Ta Không Muốn Độc Sủng

Chương 3



Điều đầu tiên của văn thư mê hoặc quân vương, là đốt đèn giữa đêm.

Sắc trời dần tối, khi đèn lồng chiếu sáng cả tòa Cung thành, ta đã sẵn sàng chờ chuẩn bị đi đến Phụng Lâm cung rồi.

Trước khi đi, A Yên lại lần nữa kín đáo đưa cho ta một chiếc đèn, bụng đèn rộng rãi, bên trong có gắn một chiếc gương đồng nhỏ. Nàng ấy nhìn vào chiếc đèn, vỗ mạnh lên ngực nói: "Người yên tâm! Cái này nhất định sẽ sáng mù mắt Phó Đình Ngạn!"

Sáng mù mắt thì ta còn có thể nguyên vẹn mà trở về sao?

Nhân dịp A Yên không có ở đây, ta lặng lẽ thay đổi giá đỡ nến.

Gió đêm xuyên qua ống tay áo mang theo chút hơi ấm còn sót lại lúc ban ngày, cực kỳ dễ chịu, gió ở Kinh Thành dịu dàng và lãng đãng hơn gió ở Sa Châu nhiều.

Ta không mang theo người hầu, vì không biết đường nên đi bộ hơi lâu, chờ đến khi ta tới được Phụng Lâm cung thì trong cung đã sáng đèn rồi.

Hẳn là gần đây Phó Đình Ngạn bận rộn đến mức không phân thân nổi. Nghe người ta nói, ngọn đèn dầu trong Phụng Lâm cung đã thắp sáng suốt nhiều đêm qua.

Ta đốt đèn đi tới, Trần Nội thị đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy ta tới đây một mình thì kinh ngạc trong phút chốc, sau đó lại nhanh chóng kìm nén xuống, lặng lẽ đẩy cửa ra dẫn ta đi vào.

Một bức bản đồ Tây Bộ to lớn đập vào mắt ta, bên trên ghim dày đặc những lá cờ nhỏ, dưới bản đồ là một chiếc bàn trà, Phó Ngạn Đình cúi đầu, dựa vào bàn nhìn thứ gì đó, chân mày hơi nhăn lại, cực kỳ nghiêm túc.

Ta yên tĩnh đứng đối diện nhìn hắn, bóng người kia không nhúc nhích một hồi lâu, bỗng nhiên lại cao giọng nói một câu: "Lấy cờ."

Có lẽ hắn cho rằng người đi vào là Trần Nội thị.

Ta nhìn xung quanh một chút, trên chiếc bàn dài bên cạnh ta có đặt một khay lá cờ nhỏ, vì vậy ta tự tay bưng qua, đi đến đưa tới trước mặt đối phương.

Phó Đình Ngạn chú ý đến tay của ta thì giật mình ngẩng đầu lên, bốn mắt lập tức chạm vào nhau, bỗng nhiên hắn khẽ cười.

"Ta còn tưởng là nàng sẽ không tới."

"Bệ hạ đã ban văn thư rồi, sao thiếp dám không đến chứ?" Ta đặt cờ lên bàn, lắc lắc đế đèn trên tay: "Thiếp còn mang theo đèn tới nữa."

Dường như là hắn đã ngồi rất lâu, nên thở dài cử động thân thể, một tay khoác lên lưng ghế dựa, liếc mắt nhìn ta: "Chẳng phải là nàng không muốn mê hoặc quân vương sao?"

Có đôi khi vị Hoàng đế này thật sự rất vô lý, nhưng hắn lại là người lớn nhất thiên hạ, dù có bực bội thì ta cũng chỉ có thể tự nuốt xuống.

Trong lòng ta chất chứa hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ, tất cả đều biến thành một nụ cười.

Nhưng vẻ mặt của Phó Đình Ngạn lại có chút mất mát.

Ta hỏi: "Làm sao vậy ạ?"

Hắn không trả lời, tự tay lấy hai cái cờ từ trong khay ra đưa cho ta, nói: "Cắm hai cái cờ này lên quân của Sa Châu và Xích Diễm đi.". Đam Mỹ Trọng Sinh

Ta nhận lấy nó rồi đứng dậy, tìm hai địa điểm trên bản đồ rồi cắm cờ xuống, sau đó lại nghe thấy Phó Đình Ngạn mở miệng khẽ nói.

"Lần sau không được đến muộn, tối nay còn chưa đốt đèn, vậy thì tới tắt đèn đi!"

Ta biết Phó Đình Ngạn tức giận, nhưng không biết tại sao hắn lại tức, ta không muốn gây thêm nhiều rắc rối, thế nên đã gật đầu đồng ý.

Ai mà biết, cái gọi là chờ tắt đèn là để ta đợi đến hừng đông.

Phó Đình Ngạn xử lý chính vụ của một đêm, mà ta cũng cùng chịu đựng chống mí mắt, dù buồn ngủ cũng không dám chợp mắt, mãi cho đến khi tia sáng đầu tiên xuyên thủng chân trời, đáp xuống mặt đất của Phụng Lâm cung.

Ta quay mặt qua đón ánh mặt trời, bị ánh sáng đâm vào khiến mắt hơi nheo lại: "Bệ hạ, trời đã sáng rồi."

Tiếng vải y phục sột soạt truyền đến, ta quay đầu lại nhìn, Phó Đình Ngạn đã đứng từ chỗ ngồi dậy.

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Trần Nội thị: "Hoàng thượng, đã là giờ Mão, nên thay y phục rồi ạ."

"Không cần." Phó Đình Ngạn hô một tiếng về phía cửa: "Đi chuẩn bị bữa sáng trước đi."

Trần Nội thị bên ngoài dạ một tiếng rồi rời đi, mà ở đây cũng sẽ không còn chuyện gì của ta, ta đang suy nghĩ xem nên nói lời tạm biệt như thế nào với Phó Đình Ngạn thì hắn đã đi tới bên cạnh ta.

Ta không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm vào mũi giày của hắn.

Thấy một hồi lâu hắn vẫn chưa lên tiếng, ta hơi mất kiên nhẫn hỏi: "Bệ hạ, người còn có việc gì cần căn dặn sao ạ?"

"Quả nhiên, ta vẫn còn phải ép buộc nàng..."

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ, ta không biết lời của hắn có ý gì, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, hắn lại xoay người đi đến sau tấm bình phong.

"Nhớ rõ ta đã viết gì trên giấy không?"

"Ban đêm đốt đèn, sáng mặc y phục, đại sự làm bạn, không còn nghi ngờ, nhất định quyết tâm."

"Vậy còn đứng ngây ra đó làm gì nữa?"

Giọng nói của Phó Đình Ngạn bay đến, ánh nắng rải đầy trên tấm bình phong, dáng người cao lớn thẳng tắp của hắn in trên đó, ngón tay thon dài khẽ động ở bên eo, hắn đang cởi y phục.

Ta nhìn chằm chằm vào bóng người kia thở dài, cắn răng đi vòng qua tấm bình phong, tiến lên gỡ chiếc áo choàng màu xanh khói treo trên giá xuống, giúp hắn thay đồ.

Phó Đình Ngạn cao hơn ta, ta ngẩng đầu lên vuốt cổ áo cho hắn, khoảng cách quá gần mà hơi thở của hắn lại quá mạnh mẽ. Hơi thở kề bên, nhiệt độ dưới đầu ngón tay, bị khoảng cách như vậy phóng đại vô hạn, Phó Đình Ngạn chỉ cần làm một động tác nhỏ thôi cũng sẽ chạm đến thần kinh cả ta.

Ta vô thức nín thở, đặt tất cả sự chú ý lên y phục và đồ dùng hàng ngày trên người hắn, chỉ hy vọng đối phương rủ lòng thương, để ta mặc xong y phục rồi nhanh chóng chuồn đi.

"Nàng hoảng cái gì?"

Nói rồi Phó Đình Ngạn vươn tay nắm chặt lấy bàn tay của ta, ta bị cái nhéo bất thình lình này làm cho giật mình run lên, đối phương nghiêng đầu liếc mắt nhìn ta, nói: "Đừng để còn chưa mặc xong y phục, mà nàng đã chết ngạt trước."

"Thiếp không..." Ta cố gắng muốn nói gì đó.

"Đưa đai lưng cho ta."

Ta như được đại xá, mượn cơ hội lấy đai lưng mà đứng cách xa hắn ra một chút. Phó Đình Ngạn thắt chặt đai lưng ngay ngắn lên xong, liền xách theo ta ra khỏi tấm bình phong. Sau khi rửa mặt qua loa một chút, đã không còn nhìn thấy chút dáng vẻ uể oải mệt mỏi vì làm việc cả đêm trên người Phó Đình Ngạn nữa, tinh thần của hắn dường như là bất khả chiến bại.

"Sau khi ăn xong thì nàng ngủ lại đây một lát, khi nào tỉnh thì về."

Hắn nói xong thì lập tức đi ra cửa, đúng lúc gặp Trần Nội thị truyền thiện đến, Trần Nội thị thấy thế cũng rất hoang mang: "Bệ hạ không dùng bữa ạ?"

"Không kịp nữa rồi." Phó Đình Ngạn nói xong, xoay người lại liếc mắt nhìn ta rồi nói với Trần Nội thị: "Để cho nàng ấy ăn đi."

Trần Nội thị hiểu ra, chờ khi tiễn Phó Đình Ngạn đi mới dẫn người vào, khi nhìn ta ông ấy chợt "A" một tiếng, hỏi:

"Sao sắc mặt Quý phi lại kém vậy?"