Ta Không Làm Thiếp

Chương 53



Thẩm Lan say rượu xong, mặc dù đã uống canh giải rượu, đầu óc lúc này vẫn còn choáng váng mơ hồ. Nàng nằm lim dim sắp ngủ, chợt nghe cửa phòng vang lên tiếng động thật lớn khiến nàng giật nảy mình.

Thẩm Lan nhíu mày, đứng dậy vén màn lên nhìn ra, lại thấy Bùi Thận khoác gió lạnh, đội sương đêm, ngập tràn phẫn nộ bước thật nhanh tới.

“Làm gì vậy?” Thẩm Lan nhíu mày nói. Ai chọc ghẹo gì để y giận dữ đến độ này chứ?

Nàng chỉ mặc bộ áo lót trắng thuần, dáng người gầy gò, yếu đuối mong manh, mặt mày yêu kiều ngửa đầu nhìn y, trông vô cùng đáng thương.

Ngày xưa mỗi lần thấy cảnh này, Bùi Thận dù cho tức giận ngập trời cũng phải tiêu tan phân nửa. Nhưng hôm nay, lòng y vừa bực vừa giận, vừa ghen tức vừa đố kị, nhất định phải giở nợ cũ ra nói chuyện với nàng.

“Ta hỏi nàng, nàng với Dương Duy Học kia là quan hệ gì?”

Thẩm Lan hơi giật mình, không biết vì sao y đột nhiên nhắc tới Dương Duy Học, lại sợ Bùi Thận gây sự với người ta, mở miệng nói: “Bèo nước gặp nhau thôi.”

“Bèo nước gặp nhau?” Bùi Thận cười lạnh một tiếng, ném xấp giấy trong tay xuống trước mặt nàng, oán hận nói: “Nàng nhìn cho kỹ, đây là bèo nước gặp nhau trong miệng nàng?”

Giấy bay lả tả đầy trời, có vài trang rơi xuống trên giường, Thẩm Lan nhíu mày nhặt một tờ lên đọc. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Thấy bên trên ghi lại ngày nào tháng nào năm nào, nàng và Dương Duy Học nói những gì, làm những gì.

Thẩm Lan đương trường cười lạnh: “Ngươi phái người theo dõi ta lâu như vậy, lúc này lại tới chất vấn ta trước?”

Bùi Thận sững lại, chợt cả giận nói: “Nếu nàng không chạy tới Tô Châu, ta cần gì phải phái người tìm nàng?”

Bị kẻ khác theo dõi tình báo không sót chút gì, thế mà người này vẫn thấy đây là lỗi của nàng? Thẩm Lan cười cợt, nói nhiều với người này chẳng khác gì ông nói gà bà nói vịt, đàn gảy tai trâu. Nàng phủi sạch đống giấy rơi xuống trên giường, quay lưng vào trong đi ngủ.

Bùi Thận thấy nàng bướng bỉnh cao ngạo như vậy thì càng nổi giận: “Thấm Phương, cũng do ta thường ngày dung túng cho nàng quá mức, mới để nàng dám năm lần bảy lượt chống đối ta.”

Thẩm Lan chỉ tiếp tục quay đi, chẳng buồn để ý tới y.

Sắc mặt Bùi Thận sa sầm, nàng càng như thế, y càng cáu giận, bước tới vén màn lụa lên, ôm nàng ra khỏi giường.

“Ngươi làm gì đó!” Thẩm Lan kinh hãi.

Thấy nàng sợ té vội vàng vòng tay ôm cổ mình, cơn tức của Bùi Thận hơi giảm, lạnh lùng nói: “Ai bảo nàng không nói tiếng nào!”

Thẩm Lan căm ghét đến độ đấm y một cái thật mạnh: “Thả ta xuống!”

Lực đánh của nàng chọc Bùi Thận cười nhạo không thôi: “Giờ chịu nói chuyện chưa?” Dứt lời, tiếp tục lạnh giọng hỏi lại: “Ta hỏi nàng lần nữa, nàng với Dương Duy Học kia quan hệ thế nào?”

Thẩm Lan cũng lạnh mặt lặp lại: “Bèo nước gặp nhau, chẳng có quan hệ gì hết.”

Bùi Thận đâu chịu tin, cho rằng nàng muốn bảo vệ Dương Duy Học, đâm chọt đáp: “Nàng giỏi lắm, mới ra ngoài đâu một hai tháng mà đã tìm được chỗ bám víu tiếp theo rồi nhỉ.”

“Ngươi nói hươu nói vượn gì đó!” Thẩm Lan phẫn nộ, “Bản thân ngươi xấu xa nên nghĩ ai cũng giống vậy sao.”

Xấu xa? Bị nàng hình dung bằng hai chữ này, Bùi Thận giận đến bật cười: “Dương Duy Học kia lẽ nào không phải nàng cố tình mặc lan sam chạy tới làm quen sao? Chuyện làm ăn bằng văn bát cổ định hợp tác với hắn không phải do nàng chủ động khơi ra chắc?”

Bùi Thận càng nói càng hận, ánh mắt lạnh lẽo, gằn từng chữ một: “Ta vốn tưởng rằng nàng bỏ trốn nhiều lần là vì không muốn làm thiếp của ta. Hóa ra là muốn đi làm thiếp cho kẻ khác đấy à.” Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Thẩm Lan như bị sét đánh.

Thấy mặt nàng không còn chút máu, dáng vẻ thê lương, lòng Bùi Thận cũng không kể rõ là cảm xúc gì, khó hiểu nói: “Cái tên Dương Duy Học đó đã mười chín rồi mà ngay cả thi cử nhân cũng không đậu. Gia cảnh cũng chỉ là gia tộc lớn ở Tô Châu thôi, thậm chí còn chẳng có tước vị gì, dáng vẻ cũng có chút phong lưu, nhưng cũng chỉ đến thể mà thôi. Công tích, sự nghiệp, gia thế, bề ngoài, cái nào cũng chẳng bằng ta! Thế mà nàng lại coi hắn là tri kỷ.”

Thẩm Lan trầm mặc nhìn y thật lâu, bỗng nhiên nói: “Hắn tôn trọng ta.”

Tôn trọng? Tất cả sự tôn trọng bình thường đều là dành cho vợ cả thôi. Bùi Thận hừ lạnh đáp: “Chẳng lẽ nàng nghĩ hắn sẽ cưới nàng sao?” Dương Duy Học nếu biết nàng xuất thân từ lò ngựa gầy, lại còn là thiếp hầu bỏ trốn, chỉ sợ lập tức muốn phủi sạch quan hệ, làm gì có chuyện dùng kiệu tám người khiêng cưới nàng vào nhà chứ.

Thẩm Lan lắc đầu: “Ta tương giao với hắn không cần lo lắng chọc giận hắn sẽ bị phạt. Ta nói không muốn đi dạo hồ, hắn cũng không cưỡng ép ta đi.”

Bùi Thận giễu cợt: “Nàng giả nam, hắn coi nàng như người đồng giới, dĩ nhiên không cưỡng ép nàng làm gì.”

Thẩm Lan bỗng nổi giận: “Ngày đó ta từng nói với hắn mình là con gái Diêm Thương, lòng hắn hẳn nghi ngờ ta chỉ là con nuôi thậm chí là ngựa gầy gì đó.” Diêm Thương lấy đâu ra lắm con gái để tặng người khác vậy, huống gì người ta cũng tiếc con ruột. Cho nên xưa nay ngựa gầy thường chỉ là nô bộc mà Diêm Thương mua về, nhận làm con nuôi để sau này mang tặng cho quan lại, quý tộc.

“Hắn biết rõ lai lịch ta có vấn đề, nhưng vẫn kiên trì giúp ta một phen. Nghĩa hiệp khí phách, xót thương kẻ yếu.” Thẩm Lan gằn từng chữ một: “Đây là chỗ hắn khác với ngươi.”

Thẩm Lan nói tới đây, lòng bi thán không thôi, từng tiếng nói ra đều là nỗi bất bình sâu tận tâm khảm: “Hắn coi ta như một con người, thì ta coi hắn là tri kỷ, có gì không đúng?”

Nếu ban nãy nàng chịu nói một câu chỉ là lừa gạt lợi dụng Dương Duy Học thì cũng thôi. Nhưng nghe nàng thốt ra những câu này, Bùi Thận bấy giờ tức đến cười gằn: “Được, được lắm, nàng coi Dương Duy Học là tri kỷ, vậy ta và nàng lại là cái gì?” Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Là gì? Tất nhiên là chủ và nô tài.

Thẩm Lan đã bi thương cực độ, thê lương đáp: “Ta tất nhiên là chim hoàng yến ngươi nuôi, vật bài trí trưng trong phòng, là nô tài mặc ngươi đánh giết.”

Bản tính nàng kiêu ngạo bất tuân, cuối cùng cũng có ngày chịu nhận mình là chủ của nàng. Bùi Thận lẽ ra nên thấy khoái trá.

Nhưng khoảnh khắc này y ôm nàng lại chẳng hề cảm nhận chút vui vẻ nào, chỉ thấy lòng như trống rỗng. Sau một lúc lâu, y lạnh lùng nói: “Thiếp có thể đem ra mua bán, vốn chỉ được xem là đồ chơi thôi, nàng nói cũng không sai.” Dứt lời, y quấn nàng vào chăn gấm mềm mại, duỗi tay định cởi áo quần của nàng.

Thẩm Lan vừa giận vừa sợ: “Ngươi định làm gì! Bùi Thận! Buông tay!”

Thấy nàng liều mạng giãy giụa chống cự, Bùi Thận càng thêm nôn nóng bực bội, một tay kiềm chặt nàng, vẻ mặt lạnh ngắt sa sầm, châm chọc nói: “Yên tâm đi, ta cũng không phải ai cũng có thể dính lên, nếu lòng nàng đã có tri kỷ, ta đây không hứng thú.”

Thẩm Lan trong cơn kinh hoàng đôi mắt ầng ậc nước, cố gượng nhìn y.

Thấy nàng đã sợ đến vậy mà vẫn ương ngạnh đến một giọt nước mặt cũng không chịu rớt, Bùi Thận chẳng biết vì sao bỗng nhớ lại dáng vẻ nàng năm đó lãnh năm gậy ở Tồn Hậu Đường.

Ương ngạnh y như nhau.

Sao cứ phải bướng bỉnh đến vậy kia chứ! Bùi Thận oán hận đứng dậy: “Tự cởi đồ ra.”

“Ngươi định làm gì?” Thẩm Lan cố nén nghẹn ngào, hỏi gằn từng chữ.

Bùi Thận không đáp, chỉ hừ lạnh nói: “Nàng quốc sắc thiên hương cỡ nào mà cho rằng ai cũng muốn trèo lên?” Nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.

Thấy y rời đi, Thẩm Lan xụi lơ ngã xuống giường, nghĩ mà sợ không thôi. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Nhưng chỉ lát sau, Bùi Thận đã trở lại.

Y cầm chiếc ghế con đặt cạnh giường, rồi thả bút, mực, nghiên mực, son môi lên trên ghế.

Thẩm Lan hơi giật mình, lau nước mắt, lạnh lùng nhìn y mài mực, hòa son môi thành màu nước.

“Ngươi muốn làm gì?” Thẩm Lan có dự cảm chẳng lành.

Bùi Thận lúc này dù ngoài mặt mỉm cười nhưng lửa giận trong lòng chưa từng dập tắt, nghe vậy lạnh lùng đáp: “Dương Duy Học từng bảo sẽ tặng nàng một bức 《 Thạch Hồ Du Nhạc Đồ》, phải không?”

Sắc mặt y bình tĩnh, vẻ mặt nhạt nhẽo khiến nàng hơi sợ sệt, Thẩm Lan không muốn chọc giận y thêm, liền mở miệng nói: “Hắn cho rằng ta không có tiền nên mới muốn tặng tranh cho ta, để tiện cho ta có thể đem bán.”

Không giải thích còn đỡ, càng giải thích Bùi Thận càng bực, châm chọc: “Hắn nghĩa hiệp khí phách, xót thương kẻ yếu, ta lại là hạng lạnh lùng sắt đá.” Dứt lời, y giở giọng: “Cởi đồ ra, leo lên giường nằm.”

Thẩm Lan hơi giật mình, Bùi Thận người này nói một không hai, nếu đã nói không muốn làm chuyện đó, Thẩm Lan chịu tin. Huống hồ trước nay y cũng không có tật ngược đãi người khác.

Thêm chi Bùi Thận lúc này quả thực khiến người khác phải e dè, Thẩm Lan không muốn tiếp tục chọc giận y, nàng từ từ đưa tay tháo xiêm y, nằm xuống chăn giường mềm mại, nhíu mày nghiêng đầu hỏi: “Ngươi rốt cuộc tính làm gì?”

Bùi Thận cười lạnh, chờ mực và màu son đều chuẩn bị sẵn sàng, y cầm một cây bút lông sói nhỏ chấm mực, nâng bút bắt đầu vẽ. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Thẩm Lan tựa lên chăn gấm, cảm giác trên lưng hơi ngưa ngứa. Nàng thoáng ngẩn ra, bỗng nhiên hiểu được Bùi Thận đang làm gì.

Y đang làm nhục nàng. Nàng nói bản thân mình trong mắt y chỉ như một món đồ, y liền cho nàng nếm thử cảm giác làm đồ vật.

Trong bóng tối, Thẩm Lan mở to mắt, ngơ ngác mà nhìn tấm màn lụa nhạt màu trước mặt.

Rời xa cha mẹ thân bằng, một mình phiêu bạt tha hương, hai lần đào vong thất bại, con đường phía trước mênh mang mờ mịt. Là do nàng đã làm sai điều gì sao? Vì sao phải chịu cảnh lưu lạc đến đây? Lại vì sao phải chịu khuất nhục thế này? Rõ ràng là một con người, vậy mà phải nằm ở đây, sống sờ sờ biến thành một món đồ vật.

Bùi Thận vẽ từng nét từng nét, Thẩm Lan cũng cảm thấy tôn nghiêm của mình tan nát theo từng nét bút ấy.

Đối với người như nàng mà nói, ngược đãi thân thể chỉ thường thôi, nhưng khuất nhục về tinh thần có thể sánh ngang chịu hình phạt lăng trì.

Nước mắt của Thẩm Lan bất chợt trào ra từng giọt.

Trên sống lưng trắng như tuyết, mực đen vẽ ra cành khô khúc khuỷu, son môi điểm thành từng đóa mai đỏ lấm tấm trên cành.

Mai đỏ giữa trời tuyết.

Bùi Thận gác bút, cảm thấy cơn giận hơi nguôi, cười lạnh nói: “Nàng đã một lòng nhung nhớ Dương Duy Học, chắc hẳn cũng từng thấy qua tranh hắn vẽ. Nàng ngắm thử xem, bức Mai đỏ giữa trời tuyết này, cùng cái bức đi dạo Thạch Hồ kia của hắn, nếu nói về kỹ thuật vẽ thì ai cao ai thấp?”

Thẩm Lan sao có thể ngắm được bức vẽ trên lưng, nhưng nàng biết y nói vậy, đơn giản là để làm nhục nàng thôi.

Xưa có ống nhổ mỹ nhân (1), nay có giấy mỹ nhân, đều là đồ chơi cho kẻ quyền quý cả.

Thẩm Lan ngẩng đầu lên, sắc mặt bình tĩnh, chỉ có nước mắt trào ra từng giọt, đứt chuỗi rơi xuống như trân châu, tựa hoa mai đỏ ngâm dưới mưa rào, lại như đóa hải đường đẫm sương đêm lạnh.

Bùi Thận thấy nàng như vậy bỗng ngẩn ra, tất thảy lời lẽ chuẩn bị lấy ra nhục mạ nàng đều nghẹn lại nơi cổ họng.

Thẩm Lan lại mở miệng, nàng đưa tay quệt đi nước mắt, thần sắc thờ ơ: “Bùi đại nhân nếu vẽ tranh, ngại gì không đề một câu thơ?” Bài thơ đầu tiên mà cha mẹ dạy ta đọc.

Bùi Thận cầm bút ngơ ngác nhìn, nghe nàng chậm rãi nói:

“Khi rụng thành bùn hoá bụi bay,

Vẫn có hương như cũ.” (2)

Chú thích:

1 ống nhổ mỹ nhân: dùng phụ nữ như ống nhổ nước bọt, một trào lưu rợn người có thật vào thời nhà Minh, Thanh