Ta Là Chí Tôn

Chương 29: Ai thèm nói đạo lý với ngươi!



Nghiêng người, đầu tiên có thể né tránh công kích, thứ hai coi như không thể tránh né, nghiêng người cũng có thể tránh bị thương chỗ yếu hại, thứ ba, có thể dùng cánh tay, mông,... Bất luận bộ vị nào không thể gây ra vết thương chí mạng để ngăn lại binh khí ám khí bay tới.

Lui một bước, chính là bảo đảm an toàn. Con mắt nhìn về phía sau hông, chính là chuẩn bị, vạn nhất công kích trước mặt chỉ là nguỵ trang, hấp dẫn lực chú ý của hắn mà nói, như vậy, một kích trí mạng tất nhiên là đến từ đằng sau hoặc bên cạnh.

Tay cầm chuôi đao, thân thể nghiêng nghiêng, chuẩn bị đại khai sát giới.

Đây là bản năng phản ứng mà Vân Dương hình thành được trong thiên chuy bách luyện!

Chờ hắn ngồi thẳng lên mới phát hiện...

Thứ bay đến, là một hán tử chỉ có một cánh tay trái, máu tươi vẩy ra đầy đường. Hán tử kia thống khổ co rút, gian nan muốn đứng lên.

Vân Dương nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy trên cửa chính, một tấm biển sơn son thiếp vàng, trên đó viết bốn chữ lớn: “An Viễn hầu phủ”.

“An Viễn hầu phủ...” Trong lòng Vân Dương lập tức xuất hiện tư liệu tương ứng: An Viễn Hầu, Tạ Võ Nguyên. Binh Bộ Thị Lang. Một vị văn chức quan viên. Cha vợ là thái sư đương triều Lưu Uy, bản thân Tạ Võ Nguyên vốn là một quan viên phổ thông, từng ra chiến trường kiếm lấy vài lần quân công, sau đó nhất bộ đăng thiên, trở thành Binh Bộ Thị Lang.

Vị trí này rất có thực quyền. Bất quá người này chiếm được quân công của tướng sĩ mà thượng vị, thụ phong Võ Hầu, trở thành Binh bộ quan viên, nhưng đối với võ tướng nhất hệ không có một chút thân mật.

Từ xưa văn võ bất lưỡng lập!

Bất luận triều đại nào cũng đều như vậy, nhưng, người như vị Tạ đại nhân này cũng không nhiều.

“Tạ đại nhân!” Hán tử bị đánh ra ngoài rõ ràng va chạm không nhẹ, miệng mũi chảy máu, mất một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, thảm liệt hô to: “Tiểu nhân oan uổng! Đều là người binh gia, cớ sao ngài muốn chém tận giết tuyệt?”

Đều là người binh gia?

Vân Dương nhướng mày.

Ngay sau tiếng kêu của hắn, ba người thản nhiên bước ra từ trong cửa lớn, một thanh niên, hai hộ vệ. Dạo bước đi xuống bậc thang, thanh niên chắp tay sau lưng, đánh giá người trên đất, quệt miệng nói:

“Trần Tam, hảo ý của bản công tử, cho ngươi một cơ hội, vậy mà ngươi không biết trân quý, biển thủ. Tha cho ngươi một mạng, độ lượng khai ân, xem trên phương diện từng là đồng liêu trong quân, còn không mau mau rời đi, chẳng lẽ còn muốn chết hả?”

Trần Tam gian nan đứng dậy: “Xin công tử khai ân, thả nương tử tiểu nhân cùng trở về. Công tử minh giám, Tạ đại nhân minh giám, tiểu nhân cả đời quang minh lỗi lạc, chưa từng làm mấy chuyện trộm gà bắt chó. Tiểu nhân oan uổng!”

“Cút!” Vị Tạ công tử tức giận: “Ngươi oan uổng? Chẳng lẽ, ngọc bội phát hiện trên người ngươi, lại là giả hay sao?”

Trần Tam bi phẫn nói: “Đó là có người vu oan hãm hại a... Công tử, công tử minh giám a!”

Tạ công tử cười lạnh một tiếng: “Hãm hại, cớ sao phải hãm hại ngươi? Là ngươi có tiền hay người... Đẹp trai?”

Sắc mặt Trần Tam ánh lên vẻ tuyệt vọng, đột nhiên tê thanh nói: “Chuyện này xem như tiểu nhân làm, những nương tử của tiểu nhân vô tội a? Tiểu nhân nguyện lấy thân gánh tội, cầu công tử thả nương tử của tiểu nhân trở về!”

“Đuổi ra!” Tạ công tử nói: “Nếu hắn tiếp tục dông dài, trực tiếp đưa ra quan phủ xử theo pháp luật!”.

“Tạ công tử!” Trần Tam bi phẫn lớn tiếng nói: “Ngươi thèm thuồng tư sắc nương tử nhà ta, tiểu nhân đã sớm biết! Nhưng người luôn có lương tâm, ngươi lại hãm hại ta như vậy, lương tâm ở đâu?”

Sắc mặt Tạ công tử đen lại, trầm mặt phân phó một câu, quay người liền đi vào trong cửa.

Trần Tam đứng lên, muốn đuổi theo: “Ngươi thả nương tử nhà ta ra...”

Nhưng hai tên hộ vệ đã lấy thân ngăn cản đường đi của hắn: “Trần Tam, chớ có nói bậy, bôi đen danh dự công tử nhà ta. Ngươi dám nói thêm một câu, ta sẽ đem ngươi đi quan phủ xử theo pháp luật!”

Bờ môi Trần Tam run rẩy: “Thế nhưng... Nương tử của ta... Nương tử của ta...”

Một hộ vệ khác oanh một tiếng, một quyền nện trên mặt hắn, máu tươi lập tức vẩy ra: “Cái gì mà nương tử của ngươi! Mau cút!”

Trần Tam ngửa mặt lên trời ngã xuống, tuyệt vọng kêu thảm một tiếng: “Trời ạ... Trên đời này còn có công lý sao? Đây là Thiên Đường thành, dưới chân thiên tử...”

Người xung quanh tránh hắn như tránh tà, di lại đều tận lực đi thật xa, ngẫu nhiên đồng tình nhìn lại một chút.

“Tên Trần Tam này thật tội nghiệp... An Viễn hầu phủ không phải là nời hắn chọc nổi a!”

“Không sai, có thể giữ được cái mạng mà đi ra, đã có thể cảm tạ trời đất rồi...”

“Nếu hắn tiếp tục náo loạn, chỉ sợ khó giữ được tính mạng... Ai!”

“Hồng nhan họa thủy a...”

Quả thực không có gì có thể giấu được quần chúng nhân dân, chỉ nói mấy câu liền rõ ràng sự việc. Nhưng, đối mặt An Viễn hầu phủ quyền thế ngập trời, ai dám nói nhiều?

Vân Dương sầm mặt lại, sải bước tới.

Khẽ vươn tay.

Phốc!

Một quyền đánh tới tên hộ vệ đang ngăn trở, một cái tay khác đem Trần Tam kéo lên: “Trong quân tàn binh? Chuyện gì xảy ra?”

Trần Tam máu me đầy mặt trộn lẫn nước mắt: “Là... Bị tàn trong trận Dương Võ quan chiến bốn năm trước... Công tử ngươi?”

Vân Dương nói: “Chuyện gì xảy ra?”

Trần Tam còn không kịp trả lời, hai tên hộ vệ đã hung thần ác sát vọt lên: “Tiểu tử, không cần lo chuyện bao đồng...”

Vân Dương cũng không quay đầu, một cước đá ra.

Phanh phanh hai tiếng, hai tên hộ vệ đã bị hắn đá lăn quay trên mặt đất, chân trái chân phải, hai cái chân vừa vặn dẫm trên lồng ngực hai tên hộ vệ.

Hai tên kia chỉ cảm thấy một tòa núi lớn đè ép trên người, hô hấp khó khăn, hai con mắt cơ hồ lồi ra ngoài. Liều mạng giãy dụa, nhưng không làm nên bất cứ tác dụng.

Trần Tam lau máu trên mặt một cái, bi phẫn nói: “Một tháng trước, Tạ công tử phái người tìm tiểu nhân, nói là để cho tiểu nhân tới làm hộ viện. Để cho nương tử tiểu nhân tới may vá, đãi ngộ không thấp, đủ để nuôi sống còn có chút dư dả, lúc ấy chỉ biết là, chính là Tạ công tử thấy chúng tiểu nhân sinh sống khó khắn, cố ý tạo điều kiện, nào nghĩ tới sau khi đi vào, lại xảy ra chuyện như vầy...”

“Hôm nay khi phiên canh gác của tiều nhân vừa dứt, ngọc bội của công tử bị mất, sau đó lại tìm được dưới giường của tiểu nhân... Oan... Oan uổng a...”

Vân Dương gật gật đầu: “Không cần nói.”

Trong mắt đột nhiên đằng đằng tuôn ra sát khí.

“Thị thị phi phi ta mặc kệ!” Vân Dương lôi kéo Trần Tam: “Nhưng, cường đoạt chiếm giữ lão bà của người khác là chuyện quái gì? Đi theo ta!”

Sải bước đi qua đại môn An Viễn Hầu phủ.

Hai tên hộ vệ đứng dậy đuổi theo: “Dừng lại!”

Vân Dương cau mày, đột nhiên quay người, hai cái bạt tai bay tới, hai tên hộ vệ lập tức phun máu tươi, bay ra ngoài: “Người khác thì cũng thôi đi, nhìn các ngươi cử chỉ của các ngươi, hẳn cũng là trong quân đi ra a? Huynh đệ ngày xưa bị khi phụ như vậy, ngay cả lão bà đều bị người ta chiếm đoạt, các ngươi vậy mà còn có mặt mũi nối giáo cho giặc!”

“Súc sinh không bằng!”

Vân Dương thanh sắc bén.

Hai tên hộ vệ nằm trên mặt đất, vô cùng xấu hổ. Vấn đề này ai đúng ai sai, liếc qua thấy ngay. Bọn hắn là người trong cuộc, nào có không biết đạo lý?

“Vân Dương!” Vị Tạ công tử kia nghe thấy động tĩnh, đã quay người đi ra, sắc mặt khó coi: “Chuyện này không có quan hệ với ngươi, ngươi bớt lo chuyện bao đồng!”

Vân Dương cười lạnh một tiếng, kéo Trần Tam, bước nhanh về phía trước, một đường đi tới trước mặt Tạ công tử: “Tạ Thanh Vân, nếu ta cứ quản thì sao?”

Tạ Thanh Vân cả giận nói: “Ngươi có tư cách gì quản chuyện nhà ta!”

Vân Dương gật gật đầu, đột nhiên hơi vung tay, bộp một tiếng, một cái cái tát hung hăng đánh lên mặt Tạ công tử, lập tức ngẹo đầu, hai cái răng bay ra, máu tươi chảy ồ ạt từ hai lỗ mũi.

“Đem người thả ra!”

Sắc mặt Vân Dương lạnh lại.

“Ngươi dám đánh ta...” Đầu Tạ Thanh Vân nghiêng một bên, có chút không thể tin nổi trừng tròng mắt.

“Đùng!”

Vân Dương lại tát một cái, đem hắn tát lệch quai hàm, lạnh lùng nói: “Giao người!”

Tạ Thanh Vân bị hắn đánh một bạt tai bay ra ngoài, ngã xuống đất, đột nhiên nổi điên đứng lên, cuồng nộ nói: “Người đâu! Người đâu! Có ai không! Đem cuồng đồ này bắt lại cho ta!”

Vân Dương sải bước tiến lên, quyền đấm cước đá, đã đem bốn tên hộ vệ vây quanh đánh ngã trên mặt đất, tóm lấy vạt áo Tạ Thanh Vân, đột nhiên cầm lên đến, tay trái hung hăng nắm lại đánh trên mũi Tạ Thanh Vân.

Răng rắc một tiếng.

Sống mũi Tạ công tử sụp xuống: “Bắt ta lại? Coi như là cha ngươi, cũng không dám cùng bản công tử nói như vậy! Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi giao, hay là không giao người!”

Tạ Thanh Vân ô nghẹn ngào, nói không ra lời.

Bên trong, một thanh âm uy nghiêm vang lên: “Ta tưởng là ai, nguyên lai là Vân Hầu gia công tử gia, khó trách tại An Viễn hầu phủ ta, cũng dám làm càn như vậy!”

Theo tiếng nói, một trung niên nhân một thân nho phục, mặt lạnh đi ra. Nhìn thấy nhi tử bị Vân Dương đánh ngã xuống đất không rõ sống chết, trên mặt lướt qua một tia đau lòng: “Vân công tử, việc này không có quan hệ với ngươi, còn xin buông tay.”

Vân Dương lạnh lùng nói: “Để nhi tử ngươi thả người, ta liền buông tay.”

“Mọi thứ nên giảng chữ lý.” Trung niên nhân này chính là Binh Bộ Thị Lang Tạ Võ Nguyên, mặt âm trầm: “Ngươi không hỏi xanh đỏ đen trắng tiền căn hậu quả, cứ như vậy chặn ngang một cước! Là đạo lý gì?”

Vân Dương cười lạnh một tiếng, nói: “Phân rõ phải trái? Ta cũng phải hỏi một chút, Tạ gia các ngươi phân rõ phải trái như thế nào! Chớ có nói Trần Tam có trộm đồ hay không. Coi như hắn trộm, các ngươi bắt giữ lão bà của hắn là chuyện gì? Chẳng nhẽ đó là đạo lý? Bắt gian tại trận, bắt trộm bắt tang. Vậy mà các ngươi lại bắt lão bà của người ta?”

“Đây là phân rõ phải trái a? Tạ đại nhân?” Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt, nói: “các ngươi không nói đạo lý, sao ta lại phải cùng các ngươi phân rõ phải trái? Ta hiện tại chỉ hỏi Tạ đại nhân một câu: Ngươi thả người, hay là không thả người?”

“Ta mặc kệ tiền căn hậu quả, ta cũng không cùng ngươi phân rõ phải trái, ta chỉ đòi người! Dù không liên quan gì tới ta, ta cũng muốn người!” Vân Dương động thân: “Thả hay là không thả! Một câu thôi!”

Tạ Võ Nguyên trầm mặt nhìn Vân Dương. Chuyện này, hắn cũng không biết, không biết nhi tử của hắn thế mà làm ra chuyện như thế. Nhưng bây giờ trước mắt nhiều người như vậy, sao có thể đơn giản nhận thua, thế chẳng phải đánh mặt mình sao?

“Nếu ta không thả người, thì như thế nào?” Tạ Võ Nguyên lạnh lùng nói.

“Không thả người?” Vân Dương cười lớn một tiếng: “Ngươi không thả người, chẳng lẽ ta còn không thể đoạt người?!”

Vân Dương trực tiếp phóng vào bên trong.

“Bắt hắn lại!” Tạ Võ Nguyên giận tím mặt: “Bắt hắn lại. Lão phu coi như cùng hắn tiến điện diện thánh, cũng muốn đem chuyện này phân rõ phải trái, Tiêu Dao hầu phủ dù quyền khuynh thiên hạ, cũng phải cho lão phu một công đạo!”

“Ta hiện tại liền cho ngươi công đạo!” Vân Dương băng lãnh cười một tiếng, đột nhiên huy tay tóm lấy vị Tạ đại nhân này!

Kéo lão xuống, đầu gối như lôi đình vạn quân giã lên.

“Phanh phanh...”

“Phân rõ phải trái! Ta cùng ngươi phân rõ phải trái! Ngươi không phải muốn phân rõ phải trái a? Đến phân rõ phải trái!” Vân Dương vừa mắng, một bên quyền đấm cước đá. Mặc dù không dùng tới huyền lực, nhưng là Tạ đại nhân thân kiều nhục quý, không cần mấy cước liền trực tiếp ngất lịm!

“Thả người! Tưởng diện thánh liền hù sợ ta? Kể cả tới gặp Diêm Vương gia cũng phải thả người cho ta!”

Đám người vây xem giật giật khóe mắt. Con hàng này thế mà cha con cùng đánh...

...

Chương thứ 2 ngày Chủ nhật!

Dịch: xonevictory