Ta Là Chí Tôn

Chương 529: Một tên đầu gỗ



Vân Dương càng nói, sắc mặt Vân Hầu càng khó coi, ánh mắt nhìn về phía Vân Dương cũng tràn đầy kinh dị.

Hết thảy cũng chỉ từ vài phút ngắn ngủi hiện thân của người kia, một chút tin tức vụn vặt, thế mà Vân Dương có thể liên tưởng đến nhiều như vậy, sâu xa như vậy! Thuận theo mạch suy nghĩ của Vân Dương, cơ hồ đã có thể nói chắc lai lịch của người này!

Năng lực suy luận như vậy, thực sự nghĩ thôi cũng thấy sợ!

Nhưng Vân Hầu cũng đang nghĩ: đúng vậy a, đơn giản như thế, cơ hồ đã chỉ thẳng đầu nguồn, thế mà hắn vẫn không thể nghĩ tới, đầu nguồn này rốt cục là đến từ đâu?

Hơn nữa không chỉ có bản thân Vân Hầu hắn không nghĩ ra, ngay cả Phương Mặc Phi hay Bạch Y Tuyết cũng không biết. Bạch Y Tuyết là tồn tại trong thập đại kiếm khách, Phương Mặc Phi càng xuất thân từ Sâm La đình, đều là hạng người tin tức linh thông, chính vì thế chuyện này thực sự có chút ý vị sâu xa!

Vân Dương nhắc nhở:

- Người này đã nói rõ là hắn đến để gây phiền phức, lập trường rất rõ ràng, thế nhưng đối phương một lần lại một lần hỏi ai là huyết mạch hoàng thất? Vấn đều này càng hỏi lại càng khiến người khả nghi, sau khi được chúng ta trả lời chắc chắn, hắn lại cứ thế mà đi, quên luôn đáp án câu hỏi đặc biệt này... Nhưng mà hiện tại, hắn lại đi đâu?

- Ta nghĩ... Nếu ta đoán không sai, người này hẳn là đi Thiên Đường thành, đi tìm Hoàng đế Bệ hạ.

Vân Dương nói:

- Lai lịch của người này, tám chín phần là có liên quan tới một thế lực khổng lồ, hơn nữa còn là một tông môn ẩn thế mà chúng ta chưa từng được tiếp xúc... Có lẽ, Hoàng đế Bệ hạ có thể biết một chút, có thể cho chúng ta đáp án mà chúng ta cần. Nếu Thu Lão Nguyên soái không bị hôn mê, có lẽ ngài ấy cũng biết...

- Có điều... Lập trường đối lập đã rõ ràng, cho nên thân phận người này, hay môn phái đứng sau lưng hắn đối với chúng ta mà nói, cũng không phải chuyện quá cần suy nghĩ...

Vân Dương mỉm cười nói:

- Bởi vì chúng ta sớm muộn cũng còn phải gặp lại. Mặt khác... Coi như thực lực thế lực kia rất mạnh đi nữa, nhưng vị Đại Hoang Tiên Nhân trước mắt này... Thực sự cũng không khó đối phó là mấy.

Vân Dương nở nụ cười nhẹ nhõm:

- Không sai, chúng ta vẫn cứ tự nhiên mà hoàn thành nhiệm vụ càn quét hôm nay đi, đây chính là một đợt cuối cùng, hơn nữa, đợt này rất nhiều chất béo nha...

Vân Hầu: “...”

Bạch Y Tuyết: “...”

...

Bên kia, Hoàng đế Bệ hạ vẫn chắp tay đứng đợi, chờ đợi dũng sĩ trở về.

Chân trời đột nhiên xuất hiện mây đen, tựa như cả thiên khung đều bị nhuộm màu mực. Lập tức, một bóng người màu đen, nhanh nhẹn xuất hiện dưới tầng mây giữa không trung.

Người này tinh thần phấn chấn, trường thân ngọc lập, một bộ tiên phong đạo cốt, lúc này đang đứng chắp tay, ánh mắt nhìn về phương xa, thản nhiên nói:

- Phía dưới là Hoàng đế Bệ hạ của Ngọc Đường quốc?

Hoàng đế Bệ hạ thấy người này không mời mà tới, càng một bộ từ cao nhìn xuống, không khỏi nhíu mày:

- Xin hỏi các hạ từ đâu tới?

Người này nở nụ cười nhàn nhạt, thét dài ngâm nga nói:

- Thiên Cổ hưng vong ai thể định, giang sơn xã tắc lạc nhà ai. Ai đem phù vân tụ làm bút, ai thể trích tinh thôn yên vụ... Hiện tại, Bệ hạ đã biết ta là ai chứ?

Hoàng đế Bệ hạ không hiểu ra sao:

- Còn mong các hạ nói thẳng chỉ rõ.

Người này hừ một tiếng, tựa như rất bất mãn với thái độ của Hoàng đế Ngọc Đường, vẫn duy trì tư thái ngửa đầu, thong thả hạ xuống.

Dưới chân hắn rõ là hư không, thế nhưng lúc này lại như giẫm thang mà xuống, an an ổn ổn.

- Hoàng đế Ngọc Đường, ngươi có biết, hiện tại Ngọc Đường các ngươi đang vi phạm thiên mệnh? Làm nghịch ý chí Thiên Đạo?

Hoàng đế Bệ hạ như chợt hiểu điều gì, nhưng vẫn bình tĩnh đứng đó, thản nhiên nói:

- Trẫm không rõ lời các hạ nói là có ý gì. Từ khi Trẫm đăng cơ tới nay, chăm lo quản lý, yên ổn thiên hạ. Ức vạn con dân bình đẳng như nhau. Kiệt lực bảo toàn quốc cường dân an, cũng không biết vi phạm thiên mênh, làm trái thiên ý ở đâu, lời ấy của các hạ, Trẫm thực sự không hiểu.

Ngữ khí vị Đại Hoang Tiên Nhân kia vẫn phong đạm khinh vân, thanh âm thoáng như mờ mịt:

- Ý chí Thiên Đạo, mặc dù mắt thường không thể thấy, tai thường không thể ngeh, nhưng kỳ thực lại ở khắp mọi nơi, không lúc nào không có. Điều ngươi cho rằng là đúng, chưa hẳn đã là đúng, mà điều ngươi cho là sai, lại chưa hẳn đã là sai. Trong lúc lơ đãng, hành động của ngươi có lẽ chính là hiển hóa của ý chí Thiên Đạo!

Từ sâu trong mắt Hoàng đế ánh lên vẻ trào phúng nhàn nhạt, không vội không chậm nói:

- Ồ? Ví như?

Đại Hoang Tiên Nhân vẫn thản nhiên từ từ:

- Ví như, một người nhất định phải chết trong ngày hôm nay, nếu hắn sống đến ngày mai, chính là vi phạm ý chí Thiên Đạo, cản trở đại thế luân chuyển, đây chính là nghịch, chính là lấy nhân lực mà nghịch Thiên Đạo, không phải là điều một người được làm, tất phải chịu hậu quả.

Hắn lại tăng thêm khẩu khí:

- Đạo lý tương tự, lấy chủ thể là một quốc gia cũng như vậy.

Hoàng đế Bệ hạ nói:

- Thì ra là như vật, nhưng không biết Ngọc Đường ta đã vi phạm ý chí nào của Thiên Đạo? Như thế nào là nghịch đạo, lại phải chịu hậu quả thế nào?!

Đại Hoang Tiên Nhân nói:

- Thế cục tứ quốc vây công vừa rồi, Ngọc Đường ngươi vốn nên ứng chiến mà diệt, Đông Huyền vốn được Thiên mệnh sở quy, thuận thế đặt vững căn cơ bình thiên hạ, mà Ngọc Đường các ngươi, lại nghịch thiên mà thắng, chính là làm nghịch ý chí Thiên Đạo, chính là điều không được làm, sẽ phải trả cái giá tương ứng!

Hoàng đế Bệ hạ nghe vậy lại cũng không tức giận, ngược lại còn cười ha ha, xúc động nói:

- Hóa ra cái gọi là ý chí Thiên Đạo lại chính là như thế, không biết cao nhân ngài thế nào lại biết được ý chí Thiên Đạo a?

Đại Hoang Tiên Nhân nghiêm mặt nói:

- Bản tọa chính là người chấp hành Thiên Đạo, đương nhiên biết rõ ý chí Thiên Đạo.

- Người chấp hành Thiên Đạo... Đây đúng là lần đầu tiên mà Trẫm nghe nói, trên đời này, thế mà lại còn có chức vị này tồn tại.

Khóe miệng Hoàng đế Bệ hạ lộ một tia cười thú vị:

- Nói cách khác, cái gọi là ý chí Thiên Đạo, chính là do các ngươi... Định đoạt?

Hoàng đế Bệ hạ của Ngọc Đường xưa nay vốn là một lão già thành tinh, là lão nhân tinh chính cống.

Mặc dù mới sơ gặp Đại Hoang Tiên Nhân, nhưng đối với lời nói của người này, cũng đã mơ hồ hiểu được mấy phần.

Người trước mắt này mở miệng là ý chí Thiên Đạo, ngậm miệng cũng là đại thế chuyển luân, thế nhưng đầu óc có vẻ không được bình thường?

Thậm chí đến lúc này còn chưa tự nói bản thân là ai, chỉ cường điệu nói Ngọc Đường vi phạm ý chí Thiên Đạo, chiến thắng thế cục không được phép chiến thắng, phải vị trừng phạt nghiêm khắc!

Thế nhưng, lý nào lại như vậy?

Thắng trận cũng là có tội?!

Luận điệu này nếu đặt ở tứ quốc, có lẽ còn có người tiếp nhận, thế nhưng với Ngọc Đường, lại chẳng khác lời kẻ say nói hươu nói vượn!

Coi như người lên tiếng có tu vi cao hơn nữa, lý luận cao hơn nữa, vẫn sẽ chỉ là nói hươu nói vượn!

Cùng lúc đó, Hoàng đế Bệ hạ còn nghĩ đến một chuyện mấu chốt khác: người trước mắt này nhất định phải có lai lịch đặc biệt, nếu như cái ý chí Thiên Đạo trong miệng hắn nói là sự thực...

Như vậy đứng sau nhất định là một thế lực cực kỳ khủng bố!

Nhưng nếu thực có thế lực như vậy, tại sao lại phái một tên có vấn đề như vậy đến đây? Rốt cục là thế nào?

Đến để tự nhục sao?

Mặc khác, coi như thực có ý chí Thiên Đạo... Lại há có thể công khai nói rõ như thế, không thấy bên cạnh còn có mấy vạn người sao!

Đó đều là con dân Ngọc Đường, ngươi nói xem, có phải là bị ngu hay không?!

- Ý chí Thiên Đạo, dĩ nhiên là do chúng ta định đoạt!

Đại Hoang Tiên Nhân gần như không suy nghĩ mà thốt ra, nói một câu mà mặc ai nghe được, đều sẽ cảm thấy là tên đần ăn nói bậy bạ!

Tròng mắt Hoàng đế Bệ hạ chất đầy ý vị thâm trường:

- Vậy phải chăng ta có thể hiểu là, các ngươi nói ai là thiên hạ chi chủ, vậy người đó chính là thiên hạ chi chủ, hẳn là như thế a?

Đại Hoang Tiên Nhân hơi ngửa đầu:

- Đó là đương nhiên!

Hoàng đế Bệ hạ nối:

- Hoặc có thể nói... Các ngươi nói quốc gia nào có thể thống nhất thiên hạ, quốc gia đó nhất định có thể tĩnh bình Thiên Huyền? Dù trước mắt không làm được, nhưng cũng nhất định phải làm xong sao?