Ta Không Muốn Đăng Cơ

Chương 10



(10) Chàng bạc tình và nàng si tâm

Editor: icedcoffee0011

"Ngươi nói cái gì?"

Tề Đàm không thể tin nổi, hỏi Cát Tường đang ngăn cản hắn tiến vào.

Cát Tường cổ co rụt lại, âm thầm kêu khổ.

Nhưng mệnh lệnh của chủ nhân, hắn lại không dám không làm, đành phải run rẩy giải thích, "Bệ hạ, không phải nô tài nói, là Thục phi nương nương nói."

Tề Đàm vô ngữ mà nhìn hắn một cái, "Vậy được, Thục phi nói cái gì?"

Cát Tường cười gượng nói: "Nương nương nói, xin mời bệ hạ trở về Càn Thanh Cung, trị mụn trên mặt rồi lại đến."

Tề Đàm: "............"

—— a, ngươi thật đúng là dám nhắc lại!

Bởi vì hôm nay tổ chức yến tiệc chọn đồ vật đoán tương lai cho Lục hoàng tử, dựa theo lệ thường, Tề Đàm cũng nên đi Chung Túy Cung bồi mẫu phi Lục hoàng tử.

Tề Đàm không thể nghi ngờ là thực thích đi Chung Túy Cung.

Hắn cảm thấy, hậu cung nhiều người như vậy, chỉ có Thục phi thành thực nhất.

Sau khi yến hội chấm dứt, Tề Đàm rời đi trước, sau đó các tông thân mới lục tục tan dần.

Quay về Càn Thanh cung tu chỉnh một phen, Tề Đàm mang theo Điền Bảo, hướng Chung Túy Cung mà đi.

Ngày xưa, hắn vừa đến cửa, Thục phi liền sẽ buông bỏ hết thảy, nhiệt tình nghênh đón hắn.

Chính là hôm nay, có biến.

Hắn bị ngăn lại.

Bị thái giám chưởng sự Chung Túy Cung ngăn lại.

Bị Thục phi yêu hắn nhất phái người ngăn lại.

Nguyên nhân?

Hắn sờ sờ cái mũi có viên mụn hồng nhạt, cảm thấy Thục phi hoàn toàn là vô cớ gây sự.

Trên mặt có một viên mụn thì làm sao vậy? Làm sao vậy? Hả?

Thịnh thế mỹ nhan như hắn, cho dù mọc mụn, cũng cục mụn đẹp nhất trên đời này.

"Tránh ra!" Tề Đàm một chân đá Cát Tường tới một bên, hùng hổ đi vào.

Thục phi đang dùng mỹ thực trấn an trái tim trấn kinh, vừa nhìn thấy hắn tiến vào, phản ứng đầu tiên chính là che mắt quay mặt đi.

"Còn thỉnh bệ hạ dừng bước."

Tề Đàm bước chân liền ngừng, bực tức cười, "Ái phi đây là ý gì?"

"Bệ hạ, xin ngài để thiếp giữ lại trong hình tượng hoàn mỹ nhất của bệ hạ đi."

Thục phi trước sau như một thành thật, nhưng lần này, Tề Đàm lại không cao hứng nổi.

Tề Đàm giận dữ: "Là ai nói chỉ cần nhìn trẫm, là có thể ăn nhiều ba chén cơm?"

"Là thiếp."

"Là ai nói chỉ cần nhìn trẫm, là có thể uống nhiều hai thùng rượu?"

"Là thiếp."

"Là ai nói chỉ cần nhìn trẫm, ngươi làm gì cũng được?"

"Là thiếp."

Điền Bảo trái nhìn Tề Đàm, lại nhìn Thục phi.

Không biết vì sao, hắn cảm giác đối thoại của hai người này quái quái.

Như thế nào nghe thật giống mấy lời của tên bạc tình với nữ tử si tâm?

Chỉ là, nhân vật giống như điên đảo đi?

Nhưng Tề Đàm bất giác vô cùng đau đớn mà nói: "Vậy ngươi vì sao không chịu xem trẫm? Liền bởi vì một cục............"

"Bệ hạ, đừng nói!"

Thục phi lớn tiếng ngắt lời hắn, "Bệ hạ ở trong lòng thiếp, vẫn luôn là hoàn mỹ vô khuyết. Thiếp không tiếp thu được bệ hạ tỳ vết. Cho nên, bệ hạ vẫn là mời trở về đi."

Điền Bảo: "............"

—— hảo tra!

Hắn lơ đãng mà ngẩng đầu, không khỏi chạm mắt với đại cung nữ của Thục phi đại, Thúy Bình.

Hai người liếc nhau, đều từ đối phương nhìn ra một ý tứ.

Điền Bảo: Chậc chậc, Thục phi nương nương tra nữ giấu nghề, liền chính cung nữ bên người cũng nhìn không ra.

Mà Thúy Bình cùng Họa Bình hai cái đều vội muốn chết.

—— Chủ tử của ta ơi, kia chính là bệ hạ. Hậu cung bao nhiêu phi tần ngóng trông bệ hạ, ngài như thế nào có thể đẩy người ra bên ngoài?

Tề Đàm phất tay áo bỏ đi, Điền Bảo tránh đi ánh mắt cầu cứu của Thúy Bình, cúi đầu đi theo rồi.

Đoàn người hấp tấp rời Chung Túy Cung, bước chân Tề Đàm bỗng nhiên dừng lại.

Điền Bảo cùng các cung nhân một cái phanh gấp, chút nữa đâm sầm vào nhau.

Trước mặt Tề Đàm lúc là một ngã rẽ.

Bên trái đi quý phi Dực Khôn Cung, bên phải gần nhất đi Mân tần Cảnh Dương Cung.

Tề Đàm nghĩ nghĩ Mân tần mỗi lần gặp hắn ánh mắt liền vô cùng ghét bỏ, quyết đoán quẹo trái, đi Dực Khôn Cung.

Điền Bảo vội vàng tiếp đón người đuổi kịp, trong lòng nhịn không được phun tào Thục phi: Ngài nói ngài đây là tội gì đâu? Đẩy bệ hạ đến trong cung quý phi?

Không đợi hắn cảm thán xong, Tề Đàm lại dừng lại.

"Bệ hạ?"

Thấy bệ hạ vuốt mặt trầm tư, trên mặt biểu tình biến hóa không ngừng, Điền Bảo tấm tắc.

Ngày thường Tề Đàm tuy rằng không đến mức hỉ nộ không hiện sắc, nhưng cũng rất ít khi lộ cảm xúc ra ngoài.

À, đương nhiên, trừ lúc nghe Thục phi nương nương fangirl thổi phồng hắn.

Tề Đàm đột nhiên nói: "Đi, về Càn Thanh cung."

"Đúng vậy." Điền Bảo lập tức hoàn hồn, hấp tấp đi theo Tề Đàm quay đầu trở về đi.

Dọc đường đi, hắn nhiều lần muốn nhắc nhở Tề Đàm, đằng sau có bộ liễn đi theo, nhưng nhìn vẻ mặt âm trầm ninh ra nước, hắn lại không dám hé răng.

Cũng may Tề Đàm ngày thường không chậm trễ rèn luyện, một đường đi về mặt không đỏ, khí không suyễn.

Chỉ là, phân bình tĩnh này biến mất khi hắn đối diện với hình phản chiếu trong gương.

Đến khi hắn nhìn thấy gương mặt tóc tai tán loạn (vì đi bộ), mặt nhiễm phong sương, lập tức liền giận chó đánh mèo Điền Bảo: "Ngươi vì sao không nhắc trẫm dùng bộ liễn?"

"Nô tỳ biết tội." Điền Bảo nhanh nhẹn nhận sai.

"Hừ." Tề Đàm nói, "Chuẩn bị nước, trẫm muốn rửa mặt. Mặt khác, tuyên ngự y."

Chờ hắn một lần nữa rửa mặt xong, Vương ngự y chờ đã lâu.

Điền Bảo đi theo Tề Đàm nhiều năm, vô cùng hiểu rõ tâm tư bệ hạ. Chỉ liên hệ tiền căn hậu quả, liền biết nên gọi vị ngự y nào.

Vương ngự y tổ tiên vốn là tùy quân quân y (quân y đi chinh chiến), am hiểu nhất là vết thương đao kiếm.

Sau này, thiên hạ đại định, tổ tiên bọn họ cũng đi vào cung làm ngự y.

Chính là, trong cung nào có vết thương đao kiếm cho hắn trị?

Vì không để mai một nghề tổ truyền, nhà họ Vương rút kinh nghiệm xương máu, dốc lòng nghiên cứu, dần dần chuyển sang chuyên ngành dưỡng nhan.

Mà chuyển biến này, có thể nói là vô cùng sát với nhu cầu làm đẹp cấp bách của hậu cung.

Thử hỏi, nương nương nào không muốn thanh xuân lâu dài, da dẻ oánh nhuận?

Vì thế, Vương gia nhất mạch (con cháu nhà họ Vương) ở Thái Y Viện đâm sâu bén rễ, hơn nữa dựa vào tay nghề nghiên cứu phát minh cổ truyền, trở thành top star ở hậu cung, là đối tượng truy phủng của các chị em ở trong cung lẫn ngoài cung.

Vốn, ngành nghề này đã rất hot.

Có danh tiếng, có quyền lợi, có thể nói là nhất tộc leo tới đỉnh nhân sinh.

Nhưng Vương ngự y cũng không nghĩ tới, sau khi đương kim thiên tử đăng cơ, hắn còn có thể hot hơn.

Đúng vậy, Vương ngự y trở thành ngự y ngự dụng của Tề Đàm (ngự y riêng của vua), chính là loại không ai được nhúng chàm.

Công việc hàng ngày của hắn, chính là bảo hộ gương mặt Tề Đàm, còn có tay chân, thân hình. Nghiên cứu chế tạo thuốc mỡ, chế tạo thực đơn cá nhân dựa trên tình huống thể trạng của Tề Đàm.

Này đó đều là hắn quen làm.

Cho nên, hôm nay bị Tề Đàm gọi tới, hắn một chút cũng không hoảng hốt.

Nhìn nhìn cục mụn trên mặt Tề Đàm, lại bắt mạch một lúc, Vương ngự y trong lòng hiểu rõ nguyên nhân.

"Bệ hạ gần đây liên tục thức đêm, hôm nay lại ăn nhiều thức ăn kích thích. Trên mặt mọc mụn, là thân thể đang tự bài độc, không đáng lo ngại."

Tề Đàm có chút bực bội: "Trẫm chỉ hỏi ngươi, làm thế nào để mau chóng tiêu trừ?"

Hắn nguyên bản cũng không cảm thấy như thế nào, nhưng sau khi bị Thục phi luôn cung phụng hắn như thiên tiên ghét bỏ, một lúc sau, hắn lại vô cùng chướng mắt cái cục mụn này.

Vương ngự y trong lòng sớm có phương án ứng đối, Tề Đàm vừa hỏi, hắn liền nói.

"Này cũng không cần uống thuốc. Bệ hạ sắp tới đừng thức đêm, thần lại bốc cho bệ hạ một ít trà hoa thanh nhiệt giải độc là được."

Vương ngự y không phải kiểu người không bệnh cũng kê thuốc bổ, hắn chỉ cầu không công không tội.

Đây cũng là nguyên nhân Tề Đàm tín nhiệm hắn.

Nhưng nghe phương pháp trị liệu xong, Tề Đàm lại nhíu mày, "Gần đây Sơn Tây đại hạn, trẫm công vụ thật nhiều, sao có thể không thức đêm?"

"Nếu là như thế......" Vương ngự y khó xử, "Thần cũng chỉ có thể kê chút thuốc thanh hỏa bổ dưỡng, điều hòa nhiệt trong thân thể. Còn viên mụn này...... đợi nó thành thục, sẽ tự trầy da mất đi."

"Không có biện pháp khác?"

Vương ngự y cúi đầu, "Thần vô năng, chỉ có thể điều dưỡng thân thể bệ hạ."

Nói cách khác, nếu mạnh mẽ giữ thể diện, khẳng định sẽ thương thân.

"...... Thôi, ngươi bốc thuốc đi."

Hiện giờ Thái Hậu còn ở trong cung, hắn cũng không dám lấy thân thể của mình ra nói giỡn.

Còn Thục phi......

Hừ, ngươi không chào đón trẫm, còn có rất nhiều người hoan nghênh!

Nghĩ là như thế, nhưng mỗi khi hắn xử lý triều chính mệt mỏi, muốn đến trong cung phi tần thả lỏng một chút, liền sẽ nhớ tới cảnh Thục phi che lại đôi mắt không muốn mình.

Sau đó, hắn liền cảm thấy, các cung phi ở đối diện lúc này thì xum xoe hắn, lúc khác sẽ trộm chê cười.

Tuy rằng các nàng không giống biểu hiện ra ngoài giống Thục phi, nhưng trong lòng khẳng định không thể tiếp thu.

Vì thế, hắn lại một bụng bực mình mà đi trở về.

Những cung phi bị hắn trở mặt ngốc rồi, cứ như vậy gặp tai bay vạ gió.

Hai ba ngày sau, Tề Đàm đơn giản không hề ra khỏi Càn Thanh cung, một lòng một dạ xử lý chuyện Sơn Tây.

Chỉ là, các triều thần rõ ràng cảm giác được, bệ hạ lần này thủ đoạn sắc bén hơn rất nhiều.

Chuyện trước kia có thể nhẹ nhàng buông tha, lúc này đây, toàn bộ nghiêm trị.

Bọn họ cũng không biết Tề Đàm ở hậu cung tao ngộ tra tấn tâm linh tàn ác gì,

chỉ nghĩ lần này quan viên Sơn Tây chọc cho long nhan tức giận.

Những kẻ muốn thu chỗ tốt, muốn người ta lập tức liền thay đổi sắc mặt, thu cái đuôi làm người.

Triều đình cũng bởi vậy một mảnh thanh minh, coi như là niềm vui ngoài ý muốn.

Lần này Sơn Tây gặp hạn hán, tốc độ xử lý nhanh hơn mọi năm.

Lưu dân được các Châu huyện xong quanh thu lưu,

Đầu xuân năm sau phát lương, di chuyển lưu dân về quê, việc này liền chính thức hạ màn.

Tề Đàm liên tục vất vả hai tháng, mỗi ngày ăn ngủ còn không đủ, đã sớm quên mất cục mụn ác quái kia.

Chờ hắn rốt cuộc cũng rảnh rỗi nhớ tới, viên mụn đã khỏi.

Chỉ là, hắn mấy ngày này làm việc nghỉ ngơi không quy luật, dẫn tới sắc mặt không tốt, vòng eo cũng dày lên hai tấc, nghiêm trọng chếch khỏi tiêu chuẩn thẩm mỹ của chính mình.

Lúc này, liền đến phiên vương ngự y đại triển thân thủ.

Nửa tháng sau, Tề Đàm lại lần nữa thỏa thuê đắc ý mà đứng ở trước gương to, sờ sờ mặt, lại nhìn nhìn vòng eo.

Đúng, làn da oánh nhuận, vinh quang toả sáng;

Quả nhiên, trẫm vẫn là mỹ nam đẹp nhất Đại Tấn.

"Điền Bảo."

"Có nô tài."

"Đi, đi Chung Túy Cung."

"Vâng bệ hạ."

Điền Bảo cúi đầu, yên lặng phun tào: Lúc trước cũng không biết là ai tàn nhẫn nói không bao giờ bước vào cửa cung Thục phi nương nương?

Tác giả có lời muốn nói: Chúng nạn dân: Thành tâm hy vọng bệ hạ ngày ngày mọc đậu.

Tề Đàm:............MMP!