Ta Không Làm Thiếp

Chương 42



Mấy ngày yên ổn trôi qua, sáng sáng Thẩm Lan nghe hát, chiều chiều nàng ngồi tựa cửa sổ, nhàn nhã đọc sách.

Đêm xuống, Thẩm Lan nằm trên gối lụa mềm, xuyên qua tấm màn xanh thẫm thật dày trông ra, thấy Thu Hạnh nằm trên giường mỹ nhân cách đó không xa hít thở đều đều, đang ngủ ngon lành.

Thẩm Lan nhìn nàng một chút, nhỏ giọng kêu: “Thu Hạnh”. Kêu hai lần liên tiếp thì Thu Hạnh bừng tỉnh, vội vàng lê giày vải, đi qua hỏi: “Phu nhân có gì căn dặn?”

Thẩm Lan nằm cách tấm màn, hốt hoảng sợ sệt đáp: “Ta vừa nằm mộng thấy Gia lên chiến trường, chợt có mũi tên găm trúng tim của ngài.”

Thu Hạnh hít một hơi sâu, vội vàng an ủi: “Phu nhân, mơ đều là ngược lại, mơ tức là ngược lại.”

Thẩm Lan run giọng thầm thì, dường như nức nở: “Thu Hạnh, mai em tìm Trần Tùng Mặc, hỏi xem hắn có tin tức của Gia không. Mờ sáng thì hỏi ngay nhé! Càng nhanh càng tốt!”

Thu Hạnh gật đầu, đứng ngoài màn khuyên nhủ: “Phu nhân đừng lo lắng, chỉ là giấc mơ thôi, không phải sự thật.”

Thẩm Lan lắc đầu, ôm ngực ngẩn ngơ: “Lòng ta hoảng loạn vô cùng, ngày mai lúc tìm Trần Tùng Mặc em nhớ hỏi xem, hắn có thể tìm vài người dẫn ta đi miếu Kim Long Tứ Đại Vương để bái lạy không. Chỗ đó lần trước Gia có dẫn ta tới, bảo rằng miếu này rất là linh.”

Thu Hạnh gật đầu liên tục, lại nhẹ giọng an ủi vài câu, rồi mới trở lại giường nhỏ, cũng không dám ngủ tiếp mà trợn mắt gác đêm đến bình minh. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Sớm hôm sau, Thu Hạnh liền đi tìm Trần Tùng Mặc, lát sau Trần Tùng Mặc tới sảnh chính, đứng ngoài hành lang cung kính nói: “Phu nhân, Gia chưa từng gửi thư về, có lẽ là không có việc gì, phu nhân chớ sầu lo.”

“Ngài cũng không gửi thư cho ta, làm sao ngươi biết là không có việc? Nhỡ đâu đã xảy ra chuyện, không kịp đưa thư thì sao?” Thẩm Lan lo lắng sốt ruột.

Trần Tùng Mặc đâu dám khai rằng Gia có gửi thư cho hắn báo rằng đã đến Sơn Tây, chờ chiến cuộc ổn định lại kêu hắn hộ tống phu nhân khởi hành.

Thấy Trần Tùng Mặc im lặng không đáp, Thẩm Lan thầm cười lạnh.

Trần Tùng Mặc là thuộc hạ đắc lực của Bùi Thận, tất nhiên sẽ nhận được thư. Còn Thẩm Lan thì sao? Một thiếp hầu mà thôi. Đồ chơi giải buồn nuôi nhốt trong lồng, vật bài trí để trưng trong phòng, chẳng có người chủ nào ra ngoài lại báo cáo hành tung cho chúng nó cả.

“Trần đại ca.”

Trần Tùng Mặc lập tức nghiêng người nép ra, khom lưng nói: “Ti chức không dám nhận.”

Thẩm Lan thở dài: “Huynh là cánh tay đắc lực của Gia, ta không dám ra lệnh cho huynh. Chỉ mong huynh niệm tình chúng ta từng là cộng sự ba năm, phái vài hộ vệ theo ta đi miếu cầu lá bùa bình an, để ta có thể yên lòng hơn chút.”

Đã nói đến mức này, Trần Tùng Mặc chỉ đành nói không dám, cuối cùng đồng ý dẫn Thẩm Lan lên miếu để bái Thần.

Thẩm Lan nhìn nhìn sắc trời, ước chừng đã là nửa buổi, liền nói: “Lòng ta nóng nảy, nếu không có chuyện gì khác, bây giờ nhanh đi thôi.”

Trần Tùng Mặc hơi giật mình, gật đầu: “Ti chức đi chuẩn bị xe ngựa ngay.”

Thấy hắn cáo lui, Thẩm Lan đứng lên gói ghém mấy thứ thuốc giải nhiệt, một bộ quần áo để tắm rửa, bỏ vào trong rương gỗ nhỏ, bảo Thu Hạnh mang theo. Nàng lại tự mình xách cái rương da nhỏ, chờ Trần Tùng Mặc chuẩn bị xe.

Một lúc sau, Trần Tùng Mặc tới bẩm, mời nàng đeo mạn che đi ra ngoài.

Ra khỏi cửa nách, trông thấy có chiếc xe ngựa bốn bánh ngừng ở cửa, được kéo bằng hai chú ngựa ngũ hoa (1), mười mấy tên hộ vệ vây chung quanh.

Thẩm Lan bình tĩnh dắt Thu Hạnh đến gần xe ngựa, nàng dẫm lên chân đạp khắc hoa, đang chuẩn bị lên xe, chợt có kẻ cướp chạy ngang qua va phải Thu Hạnh.

“Ngươi làm gì đó?!” Thu Hạnh thét chói tai. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Tên cướp giật được rương quần áo trên tay Thu Hạnh thì co giò chạy, Trần Tùng Mặc giận dữ: “ Đinh lục, Liễu tử, hai người các ngươi mau chóng đuổi theo! Nhất định phải bắt tên này lại.”

Thu Hạnh quýnh quáng đến chảy nước mắt, luôn miệng hô phu nhân phu nhân.

Trần Tùng Mặc thấy thế, xoay người nói: “Phu nhân đừng sợ, ti chức chắc chắn bắt kẻ này về giao nộp cho quan phủ.”

Thẩm Lan cười mỉa trong lòng, đương nhiên có thể bắt trở về rồi, đồ ngốc nào cảm thấy mình sống quá lâu rồi, mới dám ra tay cướp trên đầu phủ Quốc Công? Lại còn cướp giật ngay trước mặt một đám hán tử cao tráng biết võ?

Quả thật là vừa ăn cướp vừa la làng.

Thẩm Lan biết rõ, nhưng thấy dáng vẻ Thu Hạnh lo lắng như lửa đốt, tự trách bản thân, nàng liền an ủi: “Không có việc gì đâu, cũng chỉ là mấy bộ áo quần rồi thuốc giải nhiệt thôi, cũng không phải gì quý gía.” Nói rồi, nàng vỗ vô rương da trong tay, cười: “Đồ đạc mắc tiền đều ở đây này.”

Thu Hạnh lẩm bẩm: “May thật.”

Trần Tùng Mặc nhìn cái rương da tới lui, cung kính nói: “Phu nhân, tên cướp giật kia thật là gan to cùng mình, sợ rằng còn có kẻ đồng lõa, chi bằng ngài giao lại cái rương này để chúng ti chức bảo quản thay.”

Thẩm Lan biết Trần Tùng Mặc không dám sai người cướp trong tay nàng, nên đành đổi cách nói khác. Thế là nàng cũng mở rương ra, đưa tới trước mặt hắn.

Bên trong là một kiện lan sam màu xanh đá được gấp gọn gàng.

Trần Tùng Mặc nghiêm mặt, vị phu nhân này chính là một người từng có tiền sự mặc đồ nam bỏ trốn.

Thẩm Lan nhẹ nhàng vuốt ve lan sam: “Đây là xiêm y của Gia, ta muốn mang tới miếu, mời cao tăng tụng kinh, tới ngày đi Sơn Tây thì cầm theo cho ngài ấy, để Phật Tổ phù hộ cho ngài.”

Trần Tùng Mặc hơi giật mình, lòng bỗng thấy hổ thẹn. Hắn từng trông thấy Gia mặc bộ y phục này, tất nhiên nhận ra được.

Thẩm Lan nhẹ nhàng đóng rương lại, nói thêm: “Trần đại ca, rương này giao cho huynh bảo quản, không được để bọn trộm cướp lấy đi đâu đấy.”

Trần Tùng Mặc nghe vậy thì yên lòng hẳn, Đinh lục cùng Liễu tử cũng quay về bảo đã bắt được tên cướp giật kia, cũng mang rương gỗ trả lại.

Trần Tùng Mặc biết vậy tức là trong rương không có gì đáng ngờ, hoàn toàn thả lỏng tinh thần, nói: “Phu nhân, mời lên xe.”

Xe ngựa lăn bánh chậm rãi đi tới, Thẩm Lan ngồi trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi, ước chừng qua nửa canh giờ, chợt nghe tiếng Trần Tùng Mặc bẩm rằng đã tới miếu Kim Long Tứ Đại Vương.

Thẩm Lan bước xuống xe ngựa, trước tiên bước vào Đại Hùng Bảo Điện thắp một nén hương, quyên ít tiền cúng dường, sau đó được một tiểu sa di dẫn đường đến một gian phòng thiền để nghỉ tạm.

Khách quý từ Quốc công phủ tới, có thể độc chiếm nguyên một phòng thiền có sân riêng. Vì thế Trần Tùng Mặc tự mình dẫn người hộ vệ bên trong lẫn bên ngoài sân, tổng cộng ba cái cửa ra vào, ngay cả phía ngoài cửa sổ phòng Thẩm Lan cũng có hai người trực sẵn. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Lúc này đã đến giữa trưa, nắng nóng khó chịu vô cùng. Thẩm Lan ngồi trên ghế, nói với tiểu sa di đang đưa cơm chay: “Tiểu sư phụ, thời tiết nóng quá, trong chùa có nước mơ chua để uống hay không?”

Tiểu sa di niệm tiếng mô phật, đáp: “Thưa thí chủ, có đấy.” Thứ này tới ngày hè nhà ai cũng sẽ chuẩn bị, ngâm vào nước giếng mát lạnh, dùng để giải nhiệt giải khát là tốt nhất. Trong chùa miếu cũng là như thế.

“Phu nhân có cần uống một chén?” Tiểu sa di hỏi.

Thẩm Lan mỉm cười: “Phiền tiểu sư phụ mang một thùng tới, các hộ vệ của ta đi đường vất vả, để bọn họ uống chút canh mà giải nhiệt tiêu khát.”

Tiểu sa di cũng không lấy làm lạ, gật đầu đồng ý.

Thu Hạnh đang ở phía sau trải giường gấp chăn, chờ tiểu sa di đi ra ngoài, mới hỏi: “Phu nhân, chúng ta định ở lại đây mấy ngày?”

Thẩm Lan nhẹ nhàng đáp: “Hôm nay ta cần tắm gội trai giới, ngày mai trở đi sẽ cùng Quảng Chí đại sư tụng kinh lên xiêm y của Gia, tụng liên tục ba ngày, sau đó chúng ta mới rời khỏi.”

Thu Hạnh gật đầu nói dạ.

Một lát sau, tiểu sa di đưa tới một thùng mơ chua, Thẩm Lan nếm một ngụm, cười nói: “Hương vị cũng tạm được.” Nói rồi, lại lệnh cho hộ vệ trong ngoài tới múc uống.

Đây chính là cái gọi là trong tiêu đề đã bao hàm sẵn ý nghĩa (2), bắt đầu từ ba năm trước, cứ vào tháng sáu, cách mỗi hai ngày, các thân vệ trong phủ sẽ được phòng bếp phát cho nước mơ chua để uống.

Đây là đề nghị của Thẩm Lan.

Thẩm Lan cười cười, nói với Trần Tùng Mặc: “Chờ tụng kinh xong, lại phiền các vị đưa ta đến Sơn Tây, Thấm Phương lúc này trước hết cảm tạ các vị.” Dứt lời, nàng uốn gối hành lễ.

Trần Tùng Mặc hoảng hồn, lập tức né sang bên tránh đi, vội vàng nói: “Đây vốn là chức trách của chúng thuộc hạ, sao dám nhận tiếng tạ ơn của phu nhân?”

Mấy hộ vệ còn lại cũng nhao nhao chắp tay, nói “Không dám, phu nhân cứ việc ra lệnh”, “Phu nhân chê cười” vân vân.

Thẩm Lan đội màn che, múc chén nước mơ trong thùng uống cạn một hơi: “Dùng nước mơ thay rượu, ta cảm tạ chư vị trước.”

Thấy nàng như vậy, chúng thân vệ đa phần cũng là những người hào sảng, lập tức cũng uống cạn chén của mình. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Trần Tùng Mặc càng thêm yên lòng, phu nhân tự mình múc trong thùng ra, lại tự uống vào, còn chỗ nào đáng nghi nữa chứ?

Hắn cũng uống cạn một hơi.

Thẩm Lan cười cười, đứng dậy trở về phòng.

Chạng vạng, thời tiết vẫn oi bức như cũ, trời lặng không một chút gió, lá liễu trong sân cũng bị khô đến xoắn lại.

Thẩm Lan thấy thế, lại bảo phòng bếp đưa một thùng nước mơ đến phòng nàng, xoay người lấy thuốc mê giấu trong lớp quấn ngực ra, rắc toàn bộ vào trong thùng nước.

“Gọi các hộ vệ đến uống thêm đi.” Thẩm Lan ra lệnh, “Thu Hạnh, em là con gái, múc riêng một chén ra trước đi, không nên uống chung cùng với họ.”

Thu Hạnh cảm động, gọi đám hộ vệ tới nâng thùng nước mơ ra ngoài. Trần Tùng Mặc cũng chưa sinh nghi, phu nhân uống chung nước mơ với mọi người một lần để tỏ vẻ gần gũi, cảm tạ, lại có ý thu mua lòng người, chứ đâu thể lúc nào cũng ăn chung uống chung với một đám thuộc hạ mà lại còn là một đám đàn ông được.

Thẩm Lan đứng cạnh cửa sổ nhìn ra, thấy tất cả hộ vệ trong viện chia hết nước mơ, lúc này mới yên tâm.

Một lát sau, mọi người đều dần dần hôn mê, qua thêm chốc nữa đã ngã lăn đầy đất.

Chỉ còn lại Thu Hạnh chưa kịp uống nước mơ mặt mũi trắng bệch, xem chút hét ra tiếng.

Thẩm Lan sợ thể trạng Thu Hạnh yếu đuối, uống trước sẽ say thuốc trước, đành giữ lại nàng đến sau cùng.

Lúc này, nàng cầm cái ghế con trên tay, định lại gần Thu Hạnh, nhân lúc nàng chưa phát giác mà đánh ngất nàng. Ai ngờ Thu Hạnh dù trong cơn kinh hoàng, vẫn nhớ phải bảo vệ chủ.

“Phu nhân! Phu nhân! Đám hòa thượng này có vấn đề! Ta đi tìm người! Tìm người tới giúp!”

Đáng thương thay, nàng đã sợ đến tái mặt, run chân, chỉ cố gượng vì muốn bảo vệ Thẩm Lan mà thôi.

Thẩm Lan thở dài vì không có cơ hội xuống tay sau lưng. Nàng quyết định quăng ghế đi, lấy chén nước mơ còn để trên bàn, nhẹ giọng nói: “Là ta chuốc thuốc đấy.”

Thu Hạnh lập tức đờ ra.

Thẩm Lan chậm rãi nói: “Em may quần áo cho ta, đã thành đồng mưu với ta. Nếu ta bị bắt, Gia cũng nhất định không tha cho em.”

“Em mà hét lên, ta sẽ đánh ngất em.”

Thu Hạnh ngơ ngơ ngác ngác, mà khuôn mặt càng tái mét.

“Chỉ có duy nhất một cách, em uống chén nước mơ này theo bọn họ, cũng trở thành người bị ta che giấu.”

Thu Hạnh nghệt ra một lát, vùng lên giật lấy chén nước, uống sạch sẽ. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Thẩm Lan cười khẽ, nàng biết Thu Hạnh là người thông minh. Không giống cứng đầu cố chấp như Bảo Châu.

Đợi Thu Hạnh ngất đi, nàng lột túi tiền của đám người, lấy cái rương da mà Trần Tùng Mặc chưa kịp giao cho cao tăng, thay bộ lan sam giống y đúc bộ của Bùi Thận vào.

Nhìn lại trong viện một vòng, lòng Thẩm Lan phức tạp khôn kể.

Mấy ngày trước nàng thử nghiệm hiệu quả của thuốc, trộn với men rượu là tốt nhất, mùi rượu cay nồng có thể che đi vị đắng. Hiệu quả trong nước trắng thì không tốt lắm, mùi cay, vị đắng rất rõ. Còn nước mơ thì có vị chua ngọt, cũng có thể giấu đi vị đắng, mà hiệu quả cũng phát huy tương tự rượu.

Nhưng Thẩm Lan không có lựa chọn khác, nàng không thể dùng rượu, bởi vì Trần Tùng Mặc tuyệt đối không cho phép mọi người đang lúc chấp hành nhiệm vụ mà uống rượu, đặc biệt là Thẩm Lan còn từng dùng rượu chuốc say Bùi Thận rồi bỏ trốn.

Hết cách, nàng đành chọn nước mơ chua.

Cũng không nghĩ rằng, nước mơ chua mà nàng chuẩn bị dùng làm đường lui cho mình từ ba năm trước, cuối cùng cũng phải dùng đến.

Thẩm Lan thở dài một tiếng, chạy vào bóng đêm thăm thẳm.