Ta Là Chí Tôn

Chương 868: Quyết chiến Thiên Huyền nhai (23)



Sáng sớm hôm sau.

Vân Dương đột nhiên cảm thấy tâm thần bất ổn, đứng dậy leo lên chỗ cao, theo trực giác nhìn về hậu sơn, mặc dù khắp nơi đều là nồng vụ lượn lờ, khắp nơi một màu trắngóa, thế nhưng mơ hồ lại ngửi được mùi khét, xa xa truyền đến.

Đó là mùi da thịt cháy, tựa như Niên tiên sinh đang hỏa táng thi thể đám người Tứ Quý lâu?

… . Kiếm Hiệp Hay

Trong sơn động.

Niên tiên sinh nhìn thi thể chồng chất như núi ngoài cửa hang, vẻ mặt tuyệt tình thẫn thờ, không còn vẻ lạnh nhạt xuất thần ngày thường nữa.

Trước mắt, chính là hai mươi bốn cỗ thi thể.

Trừ bỏ bốn người bị Kế Linh Tê phản phệ trực tiếp biến thành tro bụi kia, hai mươi bốn bộ thi thể khác, đều ở đây!

Thế nhưng, số người vẫn lạc trong tay Vân Dương cùng Kế Linh Tê chỉ có mười tám người, tại sao ở đây lại có hai mươi bốn bộ thi thể…

Trừ phi… mấy người may mắn thoát chết hôm qua, giờ phút này đã đều hóa thành thi thể, mới có thể thu được con số hai mươi bốn này!

Sự thực chính là như vậy, trừ Niên tiên sinh, tất cả nhân thủ Tứ Quý lâu tham gia ước chiến lần này, hiện đều đã chết, trên thân thể mỗi người, đều có máu me đầm đìa, huyết nhục be bét.

Niên tiên sinh đờ đẫn ngồi yên, trước mặt hắn, là từng khối từng khối thần cốt, chúng cốt tranh huy, quang mang trong suốt mỹ lệ tới cực điểm, rất nhiều trong đó, còn mang theo máu tươi từ nguyên chủ.

Niên tiên sinh lẩm bẩm nói:

- Ai cũng chớ có trách ta… ta làm như thế, cũng là vì Tứ Quý lâu..

Hắn bình tĩnh nói.

Sau đó lấy mấy thanh đoản kiếm sắc bén, không chút do dự vạch một đường trên cánh tay, máu tươi lập tức chảy ra.

Cho dù tu vi có cam thâm hơn nữa, tự vạch một đường như vậy, cũng khó tránh khỏi thương tổn đổ máu.

Niên tiên sinh không chút đổi sắc, tựa như đang tách thi thể Linh thú chứ không phải bản thân mình vậy. Tự gỡ một khối xương ra, sau đó lấy ra một khối thần cốt tương tự, thay vào trong.

Từng bước từng bước, trên trán Niên tiên sinh chảy từng giọt mồ hôi lạnh, có thể thấy được, quá trình này vô cùng thống khổ gian nan, tuyệt không bình thường.

- Hết thảy, đều là bất đắc dĩ. Ta cũng không thể nghĩ tới, tình thế lại có thể ngoài dự liệu như vậy, muốn hoàn thành bước này, vốn phải tiến hành trên thần đàn. Trong đó còn phải dược vật chữa thương hồi nguyên, phục dụng cấm kỵ chi thủy, tiêu trừ bài xích… còn có mười hai loại linh dược hiếm có làm phụ, còn phải có hộ pháp cường đại thủ hộ, ít nhất phải có mười hai người phụ giúp quán thâu Huyền khí liên tục để duy trì… nhưng hiện tại, hết thảy đều không có, ta chỉ có thể mạo hiểm, dùng sức một mình để hoàn thành.

- Có điều, trước mắt không thế lo nhiều đến vậy, thần cốt khác nhau, có thể dẫn đến phản phệ, khiến người muốn ghép sẽ vĩnh viễn biến thành cô hồn dã quỷ, vĩnh viễn không được luân hồi, thế nhưng, tất cả cứ để ta gánh vác đi…

- Không cần chỉ trích ta… thống khổ mà ta phải nhận, xa xa hơn cái chết của các ngươi, hy sinh của ta, so với các ngươi tưởng tượng cũng càng nhiều.

- Nói cho cùng… cũng là ta không có lựa chọn nào khác, không đi một bước này, vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn thất bại thảm hại.

Trong mắt Niên tiên sinh, ánh lên tia sáng yếu ớt, lại vạch xuống một đao, lần này xé mở bắp đùi, lặp lại quá trình cũ, cạo xương dịch cốt, lặp đi lặp lại, gần như không chút ngập ngừng.

Ảnh lửa hừng hực, tựa như đôi mắt trong U Minh đang nhìn thắng vào mắt Niên tiên sinh.

Là giận, là hận không nói nên lời.

Dưới ánh lửa chiếu rọi, Niên tiên sinh máu me đầm đìa, lại vẫn đưa từng đao cắt xuống, móc từng khối xương trong cơ thể ra, từng khối từng khối móc ra, lại từng khối từng khối thần cốt khảm vào.

Sắc mặt của hắn ngày càng trắng.

Việc mất máu quá nhiều, khiến thân thể hắn càng thêm suy yếu.

Nhưng ánh mắt hắn, lại càng ngày càng hung lệ, thần sắc cũng càng lúc càng dữ tợn…



Sáng sớm.

Vân Dương cùng Kế Linh Tê sánh vai bước ra, sắc mặt ngưng trọng dị thường.

- Trận chiến hôm nay, Niên tiên sinh cùng mấy tên Tứ Quý sứ giả kia cứ để ta lo.

Vân Dương chậm rãi nói:

- Ngươi phụ trách mấy tên còn lại, đợi khi chấm dứt bọn hắn, lại đến trợ giúp ta, chiến dịch này chúng ta tất thắng.

Kế Linh Tê chậm rãi gật đầu:

- Được, yên tâm đi, coi như ta không thể tốc thắng, chí ít cũng có thể đảm bảo bọn hắn không thể ảnh hưởng đến ngươi.

- Trận chiến hôm nay, ân oán chấm dứt!



Mật thất chìm vào yên tĩnh, nồng vụ như kết thành thực chất bay tới bay lui, cơ hồ đưa tay có thể chạm.

Chẳng biết từ lúc nào, Niên tiên sinh đã đứng trước Cửu Tôn miếu.

Hắn vẫn một bộ thanh bào, nhưng sắc mặt lại tái nhợt dị thường, thần sắc trong mắt, lại như sói đói, dữ tợn khát máu không nói nên lời, không còn chút gì mênh mông độ lượng, khí phái ung dung của một vị lâu chủ.

Vân Dương hỏi:

- Sao chỉ có mình ngươi tới? Những thủ hạ kia của ngươi đâu?

Niên tiên sinh âm trầm nói:

- Bọn hắn đều đã đi trước chờ ngươi, ta sẽ không để bọn hắn phải đợi lâu.

Vân Dương híp mắt lại, mỉa mai nói:

- Quả là thế, thực đúng như ta đoán, Niên tiên sinh, Tứ Quý lâu chủ, quả thực đủ hung ác, kiêu hùng trong thiên hạ, không ai qua được ngươi.

Quỷ hỏa ánh lên trong mắt Niên tiên sinh:

- Thế nào?

- Hôm qua, khi ngươi tới thu thi cốt, ta đã có thể đoán ngươi muốn tập trung tất cả thần cốt, sau đó cấy hết lên người ngươi, đem uy năng của thần cốt thôi phát đến cực hạn, lúc đó mới có thể đối kháng với hai ta.

Vân Dương lạnh nhạt nói:

- Trừ đo ra, ta không nghĩ ngươi còn thủ đoạn nào khác có thể thay đổi bại cục.

- Đến bây giờ, sự thực đã chứng minh suy đoán của ta, Niên tiên sinh, Tứ Quý lâu hiện tại, xem như hủy trên tay ngươi!

Vân Dương mỉa mai giương mắt lên:

- Từ khi ngươi cho ta cơ hội giết người, đến bây giờ, ngươi tự tay giết hết số thủ hạ còn lại… Tứ Quý lâu, rốt cục không còn tồn tại nữa, mà mục đích lớn nhất của ta, cuối cùng cũng đã đạt thành.

- Tâm nguyện đã thành a, nếu như hôm nay ngươi chết, xem như chết cũng không tiếc nhỉ.

Niên tiên sinh đứng chắp tay, ánh mắt ác ý chú mục nhìn Vân Dương.

- Chết cũng không tiếc chỉ dành cho kẻ bại, xưa nay không liên quan tới ta.

Vân Dương cười cười, ôn tồn lễ độ.

- Trước khi quyết chiến, ta muốn biết, nếu ngươi đã biết rõ mục đích thu thập thần cốt của ta, vậy vì sao còn phải đưa ta bốn khối thần cốt kia?

Niên tiên sinh cảm thấy kỳ quái.

Đây cũng chính là điều khiến hắn khó hiểu nhất.