Ta Không Làm Thiếp

Chương 6



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Thẩm Lan tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.

Có lẽ là nửa năm qua ngày ngày lo lắng đề phòng, hiện giờ chợt lơi lỏng xuống dưới, cho nên nàng mới thả lỏng ngủ say một lần.

Ít nhất Bùi Thận không đến mức đem nàng tặng cho người ta làm thiếp, cũng sẽ không bởi vì bán không được giá tốt mà đổi bán nàng vào kỹ quán tiếp khách, vì danh tiếng con đường làm quan của mình càng không đến mức ngược đãi nàng.

Nếu tính toán đâu ra đấy, lúc này có lẽ là lúc mà tinh thần nàng thư giãn nhất sau một năm qua.

Thẩm Lan bi ai thở dài, lại phấn chấn lên, sửa soạn ra ngoài tìm đồ ăn.

Nàng dậy muộn quá, các nha hoàn, vú già khác đã ăn sáng xong, đành nhờ Trụy nhi dẫn đường tới phòng bếp, nhờ đầu bếp nữ làm cho chén canh mì.

Đầu bếp nữ kia đang sơ chế mấy chục quả mơ, bổ ra bỏ hạt, Thẩm Lan tò mò hỏi: “Triệu nương tử đang làm gì thế ạ?”

“Làm mứt mơ dầm. Hôm nay nóng muốn chết, tính làm chén canh mơ để đại nhân giải nhiệt ngày hè.” Nói xong, Triệu nương tử lại giã nhỏ cam thảo khô, nghiền nát gừng, rồi cho tất cả vào bát.

Sau đó, nghiêng nửa người che tầm nhìn của Thẩm Lan, lại bỏ thêm vào bát mấy trái mơ đã lựa hạt, một ít tía tô, đậu trắng,…

Thẩm Lan thấy thế, hiểu ý nở nụ cười. Viện Diêm tào sát xa hoa giàu có, đầu bếp nữ cũng là đầu bếp nổi tiếng khắp vùng Dương Châu. Những người như vậy họ có vài công thức bí mật của riêng mình, giấu cái nghề kiếm cơm của mình cũng là lẽ thường tình.

Thẩm Lan cũng không có ý nhìn trộm vốn riêng của người khác, thế là quay người tập trung ăn mì. Nàng ăn mì xong, thấy Triệu nương tử vẫn còn đứng trộn đều những nguyên liệu vừa nãy, liền hỏi: “Triệu nương tử, nếu không cần trộn nhiều thứ như vậy, chỉ cần mấy quả mơ vàng mơ xanh thôi thì lúc làm xong, hương vị sẽ như thế nào?”

Triệu nương tử biết nàng là nha hoàn hầu hạ thân cận của đại nhân, ôn tồn nói: “Gia đình bình dân ngày hè cũng thường nấu canh mơ, chỉ là lấy mơ bỏ hạt, đem đi chưng, chờ mơ chín rục rồi đem nấu thành canh. Hương vị mặc dù không ngon bằng ta nấu, nhưng ăn cũng được không có vấn đề gì.”

Thẩm Lan tựa như đang suy tư điều gì, gật đầu: “Vậy canh mơ nấu như thế bên ngoài giá trị bao nhiêu?”

“Cô nương nói đùa, hàng xóm láng giềng, trong nhà có cây mơ xanh, người ta tới xin mấy trái ai mà đi lấy tiền? Nếu muốn bán, mơ xanh chua như vậy bán cũng chẳng bao nhiêu đồng. Dù có ngâm mơ xanh thành ô mai mơ, hoặc là mơ vàng, cũng chẳng qua tốn thêm chút củi lửa thôi.”

Thẩm Lan gật đầu nói dạ, lại hỏi: “Vậy giải nhiệt ngày hè, ngoại trừ nước mơ, canh mơ còn có chè đậu xanh nữa đúng không? Vậy chè đậu xanh này có rẻ hay không?”

“Đậu xanh chỉ có đâu tầm bốn văn tiền một cân, một cân đậu xanh nấu chung với mười cân nước, dư sức cho cô nương uống đến no căng cả bụng.”

Nói xong, Triệu nương tử tò mò: “Cô nương hỏi mấy cái này để làm gì?”

“Chỉ là thuận miệng hỏi thôi.” Thẩm Lan chỉ là cười, lại đổi sang đề tài khác: “Ta mới đến, không rành rẽ chuyện trong viện, xin hỏi Triệu nương tử, viện này có ai là nô bộc do đại nhân mang theo tới nhậm chức hay không?”

Triệu nương tử đang bận rộn nghiền nát nguyên liệu, cũng không ngừng tay lại mà đáp: “Trong viện chỉ có mình ta là đầu bếp nữ, thêm ba bà tử làm việc nặng, Trụy nhi cùng Mặc Nghiên là hai tiểu đồng bảy, tám tuổi, đều là người địa phương ở Dương Châu này.”

Thẩm Lan liền gật gật đầu, lại nói tiếng cảm ơn, tự mình rửa sạch chén đũa, ra cửa tìm Trụy nhi, nghe ngóng vị trí của thị vệ đã bắt nàng về đây.

Thị vệ kia nếu đã là thân tín của Bùi Thận, hơn phân nửa cũng là người trong phủ này. Cho dù không phải, chắc chắn cũng hiểu rõ Bùi Thận.

Trụy nhi tuổi còn nhỏ, thường làm chân chạy vặt, được Thẩm Lan nhét cho hai đồng tiền, vui mừng ra mặt: “Em vừa thấy Lâm Bỉnh Trung ra khỏi cửa viện trong, không biết khi nào trở về. Tỷ tỷ nếu muốn tìm huynh ấy, hay là ra cửa đứng chờ một chút.”

Thẩm Lan liền đứng ở một chỗ cửa nguyệt môn (1) chờ y. (click để xem ảnh minh họa)

Tên Lâm Bỉnh Trung này bắt nàng về đây, hại nàng phải làm nô làm tì hầu hạ người khác. Trong lòng Thẩm Lan chán ghét hắn ta, nhưng lúc này mình phận ăn nhờ ở đậu, sống dưới mái nhà người khác, không thể không cúi đầu, chỉ có thể gượng cười nói: “Không biết Lâm đại ca có rảnh không? Ta có vài chuyện cần hỏi một chút.”

Lâm Bỉnh Trung nghĩ ngợi một lát, đại nhân chỉ dặn hắn theo dõi mấy nghi phạm, tạm thời không có lệnh khác, liền đáp: “Xin hỏi cô nương cần hỏi chuyện gì?”

Thẩm Lan: “Theo ta được biết, giấy bán thân ký xong được chia thành 3 bản, bên mua, bên bán mỗi người một bản, bản còn lại nộp cho quan phủ. Nếu ta có thể lấy lại giấy bán thân từ tay tú bà Lưu mụ mụ, liệu có thể đến quan phủ để hủy bỏ nô tịch trước được không?”

Lâm Bỉnh Trung rất là kinh ngạc, nhíu mày: “Không phải Gia đã bảo cô nương cứ yên tâm ở lại đây sao?”

Thẩm Lan hỏi lại: “Yên tâm làm người hầu kẻ hạ hay sao?”

Lâm Bỉnh Trung sửng sốt, khuyên nhủ: “Cô nương, Gia là thế tử của phủ Quốc công (2), làm nha hoàn mặc vàng đeo bạc đâu có thiệt gì cô. Huống hồ bên ngoài thế đạo đối với nữ tử quá mức gian nan. Nếu không ai bảo hộ, cô lớn lên lại đẹp, bọn du côn đầu đường xó chợ có thể ban ngày ban mặt cũng dám mò đến cửa nhà cô.”

Không phải Thẩm Lan không biết, ở cổ đại một nữ tử đơn độc muốn sinh tồn là cỡ nào dữ dội cùng gian nan. Bao nhiêu người trước cửa gắn bảng giá công khai, bán cả con cái chỉ để mong sống sót. Nhưng so với việc bị xem là một con ngựa gầy, bị người khác bán tới bán lui, so với việc làm nô làm bộc cho kẻ khác mất hết cả tôn nghiêm, nàng tin tất thảy khó khăn đều có thể vượt qua.

“Lâm đại ca, mỗi người đều có chí hướng riêng, cả đời này của ta, thà rằng tự do tự tại chết già nơi núi rừng hoang vắng, cũng không cần vinh hoa phú quý nhưng cả đời phải làm nô làm tì cho người.”

Lâm Bỉnh Trung ngạc nhiên không thôi, không nhịn được ngẩng đầu nhìn nàng, thấy nàng dù ăn mặc nghèo túng vẫn không giấu được vẻ thanh lệ, cao đầu đứng dưới ánh nắng, y vội vã cúi đầu.

Thật lâu sau, chỉ nhẹ giọng nói: “Nếu như thế, không bằng cô nương đi cầu xin Gia xem sao. Gia thấy một cô gái yếu ớt đáng thương như cô, có lẽ liền chịu giúp hủy bỏ nô tịch.”

Thẩm Lan buồn bực không thôi. Thầm nghĩ tên Bùi Thận này bên ngoài tỏ vẻ thể thiếp, bên trong lại rõ ràng là hạng người tâm địa sắt đá!

Thấy nàng không nói lời nào, Lâm Bỉnh Trung lại an ủi nàng: “Cô nương bình tĩnh đừng vội, phủ Quốc công vì để tích đức, làm nha hoàn cũng có thông lệ, nếu không phải gia sinh tử (3), hai mươi tuổi sẽ được thả rời đi. Cũng có vài người được chủ ban ơn, mới mười bảy mười tám nhưng có người nhà tới chuộc cũng sẽ cho bọn họ rời đi. Huống hồ nếu cô làm việc đàng hoàng giỏi giang, khiến Gia cao hứng, tới lúc ra phủ, Gia sẽ tặng cô thêm một phần tiền thưởng.”

Thẩm Lan cười khổ, ban đầu nàng cứ nghĩ Lưu Cát rơi đài, Lưu mụ mụ mất đi chỗ dựa, có lẽ nàng có thể chuộc lại giấy bán thân của mình, nhưng giờ thấy Lâm Bỉnh Trung cố tình lảng tránh, chỉ sợ hy vọng không lớn.

“Nếu vậy, ta muốn hỏi Lâm đại ca một chút.” Thẩm Lan nói thẳng, “Bên cạnh đại nhân liệu có thiếp thất chưa?” Có khả năng nào Bùi Thận sẽ nạp nàng làm thiếp?

Lâm Bỉnh Trung là người thẳng thắn bộc trực, nghe không hiểu hàm ý của Thẩm Lan, chỉ nói: “Cô nương chớ nói bậy, đại nhân đang đeo tang ba năm, sao có thể nạp thiếp?”

Thẩm Lan lúc này vui buồn lẫn lộn.

Chuyện đã rồi, bây giờ muốn đi hủy bỏ nô tịch là chuyện không thể nào. Bùi Thận thế lớn, không giống Lưu mụ mụ, muốn trốn thoát từ tay y, khó càng thêm khó.

Nhưng nghe Lâm Bỉnh Trung nói như vậy, không làm thiếp, chỉ là làm nô tì hầu hạ năm ba năm, tìm người tới chuộc nàng là có thể thoát thân, đến lúc đó nàng là con nhà lành quang minh chính đại, tốt hơn nhiều so với việc ôm nô tịch lẩn trốn, vắt óc bày mưu tính kế để đổi hộ tịch, ngày ngày thấp thỏm lo sợ có biến cố xảy ra. Còn có thể mượn phủ Quốc công, kết thêm vài mối quan hệ, tương lai lẻ loi một mình cũng không sợ bị du côn đầu đường xó chợ ăn hiếp.

Nghĩ như vậy, đây cũng xem là một cuộc kỳ ngộ.

Huống hồ chẳng sợ ba năm sau vẫn không thoát thân được, lúc đó cũng quen thuộc tình huống chung quanh, đợi Bùi Thận sơ hở, có tiền bạc, có người quen, muốn chạy trốn cũng dễ dàng hơn, vẫn tốt hơn bây giờ hai mắt tối thui, đến đường ra khỏi Dương Châu ở nơi nào cũng không biết.

Thẩm Lan hạ quyết tâm chuẩn bị kỹ lưỡng rồi tính sau, lại chợt thấy không đúng: “Đại nhân phải chăng là “đoạt tình khởi phục” (4)?” Theo lý, có tang trong người đâu được ra làm quan.

Lâm Bỉnh Trung lắc đầu nói: “Gia là đeo tang cho thầy của mình.”

Đeo tang cho thầy? Thẩm Lan cảm thấy không đúng lắm, cho dù nàng không biết rõ phong tục ở đây, cũng biết đeo tang chỉ đeo cho cha mẹ, ông bà, làm gì có ai đeo tang cho thầy? Người thầy này chẳng lẽ là họ hàng thân tộc trong vòng 5 đời của y? Hay là Bùi Thận cố làm ra vẻ để lấy tiếng?

Nàng đang muốn hỏi kỹ càng hơn, Trụy nhi vội vàng tới tìm, nói đại nhân tìm nàng.

Thẩm Lan từ biệt Lâm Bỉnh Trung, vội vàng chạy tới phòng chính, thấy Bùi Thận đầu đội khăn lưới, mặc áo bào viên lĩnh lụa dệt hoa, ngồi ngay ngắn trên ghế khắc hoa cúc, đang cầm một quyển《 thanh tỏa cao nghị 》, đọc không chớp mắt.

Thấy nàng tiến vào, Bùi Thận buông sách hỏi: “Đi đâu đấy? Sao không ở trong phòng hầu hạ?”

Thẩm Lan cúi đầu: “Hôm qua ngủ sâu quá, hôm nay mới dậy trễ.”

Bùi Thận khịt mũi, “Gia cả đêm không ngủ, cô ngược lại ngủ thật ngon đấy nhỉ.” Lấy được cuốn sổ kia rồi, vẫn có nhiều việc khác cần làm, sao có thể ngủ yên?

Thẩm Lan giật mình, rốt cuộc hiểu được giọng điệu của Bùi Thận vì sao lại lạnh lẽo như vậy. Ai phải thức xuyên đêm để làm việc, tâm trạng đều sẽ không tốt chứ sao.

Nàng không định vuốt râu hùm, liền cúi đầu đứng trang nghiêm nói: “Là nô tỳ không hiểu chuyện. Xin hỏi Gia có lệnh gì?”

Bùi Thận hờ hững liếc nàng một cái: “Biết ta một đêm chưa ngủ, còn không mau đi trải giường gấp chăn?”

Mặt trời đã lên tận cây sào, nhưng cấp trên muốn ngủ bổ sung, Thẩm Lan còn có thể từ chối? Nàng nghe lời, nhìn lại trong phòng.

Bùi Thận vì để tiện xử lý công vụ, thư phòng thông với phòng ngủ phía trong.

Đây là Viện Diêm tào sát, xưa nay quan muối luôn là xa hoa phú quý, lắm tiền nhiều của nhất. Bình phong che trước giường toàn là làm từ gỗ mun tử đàn, bàn ghế chạm sơn, khảm ốc, trang trí trên bàn đều là đá côn, ngọc bích, (click để xem ảnh minh họa) ngay cả bức họa trên tường cũng là khảm mã não.

Thẩm Lan phóng tầm mắt nhìn, chỉ cảm thấy nơi đây thật là quá xa xỉ.

Nhưng nhiệm kỳ của ngự sử tuần muối chỉ có một năm, Bùi Thận bận rộn đến độ không rảnh ra lệnh chọn mua thêm người hầu, thế nên có lẽ bài trí ở đây đều là ngự sử tiền nhiệm để lại.

Đang miên man suy nghĩ, Bùi Thận nhíu mày hỏi: “Đứng đực ra đó làm gì?”

Thẩm Lan liền vội vàng lấy một tấm trải giường bằng lụa từ kệ gỗ đàn xuống, vuốt phẳng rồi trải lên giường, lại vỗ vỗ gối đầu để gối mềm ra, xong xuôi xoay người nói: “Gia, đã xong rồi.”

Bùi Thận nhíu mày: “Vậy là xong rồi?”

Thẩm Lan hơi ngẩn ra: “Không biết Gia còn có yêu cầu gì ạ?”

Bùi Thận không cho là đúng: “Đã đến mùa hè, chăn này vẫn là lụa tơ tằm, mùng lại là lụa mộc dày, ngay cả gối đầu cũng là vải the ngũ sắc từ bên Phổ (5), trên mặt đất còn trải thảm len Tây Vực. Cô muốn cho ta nóng chết chắc?”

Thẩm Lan nhất thời khó xử, nàng chưa hầu hạ ai bao giờ, chỉ là hiện tại ăn nhờ ở đậu, không thể không cúi đầu. Huống hồ cho dù là muốn nhờ Bùi Thận giúp nàng hủy nô tịch, hay là muốn chạy trốn, bước đầu tiên cũng phải cần tạo quan hệ tốt cùng cấp trên của mình.

Thẩm Lan tức khắc thẳng thắn thừa nhận: “Bẩm Gia, nô tỳ ngu dốt, lại chưa từng hầu hạ ai, không đủ kinh nghiệm.” Nhận lỗi với cấp trên.

“Nếu Gia cảm thấy nô tỳ có chỗ nào không tốt, mong Gia chỉ dạy thêm.” Nhờ cấp trên hiểu rõ quy trình phổ cập lại cho mình.

“Nếu đệm mùng chăn gối đều muốn thay đổi theo mùa, vậy bài trí trong phòng có cần theo quy luật này hay không ạ?” Suy một ra ba, thể hiện sự thông minh nhạy bén của bản thân.

Quả nhiên, sau ba câu nói, sắc mặt Bùi Thận dễ nhìn hơn nhiều. Nàng xuất thân từ lò ngựa gầy, bình thường chắc cũng chỉ học mấy thứ cầm kỳ thi họa, hoặc là nấu trà, giải đố linh tinh, làm gì có rảnh mà hầu hạ ai? Nhưng nàng thông minh, thế thì cũng bớt việc.

Bùi Thận “Ừ” một tiếng.

Thẩm Lan liền bước lên, mở toàn bộ ngăn tủ ra, lục tìm một tấm chăn mỏng cho mùa hè, lại cuộn hết đệm chăn dày cùng gối đầu ra đặt sang bên, đổi lại loại khác cho y.

Giờ này nàng mặc áo vải thô to rộng thùng thình, eo thắt đai lưng vải, lúc bước đi hiển hiện thắt đáy lưng ong.

Ánh mắt Bùi Thận nhẹ đảo qua vòng eo của nàng.

Quá mảnh mai, có thể nắm gọn trong lòng bàn tay.

Đồ đạc vừa nhiều vừa nặng, Thẩm Lan bận rộn một hồi, khó tránh khỏi cảm thấy nóng nực, hai má ửng hồng.

Bùi Thận buông sách, ngồi ngay ngắn uống trà, nhưng ánh mắt luôn vô thức đảo qua nhìn nàng, thấy thần sắc nàng như thế, khẽ nhấp cổ họng, lại mở nắp chén trà, bưng lên một hơi uống cạn.

Thẩm Lan không hề ý thức được gì, đổi đệm chăn xong, xoay người nói: “Mời Gia nghỉ tạm, ta không ở đây làm ồn ào đến Gia. Đợi lúc Gia tỉnh rồi, ta lại đến đổi lại đồ bài trí trong phòng sau.”

Bùi Thận ừ một tiếng, lại nói: “Thay quần áo.”

Thay quần áo? Thẩm Lan hơi giật mình, hít sâu một hơi, duỗi tay tháo mở đai lưng của Bùi Thận. Hai người dựa vào rất gần, gần đến mức Bùi Thận có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người nàng.

Rất nhạt thôi, không phải mùi dầu hoa quế bôi tóc mà con gái hay dùng, cũng không phải nước hoa gì xa xỉ, ngược lại có hơi có mùi đắng nhẹ.

“Dùng hương gì thế?”

Thẩm Lan sửng sốt, nhớ tới: “Tối hôm qua đốt chút hương an thần.” Vì chạy trốn đốt nhiều hương an thần, cho dù đổi áo ngoài của người khác để mặc, nhưng áo trong vẫn mặc của nàng, khó tránh khỏi hơi ám mùi.

“Không đúng.” Bùi Thận lắc đầu nói: “Hương an thần đó của cô, dù không phải đồ rẻ tiền, nhưng cũng không phải hàng có tiếng, chắc chắn không có mùi thanh đạm, tao nhã như vậy.” Dù làm ngựa gầy cần phải học đòi vẻ phong nhã, nhưng rốt cuộc vẫn là hàng hóa mua bán, vẫn phải kiểm soát chi phí bỏ ra.

Thẩm Lan nghĩ nghĩ, liền nói: “Trước cũng có đốt hương tứ khí.” (6)

“Trong hương có cho những gì?” Bùi Thận hỏi.

“Đại loại là mấy thứ vỏ trái cây, vỏ quýt gì đó.” Dù sao đây chỉ là đồ giá rẻ tự chế dễ làm.

Bùi Thận đoán một lát liền hiểu được vì sao nàng không dùng hương tứ khí mà lại dùng hương an thần.

Chắc hẳn dùng hương an thần là để người canh chừng ngủ thật sâu, có điều hương an thần rất đắt đỏ, ngày nào cũng đốt quá tốn kém. Nhưng nếu không đốt hương, bỗng nhiên trước lúc chạy trốn lại có thói quen đốt hương, quá dễ dàng khiến người ta nghi ngờ. Chỉ đành đoạn trước đốt mấy loại hương giá rẻ, lúc sau mới dùng sang hương an thần để dễ bề chạy trốn.

“Cô cũng thông minh đấy.” Bùi Thận hàm ý nhắc nhở, “Chỉ là làm nha hoàn thật ra cũng không cần quá nhanh nhạy, cần cù và thật thà, hầu hạ chủ tử cho tốt là được.”

Thẩm Lan cúi đầu, trong lòng biết đối phương đang cảnh cáo nàng không cần dùng những trò xiếc này trước mặt y, càng đừng hòng có suy nghĩ khôn lỏi.

“Gia nói đúng lắm.” Nói xong, thay y cởi đai lưng, áo ngoài, đang định cởi tiếp áo lót quần lót cho y thì Bùi Thận đột nhiên nói: “Trong phòng tắm đã có sẵn nước, vào đây chà lưng cho ta.” Nói xong, thản nhiên bước vào phòng tắm. Thẩm Lan cũng không tức giận. Bùi Thận dám tắm thì nàng dám xem.

Viện Diêm tào sát thật xa hoa quý phái, bên trong phòng tắm là một dòng suối nước nóng không biết dẫn nước từ đâu tới, làm rất là chỉn chu thanh nhã.

Bước vào khỏi cửa không phải gặp một tấm bình phong, mà là một tòa núi giả bằng đá. Núi này đục đẽo bằng đá Thái Hồ.(click để xem ảnh minh họa) Vòng qua tòa núi này, lại thấy nước nóng từ những ống trúc chảy ra ào ạt, trên mặt nước vài chiếc lá sen trôi lả lướt.

Thẩm Lan nhìn kỹ, phát hiện mép lá sen cong lên, bóng loáng phản chiếu ánh sáng, kỳ thực là một cái đĩa sứ lá sen tráng men xanh con công do thợ lành nghề nung, bên cạnh có điểm xuyết những củ sen non như con nít. Phía dưới hẳn là làm cấu trúc như thế nào đó, cho phép những chiếc lá giả này có thể nổi trên mặt nước.

Thấy nàng tỏ vẻ rất là kinh ngạc cảm thán, Bùi Thận ẩn ý hỏi: “Thấy thế nào?”

Thẩm Lan đáp: “Quá đẹp, những thứ này chắc chắn ngưng kết rất nhiều tâm huyết của thợ thủ công.”

Bùi Thận rất là kinh ngạc quay đầu lại nhìn nàng một cái. Y còn tưởng rằng Thẩm Lan hoặc là mắng xa hoa lãng phí, hoặc là cực kỳ hâm mộ, lại không dự đoán được nàng nói như vậy.

“Cách nói này của cô thật ra cũng có vài phần thú vị.” Bùi Thận khẽ cười một tiếng, nhắm mắt nghỉ ngơi, “Lại đây chà lưng.”

Chà thì chà, Thẩm Lan không sợ gì cả. Nàng cầm lấy khăn tơ lụa trên bàn, nhúng nước trong suối nước nóng, xối lên lưng của y. Bùi Thận tập võ từ nhỏ, vóc người cao ráo, vai to lưng rộng, oai hùng đĩnh bạt, gầy nhưng cơ bắp rắn chắc, có cảm giác tràn trề sức lực.

Bùi Thận quay đầu lại, thấy nàng mặt không đỏ, thở không nhanh, không hề khác thường, liền bất mãn trong lòng, thầm nghĩ nàng này đúng là ra từ lò ngựa gầy, chà lưng cho một người đàn ông xa lạ mà không chút nào e lệ.

Nghĩ đến đây, y dựa hẳn vào vách suối, nhắm mắt nói: “Mạnh tay lên chút, gãi ngứa à?”

Thẩm Lan nghe vậy, cắn răng, dùng hết sức lực từ hồi bú bình ra mà chà.

Một lát sau, Bùi Thận đột nhiên nói: “Nói cô gãi ngứa thật là đánh giá cao cô quá, muỗi cắn đều đau hơn cô.”

Thẩm Lan vốn đang dùng sức lau đến nỗi đổ đầy mồ hôi, nghe vậy tức giận trong lòng, lại dịu dàng nói: “Gia, sức lực nô tỳ không đủ, hay là kêu thị vệ tiến vào chà lưng cho Gia.” Hừ! Tốt nhất chà cho lột da y ra!

Bùi Thận cũng không quay đầu lại, chỉ xua xua tay nói: “Cần tới thị vệ, vậy còn cô có tác dụng gì? Tiền lương tháng tính nhận mà không tính làm à?”

Lương tháng? Thẩm Lan hơi ngừng lại, cẩn thận hỏi dò: “Gia, lương tháng là được bao nhiêu?”

Bùi Thận quay đầu lại nhìn nàng một cái, thầm nghĩ suốt ngày nhớ thương chút tiền này, đúng là sinh ra trong nghèo hèn, kiến thức nông cạn thô thiển.

“Không biết, theo thông lệ thôi.” Bùi Thận lạnh lùng nói.

Thẩm Lan ngẩn người. Nghĩ cũng đúng, Bùi Thận làm sao biết được lương tháng của người hầu là bao nhiêu. Lúc này, Bùi Thận bỗng phiền chán xua tay, “Cô ra ngoài trước đi.”

Thẩm Lan không thể hiểu được, không biết người này lại đột nhiên nổi nóng chuyện gì. Nhưng nàng vui vẻ vì khỏi phải chà lưng, ném khăn lụa sang bên rồi xin lui.

Bùi Thận thấy nàng xoay người liền đi, nhíu mày: “Đi đâu vậy? Đi ra trông giường ở gian ngoài đi.”

Thẩm Lan hết cách, ra khỏi phòng tắm đi bỏ hương Bồng Lai vào lò Bác Sơn (7) (click để xem ảnh minh họa) để xông, thay đệm hoa sen, trải chăn mỏng bằng lụa Hàng Châu màu xanh ngọc bích, thả xuống dây ngọc đang quấn rèm lụa trắng để rèm buông xuống. Dưới ánh nắng mơ hồ rọi vào phòng, Bùi Thận nhắm mắt gối lên gối trúc, thở sâu chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Lan nằm trên giường mỹ nhân (click để xem ảnh minh họa) cách đó không xa ngẩn người. Chỉ là trong phòng tĩnh lặng yên ắng, chỉ có khói mờ bay lượn, đến ánh mặt trời đều có vẻ ấm áp dịu dàng. Dần dần, ý thức nàng trở nên mơ màng, cũng dần chìm vào giấc ngủ.

Chú thích:

(1) cửa nguyệt môn: gốc Nguyệt lượng môn. là một loại hình cửa đi lại đặc trưng của kiến trúc Trung Hoa như đây là một bức tường trong khu vườn hoặc trong nhà mà có một lối đi hình tròn (giống như hình Mặt Trăng tròn) dành cho người đi bộ, phía trên bức tường này có lợp ngói, loại cửa này không có chức năng đóng mở, sử dụng chủ yếu vào mục đích trang trí. (Wikipedia)

(2) quốc công: là một tước hiệu thời quân chủ, được Quốc vương hoặc Hoàng đế ban cho công thần hoặc thân thích. Tước hiệu này là một phần trong hệ Công tước. Tại Trung Quốc, vào thời phong kiến cổ đại Trung Quốc, tước “Công” đứng đầu trong ngũ đẳng, bao gồm: “Công, Hầu, Bá, Tử và Nam”. Nguyên chữ [Tước; 爵] là một loại dụng cụ uống rượu thời nhà Chu, các chư hầu cần căn cứ 5 loại địa vị khác nhau sẽ mang một “tước” khác nhau, do vậy những Công hầu này được gọi chung là Tước vị (爵位)

(3) Gia sinh tử: người kí giấy bán thân vĩnh viễn cho chủ, cũng nói đến các trường hợp người hầu của gia đình này có cha và mẹ cũng là người hầu kí giấy bán vĩnh viễn cho chủ nhà

4) Đoạt tình khởi phục: một hình thức đặc cách được giữ chức vụ làm việc mặc dù gia đình có tang. Mình không tra được nhiều về vấn đề này nên mình khái quát thông tin nhé. Vào thời kỳ cổ đại, những sĩ phu đã hoặc chưa làm quan nhưng có tang (người thân) sẽ phải nghỉ hẳn 3 năm để về quê chịu tang. Số năm có thể thay đổi tùy theo bạn là nam hay nữ. Và vì phải nghỉ chịu tang vì đạo Hiếu là lớn nhất nên không thể làm quan được. Nhưng có những trường hợp họ có việc khẩn phải làm, người cầm quyền sẽ đặc cách để họ dù chịu tang vẫn có thể làm việc. (Baidu)

(5) nước Phổ, một vương quốc thuộc liên bang Đức, tồn tại từ năm 1701 đến năm 1918 (Wikipedia)

(6) Hương tứ khí: hay còn gọi tiểu tứ hòa hương, là loại hương rẻ được chế ra bằng cách dùng vỏ thừa của 4 loại trái cây với tỷ lệ bằng nhau. Có nhiều dị bản công thức, ví dụ như vỏ vải, vỏ hạt thông, vỏ lê, bã mía hoặc vỏ thông, vỏ vải, hoa đắng… (Zhihu)

(7) lò Bác Sơn: là cái đồ đựng hương đốt rồi nó tỏa khói ra. Ảnh minh họa từ Wikipedia

200px-Boshan_Burner_Inlaid_with_Gold