Ta Không Thể Lại Thương Tiếc Một Tên Yêu Quỷ

Chương 42: Dịu dàng



Thiếu chủ, ta sẽ đến đón cô...

Đến trời sáng, ngọc Thanh Anh bị phát hiện không còn, ngay khi tin tức truyền tới tẩm điện cảnh chủ, Xích Thủy Xung lập tức hạ lệnh phong tỏa toàn bộ Tiên cảnh, truy bắt kẻ đã ăn cặp ngọc Thanh Anh.

Tin tức còn chưa truyền xuống hết, Lưu Song đã "bụp" một tiếng quỳ trước chính điện.

Các Tiên hầu bên ngoài vô cùng kinh ngạc: "Thiếu chủ là gì vậy?"

"Ta tới thỉnh tội."

Một lúc sau, bên trong truyền lời Xích Thủy Xung bảo nàng vào trong. Lưu Song sau khi bước vào, không nói một lời tiếp tục quỳ.

Xích Thủy Xung xoa xoa giữa mày, nói: "Ngọc Thanh Anh không còn nữa, ta không có thời gian xử lý mấy sai phạm của con, con về đợi đi, đợi ta tìm được ngọc Thanh Anh sẽ tính sổ chó con nhà con sau."

Lưu Song chắp tay lên trán lạy một cái, nói: "Con tới đây chính là vì ngọc Thanh Anh, cha, người không cần tìm nữa, ngọc Thanh Anh đã bị con phá hủy rồi."

Xích Thủy Xung sửng sốt một lúc lâu: "Con nói ngọc Thanh Anh đã bị con phá hủy rồi?"

Lưu Song gật đầu.

Xích Thủy Xung theo bản năng nói: "Con có bản lĩnh lớn như vậy sao?"

Hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ. Xích Thủy Xung nhìn vẻ mặt vô tội của nữ nhi một lúc lâu mới nhận ra, mẹ nó trọng điểm không phải Lưu Song có năng lực phá hủy ngọc Thanh Anh hay không, mà nàng chỉ nói ngọc Thanh Anh đã bị phá hủy!

Xích Thủy Xung lạnh mặt đi: "Lưu Song, con có biết mình đang nói cái gì không? Ta không quan tâm trước đây con gây ra phiền toái gì, nhưng bây giờ con lại to gan lớn mật động vào ngọc Thanh Anh, mà ngọc Thanh Anh lại là bảo vật đối với Tiên tộc, con có biết, không bao lâu nữa sẽ có người thỉnh mệnh tới trừng phạt con. Cho dù bọn họ không nói gì, nhưng bổn cảnh chủ cũng tuyệt đối không thể tha cho con được!"

Vẻ mặt ông ta lạnh lùng uy nghiêm, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia tia bất lực, phảng phất một cái chớp mắt đã già đi không ít.

Xích Thủy Xung trước hết là cảnh chủ của một Tiên cảnh, tiếp đó mới là phụ thân của Lưu Song. Lần này Lưu Song đã phạm phải sai lầm lớn như vậy, không nói người khác, là một quân chủ nghiêm minh, ông ta sẽ không để Lưu Song đi.

Lưu Song lại lạy một cái, trong lòng áy náy.

Trước đây khi ký ức của nguyên chủ chưa trở về, nàng nhìn Xích Thủy Xung chỉ cảm thấy uy nghiêm, nội tâm sợ hãi, sợ ông ta phát hiện hồn phách của mình bất thường. Bây giờ nàng đã có tất cả hồi ức về Xích Thủy Xung, người trước mắt liền trở thành phụ thân của nàng.

Phụ thân buộc phải trừng phạt nữ nhi của mình, chỉ có Xích Thủy Xung biết trong lòng có bao nhiêu khó chịu.

"Phụ thân, nữ nhi nhất định phải phá hủy ngọc Thanh Anh, bởi vì nó không phải Tiên bảo gì hết, mà là Yêu Cốt thạch." Lưu Song cũng không giấu diếm, từ từ kể hết những gì mình biết ra. Nàng chủ động thẳng thắn thừa nhận chuyện đã làm, chính là không muốn gây thêm hiểu lầm về sau. Xích Thủy Xung là người hiểu biết và nghiêm minh, nhất định sẽ nghe nàng nói.

Xích Thủy Xung sau khi nghe xong, càng nhíu chặt mày.

"Nếu đúng như lời con nói, trước đây chưa từng có ai biết ngọc Thanh Anh là Yêu Cốt thạch, tại sao con lại biết được?"

Lưu Song không thể nói mình là người của bảy trăm năm sau, chỉ có thể nói: "Tổ tiên báo mộng cho nữ nhi, Yêu Cốt thạch phải hủy, nếu không mặt ngoài là thanh trừ trọc khí cho người của Tiên tộc, song thật ra lại khiến tấm ma của mọi người mạnh thêm, gây nguy hiểm cho toàn bộ Không Tang."

Xích Thủy Xung: "Xằng bậy!"

Lưu Song liếc nhìn ông ta một cái: "Phong Phục Mệnh sinh ra là điềm lành, Tức Mặc Thiếu U sinh ra là suối linh, vậy con được tổ tiên báo mộng thì sao cha lại không chịu tin."

Xích Thủy Xung nhất thời không nói nên lời, rất muốn nói con có thể so sánh với hai nhân gia đó sao?

Xích Thủy Xung mặc dù không hoàn toàn tin lời giải thích này, nhưng cũng nảy sinh vài phần nghi hoặc.

Thứ nhất, ông ta hiểu rất rõ nữ nhi mình, nếu nàng không thật sự cảm thấy ngọc Thanh Anh có vấn đề, chắc chắn sẽ không có gan to đến mức phá hủy Thần ngọc. Thứ hai, tâm ma vốn đến tự mình khắc phục, không nên dựa vào vật ngoài, Tiên đạo vắng vẻ, nhân quả luân hồi, tác dụng của ngọc Thanh Anh chính là đi lối tắt, không cần củng cố tu luyện đạo tâm. Đây không phải là một cách thức sai lầm sao?"

Còn nữa, Xích Thủy Xung nhìn nữ nhi đang thành thật quỳ ở dưới, khi xưa lúc nàng phạm sai lầm, nếu không nghĩ cách trốn tránh thì cũng sẽ đổ thừa cho người khác, đây là lần đầu tiên nàng chủ động tới nhận sai, không liên lụy tới bất kỳ ai.

Sau khi hồn phách quy vị, trở nên có trách nhiệm hơn.

Xích Thủy Xung trầm mặc hồi lâu: "Dù ta có tin con, người khác cũng sẽ không tin."

Lưu Song gật đầu: "Con biết."

Cho nên đây chính là lý do nàng không nói cho Xích Thủy Xung biết ngọc Thanh Anh có vấn đề mà lựa chọn trực tiếp phá hủy nó trước. Bởi vì người Tiên tộc sẽ không tin nàng, Xích Thủy Xung là cảnh chủ, có chức trách bảo hộ ngọc Thanh Anh, Không Tang sẽ càng trông coi ngọc Thanh Anh nghiêm ngặt, nàng muốn phá hủy cũng không có cơ hội.

Hiện giờ ngọc không còn, chỉ cần tiêu trừ tai họa ngầm cho Không Tang, bất cứ trừng phạt nào nàng cũng nhận.

Xích Thủy Xung nhắm mắt, nói với Lưu Song: "Quỳ sang một bên đi."

Không bao lâu, nhóm thần tử Không Tang lục đục tới, trên đường đi, toàn bộ đều nghe thấy chuyện thiếu chủ hủy "Thần ngọc", ai nấy lòng đầy căm phẫn.

"Cảnh chủ, không thể để thiếu chủ tùy ý làm xằng làm bậy."

"Đúng vậy, hôm nay dám phá hủy Thần ngọc, ngày sau dám làm hại Không Tang. Cảnh chủ không thể nể tình riêng."

...

Xích Thủy Xung ngồi trên Tiên tọa, bình tĩnh nói: "Truyền lệnh của ta, Xích Thủy Lưu Song dám động đến ngọc Thanh Anh, khiến ngọc Thanh Anh bị phá hủy. Bây giờ ta sẽ tước đi thân phân thiếu cảnh chủ, phạt trông coi tháp Trấn Yêu năm mươi năm, không được bước một bước ra ngoài."

Giọng nói vừa dứt, đám thần tử đang sôi nổi chợt im bặt, hai mặt nhìn nhau.

Tứ hải bình an, Bát Hoang an toàn, các yêu quái lần lượt cúi đầu xưng thần, duy chỉ có tháp Trấn Yêu là nơi tà ác nhất thế gian, tập hợp toàn bộ sức mạnh của tứ đại Tiên cảnh trấn áp tất cả các đại Yêu tác loạn trong đó.

Hiện giờ tháp Trấn Yêu giống như luyện ngục, bị đưa vào tháp Trấn Yêu, đừng nói năm mươi năm, với tu vi của thiếu chủ, không biết sống được mấy ngày.

Tốt xấu gì đây cũng là độc đinh duy nhất của Xích Thủy thị.

"Hình phạt này quá nặng, xin cảnh chủ suy nghĩ kỹ."

"Đúng vậy, phạt thiếu chủ đến đầm Cửu Tư kiểm điểm mấy ngày là được."

"Thiếu chủ hẳn đã biết sai ròi, cảnh chủ không cần như vậy."

Cảnh chủ nhìn về phía Lưu Song, Lưu Song dập đầu thấp giọng nói: "Nữ nhi lãnh phạt."

"Ý ta đã quyết, lui xuống hết đi, không cần cầu tình cho nó." Xích Thủy Xung nói, "Lưu Song ở lại."

Đợi nhóm thần tử rời đi, Xích Thủy Xung bước xuống, vuốt ve mái tóc Lưu Song: "Có trách cha không?"

Lưu Song lắc đầu, tuy nàng cũng sợ tháp Trấn Yêu, nhưng nàng tin Xích Thủy Xung sẽ không hại nàng.

Xích Thủy Xung thở dài, lần đầu tiên xem nàng như một vị quân chủ có thể gánh vác tương lai của Không Tang: "Cha tin lời con nói là sự thật, Lưu Song, con không làm sai. Thân là quân chủ, chỉ cần có thể bảo vệ lãnh thổ bình yên, dù trên lưng mang muôn vàn bêu danh, vẫn vì thế mà hy sinh. Đại đạo cô độc, có đôi khi một điều đúng đắn không bao giờ được hiểu và thông cảm. Chỉ khi con bị phạt một cách tàn nhẫn nhất, người khác mới không oán hận, cha tuyệt đối không hại con, đến lúc đó con sẽ hiểu. Về phần khi nào con có thể ra ngoài, là năm mươi năm, hay là năm tháng, thì phải xem cơ duyên của con."

Lưu Song cái hiểu cái không gật đầu.

"Sau cuộc thi đấu rồi hẵng đi, vất vả từ Côn Luân về, nên ở bên cạnh mẫu thân của con." Đây là chuyện duy nhất một người vừa làm phụ thân vừa làm trượng phu như ông ta có thể làm.

*

Chuyện thiếu chủ bị phạt đến tháp Trấn Yêu, chỉ trong mấy ngày đã truyền khắp toàn bộ Không Tang.

Yến Triều Sinh là người cuối cùng biết được, lúc đó tình trạng của hắn không tốt lắm, Yêu thân của hắn đã bị ngọc Thanh Anh Lưu Song đưa tới đánh thức.

Là một thành viên của Xà tộc không cha không mẹ, hắn không có nguyên thân, cũng không có thân tộc, không lớn lên như con rắn nhỏ bình thường, cũng sẽ không sinh sản giống bọn họ.

Nhưng những lẽ thường cơ bản nhất trong tộc, hắn đều biết.

Cuộc giao phối của Xà tộc có thể kéo dài từ vài giờ đến vài ngày.

Những con dâm xà ở rừng kia, mỗi kỳ động dục thường quấn quýt với nhiều nữ Yêu cùng một lúc, có khi kéo dài ba ngày mới kết thúc.

Hôm đó Yến Triều Sinh nuốt xuống ngọc Thanh Anh, liền cảm thấy không ổn, không dám về căn phòng trúc mà trực tiếp đến ngâm mình trong con suối phía sau núi.

Nhưng vẫn không có tác dụng, Yêu thân thức tỉnh, nghĩa là những thứ trong xương cốt cũng thức tỉnh.

Khát máu, tàn bạo, cùng với sự dâm tà của bản thân Xà tộc.

Khi hắn chìm xuống đáy suối, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một câu, nàng nói có thể tìm nàng mọi lúc.

Yến Triều Sinh nuốt nước bọt, vùi mình vào trong bùn.

Sẽ không, sẽ không có một người nào thích Xà tộc. Trong Yêu loại, Lang tộc trung trinh, Hồ tộc thông tuệ, Hổ tộc hùng dũng thiện chiến, chỉ có Xà tộc là khác, bọn họ tính tình lạnh lùng đê tiện, thân thể lạnh băng quanh năm, lại dâm tà và phóng đãng hơn tất cả các loài yêu quái khác.

Đại Yêu Xà tộc sẽ giao hoan cùng lúc với nhiều nữ Yêu, có khi cũng không phải là phóng đãng vô sỉ. Mà là... không có được mấy Yêu tộc có thể chịu được sự điên cuồng mấy ngày mấy đêm đó.

Huống hồ dưới lớp y phục của hắn, không có chiếc vảy hộ tâm xinh đẹp kia, chỉ còn lại lớp vảy màu đen, hiện giờ lớp vảy đó cùng Yêu thân thức tỉnh, trông càng khó coi.

Yến Triều Sinh ghét bỏ chính mình như vậy, sẽ càng không để nàng thấy được.

Vùi vào bùn thật sự cũng không có tác dụng gì, cũng may hiện giờ tu vi đã trở lại, Yến Triều Sinh lập tức đóng băng mình, mạnh mẽ đánh thức một loại thiên tính khác, thay đổi khí hậu, tiến vào ngủ đông.

Suốt bảy ngày, hắn không muốn nhớ lại chuyện đó, cho đến ngày thứ bảy, hắn rốt cuộc cũng từ dưới suối bò lên, trở về căn phòng trúc.

Có người nhìn thấy hắn, hùng hùng hổ hổ tức giận: "Ngươi đã đi đâu, không xin nghỉ liền biết mất, không muốn ở lại Không Tang sao?"

Yến Triều Sinh dừng một chút, bình tĩnh nói: "Xin lỗi."

"Quên đi, hiện giờ Không Tang xảy ra chuyện lớn, cũng không ai để ý tới ngươi."

"Chuyện lớn gì?"

Yến Triều Sinh cuối cùng cũng biết, Lưu Song bởi vì động đến bảo vật ngọc Thanh Anh của Không Tang, bị đày đến tháp Trấn Yêu năm mươi năm, một thời gian nữa sẽ lên được, trước cuộc thi đấu, nàng sẽ ở lại đầm Cửu Tư quỳ kiểm điểm.

Đệ tử kia còn chưa nói xong, đã thấy thiếu niên tóc còn ướt sũng biến mất không thấy đâu.

Yến Triều Sinh đến đầm Cửu Tư lần thứ hai.

Hắn nhớ rõ lần trước khi bị ném vào nơi này, lòng tràn đầy oán hận cùng tuyệt vọng, hận không thể cắn xé thân thể Xích Thủy Lưu Song, vậy mà mới mấy tháng ngắn ngủi, hắn lại chủ động bước vào nơi này.

Hồ nước bọc tứ phía yên tĩnh trong xanh, phía trên đài xen, thiếu nữ đang cuộn trọn, mái tóc phủ nửa đài sen.

Đôi má hồng hào có chút nhợt nhạt, đôi mắt nhắm chặt, khóe môi khẽ mím lại, trông vừa khổ sở vừa đáng thương.

Tiểu Tiên tộc ba trăm tuổi giờ phút này vô cùng gầy yếu, giống một đóa hoa hải đường vừa mới uể oải nở rộ.

Đài sen khẽ lay động theo hơi thở của nàng, nàng đang ngủ say, bả vai khẽ run lên trong giấc ngủ.

Yến Triều Sinh vẫn đứng tại chỗ, nơi không có vảy hộ tâm giống như có một bàn tay gắt gao siết chặt, làm hắn khó có thể hô hấp, lần cuối cùng hắn có cảm giác này là khi hắn vẫn còn nhỏ bé non nớt, bị một đám đạo sĩ vây lấy, không lâu sau đó, thiên kiếp đến.

Lần đó hẵn đã cận kề cái chết.

Nhưng ngay cả ngày hôm đó cũng không khiến hắn khó chịu như bây giờ.

*

Lưu Song cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức cảnh giác, nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của thiếu niên.

Ánh mắt kia phải nói như thế nào nhỉ, khiến nàng sởn tóc gáy, nổi cả da gà. Trên đài sen chỉ có một mình nàng và Yến Triều Sinh ngồi trước mặt nàng.

Sắc mặt hắn u ám khó coi, rất giống... bị người ta đào mộ tổ tiên lên.

Yến Triều Sinh toàn thân u ám đến mức khiến nàng thậm chí có loại ảo giác, người trước mặt là Yêu quân bảy trăm năm sau.

Nhưng nàng nhanh chóng phát hiện, cũng không phải, đây vẫn là thiếu niên mắc bệnh Xà tinh.

Bởi vì hắn dùng loại ánh mắt đáng sợ đó, kéo tay nàng, đặt nhẹ lên bụng mình: "Thiếu chủ, ngọc Thanh Anh không còn, nhưng ta còn nguyên đan."

"Ồ." Lưu Song ngơ ngác đáp lại, ai cũng có nguyên đan, làm sao vậy.

"Ta sẽ lấy nguyên đan cho cô." Giọng hắn khàn khàn.

"..." Nhìn xem, quả nhiên hắn vẫn mắc bệnh Xà tinh đó. Nếu có người muốn lấy linh tủy của nàng, nàng nhất định sẽ đánh thật mạnh vào đầu người đó.

Có phải hắn chưa tỉnh ngủ, sợ sống chưa đủ lâu sao?

"Ta không cần." Nàng muốn nguyên đan của hắn làm cái gì, nàng định rút tay về, thiếu niên sắc mặt nặng nề khó coi, bàn tay đè nàng xuống như kìm sắt, khiến nàng không thể động đậy.

"Cô vì ta trộm ngọc Thanh Anh, ta đã luyện hóa ngọc Thanh Anh, không thể trả lại cho cô, ta chỉ có thể cho cô nguyên đan của ta."

Lưu Song cảnh giác nói: "Cái đó... Ta không phải vì ngươi, là ý muốn của riêng ta."

Ánh mắt hắn càng tối tăm: "Hiện tại ta tin cô đang nghiêm túc."

Lưu Song cũng gật đầu, đúng vậy, nàng vẫn luôn nghiêm túc, nghiêm túc tu luyện, cũng nghiêm túc muốn hủy ngọc Thanh Anh, nghiêm túc đuổi hắn đi.

"Ngươi buông ra trước..." Buông ta ra.

Thân thể thiếu niên lạnh băng, nhiệt độ ở đầm Cửu Tư vốn đã thấp hơn những nơi khác, nàng vất vả lắm mới hấp thụ được Thần khí phụ thân đưa đến, nàng vốn dĩ đã rất lạnh, bị hắn chạm một cái, toàn thân đều phát run.

Thiếu niên dần dần cao lên, bắt đầu có dáng vẻ của nam nhân. Cơ bụng hắn cứng rắn, nàng không thích cái chạm này, một chút cũng không muốn chạm vào hắn, nàng cảm thấy chán ghét.

Nàng chưa kịp nói xong, Yến Triều Sinh đã hất tay nàng ra.

Bàn tay nhỏ trắng nõn bị hất trở lại đài sen, Lưu Song sửng sốt hồi lâu, đây là muốn gây sự sao?

Những ngày qua nàng đã hiểu nỗi khổ tâm của phụ thân, biết đến tháp Trấn Yêu là nhờ họa được phúc, cho nên ở đài sen lặng lẽ hấp thụ sức mạnh của Thần khí phụ thân âm thầm đưa tới, mẫu thân thỉnh thoảng tới thăm nàng, hai mẹ con vừa nói vừa cưới, vốn dĩ tâm tình Lưu Song rất tốt, vừa rồi quá mệt nên mới ngủ một lúc.

Hiện tại tâm tình tốt đều bị phá hỏng, sau thời gian ngắn hấp thụ sức mạnh của Thần khí, thân thể nàng trở nên yếu ớt.

Lần này, lòng bàn tay đỏ cả lên.

Đồng minh cũng không thể khi dễ người khác như vậy, vị trí thiếu chủ Côn Luân của nàng chỉ để trang trí hay sao?

"Yến Triều Sinh!"

Vẻ mặt thiếu niên kỳ quái, đuôi mắt đỏ lên, ngữ khí nghiêm nghị: "Xích Thủy Lưu Song, cô tốt nhất đừng tới đây! Nếu không cô sẽ hối hận."

Lưu Song giận dữ từ đài sen bò dậy, muốn đánh nhau phải không? Để xem ai hối hận xin tha! Còn chưa mở miệng, Yến Triều Sinh đã lặn xuống đầm.

Lưu Song tức giận ném vài tia sét xuống nước, thiếu niên dưới đó không hề phản ứng.

Hồi lâu, nàng nghi hoặc chồm từ đài sen nhìn xuống: "Yến Triều Sinh."

Yến Triều Sinh thấp giọng nói: "Đừng nói chuyện, ta... Chờ ta một lát, ta sẽ tự mình thỉnh tội với cảnh chủ, thừa nhận là ta ăn trộm ngọc Thanh Anh, không liên quan tới cô."

Lưu Song nói: "Như vậy ngươi sẽ chết."

"Ừ."

Lưu Song thực sự mệt mỏi: "Ngươi phải sống." Ít nhất tạm thời không thể chết được. Trước kia ngày ngày muốn giết hắn mà không thành, bây giờ đến mỗi ngày đều phải ngăn thiếu niên Yêu quân này phát bệnh đòi chết.

Nàng cảm thấy rất sầu người, tại sao đồng minh này luôn kéo chân sau như vậy: "Ngươi mà chết, rất nhiều người sẽ không thể sống. Vốn dĩ ngọc Thanh Anh chính là do ta lấy, ngươi mà đi nhận sẽ làm hỏng chuyện của ta."

"..."

Một lúc lâu sau, thiếu niên phi thân ra từ đáy đầm, tâm trạng có chút xấu hổ bước ra ngoài.

Mái tóc đen của hắn ướt nhẹp, lông mi nhỏ nước, nhưng lại không dùng thuật thanh tẩy. Hắn toàn thân tối tăm trầm mặc, đột nhiên dừng chân, quay đầu lại.

"Thiếu chủ, ta sẽ đến tháp Trấn Yêu đón cô."

Chết mất, có lẽ do tiếng nước gợn gây ra ảo giác, nàng lại nghe thấy trong lời nói của Yến Triều Sinh có chút dịu dàng.

-------------HẾT CHƯƠNG 42-------------