Ta Không Muốn Độc Sủng

Chương 13



Theo lời kể của người hầu, cung nhân kia của Thượng Thiện Cục đã không thấy tung tích từ đêm ta trúng độc, đợi tới khi ta phái người đi tìm mới phát hiện, đối phương đã treo cổ chết trên cây cổ thụ trong lãnh cung rồi, không có bất cứ dấu vết nào của sự vùng vẫy.

Chết không đối chứng, ta cũng không có cách nào xác định được có phải cung nhân này vì sợ tội mà tự sát không.

Không có bất cứ chứng cứ nào chỉ vào A Yên, mọi chuyện cũng cứ kết thúc như vậy.

Ta và A Yên thoát chết trong gang tấc, cuối cùng cũng có thể thở phào.

Ta cũng không dám dễ dàng làm đồ gì cho Phó Đình Ngạn ăn nữa, thành thực ở bên cạnh hắn làm việc, nếu như có cần gì khác thì sẽ nói trực tiếp với Trần nội thị.

Mấy ngày nay Phó Đình Ngạn vẫn luôn gặp gỡ các trọng thần, mãi cho đến khi gần đây truyền ra một tin tức.

Hắn quyết định đi Sa Châu trước, ngự giá thân chinh.

Đỗ Tướng quân gửi quân báo tới, quận Cao Xương đại thắng, thu hồi lại được toàn bộ đất đai đã mất, nhưng những năm gần đây thảo nguyên Hung nô màu mỡ, đã cung cấp cho chúng một nguồn cung dồi dào, giờ đây binh lực khỏe mạnh, mặc dù tạm thời đã đánh lui, nhưng chắc chắn bọn chúng sẽ trở lại xâm lược.

Càng huống hồ, ở bên ngoài quận Cao Xương là là con đường thương mại thông tới Tây Vực, nếu như Hung nô không ngừng cản trở, sứ thần của triều ta sẽ không thể thuyết phục được các nước Tây Vực liên hợp để chống lại Hung nô.

Việc khôi phục quận Cao Xương là một sự cổ vũ cực lớn đối với các tướng sĩ, nếu như Hoàng đế đích thân xuất chinh vậy thì lòng người sẽ càng phấn khởi.

Chuyến xuất chinh của Phó Đình Ngạn được định vào hai tháng sau, lúc đó đã là mùa đông rồi.

Khi hắn và ta nói chuyện này, ta đang cắt giấy cho hắn, ta nói cho hắn Sa Châu không so được với trong kinh, ngày đông vô cùng lạnh lẽo, gió Bắc lạnh thấu xương, gió đập thẳng vào mặt giống như dao cắt lên mặt.

Bởi vì gần đây hắn lao lực quá độ cho nên đã bị bệnh, ta có thể ngửi được mùi thảo dược nhàn nhạt ở trên người hắn, thời gian hắn đi Sa Châu vẫn còn cách hai tháng nữa, vẫn kịp làm cho hắn một chiếc áo choàng thật dày.

“Ta chuẩn bị đưa nàng cùng đi tới Sa Châu.”

Ta nghe hắn nói xong, trong lòng hân hoan, chợt cảm thấy Sa Châu không còn xa vời giống như trong giấc mộng nữa, nhưng vui mừng được một giây đã bị lí trí chiếm đoạt.

Đích thân xuất chinh còn đem theo thê thiếp dường như không thích hợp lắm.

“Nàng là người Sa Châu, phụ thân là Tướng quân Sa Châu, biết ngôn ngữ Hung nô, hiểu rõ cảnh vật của Tây Bộ, đưa nàng đi rất thích hợp.” Phó Đình Ngạn đặt bút xuống, liếc ta một cái, “Nàng không muốn đi?”

“Thiếp muốn đi.”

Ta sợ Phó Đình Ngạn thất hứa thế là vội vàng đồng ý.

Khóe miệng của Phó Đình Ngạn khẽ cong lên: “Lúc Ân Diêu tới tận cửa tìm nàng hỏi tội cũng không thấy nàng nhanh mồm nhanh miệng như thế này.”

“Bệ hạ nói đùa rồi.” Ta nở một nụ cười khô khan lấy lệ.

Mục đích của Ân Diêu rõ ràng chỉ thiếu điều viến hẳn lên mặt, cho nên nàng tin chắc rằng nàng ta sẽ không thành công.

Dù sao thì Phó Đình Ngạn cũng không có ý định để ngôi Hoàng hậu cho nàng ta.

Nhưng ta vẫn có chút nghi ngờ: “Trong triều có rất nhiều đại thần tài giỏi, tại sao bệ hạ muốn đưa thiếp theo?”

“Ta không ở đây thì nàng có thể sống ở nơi này bao lâu?”

Hắn nói bình tĩnh nhưng lại khiến ta nghe ra được sự nguy hiểm: “Nàng không quyền không thế, suốt ngày ở trong vương cung, chỉ có ta chống lưng cho nàng, kết cục như thế nào, bản thân nàng chưa từng nghĩ tới à?”

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lương của ta, thấm ướt quần áo.

Ta nuốt nước bọt, nhưng lại được Phó Đình Ngạn xoa đầu.

“Nếu như sợ hãi thì tốt nhất là đứng ở một nơi ta có thể nhìn thấy, một khi rời khỏi tầm nhìn của ta, sống chết sẽ không chắc chắn được nữa.”

Lời này đã hoàn toàn đảo lộn lập trường lúc trước của ta.

Ở trong hậu cung, muốn không tranh giành với thiên hạ cũng cần phải có thực lực, Phó Đình Ngạn là một con dao hai lưỡi của ta, hắn vừa là độc dược, cũng vừa là lá chắn.

Ta không muốn sợ hãi khi tiếp xúc với Phó Đình Ngạn như lúc trước nữa, Phó Đình Ngạn không bạc đãi ta đã là sự tự do lớn nhất của ta rồi.

Còn có sự an toàn nữa.

Chuyện ta cùng đi tới Sa Châu cứ như vậy được đưa vào bàn nghị sự, lúc nói với A Yên chuyện này, A Yên cũng rất kích động, nếu như nàng ấy có cánh thì sợ là có thể vui đến mức bay lên ấy chứ.

Mới sáng sớm đã bắt đầu suy nghĩ, phải đem theo những y phục và đồ dùng gì, đến Sa Châu phải làm những chuyện gì.

Hai người bọn ta vẫn luôn nhớ nhung những trái nho lạnh ở Sa Châu, trong trí nhớ, hương vị trong tưởng tượng tan ra, cảm giác lan đến đầu lưỡi.

Chua ngọt lạnh lạnh.

Chớp mắt đã tới cuối thu rồi, thỉnh thoảng ta đứng ở trên vương lầu ngắm nhìn toàn cảnh hoàng thành, giữa những ngôi nhà và sạp hàng nối tiếp nhau, vàng đỏ xen kẽ, toàn là tiếng lá thu xào xạc.

Ta bảo Trần Nội thị chuẩn bị áo khoác lông, hôm nay đã làm xong rồi, Trần Nội thị nói với ta rằng buổi tối lúc đến Phụng Lâm Cung sẽ đưa cho ta, để Phó Đình Ngạn thử xem, nếu như không vừa thì còn có thời gian sửa.

Bất tri bất giác, ta đã bầu bạn bên Phó Đình Ngạn nhiều đêm như vậy rồi, không có lời đồn quyến rũ như trong truyền thuyết, cũng không có mối quan hệ thân thiết, cứ như vậy ở cùng nhau ở dưới ánh đèn, mỗi người đều làm việc của mình, chào đón tia nắng ban mai đầu tiên ở trên mái hiên.

Bản thân ta cũng không ngờ tới sẽ kiên trì được lâu như vậy, mà vướng mắc giữa hai bọn ta cũng đều ở trong tờ giấy và trong bức họa của Phụng Lâm cung này.

Đêm khuya lạnh lẽo, ta cố ý cầm hai chiếc áo choàng tới Phụng Lâm cung, vừa tới cửa, chỉ thấy một đám cung nhân đang quỳ ở ngoài cửa, không có người nào ta thấy quen mắt.

Trần nội thị đứng ở cửa, nhìn những cái đầu đang quỳ ở bên ngoài, gương mặt cau có như quả mướp đắng, ta đứng cách đám người đó ra hiệu cho ông ta: “Chuyện gì thế?”

Trần nội thị dùng khẩu hình miệng trả lời ta, Minh Phi đang ở bên trong.

Cho nên những người đang quỳ này chắc hẳn là người của Ân Diêu rồi.

Ta vẫn quyết định ở bên ngoài chờ một lát, đại khái là chờ khoảng thời gian một tách trà, cửa của Phụng Lâm cung được đẩy ra, Ân Diêu đi ra, đám Nội thị quỳ ở ngoài cung đồng loạt đứng dậy nhường đường cho nàng ta.

Nàng ta nhìn thấy ta từ phía xa, vô tình hếch cằm, dáng vẻ giống như đã thắng đi về phía của ta, Ân Diêu có sắc mặt như vậy, chắc hẳn là đã đòi được thứ đồ mình muốn từ chỗ của Phó Đình Ngạn.

Ta mỉm cười với nàng ta, tưởng rằng chẳng qua chỉ là chào hỏi một lát rồi nàng ta sẽ rời đi, nhưng ai biết được Ân Diêu lại đi tới trước mặt ta.

Ân Diêu híp mắt, đem theo một loại phấn kích muốn nuốt chửng ta: “Làm sao sự ân sủng làm sao có thể kéo dài mãi mãi được chứ.”

Sau đó nàng ta dẫn theo đội ngũ hùng hậu rời đi, ánh mắt của ta nhìn theo đội ngũ đi xa, lúc này mới tiến vào Phụng Lâm cung.

Dường như Phó Đình Ngạn bị Ân Diêu dày vò rất mệt mỏi, giữa hai lông mày cau lại thành hình chữ xuyên, ta đặt áo choàng xuống, giũ một chiếc ra rồi khoác lên cho hắn, rồi giơ tay ra dùng ngón tay ấn vào giữa hai bên lông mày của hắn: “Ân Diêu không dễ đối phó, thiếp hiểu.”

Hắn bị ta chọc cười, nhướng mày nhìn ta một cái: “Nàng không nên hiểu cái này.”

Sau đó hắn nói với ta lí do Ân Diêu tới đây, nàng ta biết ta sẽ đi Sa Châu, cho nên hôm nay tới là vì muốn xin được đi cùng.

Ta nhớ lại vẻ mặt của Ân Diêu lúc nàng ta rời đi, cũng đã đoán được kết quả rồi.

Phó Đình Ngạn hỏi: “Nàng không muốn hỏi nguyên nhân?”

“Bệ hạ đồng ý với nàng ta, không phải là vì có lí do người không thể từ chối sao?”

Ta cầm một chiếc áo choàng còn lại lên, khoác lên người, giơ tay lấy quyển thư tịch hôm qua vẫn chưa đọc hết ra: “Hơn nữa chuyện bệ hạ đã đồng ý, cũng không cần thiết phải hỏi thêm.”

“Sao một chút cảm giác nguy cơ nàng cũng không có thế?”

“Thiếp phải có cảm giác nguy cơ gì? Sợ thất sủng? Thứ đồ gọi là sủng ái này, tới nhanh, đi cũng nhanh, thiếp không quan tâm cũng không muốn, chỉ muốn làm tốt chuyện trước mắt…”

Lời còn chưa nói hết, sách trong tay đột nhiên bị đoạt mất, sắc mặt Phó Đình Ngạn sầm xuống, có chút không vui.

Cuốn sách rơi xuống mặt bàn, trong tay ta trống không, sau đó cổ tay bị hắn giữ chặt, Phó Đình Ngạn dùng sức kéo, nửa người của ta trực tiếp bị kéo qua.

Những tập sách để chồng trên bàn đều bị ta hất đổ, rơi đầy xuống mặt đất.

Đỉnh đầu ta tê dại, bốn mắt nhìn nhau với Phó Đình Ngạn, chỉ cách một đầu ngón tay, hơi thở ấm nóng của hắn phả lên mặt ta, kích thích khiến từng lỗ chân lông của ta đều run lên.

Trong con ngươi của Phó Đình Ngạn đem theo ý uy hiếp.

“Nàng cảm thấy ta như thế này là sủng ái?”

Mồ hôi lạnh của ta tuôn ra, ta phải trả lời như thế nào thì Phó Đình Ngạn mới hài lòng?

Trong lúc căng thẳng, đầu óc ta xoay chuyển cực nhanh, cuối cùng thốt ra một câu: Không phải sủng ái, là quân ân.

Ta tận mắt chứng kiến xương hàm của hắn giật nhẹ hai cái, hắn đã nghiến chặt hai hàm răng.

Vậy còn muốn ta nói như thế nào? Câu trả lời này không phải trung quy trung củ* sao?

*phù hợp với quy củ, phép tắc

Lần này ta thật sự không biết nên đối phó như thế nào, chỉ có thể giả ngây giả ngốc, trong đầu lóe lên vô số kết cục.

Nhưng ta hoàn toàn không ngờ tới, Phó Đình Ngạn sẽ hôn ta.

Ta hoàn toàn bị áp đảo, đến cả việc bản thân bị hắn kéo qua và ấn lên thảm như thế nào cũng không chú ý, từ trước đến nay Phó Đình Ngạn chưa bao giờ mất bình tĩnh như thế này. Hắn giống như một con mãnh thú không biết thỏa mãn, lưu luyến giữa khóe môi của ta, ta bị hắn đè xuống, bị gặm đến mức hai mắt tối sầm, tới lúc gần như ngạt thở thì cuối cùng Phó Đình Ngạn cũng tha cho ta một mạng.

Hắn hỏi lại ta một lần nữa: “Đã hiểu rõ chưa, ta đối với nàng có phải là sủng ái hay không?”

Ta bị Phó Đình Ngạn hôn đến nỗi choáng váng, mấy lần thiếu khí, tâm trí đã sớm bị ta ném tới chín tầng mây rồi, còn chưa quay trở lại đã vô thức nói ra một từ “Phải.”

Sau đó lại bị Phó Đình Ngạn cắn một cái, ta đau đến mức kêu “ái” một tiếng, không ngừng thở gấp, tâm tư cũng bị Phó Đình Ngạn cắn cho quay trở về.

Ta khóc không ra nước mắt, lớn giọng hét lên: “Bệ hạ nói là gì thì nó là cái đó!”

Kết quả lại bị Phó Đình Ngạn cắn một phát.

Nàng bị cắn đến nổ tung rồi: “Người không nói lý!”

“Đạo lí nên nói ta đã nói rồi.” Phó Đình Ngạn nghiêm chỉnh nhìn ta: “Là bản thân nàng không hiểu.”

Ta vẫn muốn tranh luận nhưng lại nghe thấy Trần Nội thị hét ở ngoài cửa: “Bệ hạ sao thế?”

Phó Đình Ngạn còn chưa kịp trả lời, Trần Nội thị đã đã xông vào, ông ấy tưởng là Phó Đình Ngạn đã xảy ra chuyện gì.

Trần Nội thị là một ông lão đã ở trong cung mấy chục năm rồi, thấy cảnh tượng trước mắt, bị dọa tới mức làm rơi chiếc khay trong tay rồi quỳ rạp xuống đất.

“Tiểu nhân đáng chết!”

Đầu ông ấy cắm xuống mặt đất, cái khay rơi ngay bên cạnh, chiếc áo choàng mới làm xong cũng rơi xuống đất.