Ta Không Muốn Độc Sủng

Chương 8



Độc chiếm hoàng đế, chuyện khủng bố như vậy ta không làm được.

Nhưng quả thực ta đã đòi hỏi Phó Đình Ngạn một chuyện... Ta không muốn mê hoặc hoàng đế nữa.

Dù sao khoảng thời gian này Phó Đình Ngạn một lòng một dạ dốc sức trên triều, chắc chắn không có thời gian đến cung của ta.

Kết quả là bị hắn quyết đoán từ chối.

Khi đó Phó Đình Ngạn hung hăng véo má ta, giống như đang trút giận, “Có biết trong cung có bao nhiêu người chỉ mong nàng xảy ra chuyện hay không. Nàng chỉ có ta là chỗ dựa vững chắc mà còn muốn đẩy ta ra ngoài sao?”

Hắn và A Yên đều nói giống hệt nhau.

Khoảng thời gian này, Phó Đình Ngạn càng bận rộn hơn. Quân đội của Đỗ Tướng quân đã đến Sa Châu, chiếm đóng ở đó, tiến đánh quận Cao Xương. Hung nô khí thế ào ạt, giống như đã hạ quyết tâm với ý định muốn chiếm đoạt sáu quận Tây Bộ, trên tiền tuyến đã đánh nhau đến túi bụi.

Mấy ngày trước Phó Đình Ngạn còn có thể trở về tẩm cung của mình nghỉ ngơi, nhưng bây giờ hầu như ngay cả ăn cũng là ở Phụng Lâm cung. Thậm chí còn triệu kiến khẩn cấp đại thần ngay trong đêm.

Nên có những khi những chuyện như đốt đèn cũng không cần đến ta nữa, có thể giữa chừng đã cho ta trở về.

Ta cực kì cảm kích các đại thần tiến cung lúc đêm khuya, đã mang đến tự do cho ta.

Cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi, ta có thể nghỉ ngơi một trận trong cung của mình. Đa số thời gian đều là ngủ bù, đôi khi là xới đất cho hoa hoặc là sáng tạo phát minh cùng với A Yên.

Gần đến trung thu, không khí trong cung cũng trở nên nhộn nhịp hơn. A Yên đã bắt đầu suy nghĩ từ sớm, bánh trung thu phải đến ngự thiện phòng để lấy nhân đậu xanh và cả nhân thập cẩm.

Ta cho rằng trung thu năm nay chính là tụ tập cùng nhau ăn một bữa cơm. Kết quả không biết là ai đã đưa ra đề nghị để các ca kĩ của Lạc Vũ phường đến diễn một vở kịch, để tăng thêm một chút không khí.

Dù sao ở ta đã ở trong cung hơn một năm, ca múa gì đó cũng chưa từng được nhìn thầy, ngược lại cũng rất mong chờ.

Đêm trung thu, trăng lạnh như nước, trên bầu trời xanh đen không thấy một đám mây nào, thời tiết cực kì tốt. Yến hội diễn ra phía trên trên đài sát hồ nước, một đám người rộng ràng cùng ngồi chờ một chỗ. Các phi tần có phẩm vị cao hơn một chút đều có vị trí riêng.

Nhưng dù sao trên đầu cũng mang danh mê hoặc quân vương, quan hệ của ta và các phi tần khác cũng không tốt. Lúc này không có ai nói chuyện với ta, ngược lại càng thuận tiện để ta lấy đồ ăn cho A Yên.

Trước khi đến ta còn đặc biệt mang theo mấy tờ giấy dầu và một cái túi nhỏ, nhân lúc không có người để ý liền nhét điểm tâm vào trong túi.

Loại chuyện này bị người khác nhìn thấy sẽ rất ngại, thế nên khi nhét đồ vào túi ta đều im lặng quan sát bốn phía xung quanh. Không ngờ lại tình cờ chạm mắt với Phó Đình Ngạn đang ngồi phía trên cao.

Ta lập tức nín thở, vô thức nhìn về vị trí của Hoàng hậu ngay bên cạnh hắn. Đầu tiên hoàng hậu nhìn Phó Đình Ngạn rồi mới thuận theo ánh mắt của hắn nhìn về phía ta.

Sau đó, sắc mặt bình tĩnh của Hoàng hậu trở nên cực kì bi thương. Ta vội vàng cúi đầu, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tiệc rượu còn chưa diễn ra được một nửa, Phó Đình Ngạn đã bị một Nội thị đến truyền lời gọi đi, ngay cả vở kịch mới xếp hàng cũng không xem.

Hoàng hậu ngồi một mình tại chỗ giống như đã bị rút linh hồn, ánh mắt vô hồn nhìn vào không khí. Sự náo nhiệt xung quanh không thể đến gần nàng ấy, dường như nàng ấy bị một bức bình phong vô hình bao quanh.

Vì dáng vẻ của Hoàng hậu đã để lại ấn tượng quá sâu sắc cho ta, nên ta không nhịn được nhìn thêm vài lần. Đợi đến khi vở kịch bắt đầu không lâu sau thì Hoàng hậu đứng dậy rời khỏi bàn.

Nhưng lại không có người hầu nào đi theo sau.

Ánh mắt của ta vẫn luôn dõi theo hình bóng của nàng ấy, cho đến khi không còn nhìn thấy nàng ấy nữa. Ta vốn cho rằng ở đây đông người, cho dù bên cạnh không có một người hầu nào thì các cung nhân cũng sẽ chú ý đến nàng ấy. Nhưng không lâu sau, một nơi nào đó đột nhiên truyền đến tiếng hô lớn.

“Hoàng hậu rơi xuống nước rồi!”

Ta lập tức đứng dậy rời khỏi bàn, lao về phía âm thanh phát ra, chỉ nhìn thấy gần đó có rất nhiều cung nữ vây quanh, giống như đàn kiến trong chiếc nồi nóng bỏng.

Bên trên mặt nước đen kịt chỉ còn lại áo choàng của Hoàng hậu trôi trên mặt nước.

Để đẩy đám đông ra ta đã phải tốn rất nhiều sức lực. Dù sao cung yến là cũng là một dịp quan trong ở trong cung, quần áo trên người ta cũng rất nặng. Thế nên ta liền dứt khoát cởi bỏ gánh nặng, chỉ mặc một tầng váy liền nhún người nhảy vào trong nước.

Nước ban đêm lạnh thấu xương, đợi đến khi ta bơi đến bên cạnh Hoàng hậu thì tứ chi đều đã bị đông cứng.

Ta tìm kiếm trong nước một hồi, cuối cùng bắt được cánh tay của Hoàng hậu. Ta túm cánh tay nàng ấy kéo muốn nâng người lên, nàng ấy cách ta rất gần, đôi mắt nhắm chặt, sắc mặt tái xanh.

Nỗi hoảng sợ lập tức bùng nổ trong lồng ngực ta, cơ thể của hoàng hậu đã mềm nhũn không chút sức lực, giống như là đã chết.

Sau khi kéo hoàng hậu lên bờ, ta đã kiệt sức. Ta đặt người nằm thẳng trên mặt đất, lại vội vàng cởi giày và tất cho nàng ấy, chà xát tay chân của nàng ấy, “Ai đến giúp một tay đi...”

Ta thở hổn hển khó khăn ngẩng đầu, các phi tần xung quanh chỉ lặng lẽ quan sát, lại không có một người bằng lòng đi qua.

Các nàng không muốn.

Hoàng hậu đã không còn Tôn Thái Phi, bây giờ nàng ấy chỉ là một con rối được đặt ở vị trí trên cao. Nếu nàng ấy chết, các phi tần ở đây có lẽ còn có người có thể bước lên hậu vị, chủ trì hậu cung.

Tại sao phải cứu nàng ấy?

Khoảng thời gian ta ở trong cung, đây chính là lần đầu tiên ta sử dụng đến hào quang ân sủng của Phó Đình Ngạn.

“Hai người các ngươi qua đây chà sát chân tay của nàng ấy.”

Đôi mắt ta quét qua, nhìn về phía hai phi tần như hoa như ngọc ở gần ta nhất. Hình như hai người đều là con gái của đại thần Ngự Sử đài. Một người trong đó không đồng ý, cao giọng nói: “Ta và ngươi đều là Phi vị, ngươi dựa vào cái gì sai khiến ta?”

“Dựa vào ta là phi tử được hoàng thượng sủng ái nhất! Chỉ cần ta thổi gió bên gối liền có thể lấy cái đầu của ngươi!” Ta hét lên, “Còn không qua đây giúp đỡ!”

Có lẽ là khuôn mặt của ta quá hung dữ, cuối cùng hai người họ cũng chịu đi qua giúp đỡ. Ta lại quay đầu gọi người đi tìm thái y, bắt đầu hà hơi thổi khí cho Hoàng hậu.

Hoàng hậu đã không còn thở nữa.

“Dùng sức đi.”

Ta không ngừng dùng miệng hà hơi thổi khí, ấn vào lồng ngực của Hoàng hậu. Đợi đến khi hơi thở của Hoàng hậu dần hồi phục, mồ hôi lạnh khắp người ta đã hòa vào nước dính trên người từ lâu.

Thái y đến rất nhanh, nhưng ta thực sự đã không còn sức, chỉ đành khó khăn bò ra khỏi người Hoàng hậu, nhường cho thái y một vị trí.

Đã có hơi thở, có lẽ người này còn một nửa cơ hội cứu sống.

Nàng ấy đã đánh mất quá nhiều thứ, ít nhất đừng để nàng ấy mất đi tính mạng.

Ta tựa vào dưới gốc cây choáng vàng, trong đầu đều là những suy nghĩ linh tinh liên quan đến hoàng hậu.

Đột nhiên một cánh tay vươn ra từ phía sau, kéo ta đứng dậy từ dưới mặt đất.

Hai mắt ta nhòe đi, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Sức lực của Phó Đình Ngạn lớn đến mức giống như muốn bóp mát xương cổ tay của ta. Trong đôi mắt đen như mực ẩn chứa tức giận và hoảng loạn chưa từng thấy.

Ta nhìn thấy bản thân mình trong đôi mắt đó.