Ta Không Muốn Trở Về

Chương 6: Đứa trẻ này vô cùng thông minh!



- Ta không nói huynh là nội gián, mặc dù nhìn huynh có chút không đáng tin thật. – Nàng thấy hắn bối rối liền nổi hứng chọc hắn.

- Tiểu Thuý là tỷ tỷ của ta. Tỷ ấy rời núi Lạc Sơn năm mười tuổi để tránh sự truy lùng của đám sát thủ tìm Hàn Ngọc Tước. Lúc ấy, Gia Gia đã gửi gắm Tiểu Thúy cho bà chủ Phương Hoa chăm sóc. Phương Hoa từng là thân tín đi theo Gia Gia khi còn trẻ, sau này Gia Gia lên núi Lạc Sơn ẩn cư thì bà ấy trở lại trấn Tam Tiên lập ra Phương Hoa Lầu. Nơi này là bà ấy xây riêng cho Tiểu Thúy. Chúng ta từ khi rời Lạc Sơn đến trấn Tam Tiên này, chưa từng để lộ thân phận hay sơ hở gì. Tam Hải Giáo sao lại biết tỷ ấy là tỷ tỷ của ta mà ra tay chứ.

Nói xong, nàng đi thẳng vào căn phòng trong đình viện nơi Tiểu Thúy ở. Nhìn quanh phòng một lượt, nàng thấy chiếc áo lông vũ của Tiểu Thúy rớt ở dưới góc giường. Lạc Thần bước đến nhặt lên, bên dưới gấu áo có dính một mẩu lá phong đỏ.

- Nàng có phát hiện gì sao? - Tần Phong ở phía sau thấy nàng đứng ngây người bèn lên tiếng hỏi.

- Không có gì! Chúng ta đi thôi. – Nàng trả lời qua loa rồi cùng Tần Phong trở về.

Trong chánh điện tổng đà Tam Hải Giáo, một người khoác áo lông vũ ngồi trên ghế, bên dưới là đám thuộc hạ đang hành lễ.

- Bái kiến Giáo chủ!

- Đều miễn lễ đi! - Người ngồi trên ghế cất giọng.

Người này luôn che mặt mỗi khi xuất hiện. Vì thế, đám thuộc hạ đều chưa một ai nhìn thấy dung mạo thật sự của vị Giáo chủ này. Ngoại trừ Phương Hoa, người thân tín nhất của hắn.

- Giáo chủ thật cao tay, lần hành động này của chúng ta, chắc chắn sẽ khiến Lạc Thần phải hai tay dâng Bộ Dẫn Sinh cho ngài - Phương Hoa ra sức nịnh hót.

Kẻ ngồi trên ghế cười lạnh, tỏ vẻ đắc ý. Nhưng sau đó liền quay ra trách tội.

- Phương Hoa, bà dưới danh nghĩa Phương Hoa Lầu, hoạt động nhiều năm ở trấn Tam Tiên như vậy, mà một chút manh mối về Lạc Thần cũng không có. Ta thật nghi ngờ năng lực của bà rồi đấy.

Nghe Giáo chủ lên tiếng trách tội, Phương Hoa đứng bên cạnh toát mồ hôi, đám thuộc hạ bên dưới cũng không dám ngước mặt lên nhìn. Bà ta lắp bắp.

- Lạc Thần rất thận trọng, từ khi đến trấn Tam Tiên chưa từng để người khác nắm được hành tung. Thuộc hạ cũng đã nhiều lần theo dõi, nhưng mỗi lần đến nửa đường cũng đều mất dấu. Cúi mong Giáo Chủ suy xét.

Những lời Phương Hoa nói, người ngồi trên ghế hoàn toàn không phản ứng. Đúng vậy, Lạc Thần chưa từng để lộ sơ hở, kể cả đối với với tỷ tỷ nàng là Tiểu Thúy. Nếu không phải hắn dùng thủ đoạn thì cũng không thể nào biết được hành tung của Lạc Thần. Ánh mắt u ám từ trên nhìn xuống, làm đám thuộc hạ bên dưới cảm thấy rét lạnh, thở cũng không dám thở mạnh.

- Đi bắt Vương Lão! - Cuối cùng người này ra lệnh.

Dưới căn nhà tranh nhỏ trong hẻm núi Lạc Sơn, một ông lão khoảng ngoài thất tuần đang lụi cụi xới đất, tưới nước cho mấy luống rau cải. Vương Lão từ ngày nhặt được Lạc Thần bên con suối nhỏ mang về chăm sóc, lão rất mực yêu thương nàng, đối xử với nàng và Tiểu Thúy không có phân biệt. Mẹ của Tiểu Thúy mất sớm vì bệnh lạ. Tiểu Thúy sinh ra cũng mắc bệnh giống mẹ, cha nàng vì đi tìm Hàn Ngọc Tước cho nàng mà bị người ta giết. Không nghĩ cuối cùng Vương Lão lại là người tìm được, nhờ vậy mà Tiểu Thúy được cứu.

Lúc bắt gặp Lạc Thần nằm bên con suối, cổ tay của nàng đang phát ra ánh sáng vô cùng kỳ lạ, trên người nàng cũng có một lưới ánh sáng nhạt bao quanh, nhưng một lúc sau liền biến mất. Vương Lão lúc ấy vô cùng sững sờ và kinh ngạc trước cảnh tượng này. Lão đưa nàng về, nhưng khi tỉnh lại, nàng lại không biết mình là ai, đến từ đâu, quá khứ như thế nào, lúc ấy nàng khoảng sáu tuổi. Vài tháng sau, Vương Lão phát hiện nàng có điều bất thường, mỗi khi nàng giận dữ, bên trong cơ thể lại phát ra một luồng sức mạnh chèn ép người đứng gần như muốn vỡ vụn, vô cùng đáng sợ. Vương Lão lo lắng chuyện này nếu lộ ra ngoài sẽ mang đến tai họa cho nàng. Vì vậy đã căn dặn nàng phải tuyệt đối giấu kín, đồng thời lão đã tìm hiểu mọi cách để giúp nàng khống chế sức mạnh của mình.

Một năm sau đó, một đám sát thủ hay tin về Hàn Ngọc Tước, liền lên núi Lạc Sơn lùng sục. Lúc ấy, để bảo toàn cho Tiểu Thúy, Vương Lão đã lén đưa nàng xuống núi, gửi gắm cho một người tên là Phương Hoa. Còn ông và Lạc Thần, chuyển vào một khe núi ẩn nấp.

Năm Lạc Thần tám tuổi, đã tình cờ giải cứu được Lão Thất, lúc ấy là một kiếm khách ẩn danh vô cùng lợi hại đang bị một đám người truy sát. Từ đó, ông ấy một lòng trung thành mà đi theo bảo hộ Lạc Thần, dạy nàng võ công. Đứa trẻ này tư chất thông minh vô cùng, chỉ cần nhìn sơ là có thể nhanh chóng nắm bắt, kết hợp với sức mạnh sẵn có, lại càng khiến nàng trở nên lợi hại và đáng sợ. Cũng trong thời gian ấy, tại trấn Tam Tiên nổi lên tin đồn về Bộ Dẫn Sinh.

Khi đó, Lạc Thần đối với việc bản thân đặc biệt, lại thêm sau khi nghe Vương Lão thuật lại toàn bộ quá trình lúc ông tìm được nàng, cũng đã nhận thức được giữa nàng và Bộ Dẫn Sinh có mối liên hệ. Nàng nói với Vương Lão rằng.

"Gia Gia, con nhờ ơn người mà có thể sống sót, nay con nhận thấy bản thân và Bộ Dẫn Sinh kia khả năng có liên quan. Con lại càng không muốn liên lụy Gia Gia lâm vào hiểm cảnh. Nay, con xin phép người rời núi Lạc Sơn đến trấn Tam Tiên tìm hiểu sự việc, mong rằng có thể từ đó biết được xuất thân của mình".

Vương Lão nghe vậy cũng không mấy bất ngờ, vì lão biết đứa bé này đặc biệt. Bản thân nó vốn dĩ không thuộc về nơi này, lão hít một hơi thật sâu sau đó nói với Lạc Thần.

"Bản thân ta không rõ cứu được con là phước hay họa, nhưng ta hy vọng con luôn được bình an, sống vui vẻ. Con là một đứa trẻ thông minh, mặc dù mới chỉ tám tuổi, nhưng đã nhận thức được vấn đề của bản thân, cũng có thể tự bảo vệ mình, ta càng không thể giữ được chân con. Hy vọng con có thể toại nguyện".

Lão Thất nãy giờ im lặng đứng bên cạnh, nghe vậy cũng lên tiếng.

"Ông yên tâm, mạng của ta là do Lạc Thần cứu, ta nhất định sẽ dùng cái mạng này để bảo hộ chủ nhân chu toàn".

"Vậy ta yên tâm rồi, ngươi đưa Lạc Thần đi đi. Giúp ta nghe ngóng tình hình của Tiểu Thúy".

Vương Lão đang cắm cúi tưới mấy luống rau thì chợt phía sau có tiếng động. Lão không quay lại, chỉ bình thản nói.

- Đến rồi sao?

Từ trên ngọn cây, một kẻ áo đen đáp xuống. Vương Lão không thấy hắc y nhân kia lên tiếng, biết rõ ý đồ, bèn quay lại nhìn hắn bình thản nói.

- Ta đi theo ngươi.

Lại nói đến Lạc Thần, sau khi Tiểu Thúy bị Tam Hải Giáo bắt, nàng đã dặn Lão Thất đến Lạc Sơn xem xét tình hình của Vương Lão. Nhưng lần này, nàng lại chậm một bước, Vương Lão đã không còn ở Lạc Sơn nữa. Sắc mặt của Lạc Thần không đổi, nhưng trong ánh mắt lại tăng thêm mười phần lạnh lẽo. Tần Phong đứng bên cạnh nàng, cảm nhận được tâm trạng của Lạc Thần, hắn cũng có chút thắc mắc.

- Chúng ta chưa thực sự tìm được Bộ Dẫn Sinh, nhưng Tam Hải Giáo lại bắt Tiểu Thúy và Vương Lão. Lẽ nào chúng đã biết được chuyện xảy ra trong hang Nhược Hạc của nàng hôm trước.

- Hôm đó ta đã giao tranh với kẻ đó.

Vừa nói Lạc Thần vừa lấy sợi lông vũ đã nhặt được dưới chân núi Lạc Sơn trong túi thơm ra, cầm lên ngắm nghía, vẻ mặt suy tư.

- Nàng phát hiện được gì sao? - Tần Phong thấy thế liền hỏi.

- Hy vọng điều ta suy nghĩ là sai. - Nàng tự trấn an bản thân.

Nói xong, nàng như sực nhớ điều gì, liền quay qua Tần Phong hỏi.

- Hôm nay là ngày bao nhiêu âm lịch?

- Ngày 7 âm lịch - Tần Phong trả lời.

- Chúng ta đến hang Nhược Hạc.

Dứt lời, hai người lập tức rời khỏi Hỷ Lạc Cư. Khi đến nơi đã là giờ thân, những tia nắng chói chang vẫn còn xuyên qua tán lá chiếu xuống cửa hang. Hai người bước vào bên trong, đi đến chỗ mà hôm trước Lạc Thần phát hiện ra luồng sáng.

- Hôm đó, vào giờ này, tại chỗ này ta đã bắt gặp luồng sáng kia. Nhưng hôm nay lại không thấy xuất hiện.

- Có thể vẫn chưa đến lúc, chúng ta cứ đợi thêm một chút nữa.

Lạc Thần đồng ý, cả hai quyết định ở lại đến giờ tuất. Gần một canh giờ sau, trăng bắt đầu dần dần ló lên sau ngọn cây, ánh trăng sáng tỏ rõ ràng hơn, chiếu rọi vào cửa hang Nhược Hạc. Từ trong hang, nơi Lạc Thần và Tần Phong đứng, trên cổ tay của Lạc Thần mờ ảo phát ra ánh sáng xanh hình thù kỳ lạ. Cùng lúc đó, luồng sáng trong hang cũng hiện ra. Luồng sáng vẫn không rõ ràng y như lần trước. Tần Phong khi trông thấy ánh sáng trên cổ tay của Lạc Thần, bỗng dưng hắn loạng choạng đứng không vững. Lạc Thần thấy thế liền đưa tay đỡ lấy eo hắn.

- Huynh làm sao vậy?

- Ta không biết nữa, nhìn thấy ánh sáng trên tay nàng, đột nhiên trong đầu ta lóe lên một cảnh tượng kỳ lạ. Làm ta có chút choáng váng.

Tần Phong sau khi ổn định lại, liền cúi đầu nhìn xuống hông mình, thấy cánh tay của Lạc Thần đang ôm lấy eo hắn, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp. Hắn bất giác đưa tay vòng lên vai nàng. Lạc Thần cảm nhận được cánh tay Tần Phong đặt trên vai mình, nhưng nàng không tránh né, khóe miệng cũng tự nhiên mà cong lên. Dưới luồng sáng nhàn nhạt, hai người cứ thế dìu nhau đi. Một lúc sau, đã đến nơi phát ra luồng sáng trong hang.

Ánh sáng phát ra trong một khe nứt nhỏ trên vách hang, Lạc Thần liền đưa tay chưởng nhẹ một lực làm vết nứt tách lớn hơn. Cái thứ phát ra luồng sáng đó lại trông giống y hệt hình dạng ánh sáng trên cổ tay Lạc Thần. Đương lúc Lạc Thần tìm cách để lấy nó ra thì nó lại lần nữa vụt tắt, trong hang trở nên tối đen như mực.