Ta Không Muốn Trở Về

Chương 8: Giải cứu



- Người chịu khổ rồi, ta không có ý hại người. Cái ta muốn là Bộ Dẫn Sinh, chỉ cần Lạc Thần giao nó ra, thì ta sẽ thả tự do cho người.

- Ngươi là ai? Ngươi rõ ràng không hề hiểu gì về Bộ Dẫn Sinh. Ngươi lại muốn lấy nó từ tay Lạc Thần, càng là điều không thể. Hơn nữa, ta từ lâu cũng chẳng còn quan hệ gì với nó, cái mạng của ta càng không đáng giá để nó phải hy sinh. Ngươi nên từ bỏ ý định đó đi.

Nghe Vương Lão nói xong, kẻ ngoài cửa cất giọng cười nhẹ, trong tiếng cười có chút bi thương, lại nói.

- Ta chỉ cần lấy được Bộ Dẫn Sinh, còn hiểu hay không, không quan trọng. Có điều, ta không nghĩ Lạc Thần lại không quan tâm đến an nguy của người đâu. Người chịu khó ở đây đến ngày 15 tới, lúc ấy sẽ biết được kết quả thôi.

Nói rồi, kẻ đó rời đi, Vương Lão ngồi trong phòng trầm tư suy nghĩ. Một lúc lại thở dài thườn thượt. Miệng lẩm bẩm "ta đã sai gì sao?".

Bên trong tổng đà Tam Hải Giáo, Tần Phong đứng núp phía sau một hòn non bộ, đợi thời cơ lẻn vào cứu Vương Lão và Tiểu Thúy.

"Không ngờ tổng đà bí mật của Tam Hải Giáo lại lớn như vậy, ta thật sự thắc mắc bọn chúng che mắt thiên hạ bằng cách nào, có bao nhiêu nhân sĩ giang hồ đã đầu quân cho chúng. Giáo chủ, kẻ này quả thật có bản lĩnh".

- Ngươi tuyệt đối không nên đi một mình, nơi đây không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.

Chợt đằng sau phát ra tiếng nói thì thầm quen tai, làm Tần Phong không khỏi bất ngờ. Thì ra là Lão Thất, lúc đoán được ý định của Tần Phong, lão không ngăn cản, cũng không nói với Lạc Thần, mà chỉ bí mật theo chân hắn đến. Sau khoảng thời gian tiếp xúc, lão biết rõ tiểu tử này chỉ giả vờ trưng ra bộ dạng nhởn nhơ che mắt thiên hạ, thực chất hắn cũng là một kẻ vô cùng thận trọng và thông minh.

- Thất tiền bối, tại sao ngài cũng ở đây?

- Ta thấy ngươi lén la lén lút, đoán được ngươi có ý định cứu người nên mới đi theo tương trợ. Nơi này được chia làm bốn khu, nhà lao ở phía Tây. Rất có thể Vương Lão và Tiểu Thúy ở khu này – Lão Thất mấy ngày nay âm thầm điều tra Tam Hải Giáo cũng có chút thu hoạch.

Đợi đến lúc đám lính gác thay ca, cả hai lợi dụng sơ hở lẻn vào khu nhà lao. Với thân thủ của bọn họ, dễ dàng vượt qua các chốt lính gác. Nhà lao này khá lớn, được chia làm ba tầng, mỗi tầng 10 buồng giam.

Tần Phong và Lão Thất chia nhau đi tìm, gặp lính gác liền ra tay đánh cho bọn chúng bất tỉnh. Tìm kiếm một hồi, cũng không phát hiện được hai người Vương Lão và Tiểu Thúy. Lúc Tần Phong định rời đi, liền có một bàn tay từ trong buồng giam thò ra nắm lấy áo của hắn, làm hắn bất giác giật nảy mình.

- Tiểu tử, ngươi làm cách nào vào được đây? Đến tìm người sao?

- Lão Khương, ông xém nữa làm ta đau tim mà chết. Ta đến tìm người, nhưng mà sao ông lại bị giam ở đây?

- Chuyện dài dòng lắm, ở đây không tiện nói. Ngươi mau cứu ta ra ngoài, ta sẽ báo đáp ngươi bằng cây sáo trúc kia, tuyệt đối không đòi lại.

Vừa nói, lão Khương vừa chỉ tay vào cây sáo trúc bên hông Tần Phong, làm ra vẻ van nài nhưng lại như uy hiếp, làm hắn chợt cảm thấy áy náy. Hắn không nghĩ ngợi nhiều, liền tiến đến lấy chùm chìa khóa trên người tên lính gác đang bị đánh bất tỉnh kia, mở buồng giam cứu lão.

- Chúng ta rời khỏi đây mau, có vẻ như nơi này không có người mà ta cần tìm.

- Tần Phong, ta e là không thể đi được rồi, chân của ta...

Vừa nói lão Khương vừa ôm hai chân nhăn nhó. Tần Phong không hỏi nhiều, lập tức khom người cõng lão chạy ra ngoài. Trong lúc bất cẩn, hắn đá phải sợi dây xích nối với chiếc kẻng bên ngoài cửa lao. Tiếng kẻng vang lên dồn dập làm kinh động đám người của Tam Hải Giáo.

- Chết tiệt! – Hắn thầm rủa.

- Chúng ta mắc bẫy rồi! – Lão Thất từ bên trong chạy ra.

- Lúc ngươi lấy cây sáo trúc của ta, ngươi đâu có hậu đậu như vậy!

Lão Khương ở trên lưng Tần Phong, nhưng cũng không khỏi mỉa mai hắn một phen. Tuy nhiên, trong giang hồ, lão cũng là một quân tử có tiếng, vì vậy lão không muốn liên lụy hắn, bèn nói.

- Ngươi để ta lại, chạy đi! Xem như chưa gặp ta vậy. Dù sao bọn chúng cũng không giết ta đâu.

Lão Khương cảm thấy không ổn, nếu mang theo lão mà chạy thì chắc chắn sẽ không thể nào thoát được. Tam Hải Giáo không phải nội tại chỉ có vậy, cho dù là cao thủ như lão cũng đã phải bị bắt vào đây.

- Ta làm sao bỏ lại ông mà chạy được chứ, Tần Phong ta không phải hạng người tham sống sợ chết.

Hắn vừa dứt lời, khoảng một trăm tên áo đen từ bốn hướng chạy tới bao vây bọn họ. Chúng không nói không rằng, tay cầm vũ khí đồng loạt lao lên. Ba người Tần Phong vừa đánh vừa lui ra đến bên ngoài. Tần Phong đặt lão Khương xuống bên cạnh hòn non bộ để tiện đối phó bọn chúng. Với số lượng 100 tên của Tam Hải Giáo, Tần Phong cùng lão Thất đối phó khá là chật vật, chém giết luôn tay luôn chân, hết tên này đến tên khác. Cùng lúc đó, từ bên trong Tam Hải Giáo, một người mặc áo bào lông vũ màu đen từ từ đi tới, bên cạnh là thuộc hạ thân tín của hắn.

- Hai người các ngươi rất có bản lĩnh, có thể đi vào nhà lao của Tam Hải Giáo một cách dễ dàng như vậy, thật khiến ta phải mở mang tầm mắt.

- Đừng nhiều lời, các ngươi giam Vương Lão và Tiểu Thúy ở đâu? – Tần Phong mặc dù bận rộn chém giết nhưng vẫn không nhịn được mà lên tiếng chất vấn.

- Người? không phải đến ngày 15 này sẽ được gặp sao. Vậy mà các ngươi lại không chờ được mà dám đến đây nạp mạng. Vậy thì ta cũng không khách khí mà thu thập thêm hai kẻ các ngươi, như vậy Lạc Thần sẽ phải ngoan ngoãn hai tay dâng Bộ Dẫn Sinh cho ta rồi.

Dứt lời, Giáo chủ Tam Hải Giáo phất tay ra hiệu, lại một đám khoảng ba mươi kẻ kẻ áo đen cầm cung tên chạy tới, chờ lệnh sẵn sàng bắn vào ba người Tần Phong bất cứ lúc nào.

- Giơ tay chịu trói, hoặc là ta sẽ biến các ngươi thành ba con nhím. Hahaha! Lạc Thần chắc sẽ đau lòng lắm đấy.

- Ngươi có giỏi thì lộ mặt ra đi, đừng có giả thần giả quỷ. Ngươi có được Bộ Dẫn Sinh thì sao chứ? Ngươi làm được gì? Thứ đấy, cả đời ngươi cũng đừng hòng có được, lại càng không có khả năng dùng nó.

Thấy Tần Phong tự dưng miệng cứng không phải lúc, lão Thất đứng bên cạnh cằn nhằn.

- Ngươi bình thường đâu có thấy cứng miệng như vậy, sao lại lựa lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này...

Trong không khí giương cung bạt kiếm, căng thẳng tột cùng, lão Khương đang ngồi bên cạnh hòn non bộ bất chợt cất tiếng hỏi nhỏ Tần Phong.

- Ngươi có biết thổi sáo không?

- Thổi sáo? Ta... ta không biết.

- Ôi ông của tôi ơi! Ngươi không biết thổi sáo mà lại đi ăn cắp sáo. Mau thẩy cây sáo qua đây cho ta. Phong bế huyệt phong trì!

Tần Phong nghe lão Khương nói vậy, hắn tính mở miệng giải thích gì đó nhưng lại thôi, lập tức quăng cây sáo về phía lão, tay còn lại phong bế huyệt đạo. Khoảnh khắc lão Khương đưa cây sáo trúc lên miệng thổi ra một đoạn nhạc kỳ lạ, đám người Tam Hải Giáo đột nhiên đầu choáng mắt hoa, tai ù, loạng choạng đứng không vững, bọn chúng quăng vũ khí, ôm đầu kêu la. Nhân cơ hội, ba người Tần Phong nhanh chân chạy ra ngoài thoát khỏi vòng vây.

Thấy có sự kỳ lạ, Giáo chủ Tam Hải Giáo nheo đôi mắt giận dữ ra lệnh đám thuộc hạ bịt tai lại, rồi mau chóng truy đuổi theo. Mặc dù đã chạy thoát khỏi vòng vây được một đoạn khá xa, nhưng ông ta cùng hai tên thuộc hạ đã nhanh chóng truy đuổi đến nơi. Lúc này, từ phía xa, một thiếu nữ thân thủ như chim ưng lao thẳng về phía bọn chúng. Luồng sức mạnh từ nơi nàng tỏa ra, đánh bay bọn chúng hơn mười trượng.

Thiếu nữ đáp xuống đất, khí thế vững chãi nhưng mang theo hàn ý băng lạnh khiến người ta không rét mà run.

- Hôm nay ta không giết các ngươi, ngày 15 mang người tới.

Nàng chỉ để lại vọn vẹn một câu, sau đó quay người bỏ đi. Cũng để mặc ba người Tần Phong đứng ngây ra đó.

- Lạc Thần! – Giáo chủ Tam Hải Giáo tức giận, nhưng vẫn cười lạnh thì thầm.

Về đến Hỷ Lạc Cư, Tần Phong liền chạy đi tìm Lạc Thần giải thích. Hắn biết rõ việc giấu nàng đi cứu Vương Lão và Tiểu Thúy sẽ khiến nàng tức giận. Nhưng hắn lại không ngờ rằng, Lạc Thần chẳng mảy may quan tâm việc đó, thái độ đối với hắn vẫn như thường ngày làm cho hắn cảm thấy bối rối.

- Nàng không giận ta sao? Xém chút nữa ta đã làm hỏng chuyện rồi, lại còn liên lụy lão Thất.

- Đi hai về ba, lại còn vẫn chạy nhảy được, không phải đã lời rồi sao? Hơn nữa, người huynh cứu cũng không phải kẻ thất phu. Khương Hồng Quân, sư huynh của lão Thất, ông ta là kỳ tài chế tạo vũ khí độc lạ, cũng là một trong những cao thủ nổi tiếng trong giang hồ.

Nói xong Lạc Thần đưa cho hắn một lọ thuốc trị thương, bảo hắn mang đến cho lão Khương. Còn nàng một mình đến hồ Thanh Tuyền.

Hôm nay là ngày 14 tháng 7 âm lịch, trấn Tam tiên có lễ hội thả đèn hoa đăng ở bờ hồ Thanh Tuyền cách hang Nhược Hạc chừng chưa đến một dặm. Không rõ có phải vì là ngày rằm hay không mà bầu trời của trấn Tam Tiên lại trong xanh lạ thường. Lạc Thần ngồi bên bờ hồ, ngắm nhìn những đôi nam nữ đang cùng nhau thả đèn hoa đăng. Người thì thả dưới nước, kẻ thì thả lên trời, cảnh tượng vô cùng đẹp mắt.

- Tương truyền, ai có tâm nguyện gì thì thành tâm viết lên đèn hoa đăng và thả trôi theo dòng nước hoặc thả lên trời thì điều đó đó sẽ sớm thành hiện thực.

Tần Phong từ lúc nào đã lặng lẽ đứng bên cạnh Lạc Thần ngắm nhìn những chiếc đèn hoa đăng rực rỡ màu sắc.

- Ta chưa từng thả đèn hoa đăng. Nếu nói như huynh, vậy người nào có tâm nguyện lớn muốn sớm thành hiện thực, chẳng phải cứ đến ngày này viết ra rồi thả lên trời là có thể đợi chúng thành hiện thực sao? Việc gì mà phải khổ sở đi tranh giành, đấu đá, chém giết lẫn nhau chứ.