Ta Không Thể Lại Thương Tiếc Một Tên Yêu Quỷ

Chương 1: Yêu Quỷ phu quân



Ta chỉ muốn nói với chàng rằng, ta thực sự rất nhớ chàng...

Núi Kình Thương lại có tuyết rơi, đỉnh núi trong khoảnh khắc tuyết đã phủ một mảnh trắng xóa.

Trường Hoan cầm áo choàng, nhỏ bước chạy tới, khoác áo lên người Lưu Song, quở trách nói: "Nương nương, người lại đang đợi Yêu quân sao? Thân thể người ốm yếu, Yêu quân nói, người không cần phải ở đây chờ ngài ấy."

Bông tuyết rơi đầy tóc Lưu Song, nàng vươn tay, nhìn tuyết rơi trong lòng bàn tay, không khỏi cười rộ lên, vui sướng mà nói với Trường Hoan: "Ngươi biết không, tháng Mười Hai ở nhân gian, cũng là mùa lạnh nhất."

Trường Hoan cười lắc đầu, nàng ta là Quỷ tu, dĩ nhiên chưa từng đi tới nhân gian, nhưng ở trong miệng nương nương, nhân gian thực sự là một nơi đẹp đẽ, nghe xong nàng ta cũng muốn đến đó.

Khuôn mặt nhỏ của Lưu Song như băng tuyết được điêu khắc trong thời tiết giá lạnh, đôi môi kiều diễm ngày xưa cũng trở nên tái nhợt vài phần. Nhưng trong mắt nàng lại có ánh sáng chiếu rọi, bởi vì tháng này, phu quân của nàng ở ngoài chinh chiến tứ phương với Tiên tộc, Yến Triều Sinh, sẽ trở về.

Nàng giữ chặt Trường Hoan, hỏi nàng ta: "Xiêm y ta vẫn còn đẹp chứ, còn tóc nữa, có bù xù hay không?"

Trường Hoan nói: "Nương nương thiên nhân chi tư*, hết thảy đều đẹp. Yêu quân nhìn thấy người, chắc chắn sẽ không muốn rời đi nữa."

*Thiên nhân chi tư: đẹp tựa người trời.

Lưu Song cười rộ lên, hai mắt to cong thành vầng trăng non.

Trường Hoan cũng cảm thấy mừng cho nàng, theo cái nhìn của Trường Hoan, Yêu quân sát phạt hiếu chiến, sau khi đại hôn với nương nương, luôn là chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, bận tối ngày tối mặt. Có khi phải nhiều năm, mới trở về núi Kình Thương một lần bầu bạn với nương nương, chưa được mấy ngày đã phải rời đi.

Hiện giờ Bát Hoang dần dần an ổn, khắp nói đã ký hiệp ước hòa bình, Yêu quân không cần phải thường xuyên bôn ba bên ngoài, hỗn chiến Tiên, Yêu, Quỷ, Ma kết thúc, thiên địa trong sáng, bốn bể bình yên.

Không còn những chuyện quan trọng đó, Yêu quân sẽ có thể cùng nương nương, thanh thản ổn định sinh một tiểu Điện hạ.

Thấy Lưu Song xoa tay vì lạnh, Trường Hoan nhịn không được khuyên nhủ: "Nương nương, chúng ta trở về điện chờ đi."

Lưu Song cười lắc đầu, nàng tu vi không cao, sinh ra cũng không tốt, những chuyện có thể làm cho Yến Triều Sinh cực ít. Trong những chuyện cực ít đó, nàng đều tự tay làm lấy, làm bằng cả trái tim.

Trăm năm trước, nàng nhớ rõ mình đứng ở núi Kình Thương chờ hắn, lúc đó hắn ngồi xích diều trở về, thấy nàng ở núi Kình Thương vẫy tay chờ mình, mắt mang ý cười, lần đầu tiên hắn khẽ cong môi.

*Xích diều: diều hâu đỏ.

Lưu Song chớp mắt, nhảy nhót không ngừng, bọn họ tuy là đạo lữ, nhưng nàng lại hiếm khi thấy hắn cười.

Hắn là Yêu quân, cũng là Quỷ nhân, là quân chủ cao cao tại thượng của cả hai giới, hằng năm ít khi nói cười, khiến nàng sợ hãi. Lần ấy nàng cảm nhận được sự vui vẻ của hắn, từ đó mỗi lần hắn chinh chiến trở về, nàng luôn chờ ở lối vào Quỷ vực trên núi Kình Thương, để khi hắn về nhà người đầu tiên nhìn thấy là nàng.

Năm tháng chờ đợi dài đằng đẵng, bỗng nhiên mùng một hắn truyền lời muốn trở về, khi đó chiến sự đang nóng bỏng, đến mười lăm mới thấy hình bóng của hắn, khi đó khắp người toàn là máu.

Vì vậy, Lưu Song rất trân trọng những điều nhỏ nhặt mà họ có được khi ở bên nhau.

Nàng thật sự không hề cảm thấy việc chờ đợi dưới cái lạnh ở núi Kình Thương có bao nhiêu dày vò, trên thực tế, Quỷ vực phía sau mới khiến nàng càng thấy khó chịu, bản thể của nàng là một cây Tiên thảo nhỏ màu lam ở hồ Thương Lam tại nhân gian. Tuy linh lực thấp kém, nhưng vẫn là Tiên thể. Tiên thân sinh hoạt ở Quỷ vực áp lực nặng nề, nếu không phải Yến Triều Sinh tu vi sâu không lường được, thỉnh thoảng cùng nàng song tu, thì linh lực thoát ra cũng khiến nàng đủ ngốc như thời điểm trước tu hành rồi, nàng tuyệt đối sẽ không cầm cự nổi.

Quỷ vực tuy rằng không lạnh bằng lối vào núi Kình Thương, nhưng Quỷ khí âm hàn thoang thoảng khiến nàng cả người không khỏe, không muốn rời khỏi cung điện một bước.

Yến Triều Sinh cũng từng cho phép nàng đến Yêu giới ấm áp ở, nhưng nàng cự tuyệt.

Hắn đang chiến đấu vì Quỷ giới đầy rung chuyển, trở về Yêu giới, Lưu Song sẽ không gặp được hắn nữa, đối với nàng mà nói, không có gì vui vẻ bằng được nhìn thấy hắn, làm nũng trong lòng ngực hắn.

Trường Hoan cùng nàng đợi đến giờ Hợi, thấy sắc trời núi Kình Sơn đã muộn, lập tức nói: "Nương nương, chúng ta trở về trước đi, Yêu quân không chừng ngày mai mới có thể trở về, thấy người như vậy, ngài ấy sẽ đau lòng đó."

Lưu Song gật đầu, quyết định ngày mai lại đến, hôm nay là mười bốn, thường thường Yến Triều Sinh sẽ không qua ngày mười lăm mà không về.

Lưu Song kết một cái ấn, chân trời bay tới một con chim xanh lá khổng lồ.

Con chim khổng lồ có bộ lông mỹ lệ, rực rỡ lung linh, ngoan ngoãn dừng trước người Lưu Song.

Nàng vuốt vuốt cổ nói: "Về nhà thôi, thanh loan*."

*Thanh loan: chim loan xanh.

Thanh loan thỏa đáng nâng nàng lên, vỗ cánh, bay lên không, trên không trung ám trầm như máu của Quỷ vực, xẹt qua một tia sáng.

Con thanh loan này của Lưu Song, cùng với xích diều của Yến Triều Sinh vốn là một đôi Yêu điểu thời Thượng Cổ, thời niên thiếu hắn có cơ duyên ngẫu nhiên gặp được, đã theo hắn hơn bảy trăm năm, hai con Yêu điểu này ân ái dị thường.

Sau khi nàng gả cho hắn, đã làm nũng với Yến Triều Sinh cho nàng một con, đòi khoảng nửa năm, hắn mới đem thanh loan cho nàng làm thú cưỡi.

Vì để thuần phục con Yêu điểu này, Lưu Song lại phải dành vài chục năm học cách chải vuốt lông chim cho nó để thanh loan cảm thấy vui vẻ, thanh loan lúc đó mới cam thâm tình nguyện bảo vệ nàng, để nàng sử dụng.

Thanh loan ngày bay mấy vạn dặm, nơi như núi Kình Thương này, nó chỉ bay một lúc là tới nơi.

Cổng vào Quỷ cung nghiêm trang u ám, mấy chục tướng Quỷ tu sắc mặt trắng bệnh lạnh lẽo trấn thủ cổng lớn của cung.

Lưu Song liếc nhìn không khí đặc sệt như máu, nhẹ nhàng hít vào một hơi. Tay nắm lấy lông chim thanh loan âm thầm dùng sức, không muốn để lộ nỗi sợ hãi về quang cảnh nơi này.

Phu quân của nàng là Yêu Quỷ duy nhất của Bát Hoang này, lấy Yêu thân tu Quỷ đạo, nơi Quỷ vực này với hắn mà nói là chỗ ở thoải mái nhất.

Mặc dù nàng không thích nơi này, nhưng cũng không muốn vì sở thích của mình mà ảnh hưởng tới toàn cục, ảnh hưởng tới tu vi của hắn.

"Nương nương, cẩn thận chút." Trường Hoan vươn tay, đỡ Lưu Song nhảy xuống thân chim.

Thanh loan cảm nhận được gì đó, hướng vào trong điện kêu nhỏ một tiếng, có vài xao động dị thường. Trong chốc lát, trong điện cũng truyền ra một tiếng chim hót thánh thót, một con diều hâu đỏ như lửa từ Quỷ vực bay ra, cùng thanh loan quấn quýt triền miên, chải vuốt lông chim cho nhau.

Trường Hoan kinh hỉ mà nói: "Nương nương, là Yêu quân đã về!"

Xích diều ở chỗ này, chứng minh Yến Triều Sinh đang ở trong cung Quỷ vực, hai bên má Lưu Song mang ý cười, kéo làn váy chạy vào trong điện.

Trường Hoan đuổi theo nàng: "Nương nương, người chậm một chút."

Lưu Song mặc một chiếc váy lụa màu đỏ, bên trên thêu một bông hoa hải đường lớn nở rộ, nàng chạy vội vào trong điện, hải đường rực rỡ lung linh, tầng tầng nở rộ.

Ngay cả nhóm Quỷ tu tử khí trầm trầm, cũng không khỏi ghé mắt nhìn nàng, hành lễ nói: "Nương nương."

Nàng đẩy cửa cung điện của mình ra, lại không thấy Yến Triều Sinh ở bên trong.

Lưu Song nghiêng đầu, hỏi tiểu Quỷ hầu ở một bên: "Yêu quân Bệ hạ người đâu?"

Quỷ hầu nói: "Yêu quân bị thương trở về, hiện giờ đang ở Vô Tình điện."

"Chàng ấy bị thương sao! Bị thương có nghiêm trọng không?"

"Thuộc hạ không biết."

Lưu Song lo lắng sốt ruột tiến vào tẩm cung của mình, nàng vạn phần lo lắng, nhưng không dám đặt chân vào Vô Tình điện. Trong Vô Tình điện có một cái hồ nước lạnh, là nơi hàn khí đủ để đông lạnh hư thân thể của nàng, nhưng lại là địa điểm trị thương cực tốt đối với Yến Triều Sinh.

Hắn từng hạ nghiêm lệnh, không được để nàng đặt chân đến đó nửa bước.

Lưu Song thất thần ngồi trên bàn đu dây trong sân, xung quanh có mấy ngàn con bướm phượng Quỷ đang vây lại nàng, nàng đuổi chúng đi: "Các ngươi tự chơi một mình đi, phu quân trở về rồi, chàng ấy đang bị thương, ta thật sự rất lo."

Đám bướm Quỷ vừa nghe đến Yến Triều Sinh đã trở lại, trong khoảnh khắc tứ tán mà bay. Trong sân đầy sắc hoa, khác hoàn toàn phong cảnh âm trầm của Quỷ vực bên ngoài.

Vốn dĩ Quỷ vực không có một ngọn cỏ, bởi vì không có sinh khí, cho nên dĩ nhiên những thứ có sinh cơ không thể sinh trưởng. Sau khi Lưu Song chuyển đến, bản thân nàng mang đầy Tiên khí ôn nhu, hơn nữa lại nhàm chán tịch mịch, nên đã đòi Yến Triều Sinh sai thuộc hạ đem vài hạt giống tới, lấy linh lực làm thức ăn, thử gieo trồng hoa cỏ trong sân.

Không ngờ nàng lại thành công, dần dần, Quỷ vực nơi nào cũng lạnh lẽo, duy chỉ có một nơi tẩm điện này của nàng và Yến Triều Sinh, hoa nở rực rỡ, cỏ lâu úa tàn.

Những con bướm phương yêu thích sắc màu tươi sáng cũng nhân lúc Yến Triều Sinh không ở, lặng lẽ bay tới nơi này.

Nhưng nếu hắn ở đó, uy áp trên người quá lớn, mấy con vật nhỏ này không dám tới. Hắn từng làm trò trước mặt nàng, bóp nát một con bướm Quỷ không kịp bay đi.

Hành lang gỗ dài ngoằn ngoèo, phía trên treo đầy đèn lưu ly. Bầu trời đỏ như máu đã tối sầm, Yến Triều Sinh vẫn chưa trở lại. Trường Hoan nói: "Yêu quân đang trị thương, nương nương người nghỉ ngơi trước đi."

Lưu Song gật gật đầu, đành vào trong trước.

Trường Hoan xõa tóc, tẩy trang, giúp nàng bôi hương cao cẩn thận, Lưu Song chui vào trong chiếc chăn ấm áp, trong lòng lại nhớ thương Yến Triều Sinh trong Vô Tình điện.

Hắn sao rồi, có bị thương nặng không? Có đau hay không?

Nghĩ đến nửa đêm, nàng vẫn trằn trọc khó vào giấc, trợn tròn mắt. Cho đến khi bên ngoài có Quỷ nha* bay tới, kêu cạc cạc khó nghe, nàng mới kinh ngạc phát hiện mép giường có người.

*Quỷ nha: quạ Quỷ.

Hắn tỏ vẻ không bất ngờ: "Vẫn chưa ngủ sao?"

Âm sắc lạnh lùng lại làm mắt Lưu Song sáng lên, nàng từ trong chăn bò dậy. Yến Triều Sinh trầm mặc một lát, ngón tay vừa động, dạ minh châu Nam Hải trong phòng lần lượt nhu hòa sáng lên.

Lưu Song rốt cuộc cũng gặp được hắn.

Phu quân nàng, quân chủ của Yêu giới lẫn Quỷ vực, Yến Triều Sinh.

Hắn mặc một bộ y phục màu đen viền chỉ vàng, cực kỳ tuấn mỹ, môi mỏng mi dài, tròng mắt đen nhánh, đang nhìn nàng từ trên cao xuống.

Lưu Song vươn tay về phía hắn, hắn liếc nhìn nàng một cái, đưa tay cho nàng.

Bàn tay thon dài lạnh băng như ngọc, giống như nhiệt độ cơ thể của hắn, lạnh đến mức khiến người ta phát run. Nàng lạnh đến run rẩy, lại đưa tay sờ đến lòng ngực đang băng bó của hắn, mở một đôi mắt to nhìn hắn: "Phu quân, chàng bị thương nặng sao?"

Dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ bừng, ngập tràn nước mắt, màu môi cũng biến thành màu đỏ yêu kiều. Nàng quên mất trong cơ thể của hắn chảy dòng máu của Yêu xà, nhiệt độ cơ thể không có độ ấm.

Hắn vẻ mặt bất biến, nhưng ánh mặt lại dịu dàng hơn, nói: "Không sao."

Lưu Song không muốn so đo với hắn, vì sao lần này hắn trở về lại không đến núi Kình Thường, để nàng phải chờ đợi, mà lại âm thầm không một tiếng động dùng trận pháp trở về Vô Tình điện.

Nàng quan tâm đến vết thương của hắn, muốn cởi đai lưng hắn ra: "Để ta nhìn xem."

Yến Triều Sinh đè lại tay nàng, nói: "Đừng làm loạn."

Thời điểm hắn không cho phép người khác làm chuyện gì đó, thường bất giác sẽ phóng ra uy áp. Bản thể Lưu Song sợ hắn, trong lòng sinh ra cảm giác rụt rè, nhưng sự quan tâm dành cho hắn vẫn chiếm thượng phong.

Nàng nhịn xuống cảm giác trái tim bị đè ép, kiên định nói: "Phu quân cho ta xem, bằng không ta không yên tâm."

Cuối cùng quần áo hắn vẫn bị nàng cởi xuống.

Yến Triều Sinh là Quỷ tu, màu da so với người thường trắng bệch và nhợt nhạt hơn, nhưng vân da của hắn lại xinh đẹp, thân thể thon dài, một thân thể được chạm khắc tinh xảo, đẹp đẽ đến kỳ lạ.

Nàng thấy nơi bả vai hắn có máu đen chảy ra, miệng vết thương sâu đến độ có thể thấy cả xương. Lưu Song đau lòng không chịu được, hiện giờ ở Bát Hoang hắn ít có địch thủ, có thể đả thương hắn đến mức này, rốt cuộc là ai?

Nàng nâng tay lên, phủ lấy chỗ đó, ý định dùng linh lực ổn định giúp hắn chữa trị. Nhưng hắn lại giữ tay nàng lại, mặc lại quần áo: "Bản thân mình mấy cân mấy lượng còn không hiểu sao, không cần nàng giúp ta trị thương, ngủ đi."

Bản thể của nàng là cây Tiên thảo nhỏ, loại Tiên thuật chữa trị này là tu luyện giỏi nhất, tuy rằng ở Quỷ vực nhiều năm, nhưng nàng không dám hoang phí, sợ có một ngày Yến Triều Sinh trở về mà nàng không làm được gì cho hắn cả.

Hiện giờ nàng đang bị hắn giữ lấy cổ tay, hắn không cần dùng sức lực, chỉ nhẹ nhàng đẩy, Lưu Song liền đã rơi vào trong chăn, không thể động đậy.

Hắn chống hai bên sườn nàng, biểu hiện nhạt nhẽo, nhìn nàng từ trên cao xuống.

Đó là một quân chủ tu Quỷ đạo, thứ người khác nhìn thấy nhiều nhất chính là ánh mắt này, luôn khiến người ta né xa ba thước, môi răng phát run. Nhưng Lưu Song nằm trong chăn lại không cảm thấy như vậy.

Nàng từ trong mắt Yến Triều Sinh thấy được bộ dạng của chính mình.

Tóc mây hoa nhan, mắt tựa xuân thủy.

Đèn lưu ly sáng ngời mà mỹ lệ, dưới ánh đền, nàng chỉ mặc một chiếc áo ngủ xinh đẹp mềm nhẹ, bộ ngực nảy nở, vòng eo tinh tế.

Lưu Song đón ánh mắt của hắn, gương mặt bất giác đỏ lên: "Phu quân?"

Ngón chân nàng khẩn trương cuộn lại, tuy rằng bọn họ hoan ái cùng nhau không nhiều, nhưng lần nào cũng khiến nàng kinh hồn, mặt đỏ tim đập.

Hắn là Quỷ tu thể chất lạnh lẽo, cho dù bản thể của nàng là Tiên thảo nhu hòa, nhưng cũng không chịu nổi. Nhưng trong mắt Lưu Song, hắn mặc dù lạnh nhạt, song lại ngàn tốt vạn tốt, chỗ nào cũng khiến nàng vui vẻ.

Thấy hắn không phản đối, nàng nhịn xuống thẹn thùng, dịch người sang một bên, ôm lấy cổ hắn: "Phu quân, chàng lên nghỉ ngơi đi."

Hắn bị thương, nàng đương nhiên không muốn cùng hắn làm chuyện đó, chỉ muốn nép vào trong lòng ngực hắn, nhẹ giọng cùng hắn nói chút chuyện riêng tư.

Hắn nhìn chằm chằm nàng kiều nhan như hoa, sau một lúc lâu, ánh mắt trầm trầm, bất động thanh sắc đem bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng từ trên người mình lấy xuống.

"Không cần, hôm nay ta không nghỉ ở nơi này."

Lưu Song nghi hoặc mà chớp chớp mắt, Quỷ nha cũng đã kêu, chứng mình trời đã sau canh ba rồi, nếu như hắn đã đi ra từ Vô Tình điện rồi, thì sẽ không trở lại vào trong mới đúng.

Đã trễ thế này, nếu hắn không ôm nàng ngủ, thì sao lại trở về, hắn định đi đâu?

"Minh Tỉ châu còn ở đó không, cho ta mượn dùng một chút."

Nghe hắn nói vậy, nàng lập tức xoay người xuống giường, ôm một con ngựa nhỏ trữ vật ra. Con ngựa nhỏ này là vào sinh thần hai năm trước Yến Triều Sinh đã dùng pháp lực nặn ra cho nàng, nàng yêu thích không thôi.

Yến Triều Sinh thấy nàng vui vẻ, lại dùng chút công phu, biến nó thành Linh khí có thể trữ vật.

"Đều ở đây, phu quân." Ngón tay trắng nõn của nàng tinh tế gõ vào con ngựa phỉ thúy, tất cả đều là đồ vật mấy năm nay hắn đưa cho nàng.

Dày đặc một đống, tỏa sáng lung linh, hoa cả mắt.

Nàng khoanh chân ngồi xuống, ngoan ngoãn lấy ra Minh Tỉ châu cho hắn, phần lớn đồ đạc trong ngựa nhỏ phỉ thúy đều là đồ Yến Triều Sinh tặng cho, chỉ có Minh Tỉ châu này là khác, là được một vị cố nhân tặng, có thể kháng cự lôi kiếp, bảo vệ bảy phách.

Nàng tò mò mà nhìn hắn: "Phu quân, có người muốn độ kiếp sao?"

Yến Triều Sinh nhân lấy hạt châu, hạt châu còn mang theo sự ấm áp chỉ mình nàng có nằm trong lòng bàn tay hắn. Hắn rũ mắt, lơ đãng nhìn ánh mắt thân mật mà ngây ngô của nàng, nhàn nhạt nói: "Không phải, nàng hãy đợi yên ở chỗ này, đừng đi đâu, khi nào ta rảnh sẽ ở bên nàng."

Lưu Song gật đầu.

Hắn dừng một chút: "Minh Tỉ châu... dùng xong sẽ trả lại cho nàng."

Lưu Song nói: "Không sao, ngày ta độ kiếp còn một khoảng thời gian nữa, không có Minh Tỉ châu, nhưng ta có phu quân, phu quân đã đồng ý với ta, ngày ta độ kiếp sẽ đồng hành cùng ta. Có chàng ở đó, thiên lôi sẽ không đả thương đến ta được." Thiên kiếp này của nàng, đối với nàng mà nói là tai họa ngập đầu, còn đối với Yến Triều Sinh mà nói, giơ tay vung lên là có thể phá giải.

Yến Triều Sinh không có ý kiến gì.

"Nàng ngoan ngoãn một chút, ta đi đây."

Hắn biết, những lời này nói với nàng là điều thừa thãi, nàng luôn rất ngoan. Thời điểm hắn ở đây đều ngoan ngoãn dính lấy hắn, mấy lời xấu hổ đều nói được, thời điểm hắn không ở đó nàng cũng ngoan, khi hắn chưa trở về Quỷ vực, nàng thậm chí còn hiếm khi ra cửa, thường ở trong sân chăm sóc hoa cỏ của nàng, gần như chẳng ra ngoài.

Lưu Sóng thấy hắn chuẩn bị ước ra cửa, vạt áo dùng chỉ vàng thêu Thao Thiết bị gió thổi phất lên, trong lòng nổi lên một tia bất đắc dĩ. Nàng đã hai tháng không nhìn thấy hắn rồi.

Nàng chân trần đuổi theo, ôm lấy eo hắn.

Yến Triều Sinh vẫn không quay đầu lại: "Sao vậy?"

Nàng nhón chân, hôn lên sườn mặt lạnh băng của hắn, nhẹ nhàng nói: "Phu quân, ta chỉ muốn nói với chàng rằng, ta thực sự rất nhớ chàng."

Lông mi màu đen của hắn phủ xuống một bóng râm trên mặt, từ đầu đến cuối đều không quay người, chỉ nhàn nhạt nói: "Được rồi, trở về đi."

Yến Triều Sinh đi khỏi hành lang được nàng bày bố tinh xảo, đèn lưu ly trên hành lang lắc nhẹ.

Món đồ kỳ quái đó, đều là nàng đòi hắn sưu tập từ Bát Hoang tới. Yến Triều Sinh lấy Minh Tỉ châu từ trong lòng ngực ra, nhíu mày, ngay cả chính hắn cũng không biết, từ lúc nào mà lại tặng nàng nhiều đồ vật như vậy.

Hắn sờ lên gương mặt, nơi được nàng hôn nhẹ lên, dường như còn lưu lại độ ấm khác với làn da lạnh lẽo của hắn.

Yến Triều Sinh trong mắt không một gợn sóng, đi ra khỏi hành lang dài, đám Quỷ nha tản đi, cung kính nhường đường cho quân chủ, hắn chưa từng lưu luyến, cũng chưa từng liếc mắt quay đầu lại nhìn nàng.

--------------HẾT CHƯƠNG 1--------------