Ta Khóc, Ta Trang

Chương 3: Ta khóc



Từ Diệu trở lại chỗ ngồi, Lại Tinh Duy dường như đã chờ hắn rất lâu, vội vàng nghiêng người than thở: " Sao cậu lại chậm như vậy? Chút nữa đội múa sắp bắt đầu rồi."

Từ Diệu liếc anh ta một cái, Lại Tinh Duy da đầu căng thẳng nhìn vào hai tròng mắt trắng quen thuộc, anh ta thành thật hơn rất nhiều, vội vàng thay đổi lời nói: " Đây không phải là sau tiết mục này là tiết mục múa ba lê sao, tôi sợ cậu bỏ lỡ, tôi nhớ rõ cậu thích xem ba lê nhất không phải sao?"

Từ Diệu là một người nghiện công việc, nhưng không biết từ khi nào anh ấy lại có sở thích như vậy: " Tôi thích xem múa ba lê?"

Lại Tinh Duy nói như một lẽ đương nhiên: " Khi Tiểu Yến ở đây, không phải cậu thường cùng em ấy đi xem múa ba lê sao? Cho dù tôi cùng Du Viêm tìm cậu bao nhiêu lần, cậu đều không thèm để ý đến chúng tôi."

Từ Diệu nhất thời không nói.

Cái tên Yến Lai này mấy năm nay đã chôn chặt trong lòng hắn, cố gắng không nhắc tới càng nhiều càng tốt, nhưng hôm nay xem ra họ phải cùng nhau xông lên rồi, hắn lại tiếp tục nhớ đến người này.

Từ Diệu hạ thấp giọng nói: " Đừng nhắc đến em ấy."

Lại Tinh Duy nghe không rõ, không biết câu nào đã chọc trúng thần kinh của Từ Diệu, nhìn vẻ mặt của Từ Diệu trầm xuống, anh không khỏi chán ghét: " Tôi tưởng cậu mấy năm nay đã thay đổi rồi, ở nước ngoài sao cậu vẫn còn dùng cái mặt cẩu này vậy, tôi nói cậu biết, tôi cũng không phải là tôi trong quá khứ, đừng cho là tôi đây sợ cậu."

Mặt cẩu là biệt danh mà Lại Tinh Duy và những người bạn khác đặt cho Từ Diệu, nguyên nhân là do sau khi bước qua tuổi dậy thì Từ Diệu đã trở mặt và không chịu chơi với bất cứ ai, tính khí này giống như một công tắc thời gian, là chó điên, ai đụng là cắn.

Lúc này, ánh đèn trên sân khấu thay đổi, khói từ phía sau sân khấu tỏa ra, sân khấu chiếu dựng như một giấc mơ cổ tích, một đội nam mặc trang phục màu trắng bay lượn bước lên sân khấu.

Lại Tinh Duy chỉ ngoắc môi, nhưng không giám chọc tức Từ Diệu, chỉ dặn dò một câu: " bắt đầu rồi, nghiêm túc xem.", nhanh chóng câm miệng, không nói nữa.

Từ Diệu có chút ngây ngẩn cả người, nhìn vũ điệu gọn gàng tao nhã trên sân khấu, tâm tư đã trôi đi đâu mất rồi.

Thành thật mà nói, anh ấy không có hứng thú với múa ba lê, anh ấy đã xem nó rất nhiều trong những năm đầu vì Yến Lai, một sinh viên nghệ thuật, rất thích múa ba lê trong thời gian đó.

Hiện tại đã không thể nhớ rõ.

Lúc ấy, anh còn quá trẻ, anh quá tự tin vào mọi thứ, anh cảm thấy cả thế giới đều xoay quanh anh, không ai có thể ngăn cản anh và cũng không có ai là không thích anh cả.

Dựa vào anh với Yến Lai là thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên cùng nhau, anh đã nghĩ mình gặp đúng người và đúng thời điểm. Ai ngờ rằng khi anh đã chuẩn bị một lời tỏ tình hết sức mãnh liệt sau khi tốt nghiệp cấp 3. Vài phút trước khi tỏ tình, anh vô tình nghe được lời tâm sự của Yến Lai với một người khác.

Thật trùng hợp người kia chính là ba của anh.

Lập tức, khí phách của thiếu niên suy sụp, buổi tỏ tình của anh bị đảo lộn, vẻ mặt khiếp sợ và xấu hổ của Yến Lai trở thành cảnh cuối cùng anh ta nhìn thấy.

Hiện tại một kẻ vô tâm như Lại Tinh Duy còn không biết sự thật của buổi tỏ tình trước kia. Nếu là người khác, đừng nói nhắc đến cái tên Yến Lai này, ngay cả một chút tin tức liên quan cũng cố tình không giám nhắc tới.

Ánh đèn mờ dần, nhạc khiêu vũ cũng kết thúc.

Lại Tinh Duy ở một bên vỗ tay đến tê dại, phấn khích đến mức muốn kéo Từ Diệu cùng vỗ tay với mình.

" Có thấy không! Nhảy đẹp như vậy, gọi nàng là tiên nữ cũng không sai! Một chút cũng không quá đáng!"

Từ Diệu nhẹ nói: " Vũ công chính ở nhịp thứ tám bị mắc lỗi."

"... À?" Lại Tinh Duy chỉ nhìn cô em gái xinh đẹp mà anh theo đuổi gần đây, hoàn toàn không để ý đến chuyện khác, " Đừng kén chọn, lỗi nhỏ là chuyện bình thường, vũ hội lớn như vậy, hồi hộp cũng không khó hiểu, đừng nói chuyện này nữa. Vừa rồi cậu có nhìn thấy cô gái hàng thứ ba không..."

Còn chưa kịp nói xong, Từ Diệu đã đứng dậy: " Tôi đi trước."

Lời nói của Lại Tinh Duy nghẹn trong cổ họng, khuôn mặt và mái tóc gần như biến thành một màu: " Này sao đã đi rồi? Chờ kết thúc tôi vẫn muốn giới thiệu một người với cậu. Này, này, cho tôi chút mặt mũi đi, chờ một chút."

Từ Diệu chỉ vào đồng hồ đeo tay, mặt lạnh lùng nói: " Một tiếng rưỡi, Bố của cậu ở nơi này cũng chưa có cái mặt mũi này đâu."

Nghe vậy, liền biết Từ Diệu thật sự không thể chờ được nữa, nên Lại Tinh Duy không giám ngăn anh lại, thành thật buông tay đang nắm Từ Diệu ra.

Từ Diệu liếc hắn một cái: " Ngày mai tôi tới tìm cậu nói chuyện bản quyền, nếu cậu không tới..."

Lại Tinh Duy giơ ba ngón tay lên trần nhà đảm bảo: " Đến! Nhất định sẽ đến. Nếu tôi không đến, đời này tôi sẽ không tìm được bạn gái, anh, tôi chỉ muốn nói thêm một câu nữa thôi."

Từ Diệu nhìn anh không nói, Lại Tinh Duy nhanh chóng nói: " Cô ấy tên Kiều Kiều, anh trai tốt, giúp em đi mà."

Từ Diệu: "...."

Từ Diệu: " Câm, miệng."

Từ Diệu quay đầu đi mà không thèm ngoái nhìn lại, khi đi qua hàng ghế sau, vẫn không có ai ở chỗ trống đó.

Từ Diệu đi qua, vừa bước tới cửa, trong đầu lại hiện lên nốt ruồi son kia, vài giây sau liền tìm được người phụ trách sắp xếp chỗ ngồi, hỏi: " Người ngồi đó tên là gì? Tôi muốn xem thông tin của anh ta."

Quần áo của Từ Diệu cho thấy anh ta là người giàu có, người phụ trách không giám xem thường anh ta, ngập ngừng nói: " Cái này tiết lộ không được tốt lắm, cho tôi hỏi ngài là ai được không?"

Từ Diệu lấy danh thiếp ra: " truyền thông Mãn Tinh."

Truyền thông Mãn Tinh là công ty đào tạo ngôi sao lớn và uy tín nhất cả nước, cái tên đại diện cho cơ hội, người phụ trách chỉ nhìn thoáng qua, tự hỏi ai lại gặp được chuyện tốt như vậy. Anh cười và hớn hở đáp: " Được, chờ tôi một chút, tôi kiểm tra giúp ngài."

Sau khi rời khỏi hội trường, Khang Dao rất rảnh rỗi, không trở về ký túc xá mà đi thẳng đến phòng tổng thống của khách sạn bên ngoài khuôn viên trường.

Hai ngày nay không quay lại trường học, đã sống ở ngoài hai ngày rồi, "Khang Dao" vẫn còn một ít tiền tiết kiệm trong tài khoản, đủ để anh tiêu dùng hiện tại.

Anh đã bắt đầu câu cá rồi và anh không có gì phải lo lắng, sau khi đã ăn và uống đủ, Khang Dao kiểm tra tài khoản ngân hàng của mình và số dư hiện ra bốn chữ số.

Đối với anh, nó ít đến đáng thương, cũng có nghĩa chỉ còn ba bốn ngày để tiêu.

Nhưng không sao, áp lực kinh tế và áp lực cuộc sống sẽ không khiến Khang Dao cảm thấy lo lắng, điều duy nhất khiến anh thật sự phiền não chính là những tổn thương cơ bắp do cơ thể quanh năm nhảy múa này để lại.

Thật sự rất khó chịu.

Khang Dao không thích chịu đau, nên kiếp này anh không định nhảy nữa, quăng mình lên giường ngủ thiếp đi, hoàn toàn không để ý đến những bài tập sáng tối anh thường làm trong tâm trí.

Nhảy không được thì tuyệt đối không nhảy.

Đêm nay, cậu ngủ được bốn năm tiếng, khi mở mắt lần nữa, Khang Dao đã bị đánh thức bởi âm thanh thông báo nhóm wechat trên điện thoại di động.

Mở điện thoại di động lên, chính là nhóm lớp khiêu vũ chuyên nghiệp của bọn họ đang bàn tán sôi nổi.

Kéo lên trên cùng, là một bạn cùng lớp trong ký túc xá đang diễn tả một câu chuyện phiếm nào đó bằng giọng nói trầm thấp và tầm phào: [ Đã ai nghe nói về nó chưa?! Trợ lý Truyền thông Mãn Tinh đã liên lạc với Đồng Thiệu và muốn Đồng Thiệu đi phỏng vấn!!]

Cái này xem như quá bùng nổ rồi, thường thường không có nhiều người thân cận với Đồng Thiệu, lúc này trong nhóm thay nhau chúc mừng.

[ Có thật không? Xin chúc mừng!]

[ Sớm ngày thành ngôi sao, hi vọng tỏa sáng.]

Ngoài nhóm này ra, còn có một nhóm khác cũng đang không ngừng bàn tán, trong nhóm ngoại trừ Đồng Thiệu còn lại đều đang phát biểu sôi nổi:

[ Tôi mẹ nó liền chấn kinh rồi, chuyện này là thật sao? Hôm nay Đồng Thiệu đã sai ba bước nhảy! Truyền thông Mãn Tinh có bao gồm tuyển chọn như vậy sao? Hay chỉ xét ngoại hình thôi? Tôi cảm thấy những màn trình diễn phía sau còn tốt hơn anh ấy, điều đó thật sự có nên hay không?]

[ Sao đột nhiên lại liên lạc với Đồng Thiệu, hôm nay có người của truyền thông Mãn Tinh đền tham dự sao? Đó là ai?! Sao không có ai giới thiệu trước khi khai mạc!]

[ Đúng là phú nhị đại cùng với cuộc sống của người phàm không giống nhau. Được truyền thông Mãn Tinh ký hợp đồng từ năm nhất. Tương lai này... chậc chậc]

[ Đừng nói quá, là phỏng vấn, còn chưa phải ký hợp đồng.]

[ Đều là được gọi đến phỏng vấn đặc biệt, điều kiện gia đình Đồng Thiệu còn có thể không ký sao? Hãy tin tưởng vào tiền cảm ơn.]

[ Tôi đang nói gì đây, vũ công chính là một cơ hội tuyệt vời. Nếu Khang Dao đứng trên sân khấu, chẳng phải cơ hội này là...]

Lúc này, ai đó chợt nhớ ra bản thân Khang Dao cũng nằm trong nhóm này, cả nhóm đột nhiên câm lặng.

Khang Dao xem đến thú vị, đột nhiên nhận được một lời nhắc: Bạn đã bị xóa khỏi cuộc trò chuyện nhóm.

Cái này càng buồn cười hơn, Khang Dao thật sự không nhịn được cười, nhận thấy tiếng chúc mừng trong nhóm lớp dần dừng lại, anh mở hộp thoại ra, rất tốt bụng tạo dưa cho người khác.

Khang Dao: [Không cần cảm ơn. @Đồng Thiệu.]

Trong một lúc lâu không ai trong nhóm lên tiếng, Khang Dao cũng không quan tâm, anh đặt điện thoại xuống với tâm trạng thoải mái và tiếp tục ngủ.

Giấc ngủ này thăng đến sáng hôm sau, ngủ đến hơn mười giờ đối với người khác sẽ có chút khó chịu, nhưng với Khang Dao là vừa đủ, anh tràn đầy năng lượng, nhàn nhã đến nhà hàng ăn sáng.

Trong bữa ăn, tin nhắn của anh ấy đến không ít.

Người quan tâm hắn, thì hỏi cậu xem có chuyện gì xảy ra và tại sao cậu không đến trường; người muốn buôn chuyện, hỏi cậu xem có phải tin nhắn tối qua là do cậu bị ép đến không thể chịu được nữa mới làm như vậy không; và từ giáo viên, bảo cậu nhanh chóng tập thể dục buổi sáng ngay bây giờ.

Khang Dao mặc kệ, ăn xong liền tìm một vị trí thoải mái mở máy tính lên. Máy tính này ban đầu mua và để ở ký túc xá, không sử dụng thường xuyên nhưng máy móc bên trong thì vẫn còn tốt.

Khang Dao tìm kiếm Lại Tinh Duy trên toàn bộ Intrernet, lập tức hiện lên những bông tuyết trắng. Vốn xuất thân trong một gia đình khoa bảng nhưng hành động thì ngang ngược và bao che mọi thứ.

Tin tức quá nhiều cũng khiến người ta phiền lòng, chưa kể Khang Dao cũng không quan tâm.

Cậu chạy một vài chương trình mà cậu đã viết hai ngày trước, nắm bắt thông tin cậu muốn và nhanh chóng thấy một chương trình có sẵn:

Lại Tinh Duy đang chọn mẫu sách để khởi động cho buổi ra mắt cuốn sách mới " Mười bốn lục địa của Đạo bất tử."

Xung quanh, không có nhiều tác giả có khả năng làm video quảng cáo cho cuốn sách, Lại Tinh Duy rõ ràng là có phong cách này, và anh ấy dường như có xu hướng tìm kiếm những người trong đại học điện ảnh và truyền hình xung quanh điện ảnh C, trang web của trường đại học điện ảnh C cũng được đăng tải đặc biệt.

Khang Dao yên tâm và gửi một bản sơ yếu lý lịch mà anh ấy đã sử dụng trong quá khứ gửi vào hộp thư tuyển dụng, và không quên đính kèm ảnh chụp đầu của anh ấy – nốt ruồi son rất rõ ràng.