Ta Là Chí Tôn

Chương 526: Tiên nhân?



Một bên khác của Thiên Đường thành, tương tự cũng rơi vào cảnh vui buồn lưỡng trọng thiên.

Vô số dân chúng cùng ngẩng đầu ngóng trông.

Hy vọng đội ngũ thắng lợi trở về.

Nhưng trong lòng mỗi người, đều cảm thấy tâm thần bất định, hình ảnh thân nhân không ngừng hiện lên, thực sự không biết hiện tại thế nào?

Có còn bình an hay không?!

Nhưng mà càng nhiều người lại đang vui sướng, vui sướng vì thắng lợi, vui sướng vì từ nay không còn bị uy hiếp!

Đó là một cảm giác toàn thân toàn ý thả lỏng, triệt để an toàn, cái gọi là vui sướng bình an, có điều cũng chỉ như vậy!

Toàn bộ Thiên Đường thành chìm trong vải đỏ, cửa thành chiêng trống vang trời, đại đội nhân mã khua chiêng gióng trống chuẩn bị nghênh đón dũng sĩ khải hoàn trở về.

Thảm đỏ thật dài, từ cửa thành một đường trải ra, không nhìn thấy cuối, tựa như kéo dài vô tận.

Một ngày này, Hoàng đế Bệ hạ tự mình suất lĩnh văn võ bá quan, tiến ra ngênh đón Lão Nguyên soái Thu Kiếm Hàn trở về.

Lần nghênh đón này, đã không phải đơn thuần đứng ở cửa thành nghênh đón, thậm chí cũng không phải là ngoài mười dặm nghênh đón, mà là trực tiếp đứng xa trăm dặm mà chờ!

Có thể để Thiên tử nghênh đón, vốn đã là binh hạnh đặc biệt, bình thường mà nói, chỉ đứng ở cửa cung nghênh đón cũng đã là quy cách cực cao.

Mà đến cửa thành nghênh đón, không phải là người có đại công căn bản không thể được.

Về phần đứng ngoài mười dặm nghênh đón, nếu không phải công huân cái thế, vệ quốc vệ dân thì đừng nhắc tới, cả đời quân chủ cũng chưa hẳn đã có một lần được làm như vậy.

Mà nghênh đón ngoài trăm dặm như Hoàng đế Bệ hạ... Thực sự là tuyên cổ chưa từng có!

Sau này không dám nói không, nhưng trước đó thực chưa từng có!

Lúc đầu, nghe Hoàng đế Bệ hạ nói sẽ đứng ngoài trăm dặm nghênh đón, trên triều có vô số người phản đối, nhất là người trong Lễ bộ, nói thẳng đặc cách này quá đặc biệt, nhưng mà Hoàng đế Bệ hạ càng cương độc đoán, trực tiếp quyết định, đè nát tất cả các làn sóng phản đối!

- Đặc biệt? Thế nào mà đặc biệt! Ngọc Đường biên quan tứ phương ác chiến, chiến dịch này không dưới trăm vạn tướng sĩ chiến tử, trăm vạn trung hồn trở về. Trẫm, cho dù đứng ngoài ngàn dặm ngênh đón cũng là chuyện đương nhiên! Trẫm là Ngọc Đường chi chủ, há có thể chỉ lo hưởng thái bình? Chỉ là khởi hành chờ đón, có gì mà phải đắn đo, ta càng ngại lễ độ không đủ, rét lạnh trung hồn chi tâm, sau này vạn dặm cương thổ đây, còn ai chịu quyên mình bảo vệ?!

Hàn phong thổi quét, sóc tuyết tung bay.

Hoàng đế Bệ hạ một thân hoàng bào, chắp tay đứng trong gió tuyết, nhìn con đường mênh mông phía trước không chút động tĩnh, lặng chờ dũng sĩ trở về.

...

Vân Dương cùng Vân Hầu, Phương Mặc Phi, Bạch Y Tuyết một đường cướp bóc, ấy, là một đường thế thiên hành đạo, cướp phú tế bần. Rốt cục sắp về địa giới Thiên Đường thành.

- Đi thêm năm trăm dặm nữa là đến địa vực Thiên Đường thành, con đường này rốt cục đã sắp đi xong.

Vân Hầu cười thỏa mãn:

- Đoạn đường này đi tới, thực đúng là để chúng ta thu được mười ức bạch ngân... Như vậy cũng đã đủ, chúng ta dừng lại nghỉ ngơi chỉnh đốn quân trang, tất cả điều chỉnh tinh thần, chờ đến khi gần về đến lại chỉnh đốn thêm, nhất định phải dùng tinh thần sung mãn nhất mà tiến vào Thiên Đường thành, quyết không để mất nhuệ khí!

- Rõ!

Tin rằng trải qua hai lần nghỉ ngơi chỉnh đốn, quân đội trở về nhất định có thể mang theo quân dung quân mạo rực rỡ nhất, trở lại trạng thái đỉnh phong.

- Đúng rồi, đừng chỉ chú ý mỗi mặt mình, nhớ phải tẩy rửa quân kỳ một chút, sạch sẽ mới tốt.

Vân Hầu nói:

- Nếu là đại thắng trở về, không cho phép xuất hiện bất kỳ vết bẩn! Mấy thứ vết tích khói lửa chiến tranh, không cần để lại, chúng ta là bên thắng, bên thắng, mọi thứ đều phải đoan chính.

Đối với cách làm của Vân Hầu, Vân Dương thực muốn vỗ tay khen tốt, quả là vô thanh thắng hữu thanh, cao minh tới cực điểm.

Từ trước tới nay, khi đại quân khải hoàn trở về, chủ tướng thường sẽ làm một chuyện: Hoàn toàn không cần chỉnh đốn quân dung, mang theo vết thương chồng chất trở về, cờ xí quân giới thậm chí chiến mã... Vết máu vết bẩn đâu đâu cũng có.

Khiến cho mọi người nhìn vào, lập tức có thể thấy được độ thảm thiết của chiến trận!

Đây là, khoe thành tích!

Theo ý nào đó, cũng là mang công xin thưởng, mà sau khi Hoàng đế Bệ hạ nhìn thấy, tất sẽ tăng thêm phong thưởng, lúc đầu vốn chỉ thăng một cấp, nhưng làm như vậy sẽ thăng hai cấp. Lúc đấu vốn chỉ thưởng ngàn lượng bạc, thường sẽ tăng tới năm ngàn.

Nhưng cách làm này, trong quân cố nhiên vui vẻ, nhưng Hoàng đế lại chưa chắc cam tâm tình nguyện, tối thiểu cũng có một cảm giác mơ hồ không thoải mái “Bị người bức hiếp không thể không làm”.

Mà thường thường, nó cũng chính là cái nguồn của tội “Công cao chấn chủ”.

Mà cách làm của Vân Hầu, nhìn như là phương pháp trái ngược, nhưng lại không làm mất hiệu quả, sẽ chỉ càng thêm rung động lòng người!

Hơn nữa, Hoàng đế Bệ hạ thấy cảnh này, ngoại trừ thấy được cảnh đẹp ý vui, sẽ không phải sinh cảm giác “Mang công xin thưởng”.

Quả là một mũi tên trúng mấy con chim!

Ừm, không biết là có phải còn một hiệu quả ẩn nào hay không, Vân Hầu cùng Vân Dương tuy không cùng huyết thống, nhưng lại đều có bộ dáng cực kỳ xuất chúng, chỉ cần điều kiện cho phép, bọn hắn sẽ theo quán tính mà lộ ra mặt xuất sắc nhất, điểm ấy, cũng thúc đẩy hai người tạo thành nhận thức chung!

Muốn xinh đẹp, cũng không phải là độc quyền của nữ nhân, nam nhân cũng thích đẹp trai sạch sẽ a!

Đại quân mới vừa đóng trại không lâu, Vân Hầu đã không kìm nổi mà tới thúc dục Vân Dương:

- Bây giờ còn chút thời gian giảm xóc, chúng ta hay là ra làm chuyến cuối, ngươi cũng đã nói, càng đến gần kinh thành lại càng có tiền, tin rằng phụ cận khẳng định còn rất nhiều chất béo... Tất cả đều là dê béo a, bỏ qua há không đáng tiếc?

Vân Dương nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, á khẩu không nói nên lời, nửa ngày im lặng.

Hóa ra ngài dừng lại ở đây, là còn có tâm tư này?

Lại nói, chất béo... Dê béo... Mấy từ này có thể dùng cho chúng ta sao?

Ta còn tưởng rằng giác ngộ chính trị của ngài cao thương tới đâu...

Nhưng sau một khắc, bốn người đồng thời nhíu mày.

Bốn người cùng nhau cảm ứng được, một cỗ khí thế khổng lồ không chút che giấu đột nhiên giáng lâm.

Vân Dương một bước phóng ra, che Vân Dương ở phía sau, trường kiếm âm vang rời vỏ, gào thét một tiếng:

- Cao nhân phương nào, đến quân doanh Ngọc Đường ta có việc gì?

Giữa không trung nổi lên tiếng ngâm nga:

- Thiên Cổ hưng vong ai thể định, giang sơn xã tắc lạc nhà ai. Ai đem phù vân tụ làm bút, ai thể trích tinh thôn yên vụ...

Thanh âm lạnh nhạt, tràn đầy ý vị siêu trần thoát tục.

Vân Dương khẽ co khóe miệng.

Người đột nhiên tới này không biết tới vì cái gì, nhưng... Mùi vị trang bức thực đã tới trước đập vào mặt!

- Không trang bức thì sẽ chết sao!

Đông Thiên Lãnh ở bên bĩu môi trợn mắt, thay Vân Dương nói ra tiếng lòng.

Cơ hồ đồng thời, một ánh mắt lạnh lẽo từ trên tầng mây bắn thẳng xuống, chăm chú áp vào mặt Đông Thiên Lãnh.

Nhưng lập tức dời đi, không mảy may dừng lại, coi nhẹ khinh thường như nhìn giun dế.

Sau một khắc.

Tuyết phong cuồn cuộn, một mảnh mây đen tách ra, như tấm màn đen bước xuống, nhìn chăm chú lại, rõ ràng là một người khoác áo màu đen, áo khoác sau lưng tựa như mây đen vô tận, hư không mà sinh ra cảm giác muốn che đậy cả thiên địa!

Người kia chậm rãi rơi xuống, tiên vị càng thêm dày đặc, tựa như một mảnh bông tuyết, từ không trung nhẹ nhàng rơi xuống, tốc độ cực chậm. Toàn thân một màu đen nhánh, bên hông một thanh kiếm, một bàn tay như bạch ngọc nắm trên chuôi.

Diện mạo gầy gò, dung mạo cao cổ, cằm ba sợi râu đen, nhẹ nhàng phiêu động.

Không người vừa nhìn, đã thấy người này không phải người trong trần thế, tựa như lục địa Tiên Nhân, không nhiễm hồng trần.

Mà tu vi người này, cũng cao thâm đến mức đăng phong tạo cực.

Ừm, cái này không phải là cảm ứng được, mà là người kia từ trên cao rơi xuống, đến cách mặt đất ba trượng, bất ngờ đột nhiên dừng lại, cứ vậy đứng trong hư không, lăng hư mà đứng!

Bất luận kẻ nào trông thấy, cũng không thể không thán phục huyền công siêu diệu, tu vi tinh thâm, cực kỳ ghê gớm!

Nhưng mà Vân Dương nhìn thấy lại oán thầm một câu, trang bức đến nghiện rồi? Thực sự coi mình là Thần Tiên, không nhiễm hồng trần?!

Đã thấy người kia sừng sững đứng trong hư không, còn lạnh nhạt thong thả bước hai bước, tựa như cước đạp thực địa, lúc này mới nhàn nhạt mở miệng nói:

- Ở đây, ai là người trong Ngọc Đường Hoàng tộc?