Ta Không Muốn Độc Sủng

Chương 28



Lúc phụ thân lên đường ta đã không đi tiễn ông.

Mà cùng xuất phát với phụ thân của ta còn có nhóm người Ân Diêu.

Ta không giỏi nói lời từ biệt, buổi sáng hôm đó ta đứng trên tường thành, nhìn hai hàng dài đi ngược chiều nhau, giống như hai đường uốn lượn trên mảnh đất cằn cỗi, cuối cùng biến mất ở phía tận cùng của mảnh đất.

Trận chiến Tạng Thị Nguyên kéo dài khoảng nửa tháng. Trong phòng của Phó Đình Ngạn, thị vệ cùng người truyền tin không ngừng ra ra vào vào, trận chiến diễn ra ác liệt, những người truyền tin thỉnh thoảng đến trong bộ dạng bê bết máu và bùn, nỗi kinh hoàng khiếp sợ trên mặt vẫn chưa tan biến.

Kể từ hôm đó, Phó Đình Ngạn không để ta ở bên cạnh hỗ trợ cho hắn nữa, nhưng vị Hạnh Lâm thánh thủ của Sa Châu kia lại vô cùng chịu khó.

Ta lo lắng không biết tình trạng cơ thể Phó Đình Ngạn thế nào, cuối cùng sau giờ ngọ đã túm lấy một y giả vội vàng chạy đến.

Y giả kia mang theo một hộp lớn, thở hổn hển hệt như ống thổi, hồng hộc hồng hộc, chòm râu dài quanh miệng phật phồng.

“Quý phi làm sao vậy?” Y giả kia vội vàng chạy đến, bị ta kéo sang một bên, quay đầu lại có chút sững sờ nhìn ta.

Ta hỏi ông ta có phải Phó Đình Ngạn xảy ra chuyện gì hay không, đối phương nghe vậy thì bật cười: “Quý phi đừng quá lo lắng, chỉ là gần đây Hoàng thượng vẫn luôn vất vả chuyện trong quân và trong triều, lo lắng sức khỏe của bản thân không theo kịp, cho nên đặc biệt gọi ta mỗi ngày đến bắt mạch một lần.”

Ta nhìn chằm chằm vào gương mặt mập mạp của y giả, cung kính hòa nhã, bộ dạng thành thật thiện chí, không nhận ra bất cứ dấu hiệu nói dối nào từ trên người ông ta, ta mới buông ống tay áo của ông ta ra.

Y giả cũng không vội đi, mà cúi đầu mở hộp ra, lục lọi bên trong một lúc lâu, lấy ra hai gói giấy đưa cho ta: “Đây là thuốc bổ ta đã kê cho bệ hạ, bệ hạ nói thứ này giao cho người làm, sớm chiều một lần, người xem…”

Tay ông ta dừng giữa không trung, ta rũ mắt nhìn vào gói thuốc kia rồi vươn tay ra nhận lấy, y giả hành lễ với ra rồi mới xoay người đi vào phòng của Phó Đình Ngạn.

Từ ngày hôm đó, Phó Đình Ngạn bắt đầu sắp xếp cho ta ngày càng nhiều việc hơn, vốn dĩ trước đây ta còn có thể dạo trước sân của hắn một vòng, nhưng bây giờ ta lại bị Phó Đình Ngạn sai chạy khắp thành.

Mãi cho đến khi tin tức đại thắng của cha ta truyền đến, lúc đó ta vẫn đang ở trong bếp sắc thuốc cho Phó Đình Ngạn, Phó Đình Ngạn đặc biệt phái người đến báo cho ta biết.

Không kìm được niềm vui sướng dâng trào trong lòng, ta trực tiếp nhét chiếc quạt đuôi phụng trong tay cho người đến truyền tin rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Gió lạnh thổi tan nhiệt độ trong cơ thể ta, xộc thẳng vào khoang mũi, tay chân của ta nhanh chóng trở nên lạnh cóng, sau đó không còn cảm giác nữa.

Nhưng dù vậy cũng không thể ngăn cản ta chạy về phía Phó Đình Ngạn, chạy như điên đến.

Lúc này đang là giữa trưa, lúc này không có ai đến tìm Phó Đình Ngạn bàn chuyện, ta kìm nén sự lâng lâng trong lòng, đẩy cửa phòng Phó Đình Ngạn ra.

Hắn đang ngồi ngay ngắn trước bàn trong phòng, giống như đã sớm đoán được ta sẽ đến, trên mặt không có chút vẻ kinh ngạc nào.

Ta nhanh chóng đóng cửa phòng lại, đi về phía hắn, ta chạy một mạch đến đây, bị gió mùa đông thổi đến môi có chút mất kiểm soát.

Ta khó khăn mở miệng, giọng nói có chút run rẩy: “Thắng rồi sao?”

“Đại thắng, cha của nàng như sói như hổ, cứu được Đỗ Tướng quân, chiếm được Tạng Thị Nguyên. Từ nay về sau nơi đó chính là đồng cỏ của con dân triều ta.”

Giọng điệu của hắn thư thái, rõ ràng, ta có thể cảm nhận được sự vui sướng của hắn, bị cảm xúc của hắn kéo theo, ta vỗ bàn, quát to một tiếng “Tuyệt lắm”, vui sướng ôm lấy Phó Đình Ngạn, có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn vang vọng bên tai.

Phó Đình Ngạn xoay người ôm lại ta, hít sâu một tiếng, những lời thì thầm trầm thấp của hắn vang lên trên đỉnh đầu của ta, như đang nói với ta, cũng như đang nói cho chính hắn nghe.

“Thiên hạ cùng người ta yêu không thể chia cắt một phần nào.”

Khi đó ta còn âm thầm oán trong lòng, thiên hạ này người là lớn nhất, người giận chư hầu run sợ, ban phúc cho thiên hạ, còn kẻ nào dám tranh giành với người?

Nhưng ta đã quên mất một chuyện, thứ duy nhất hắn không thể giành lại, chính là thiên mệnh.

Trận chiến Tạng Thị Nguyên, uy danh của phụ thân ta khiến kỵ binh Hung nô khiếp sợ, Phó Đình Ngạn thương nghị cùng các tướng sĩ, quyết định thừa thắng xông lên, điều một vạn binh mã từ Gia Dục Quan, thề phải đạp mở cửa Tây Vực.

Một trận thắng cũng đủ để khích lệ sĩ khí, ba đội quân mã hợp lại, thế như chẻ tre, chiếm đóng ba nơi Thứ Ti, Vị Thăng, Hoang Xung, sáp nhập vào lãnh thổ nước ta, từ nay về sau, sứ giả của nước ta có thể an toàn đến Tây Vực thương nghị cùng lân bang.

Ba tháng sau, cha ta dẫn quân trở về thành, trừ bỏ những người chết dưới lưỡi gươm ra, coi như đã quay về nguyên vẹn.

Mọi người lại chào đón một mùa xuân mới.

Trong thành Sa Châu có rất nhiều cây đào, gió xuân đột ngột thổi đến, cuốn hoa bay đầy trời, trong thành như có một trận mưa hoa.

Cha ta trở thành anh hùng trong miệng của người khác, đón một trời mưa hoa, ông nhe răng mỉm cười, bày ra gương mặt đầy nếp nhăn với dân chúng đang chào đón ông.

Bên trong thành, Phó Đình Ngạn đã sớm chuẩn bị tiệc tẩy trần, ta thay một bộ y phục nguyệt sắc, cùng phụ thân đến dự tiệc.

Yến tiệc được tổ chức trên lầu các, chúng thần vây quanh, rượu ngon, món ăn mới lạ, vũ công nhảy múa, bên trong lầu các ca hát nhảy múa mừng cảnh thái bình, giống như muốn tận hưởng hết niềm vui của thế gian.

Đối với Phó Đình Ngạn mà nói, hắn đã chờ đợi ngày này rất lâu, không phải vì trận chiến toàn thắng này, mà là vì từ sau khi tiếp quản giang sơn này từ tay Tiên đế, chỉ dựa vào sức lực của bản thân cùng tất cả ngoại thích và quần thần, đây là chuyện đầu tiên mà Phó Đình Ngạn hoàn thành.

Cũng là chuyện mà Tiên đế muốn hoàn thành, nhưng vẫn chưa thực hiện được.

Dưới ánh nến lung linh, ta nhìn những khuôn mặt tươi cười mờ ảo được phản chiếu lại, nói với Phó Đình Ngạn: “Người sẽ trở thành một vị vua anh minh.”

Người bên cạnh gật đầu, trong đôi mắt đen là hình ảnh phản chiếu gương mặt của ta: “Nàng chắc chắn vậy sao?”

Ta lắc lắc chung rượu trên tay: “ừm” một tiếng.

“Người là người của ta, ta đương nhiên biết.”

Hắn bật cười, vươn tay về phía ta, cầm lấy chung rượu trong tay ta: “Nàng uống nhiều rồi.”

“Vết thương cũ của người vừa khỏi, không được uống.”

Ta đang tranh giành chung rượu cùng Phó Đình Ngạn, khóe mắt thoáng nhìn thấy một đại thần đi đến, nói gì đó ta không hiểu được, nhưng lại nghe rõ ràng hai chữ kính rượu.

Sau đó, lực chú ý của ta dời từ chung rượu sang gương mặt của người nọ, sắc mặt lạnh đi: “Uống cái gì mà uống? Một nhát dao dài như vậy cắt qua cổ, người vừa khỏi đã uống rượu à? Còn dám đến…”

Câu tiếp theo của ta còn chưa kịp nói, Phó Đình Ngạn ở bên cạnh đột nhiên ho khan, ta còn chưa kịp quay đầu lại, đã cảm thấy có chút nóng ẩm phun tung tóe vào một bên mặt và cổ của mình.

Trong sự bàng hoàng, ta vươn tay sờ vào nơi đó.

Chí thấy máu đỏ tươi chảy giữa các đầu ngón tay, y phục nguyệt sắc cũng bị thấm đẫm máu tươi.

Nhiệt độ trên người ta từng chút từng chút hạ xuống, chờ ta lấy lại được hô hấp mới dám chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Phó Đình Ngạn.

Miệng và mũi của hắn đều đầy máu tươi, mí mắt cố gắng chống đỡ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Ta hoảng hốt mở miệng, cuối cùng cũng có thể phát ra âm thanh.

“Phó Đình Ngạn?”

Hắn cố hết sức mở mắt ra nhìn ta một cái, sau đó liền hôn mê bất tỉnh, ngã vào vòng tay của ta.