Ta Không Muốn Độc Sủng

Chương 18



Gặp được cha của ta là đã giải quyết được một nỗi băn khoăn của ta, lúc ta và A Yên ra khỏi phủ, mỗi người cầm theo một bao thịt khô.

Thịt khô trong phủ làm ra đều bị bọn ta đóng gói đem đi, không còn thừa lại chút nào.

Nơi này là quê cũ, mặc dù đã rất lâu chưa quay trở về nhưng trong lòng cũng không kìm nén được mà sinh ra một cảm giác an tâm, chỉ cần vẫn đang ngồi trong thành này thì sẽ không có gì nguy hiểm xảy ra.

Mặc dù Phó Đình Ngạn từng dặn dò ta rằng rời khỏi cửa thì nhất định phải mang theo những người này nhưng ta chỉ coi như gió thoảng qua tai.

Mỗi ngã tư đường phố, mỗi ngôi nhà ở nơi này, ta còn quen thuộc hơn bọn thị vệ này nhiều.

Bọn ta đi thẳng từ Tưởng phủ trở về Dịch quán, mấy ngày nữa sẽ có Lễ Lưu Hỏa, bầu không khí của ngày hội cũng dần tràn ngập, nhiều người đã không kiềm chế được mà treo cờ tua đỏ rực lửa và cả đèn gió trước cửa.

Người dân ở Sa Châu thờ lửa, lễ Lưu Hỏa rầm rộ đến mức có thể được so sánh với Tết Nguyên Tiêu ở trong kinh thành, mỗi hộ gia đình đều phải chuẩn bị một ngọn đuốc, xem như để nối tiếp vận may và sinh mạng.

A Yên nhìn cờ tua trước nhà của người khác, nghĩ đến dịp lễ Lưu Hỏa này có thể ra ngoài vui chơi hay không.

Trong thâm cung cô quạnh, A Yên lại được nuôi trong đó từ nhỏ, tâm hồn muốn vui chơi nô đùa vẫn chưa phai nhạt, ta hứa hẹn với nàng ấy, nếu ngày lễ Lưu Hỏa hôm đó không có chuyện gì quan trọng thì có thể cho nàng ấy tham gia buổi tiệc lửa trại.

Từ trong đáy mắt của nàng ấy, ta thấy được ánh sáng của hy vọng, sau khi nghe được đáp án khẳng định của ta thì A Yên đã yên phận hơn nhiều.

Trở về phòng, ta phân chia thịt khô trong tay ra, hỏi xin người trong Dịch quán hộp đồ ăn, lần trước bị trúng độc nên ta đã nhớ rất kỹ, cắt một góc ở toàn bộ các miếng thịt khô, sau khi ăn thử xong thì mới chuẩn bị tặng một ít cho Phó Đình Ngạn nếm thử.

Vừa mới xuống lầu thì đã thấy Ân Diêu đứng ở ngoài cửa, khẩn trương nhìn chằm chằm thị nữ hỏi điều gì đó, ta đứng trên cầu thang cẩn thận nghe ngóng, Ân Diêu hỏi thị nữ của nàng ta: “Được chưa, trâm cài tóc có lệch không? Y phục có phù hợp không?”

Vì thế ta quyết đoán xoay người đi lên lầu.

Nếu nói rằng hơn một năm qua, tình cảm giữa ta và Phó Đình Ngạn không có biến cố gì, không thể nghi ngờ đó là lời nói dối.

Những chuyện vụn vặt của những ngày chung đụng cứ tích lại từng chút từng chút một thành một dải lụa trong suốt, vừa nhỏ bé lại yếu ớt, rồi lại không ngừng quấn quanh, bao trùm lấy ta.

Lúc bỗng nhiên ngờ ngợ ra thì ta đã sớm mua dây buộc mình từ lúc nào chẳng hay.

Tình yêu của đế vương sao? Ta không hiểu được và cũng không dám tìm hiểu.

Hễ cứ nghĩ tới Phó Đình Ngạn thì ta lại thấy không thể sống mãi trong thâm cung này, mỗi ngày ta lại vì người này mà trong thâm tâm nảy sinh ra cảm giác bi thương.

Mà những ngày trong hoàng cung còn dài như vậy.

Phó Đình Ngạn nói ta sẽ không trở thành hoàng hậu, hắn nói cho ta sự lựa chọn.

Nếu có thể thật sự chọn lựa thì ta muốn xuất cung, không muốn làm tiểu thiếp của Phó Đình Ngạn, ta muốn một nam nhân chân chính chỉ thuộc về mình ta.

Nhưng ta không còn lựa chọn nào khác, vì thế Phó Đình Ngạn là một kẻ lừa đảo vô liêm sỉ.

Đêm đã dần khuya, ta mặc quần áo lụa là ngồi bên khung cửa sổ, màn đêm vừa buông xuống thì những bông tuyết cũng rơi, tuyết dày đặc, ngập đến mắt cá chân.

Ngọn đèn dầu trên bàn dài đong đưa, ngọn nến đỏ bên cửa sổ phía Tây phủ đầy tuyết, ta đưa tay mở khung cửa sổ ra, một cơn gió mạnh cuốn theo bông tuyết thổi vào, thổi tắt chân nến, ánh sáng tắt đi, màn đêm tràn vào như nhấn chìm, nuốt sống cả căn phòng.

Ta thả mình trong màn đêm u tối, hít sâu, nhưng vẫn không kìm nén được tiếng khóc, ta bỗng nhiên cảm thấy mình không thể thua kém được, ngay lập tức lấy cổ tay áo lau đi dòng nước mắt.

Ngoài cửa sổ dường như có người đi ngang qua, giày đạp lên tuyết để lại vết đọng, tiếng kẽo cà kẽo kẹt từ xa vang lên ngày càng gần.

Ánh mắt của ta nhìn chằm chằm về màn trời ngoài khung cửa sổ, nín thở lắng nghe âm thanh đó.

Bỗng nhiên có đồ vật gì bay vào, đập lên mặt bàn, phát ra một tiếng giòn tan.

Ta hoảng sợ, đứng chôn chân tại chỗ một lát, sau đó mới mượn ánh trăng, lần mò đến chỗ phát ra âm thanh, cuối cùng thì cũng đụng vào đồ vật đó.

Là bạc vụn.

Ta nhìn chằm chằm vào thứ đó, đầu óc trống rỗng mịt mù.

Lại một khối bạc nữa đúng lúc nện vào trên đầu của ta.

Chuyện gì thế này?

Ta lại nhặt khối bạc kia lên, đứng trên bệ cửa sổ nhìn xuống dưới rồi lại nhìn xung quanh, Phó Đình Ngạn mặc một chiếc áo khoác mới với hoa văn hình con hạc màu xanh khói, đứng trong nền tuyết trắng mênh mông, ngẩng đầu nhìn về phía ta.

Đôi mắt đen trong trẻo mà sinh động.

Dường như vì đôi mắt phiếm hồng của ta nên khi Phó Đình Ngạn vừa mới nhìn ta, sắc mặt lạnh lùng đã trở nên dịu đi, giọng nói mang theo tiếng cười.

"Mấy ngày không thấy ta nên muốn khóc sao?"

"Bệ hạ muốn gặp ta, từng này tiền không đủ được."

Lời vừa ra khỏi miệng, ta mới nhận ra giọng mũi của mình khản đặc, ta xoa xoa cái mũi, bình tĩnh hạ quyết tâm, vươn tay ước lượng khối bạc vụn mà hắn ném lại đây, nhướng mày.

"Đúng thế... vậy thế nào mới gọi là đủ đây?" Vẻ mặt trầm lắng điềm tĩnh của Phó Đình Ngạn cuối cùng cũng tan biến, nhẹ nhàng cười, tràn đầy mê hoặc.

"Tưởng cô nương ta đây vô giá, dù có ngàn vàng cũng không thể đem ra để đổi lấy được."