Ta Là Chí Tôn

Chương 787: Toàn diện triển khai!



Nhìn đám người Sâm La đình nối đuôi nhau tiến vào Âm Hồn điện, đại môn đóng lại che kín minh vụ, sau đó, cả ngọn núi lắc lư một chặp, Âm Hồn điện chìm sâu vào trong đất, biến mất vô thanh vô tức.

Vân Dương im lặng, dù trí tuệ như hắn, nằm mơ cũng không thể ngờ có chuyện như vậy phát sinh.

Hận Biệt Ly, Hồng Trảm…

Vô Tình lâu chủ, Huyết Đao đường chủ. Cứ vậy mà bị Sâm La đình hợp nhất.

Hơn nữa còn là chủ động đầu nhập vào.

Cho dù hai người kia có nói ra lý do đường hoàng, thành âm thành ý thế nào, Vân Dương vẫn cảm thấy có điểm là lạ.

Mấy cái lý do này, có vẻ như còn chưa đủ để Hận Biệt Ly cùng Hồng Trảm có thể hạ được quyết tâm như vậy đi.

Nhưng đến cùng là vì sao?

Vân Dương chìm vào suy nghĩ, thế nhưng không có nhiều manh mối, nên càng không nắm được trọng điểm, trăm mối mà không lối giải.

- Được rồi, kệ bọn hắn, tốn bao thời gian, cuối cùng cũng tạm thời bình yên vô sự, giờ mau đi Tây tuyến xem chiến sự thì hơn, tuyệt đối không nên để xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

Vân Dương hóa thành phong vân bay lên trời, một đường thẳng hướng tây.



- Hận Biệt Ly, nguyên nhân thực sự là gì?

- Nguyên nhân thực sự… rất đơn giản. Gần đây ta đã tu luyện tới cực hạn, đang tận sức tìm kiếm cơ hội đột phá tầng cao hơn, trong lúc nhập định, có người từng nói một câu: Sinh tử định số, chỉ có Sâm La. Muốn tìm trường sinh, thẳng tiến Địa Ngục!

Hận Biệt Ly cười khổ:

- Nó tựa như lời kêu gọi tự sâu trong vận mệnh vậy. Sơ sơ ta cũng cho nó là ảo giác, là tâm ma quấy phá, nhưng Hồng Trảm cũng lại nhận được một tin tức tương tự, thậm chí, sau khi chúng ta liên tục xác minh phán định, xác nhận tin tức kia không phải do người ngoài truyền đến, mà chính là ý nghĩ chân thật từ tận sâu trong lòng…

- Chúng ta thương nghị hồi lâu, cuối cùng mới quyết định tìm tới các ngươi.

- Vậy sao lúc bên ngoài các ngươi không nói?

- Ừm… kỳ thực chúng ta đã sớm đến từ mấy ngày trước, tận mắt nhìn thấy các ngươi cướp đoạt bảo đồ, cũng nhìn thấy các ngươi đem bảo đồ về giao cho Vân công tử… chúng ta biết, thế cục này, chính là do Vân công tử bố trí…

- Mặc dù bất kể nguyên nhân việc này là gì, Vân công tử vẫn là ân nhân cứu mạng của chúng ta, thế nhưng…

- Tóm lại trong lòng chúng ta còn rất mâu thuẫn. Còn lo lắng, đây là bí mật chỉ thuộc về Sâm La đình, nếu nói ta, lại chúng là… a, cho nên, thật là phức tạp.

Đám người Nhất Điện Tần Quảng Vương nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của hai người Hận Biệt Ly, ôm bụng cười to.

Rốt cục hiểu rõ, vì sao hai tên này lại phức tạp xoắn xuýt như vậy.

Nếu đổi lại là bọn hắn, đối mặt với tình cảnh như thế, thực sự cũng khó trảnh khỏi mà cảm thấy xoắn xuýt.

- Vậy các ngươi hận Vân công tử a?

- Nếu nói là hoàn toàn không hận, chính là lừa mình gạt người, dù sao thì chỉ cần tưởng tượng bản thân rơi vào tính toàn của người ta, mà người trong cuộc lại bị diệt không còn một mảnh, cuối cùng còn phải mang ơn cứu mạng của người ta, thiên ân vạn tạ mới rời đi, trong lòng cũng khó…

- Ha ha ha…

- Vốn còn muốn đi xử lý tên Dung Vương kia, không nghĩ tới lại vẫn chậm một bước, vị Thái tử này đã bị người ta… ai.

Hận Biệt Ly thở dài một hơi

- Kỳ thực khi chúng ta nhìn thấy gia hỏa này chết rồi, đột nhiên lại cảm thấy tâm cảnh trống rỗng, không biết sau này cần làm gì phải làm gì, lúc này mới quyết tâm…

- Đúng vậy.

Hồng Trảm ở bên nói.

- Âm hồn rung chuyển!

- Đến!

Ánh mắt Địa Tạng sáng lên.

Đám người cùng dừng bước.

Nhao nhao nhìn về phía trước, đại điện rộng lớn, minh vụ dũng mãnh trào ra…

- Sâm La chức vụ, tạm định mười lăm…

Địa Tạng hít một hơi thật sâu, nhớ tới các vị trí truyền thừa trong Sâm La đình, nhịn không được mà lẩm bẩm:

- Gánh nặng đường xa a…



Hôm ấy, Vương Vân Chú suất lĩnh bốn mươi vạn đại quân, giết đến cảnh nội Tử U, quét ngang trăm vạn dặm sơn hà, chiến đến nở hoa, chiến hỏa lan tràn.

Những nơi đại quân Tây tuyến đi qua, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!

Nhưng mà vị chủ soái Tây tuyến Vương Vân Chú này, người đã đánh với Tử U mấy chục năm nay, lại cảm thấy tâm ý lẫn lộn.

- Tại sao Tử U lại chỉ có từng đó chiến lực?

Vương đại soái ngồi trên lưng ngựa, gãi đầu hoang mang:

- Đám đại quân Tử U đánh với ta đến khổ ngày trước đâu rồi? Là ta đang nằm mơ sao, hay là đại quân Tử U tập thể mắc chứng mộng du?

- Ta nhớ Tử U cũng không ít thống soái giỏi, những người kia đâu cả rồi? Đây là chiến dịch diệt quốc a, là vong quốc diệt chủng đó, bọn hắn thực sự không tới sao?!

- Chẳng nhẽ bao năm qua, là lão tử tự mình dọa mình, coi đối phương là lão hổ, kỳ thực con mẹ nó toàn là hổ giấy?

Đáng tiếc không ai có thể trả lời vấn đề của Vương Vân Chú.

Trên thực tế, đám tướng quân cạnh hắn cũng nghi hoặc trùng trùng, không hiểu, thậm chí là xấu hổ.

Nghĩ hoặc không hiểu thì còn dễ lý giải, dù sao ngay cả chủ soái cũng như thế, thuộc hạ sao có thể tránh được, còn xấu hổ…

Chuyện này nói ra thì thực đúng là hơi máu chó, chiến dịnh này được Ngọc Đường định là chiến dịch diệt quốc, liên quan tới tương lai Ngọc Đường tĩnh bình Thiên Huyền, thậm chí là phúc lợi vô số năm sau, bốn mươi vạn đại quân Tây tuyến cử binh xâm chiếm, mặc dù nhuệ khí mười phần, nhưng cũng luôn giữ cẩn thận, sợ nhất thời vô ý, bị đối phương tính toán, dù sao Tây tuyến cũng đã ác chiến với Tử U bao nhiêu năm nay, hiểu rất rõ nội tình Tử U, tự nghĩ tất thắng là đương nhiên, thế nhưng chú ý cẩn thận lại là một chuyện khác!

Thế nhưng song phương vừa chiến, đại quân Tử U lại như miếng đậu hũ, động vào liền đổ, hoặc thậm chí còn trực tiếp quy hàng, binh bại như núi đổ, thành ý quy hành còn đầy đến mức khiến người hoài nghi!

Đại tương tiên phong Tôn Tử Hổ lập tức rút kết luận, nhất định là có bẫy!

Mặc cho tình thế trôi chảy tới cực điểm, thế nhưng trong lúc nhất thời, Tôn Tử Hổ cũng không dám quá liều lĩnh, rõ ràng đã đại hoạch toàn thắng, chiếm hết thắng thế. Nhưng ngày ngày vẫn hết sức cẩn thận, tung vô số mật tháng, e sơ trúng kế kiêu binh của Tử U.

Cho đến khi Vương Vân Chú đến, liên tục tổng kết lại chiến sự trước đó, cùng với tình báo trước mắt, lúc này mới thu được kết luận: Không phải Tử U giả bại, cũng không phải kế kiêu binh, càng không phải âm mưu quỷ kế, mà là… thực sự thất bại, đại bại thua thiệt!

Nghiêm ngặt mà nói, Tôn Tử Hổ cẩn thận, giậm chân tại chỗ, thực ra lại chính là… làm lỡ quân cơ, để Tử U kiếm thêm mấy ngày thở dốc!

Thế nhưng Vương Vân Chú lại không thể không thừa nhận, việc này không trách được Tôn Tử Hổ, nếu là hắn, thậm chí bất luận là một vị danh tướng nào trên đời, cũng không dám tùy ý liều lĩnh, tuyệt không ngoại lệ!

Căn cứ vào tâm lý như vậy, cho nên tình thế thực tế liền rất lúng túng!

Sau đó, vấn đề chính đột nhiên xuất hiện, bọn hắn đánh với Tử U bao năm như vậy, tại sao Tử U lại đột nhiên yếu đến thế?