mà nam vũ công chính mặc hôm nay, anh ấy mặc một bộ quần áo màu trắng nhìn giống như một hoàng tử ba lê.

Tuy nhiên, khi anh ta mở miệng, giọng điệu đầy vẻ không hài lòng: " Cậu làm gì ở đây?"