Ta Là Chí Tôn

Chương 878: Giúp!



- Lúc ấy chúng ta ở trong cuộc, đơn phương suy nghĩ, thương hải tang điền, nhân tài xuất hiện lớp lớp, thời đại nào cũng chưa từng thiếu anh hùng hào kiệt, càng không thiếu người mang phẩm đức cao thượng. Có lẽ chỉ mấy năm sau, chúng ta sẽ có thể giải thoát... Kết quả, tất cả chúng ta hoàn toàn sai!

- Phàm là người có duyên đi vào nơi này, không một ai có thể kháng cự được dụ hoặc thành tựu Chân Tiên. Tất cả đều lựa chọn lấy đi di thể của chúng ta, để tự bọn hắn sử dụng...

- Chúng ta đau khổ chịu đựng, đồng thời cũng đang đau khổ chờ đợi, đợi một người khác biệt đến, nhưng chờ đợi thế này, chính là mười mấy vạn năm...

Lão giả tràn đầy khát vọng, mong đợi nhìn Vân Dương:

- Tiểu huynh đệ, ngươi đã nghe kể lại từ đầu đến cuối chuyện cũ của chúng ta, mà lão phu cũng nhìn ra được, ngươi chính là một quân tử chân chính, anh hùng hào kiệt chân chính. Liệu ngươi có nguyện ý giúp những tàn hồn chúng ta thêm một lần nữa?

Theo lời lão giả nói ra, không trung lại xuất hiện vô số hư ảnh, mặc dù tất cả đều mơ hồ, tập trung cũng chỉ có thể nhìn thấy một gương mặt, nhưng ánh mắt mỗi người đều thật sự khát vọng nhìn Vân Dương.

Hiển nhiên là hi vọng hắn sẽ đáp ứng.

Trên mặt Vân Dương bất động thanh sắc, nhưng trong lòng hoàn toàn chấn động!

Không thể nghĩ đến, những Thần Cốt này dĩ nhiên lại liên quan đến nhiều chuyện như vậy.

Thế này cũng phức tạp quá đi...

Thần Cốt có thể thành tựu Chân Tiên trong truyền thuyết vô địch của Thiên Huyền đại lục, nguồn gốc lại đến từ Thiên Đình, đến từ Chân Tiên đời này... Mà càng khiến người ta sợ hãi, chính là những Chân Tiên ngự trị chúng sinh đại lục này, vẫn luôn là tồn tại nhỏ bé bị cường giả tầng thứ cao hơn lật tay hủy diệt, trước đây, chính mình mù quáng cho rằng, thành tựu Chân Tiên chính là tinh không cường giả, thật là quá sai đi!

- Hóa ra, sau khi các ngươi thân tử đạo tiêu, vẫn dùng tinh khí thần duy trì bảo hộ thế giới này bình yên nhiều năm như vậy...

Vân Dương thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên trời, lẩm bẩm nói:

- Anh hùng không nên gánh chịu ủy khuất này, mặc dù trong đó có nhân duyên khác, vô số tuế nguyệt, các ngươi đã bỏ ra quá nhiều.

Hắn trầm mặc một chút, nói:

- Ta cần phải làm gì để giúp các ngươi? Cứ nói, không việc gì hết!

Lão giả kia nghe vậy lập tức kích động, nói không thành tiếng:

- Ngươi... Ngươi đáp ứng?

Kích động này mãnh liệt đến cực điểm, suýt nữa khiến cho hồn thể của hắn triệt để tiêu tán, khó khăn lắm mới ổn định lại.

Vân Dương nghiêm túc gật đầu, mỉm cười nói:

- Ta đáp ứng.

Hư ảnh lão giả vẫn đang run rẩy kịch liệt, lại qua thật lâu mới nói:

- Ngươi... Ngươi không sợ chúng ta chỉ là hoa ngôn xảo ngữ, là có ý khác... Hoặc lợi dụng ngươi để thoát khốn?

Vân Dương khép nửa mắt, thản nhiên nói:

- Dù đơn giản chỉ vì không cho phép kẻ khác khinh nhờn tôn nghiêm cường giả, ta cũng nguyện ý làm chuyện này. Nếu các ngươi thực sự lợi dụng ta, cùng lắm, sau khi các ngươi khôi phục, ta lại ra tay đánh tan!

Lão giả nhìn hắn, thần sắc trở nên quái lạ, một hồi sau cũng bật cười:

- Thật có chí khí!

Thần tình của hắn có chút xung động, lẩm bẩm nói:

- Đây chính là... Tâm sao?

Đúng lúc, thân hình lão giả ép tới rất thấp, mấy chữ kia càng nhỏ không thể nghe thấy, Vân Dương cũng không nghe rõ ràng.

Nhưng trên khuôn mặt rất nhiều hư ảnh xung quanh, tất cả đều lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, ai cũng có điều suy nghĩ, ý hổ thẹn tự nhiên nổi lên.

- Người trẻ tuổi, Huyền Hoàng giới cũng có mấy nhà sở hữu thông đạo đến mộ địa này.

Lão giả nói:

- Mà loại thông đạo này, một khi có người tham lam phát hiện, lấy đi thần cốt, như vậy... Chỉ có thể chờ sau khi trả lại toàn bộ Thần Cốt, mới có thể hoàn toàn niêm phong.

- Vì thế, chỉ cần tiểu hữu tìm được toàn bộ Thần Cốt, tự nhiên sẽ biết cách tiến vào. Tương tự, chỉ khi thu thập toàn bộ Thần Cốt, chúng ta mới có thể trùng kiến Thiên Đình, lại về tiên ban.

- Chuyện sau này, tất cả nhờ vào tiểu hữu.

Trên gương mặt những hư ảnh đều lộ vẻ hổ thẹn:

- Chuyện khiến chúng ta không còn mặt mũi nhất... Chính là tàn hồn chúng ta không thể trả ơn tiểu hữu bất kỳ vật gì... Thậm chí khi tiểu hữu thật sự tìm về toàn bộ Thần Cốt, chúng ta vẫn y nguyên không có gì để báo đáp... Một chuyện này, chúng ta không muốn lừa dối tiểu hữu.

Vân Dương cười ha ha:

- Ban đầu ta dự định trả lại Thần Cốt, cũng không đòi hỏi báo đáp gì, chỉ đơn giản là vì bảo toàn tôn nghiêm cường giả, mà chuyện phía sau đây, ta sẽ nỗ lực hỗ trợ, thời gian trăm năm... Ta quyết định trước thời hạn này, thu thập đầy đủ di cốt của chư vị, đây cũng vì phúc lợi của Thiên Huyền đại lục, chỉ nhiêu đó thôi, chuyến này thực sự không uổng công.

- Đa tạ!

Đông đảo hư ảnh trên trời đồng thời khom người cảm tạ.

Lập tức, tất cả biến mất không thấy gì nữa, thoáng như không tồn tại.

Cảnh tượng điện ngọc lầu son trước đó cũng hóa thành một mảnh hư vô trong nháy mắt.

Chỉ có một thanh âm suy yếu vang vọng trên không trung:

- Phàm nhân không thể ở nơi này quá lâu, tiểu hữu hãy nhanh chóng rời đi, tránh bị âm khí gây thương tổn...

Lúc Vân Dương rời khỏi không gian Thần Mộ, chỉ cảm thấy có chút mơ hồ.

Dù hắn đa mưu túc trí thế nào, vạn lần cũng không nghĩ tới, Thần Cốt mà Niên tiên sinh cùng Tứ Quý Lâu theo đuổi mấy đời, lại có ngọn nguồn ẩn giấu bí ẩn to lớn như vậy!

Căn bản chính là đại bí mật kinh thiên tất cả “người” đều không nghĩ đến!

- Tâm niệm của Tứ Quý Lâu chính là thu thập toàn bộ thần cốt, hy vọng có thể thành tựu Chân Tiên, thậm chí đứng hàng Tiên Ban... Thật không ngờ, dựa vào Thần Cốt căn bản không thể thành tựu Chân Tiên, thậm chí dù thành tựu, cũng chỉ thuộc hạng tầm thường. Về phần đứng hàng Tiên Ban, càng hoang đường, đời này đã không còn Tiên Ban đáng nói, nói gì đứng vào vị trí đó? Cứ thế, đối với Tứ Quý Lâu mà nói, Thần Cốt không những không phải một kỳ ngộ có thể thăng thiên, ngược lại chính là một cạm bẫy Diêm La dẫn đến trầm luân, vạn kiếp bất phục!

- Không nói đến bọn hắn vĩnh viễn không có khả năng thu thập đầy đủ Thần Cốt, cho dù may mắn thu được, thậm chí thành tựu cảnh giới Chân Tiên, cuối cùng cũng chỉ thấy được, một hiện thực hoàn toàn không có hy vọng, không còn đường nào để tiến thêm bước nữa, chỉ có tuyệt vọng!

- Khoảnh khắc thành công cũng chính là lúc thất bại... Đây mới là tuyệt vọng kinh khủng nhất a!

Vân Dương vô thức hồi tưởng lại, những năm qua đám người Tứ Quý Lâu đã không ngừng cố gắng vì mục tiêu này, hao phí vô số nhân lực, vật lực, tài lực, tâm lực, thực sự rất rất nhiều, nhưng mà chân tướng, hiện thực lại là như vậy, thật khiến cho người ta thổn thức.

Vân Dương cũng không kiềm được thở dài một tiếng.

Đám người Niên tiên sinh, không nói chuyện thị phi thiện ác, trong số họ có ai không phải nhân kiệt hiếm thấy trong nhân thế này?

Nhưng bởi vì một đời rơi vào đại mê cục khó có thể kháng cự, một khi tiến vào, đã không thể thoát thân.

Nhưng nói đến cùng, tất cả những thứ này chỉ là lòng tham con người quấy phá.

Nhưng... Tự cổ chí kim, đối mặt dụ hoặc thành tựu chí cao như thế, thủy chung mấy ai có thể kháng cự, bùn lầy níu chân, không cách nào kiềm chế!

- Ngày đó, sau cùng, Niên tiên sinh nói cho ta biết vị trí Thần Mộ, quả nhiên không có lòng tốt, nơi này quả nhiên là bẫy rập cuối cùng hắn dành cho ta. Chỉ có điều, cảm bẫy này lại thử thách lòng ta có tham lam hay không.

- Niên tiên sinh không hổ một đời kiêu hùng. Người đã chết rồi, còn để lại một cái hố lớn như vậy!

Vân Dương nhớ lại một chuyện: Trước trận quyết chiến cuối cùng, trên người Niên tiên sinh không có một khối Thần Cốt nào!

Là người đứng đầu Tứ Quý Lâu, lại không mang dù chỉ một khối Thần Cốt có thể thành tựu tiên nhân, đây là có ý nghĩa gì?

Lại liên tưởng đến hôm nay, không khỏi không rét mà run.