Ta Không Muốn Độc Sủng

Chương 1



Ta cảm thấy Hoàng thượng muốn giết ta.

Sau khi vào cung, ta chỉ dùng một năm để leo từ vị trí Mỹ nhân lên Quý phi, gần như là được Hoàng đế kéo thẳng một mạch lên ngôi vị Quý phi. Năm ấy trong hậu cung, không có ai là không biết đến tên của ta.

Thậm chí có nhóm cung nhân còn lén lút nói với nhay là ta từng học yêu pháp, mê hoặc đế vương.

Tuy cha ta là Tướng quân, nhưng cũng chỉ trấn giữ biên cương, chứ không phải mấy vị tướng lĩnh nhậm chức cao quý sống ở Kinh Thành kia. Thế nên kiểu cất nhắc điên cuồng này khiến cho ta phải kinh hồn bạt vía.

Lòng vua khó đoán, trước khi giết ngươi, thì phải yêu ngươi trước.

Mười chín tuổi Phó Đình Ngạn nắm quyền trong tay, cho đến tận bây giờ đã chấp chính tám năm. Đầu tiên là giết chết tên lạm quyền Chu Chinh, sau đó giết chết Tôn Thái phi, kẻ vẫn luôn “bóp cổ họng” của hắn.

Kiểu đế vương thủ đoạn tàn nhẫn máu me này, ta vốn tưởng rằng hắn là một người không giận tự uy, lạnh lùng cao quý, nhưng không ngờ, trong lúc không có ai vị đế vương này lại dịu dàng dễ tính như vậy.

Mặc dù nói là dịu dàng, nhưng ta vẫn sợ hắn như cũ.

Buổi sáng, lão nội thị bên cạnh Phó Đình Ngạn tới cung của ta truyền lời, nói đêm nay Hoàng đế muốn tới. Chờ khi ta tiễn lão nội thị đi, bẻ ngón tay tính thử số lần Phó Đình Ngạn đến cung của ta trong tháng này một chút, nhưng đếm hết cả hai tay cũng không hết.

Ta phải tìm cách thôi, nếu tiếp tục để như vậy, dù Phó Đình Ngạn không giết ta, thì đoán chừng những phi tần khác cũng muốn làm chút gì đó rồi.

Đến tối, Phó Đình Ngạn đã đến như hẹn trước, ta chuẩn bị xong rượu và đồ nhắm, ngoan ngoãn đứng ở một bên. Phó Đình Ngạn thấy ta thì mỉm cười, kéo tay ta ngồi xuống.

"Ở trước mặt ta, không cần mấy lễ nghi này."

Ta ngồi đối diện với hắn, như có gai ở sau lưng*, ta chuẩn bị tâm lý một lát rồi nói lý do thoái thác đã chuẩn bị từ ban ngày cho hắn nghe.

*Có gai sau lưng: Miêu tả cảm giác bồn chồn, lo lắng, bứt rứt.

"Bệ hạ, thần thiếp đã nhận ân sủng vô vàn, nhưng phi tần trong hậu cung rất nhiều, ngày khác bệ hạ đến gặp các nàng ấy đi!"

"Ta không có thời gian."

Thậm chí Phó Đình Ngạn còn không thèm nhấc mí mắt lên, một câu không có thời gian đã chặn đứng tất cả lí do thoái thác tiếp theo của ta.

Ta hơi bế tắc.

Nhưng hôm nay ta phải mượn cơ hội này, để hắn tạm thời vắng bóng khỏi cung điện của ta.

Ta rót cho hắn một ly rượu, chuẩn bị giãy dụa đến cùng: "Thiếp biết bệ hạ bộn bề công việc, không thể phân thân ra được, nhưng dù không đi gặp những phi tần khác thì cũng nên đến gặp Hoàng hậu chứ đúng không?"

Cuối cùng Phó Đình Ngạn cũng đặt đũa xuống, nhìn lên khuôn mặt của ta: "Hoàng hậu nói với nàng sao?"

"Không phải ạ!" Ta quyết đoán phủ nhận.

"Vậy tại sao lại muốn để ta đi gặp Hoàng hậu?"

Sắc mặt Phó Đình Ngạn thản nhiên, mà ta sắp bị hắn làm tức đến hộc máu rồi. Ai biết hắn đang toan tình cái gì, chuyện gả vào cung cũng không phải ý định ban đầu của ta, nhưng lại vì vậy mà liên lụy đến tính mạng thì ta quá thiệt thòi rồi.

"Dù sao bệ hạ cũng không thể cứ ở chỗ của ta mãi được..."

"Nàng không thích?"

Ta vô thức gật đầu, chợt thấy không đúng rồi lại dứt khoát lắc đầu.

Sắc mặt Phó Đình Ngạn trầm xuống, ta hơi khó xử, nhưng không thể không nói thật, do dự một hồi mới khó khăn mở miệng: "Bệ hạ, cậy sủng mà kiêu chính là tội lớn, thiếp không muốn trở thành tội nhân mê hoặc quân vương."

Sau ta ta liền nghe thấy Phó Đình Ngạn vỗ bàn một cái, ta run lên, nhanh chóng quỳ xuống đất.

Bóng đen trên đỉnh đầu đè xuống, sau đó cằm ta một bàn tay thon dài niết nhẹ rồi nâng lên.

Ánh mắt của ta và Phó Đình Ngạn chạm vào nhau, cặp mắt đó đẹp đến lạ thường, hàng mi dài mảnh, đuôi mắt hơi sếch, thậm chí ta còn có thể nhìn thấy bóng của mình trong đôi mắt đó.

Tay Phó Đình Ngạn bỗng lắc một cái, khiến đầu ta cũng động theo.

"Tỉnh lại đi." Hắn lại quơ quơ một chút, lông mày hơi nhíu lại: "Mê hoặc quân vương... Đạo hạnh này của nàng còn kém lắm, chi bằng nàng cố gắng học một chút đi, nếu như thật sự mê hoặc thành công thì có lẽ ta sẽ suy nghĩ về lời nói vừa rồi của nàng một chút."

Ngay cả giọng nói của ta cũng cao hơn: "Thật sao ạ?"

Phó Đình Ngạn chống khuỷu tay lên đầu gối, một tay chống má nhìn ta: "Người khác đều nghĩ cách để giữ ta lại, sao nàng lại phải đẩy ta ra ngoài chứ?"

Bởi vì ta không muốn chết oan, ta chỉ muốn sống tạm bợ qua ngày mà thôi.

Mặc dù trong lòng ta nghĩ như vậy, nhưng cũng không dám nói ra khỏi miệng.

"Bởi vì bệ hạ là của thiên hạ, không phải là của một mình ta."