Ta Là Chí Tôn

Chương 1008: Bí mật của Cửu Tôn phủ!



Mặc dù sau khi đi vào Cửu Tôn phủ càng ngày càng ưa thích không khí tại đây, thậm chí khi Vân Dương chủ động giải ước, Đổng Tề Thiên cũng chưa chắc đã muốn đi khỏi Cửu Tôn phủ, quả thật thế sự kỹ lạ, huyền hoàng khó lường, chỉ có thể cười một tiếng mà thôi!

Nhưng Vân Dương lại trực tiếp cưỡng ép quyết định chức vị huấn luyện viên trưởng của mình như vậy...

Đổng Tề Thiên vẫn thấy khó chịu.

Còn đặt ta dưới cả các ngươi?

Đổng Tề Thiên cảm thấy mình cần phải lý luận lại với Vân Dương: Ta sẽ đi đấy! Xong việc là ta đi đấy!

Nhưng hắn còn chưa kịp nói ra miệng.

- Cửu phong nhập chủ!

Vân Dương ra lệnh một tiếng rồi lập tức nói:

- Sau khi Cửu phong nhập chủ chỉ cần đặt tay lên bàn kia, dùng lực lượng chi lực cùng thần thức chi lực truyền vào, mãi tới khi cái bàn phát sáng mới thôi.

Đám người Sử Vô Trần nhanh chóng tiến vào sơn phong của bản thân, tiến vào đại điện chủ phong, cảnh tượng đập vào mắt khiến ai nấy khó lòng tin tưởng.

Theo đạo lý mà nói, từ khi Cửu Tôn phủ thành lập tới nay, chưa từng có ai tới đại điện chủ phong của bản thân, cho dù không phủ đầy tro bụi cũng không thể không nhuốm bụi trần như trước mắt.

Nhưng lúc này đưa mắt nhìn lại chỉ thấy sạch sẽ gọn gàng, xinh đẹp như mới.

Nhất là khi quan sát cẩn thận hơn, phát hiện quả thật không nhuốm bụi trần cực kỳ sạch sẽ!

Thế này là sao?

Cho dù dốc sức quét dọn không chừa góc nào, nhưng cũng khó tránh khỏi lưu lại dấu vết sau khi quét dọn chứu, làm sao sạch sẽ không chút vết tích như vậy được?

Hơn nữa trong đại điện này, vị trí trung ương đều đặt một đài cao tử tinh kỳ dị, tỏa ra ánh sáng tím lóng lánh. Trên đài cao bày một cái bình, trên bình có hình dấu tay rõ ràng.

Rõ ràng là nơi đặt tay mà Vân Dương nói.

Tám người bụng đầy nghi ngờ đặt tay lên, dùng hết sức vận lực lượng thần thức, lực lượng linh hồn, thế như sông dài chảy ngược truyền vào ấn ký, trong lòng âm thầm suy nghĩ:

- Cái này dùng làm gì?

Ngay khi truyền nguyên năng vào, đám người cùng giật mình!

Bởi vì sau khi truyền một lượng lực lượng linh hồn cùng sức mạnh thành thức, mỗi người đều cảm giác được dường như thần thức của mình liên kết cùng cái bàn trước mặt...

Như có vô số đường dây vô hình nối liền mình với cái bàn này.

Cảm giác này cực kỳ quỷ dị, nhưng lại không phải là giả, ngay khi cảm giác này nảy sinh, cái bàn tử tinh tạo hình kỳ lạ đột nhiên phát ra ánh sáng mịt mờ, càng ngày càng sáng, dần dần rực rỡ, khiến toàn bộ sơn phong bao phủ trong một màu tím.

Tiếp đó, tử khí vô biên vô tận chuyển sang chui vào cơ thể tám người, có điều chỉ trong khoảng khắc đã biến mất không còn tăm hơi.

Tám người nhanh chóng mở to mắt, phát hiện trước mắt rỗng tuếch, nào còn bàn tử tinh gì?

Mặt đất trước mắt trơn nhẵn như gương, hoàn toàn không có thứ gì.

- Thế này là sao, làm ảo thuật à?

Đám người cùng thấy choáng váng.

Ngay lúc này, cả tám đồng thời nghe tiếng Vân Dương:

- Mọi người đều nghe được chứ?

“...”

Tám người không hẹn mà cùng nhảy dựng lên theo bản năng.

Lão đại!

Lão đại ở đâu? Làm sao...

- Không cần nhìn lung tung nữa, cũng không phải ngạc nhiên.

Giọng nói của Vân Dương trực tiếp truyền tới, thật ra là vang lên trong đầu óc mọi người, trực tiếp dùng nguyên linh liên lạc cùng mọi người:

- Đây là bí mật lớn nhất củ Cửu Tôn phủ chúng ta. Chỉ có người có Tôn vị Cửu Tôn mới có tư cách biết, mới được hưởng.

- Bất kể trời nam đất bắc, chỉ cần còn một hơi có thể mượn bí pháp này truyền tin cho nhau.

Giọng nói Vân Dương lạnh lùng vang lên:

- Việc này là cơ mật đệ nhất của Cửu Tôn phủ, tuyệt đối không được truyền ra ngoài!

Đến lúc này, giọng nói của Vân Dương không còn vang lên.

Nhưng những lời đó đã dấy lên sóng to gió lớn trong lòng dám người Sử Vô Trần, khó thở một hồi lâu!

Cửu Tôn phủ còn có năng lực gần như nghịch thiên như vậy!

Lúc nào cũng có thể liên hệ thông báo tin tức, bù đắp lẫn nhau!

Thật quá bá đạo?

Cần biết xông xáo giang hồ hiện giờ, vấn đề khó khăn nhất chính là thông tin! Trừ khi là môn phái Thiên Vận Kỳ cao cấp, giới cao tầng cấp điện mới có tư cách sử dụng Thông Tin Ngọc, liên lạc thu truyền tình báo.

Mà muốn tùy ý sử dụng ít nhất cũng phải đến cấp bậc Đông Cực Thiên Cung, dưới đó ngay phí tổn một khối Truyền Tin Ngọc cũng chưa chắc gánh nổi. Thậm chí căn bản không đủ tu vi để vận dụng Truyền Tin Ngọc.

Thế nhưng vấn đề hoàn toàn không cách nào khắc phục giải quyết này, môn phái không có cả Thiên Vận Kỳ hạ phẩm Cửu Tôn phủ lại tùy tiện giải quyết, hơn nữa không tốn chút sức lục nào, đây đâu chỉ là nghịch thiên, rõ là muốn...

Thật không biết nên mô tả ra sao, tóm lại là quá biến thái, quá yêu nghiệt, quá không phải người!

Cho dù cách trăm sông nghìn núi, muốn liên lạc thì liên lạc. Thậm chí không cần tốn linh lực, muốn trò chuyện lúc nào cũng dược!

Đây là kinh hỉ cỡ nào!

Nhưng, còn có thứ ngạc nhiên hơn, lần lượt hiển hiện, sóng sau cao hơn sóng trước đánh vào tâm linh chư vị tân tấn Cửu Tôn.

Cơn kích động cũ còn chưa bình ổn lại, tất cả mọi người đều kinh ngạc phát hiện, có vẻ tu vi của mình lại tăng trưởng… Hơn nữa còn tăng trưởng không ít!

Đám người từ Sử Vô Trần trở xuống, cơ hồ tu vi mỗi người đều vừa vặn đột phá Thánh Giả cấp ba, giờ phút nà đồng loạt tăng vọt lên cấp ba đỉnh phong.

Tốc độ tấn thăng này chẳng những khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trân, còn thấy khó hiểu.

Từ xưa đến nay, chuyện kỳ quái vốn không ít.

Tu vi tới cấp độ nhất định, sau này có muốn tấn thăng cũng phải cố gắng phải tốn thời gian tích lũy nhiều gấp mấy lần lúc trước. Nhất là như bọn Sử Vô Trần, tuổi trẻ đã đạt tới Thánh cấp, sau này muốn thăng một cấp sao không phải tích lũy quanh năm suốt tháng, ma luyện vô số lần?

Ba năm năm năm, đã là thần tốc!

Dưới mười năm chính là thiên tài!

Nói chung tích lũy 30 năm mới đột phá cũng là bình thường!

Thế nhưng ai mà ngờ, tại Cửu Tôn phủ này, lại chỉ cần… nửa canh giờ?

Mặc dù mọi người đều biết lần này tu vi tăng vọt là vì mình vừa tấn chức Cửu Tôn, thần thức nguyên linh hô ứng cùng cái bfn tử tinh kia, mượn nhờ vô tận tử khí nhận được một chút lợi ích, nhưng phần lợi ích này thật quá kinh người.

Sử Vô Trần học theo phương pháp Vân Dương vừa nói thử ho khan một tiếng.

- Khụ khụ!

Sau đó là một tràng bẫn mãn liên hồi.

- Nhất Đà, ngươi nổi điên gì vậy? Khụ cái gì mà khụ?!

- Đúng vậy, ngươi ho cái gì? Làm ông đây giật nảy mình!

- Không việc gì thì im.

- Xin hỏi nhị ca tân tấn có gì phân phó?

A… Không ngờ còn có kẻ hiểu chuyện.

Lại là giọng Khổng Lạc Nguyệt.

- Đồ nịnh bợ!

- Đồ nịnh bợ!

- Đồ nịnh bợ!

“...”

- Khổng Lạc Nguyệt, ngươi không biết xấu hổ à, sao trước ông đây không nhận ra ngươi là hạng người như vậy!

- Đúng vậy, là tên nịnh bợ rác rưởi, lão tử xấu hổ vì làm bạn với ngươi!

...

Sử Vô Trần hừ một tiếng:

- Ồn ào cái gì, giờ ta muốn nói chính sự, không phải làm trò cười. Vừa rồi các ngươi cũng nghe lão đại nói rồi dấy. Ta không hy vọng bí mật này bị người ngoài chín người chúng ta biết. Đây là vấn đề thực tế, nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt.