Ta Là Chí Tôn

Chương 971: Đóng gói huynh đệ tiến vào địa ngục



Tiểu mập mạp dùng tốc độ nhanh nhất thu thập linh ngọc, đồng thời phân loại rất nhiều bí tịch Vân Dương mang về cất vào võ khó sau đó mang theo hai người vội vã xuống núi.

Đổng Tề Thiên đứng trên đỉnh núi nhìn tiểu mập mạp thoả mãn rời đi, ánh mắt thâm thuý.

Miệng lại lẩm bẩm một câu:

- Chính nghĩa không phải hàng giá rẻ? Chính nghĩa không phải hàng giá rẻ?

Đột nhiên thở dài một tiếng:

- Lòng người...

...

Sáng sớm hôm sau.

Vân Dương đang tĩnh tọa luyện công, củng cố tu vi vừa đạt tới Thánh Giả của chính mình, đại trận hộ sơn lại đột nhiên có động tĩnh..

Sử Vô Trần là người đầu tiên trở về.

Về cùng hắn là hai thanh niên.

Hai người kia đều mặc áo đen, dáng dấp cao gầy, ánh mắt sắc bén, toàn thân tràn ngập cảm giác quái gở khó gần.

Cùng cao ráo, cùng lạnh lùng.

Hai người này nếu không phải tướng mạo hoàn toàn bất đồng, thậm chí có thể khiến người ta lầm tưởng là song sinh.

- Lão đại, vị này chính là Cửu Tuyền U Hồn Khổng Lạc Nguyệt, vị này chính là Hắc Vụ công tử Thạch Bất Giai.

Hai vị theo Sử Vô Trần trở về lại chính là hai người khác trong Thiên Tàn Thập Tú!

Vân Dương quan sát một hồi, chỉ thấy hai người cùng ôm quyền chào hỏi:

- Vị này là Vân Tôn đại nhân?

Vân Dương ôm quyền hành lễ:

- Tại hạ Vân Dương, hai vị…

Hai người đồng thời nói:

- Hai người chúng ta vui lòng gia nhập Cửu Tôn phủ, xin hỏi hai chúng ta là Tôn hiệu là gì?

Thật trực tiếp!

Ta còn chưa chào hỏi xong mà.

Vân Dương khinh bỉ:

- Cụ thể ai tôn vị gì… Cần xem thực lực mới có thể kết luận, trước mắt Cửu Tôn phủ chỉ có hai vị trí Tôn, ngoại trừ bản tôn, Sử Vô Trần chính là Kiếm Tôn, còn lại cần suy xét đã.

Thạch Bất Giai nói:

- Vậy không thành vấn đề, mọi người cạnh tranh bằng thực lực là công bằng nhất. Ừm… Hai chúng ta còn một thỉnh cầu, mong Vân Tôn đáp ứng.

Vân Dương nói:

- Ngươi nói đi!

- Thủ Tôn là người sáng lập Cửu Tôn phủ, nên như vậy, nhưng Sử Vô Trần nào có công tích gì mà chiếm tôn vị Thứ Tôn, mong Thủ Tôn huỷ bỏ danh Kiếm Tôn của Sử Vô Trần, mọi người cùng cạnh tranh Tôn vị, tin rằng đây là tiếng lòng của tất cả môn nhân, mọi người đều muốn chứng kiến!

Khổng Lạc Nguyệt mặt lạnh tanh:

- Tán thành! Muốn thấy!

Sử Vô Trần giận giữ:

- Này, ca ca ta trăm ngàn gian khó, dốc hết tình huynh đệ trèo non lội suối không từ khổ cực mời hai ngươi về đây, thế mà các ngươi vong ân phụ nghĩa, đâm lén sau lưng ta như vậy là có ý gì?

- Hừ hừ...

- Hừ hừ...

- Chúng ta đâu có đâm lén sau lưng ngươi, chúng ta đâm ngay trước mặt mà!

Hai người như song sinh, cùng ôm ngực, cùng liếc mắt, cùng ngửa đầu khinh thường, cười lạnh, hừ lạnh.

- Được được được, ta biết nghe lời đúng việc đúng mà, theo ý kiến mọi người, chờ một tháng sau, mọi người tập trung đầy đủ. Trận đấu xếp hạng của Cửu Tôn phủ chính thức bắt đầu, xác định Tôn vị của Cửu Tôn phủ thuộc về ai.

Vân Dương cười ha hả:

- Một tháng tiếp đó các huynh đệ tập luyện đi! Đúng rồi, ta chuẩn bị cho các vị một huấn luyện viên trưởng. Ánh mắt hắn cao lắm, tạm thời không lọt mắt đệ tử nào, không chịu dạy dỗ, lúc nào cũng nhàn rỗi. Các ngươi cố gắng phối hợp một chút. Mọi người cố gắng lên nhé.

Ba người đồng thời cười lạnh thành tiếng:

- Ai dám làm huấn luyện viên trưởng của chúng ta, dạy được cái gì? Ai dạy ai còn khó nói… Ha ha ha…

- Ha ha ha...

- Huấn luyện viên trưởng ha ha…

Ba người hạ quyết tâm, lát nữa nhất định phải nắm chắc thời cơ mài cho huấn luyện viên trưởng này một trận mới được.

Làm huấn luyện viên trưởng chẳng phải là đứng trên chúng ta? Chỉ riêng cái tên này đã đáng ăn đòn rồi!

Bỏ qua được sao?

Vân Dương ho khan một cái nói:

- Dạy dỗ gì đó có thời gian xác định, nhưng nếu ai trong các ngươi đánh bại được huấn luyện viên trưởng đương nhiên có thể thay vào. Cửu Tôn phủ ưu tiên phát triển, không can thiệp chuyện luận bàn lẫn nhau.

Ba người xoa tay, ánh mắt bừng sáng, hiển nhiên động tâm với chức danh huấn luyện viên trưởng.

...

Trong khu tiểu viện.

Khổng Lạc Nguyệt yêu thích không rời vuốt ve viên Tử Cực Thiên Tinh của mình, mặc dù cố giữ hình tượng cao ngạo lạnh lùng của mình, nhưng khoé miệng bất giác cong lên, ý vui mừng khó lòng che giấu.

Thạch Bất Giai cũng mừng tới mức mặt hiện ý cười, cũng vuốt ve viên Tử Cực Thiên Tinh.

Sử Vô Trần khinh bỉ:

- Nhìn hai tên các ngươi kìa, bộ dáng chẳng hiểu việc đời gì cả… Thật mất mặt cho Thiên Tàn Thập Tú chúng ta quá!

Khổng Lạc Nguyệt hừ một tiếng, trợn mắt nói:

- Sao ta không biết Thiên Tàn Thập Tú còn có tên tuổi gì? Ngày nào cũng bị người ta đánh cho như chó, còn có mặt mũi thể diện gì?

Thạch Bất Giai cũng cười lạnh một tiếng:

- Thiên Tàn Thập Tú hiện chỉ là cái tên vũ nhục mà thôi, thế mà Sử Vô Trần ngươi còn lấy đó tự hào, quả thật hiếm thấy, không phụ danh Tiện Tôn!

Sử Vô Trần thở dài:

- Đừng đấu võ mồm nữa được không? Tưởng tượng sau này chúng ta đặt chân tại Cửu Tôn phủ, có dự tính cụ thể gì về tương lai không?

Thạch Bất Giai hít một hơi thật sâu:

- Vận mệnh đá mài đao của Thiên Tàn Thập Tú đã kéo dài nhiều năm. Ta đã chịu đựng đủ rồi, chẳng qua lúc trước không có nhiều lựa chọn, còn có nhiều việc phải lo lắng, không dám coi thường sinh tử. Giờ đã có môn phái chịu thu nhận chúng ta, chúng ta đương nhiên phải lấy cái chết tương báo, dù chết cũng không hối hận.

- Nhưng có một điều, nếu sau này Cửu Tôn phủ có thành tựu, ta mong có thể tính sổ dần dần với những môn phái coi chúng ta như đá mài đao, không bỏ qua một ai!

Ánh mắt Khổng Lạc Nguyệt loé lên sát cơ doạ người.

Sử Vô Trần nói với Thạch Bất Giai:

- Khổng Lạc Nguyệt đã gọi người nhà tới, ngươi thì sao?

Thạch Bất Giai lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc:

- Ta còn bớt việc hơn Khổng Lạc Nguyệt, ngay tháng trước… nàng bái nhập Thiên Đao môn… Còn ta cùng từ tháng trước thăng cấp lên thành đá mài đao của Thiên Đao môn…

Hắn cười thê thảm:

- Ta giờ… không còn ràng buộc, còn gọi ai đến?

Sử Vô Trần không khỏi trầm mặc, một lúc lâu sau mới lặng lẽ nói:

- Tin rằng cuối cùng sẽ có ngày nàng phải hối hận.

Thạch Bất Giai cười ha hả, dáng vẻ tiêu điều:

- Chỉ cầu cuộc đời không tiếc nuối, sinh tử cẩu thả liệu có gì hay?

...

Đổng Tề Thiên ngồi dậy tỉnh lại, dưới cảm ứng của thần thức sớm đã rõ Vân Dương đang ngồi trong tiểu viện của mình, tự rót tự uống, quên cả trời đất.

- Nói đi, chuyện gì? Tiểu tử ngươi đến đây sớm vậy chắc chắn không phải bắn tên không đich!

- Ai, xem lời của ngài kìa… Nói chung nhóm đầu tiên cần đặc huấn đã đến, nhóm này khoảng chừng ba người.

Vân Dương mỉm cười nói:

- Huấn luyện viên trưởng cũng đang nhàn rỗi, có muốn thử chút không? Xem đối tượng ta chọn cho ngài dạy dỗ?

Đổng Tề Thiên trợn trắng mắt nói:

- Nhóm người đầu tiên cần đặc huấn đến rồi? Cái này không quan trọng chỉ cần bọn chúng chịu thao luyện ta không thèm để ý, nhưng đợt huấn luyên đầu tiên này có gồm cả tiểu tư ngươi trong đó không?

Vân Dương gật đầu, sảng khoái thừ nhận:

- Tính cả ta là bốn người.

- Nhân số không quan trọng, đặc huấn có yêu cầu gì? Muốn đạt tới mục tiêu gì?

- Tăng thực lực là được!

- Những thứ còn lại không tiếc chứ?

- ... Được, như vậy cũng được.

- Được, được lắm!

Vân Dương khi nói mấy câu đó lại nghĩ thầm, dưới sự giám sát của một cao thủ như vậy, thực lực tổng hợp của Cửu Tôn phủ đương nhiên sẽ tăng trưởng trong thời gian rất ngắn.

Tối thiểu sẽ không đi phải đường rẽ.

Nhưng Vân Dương thật sự không hiểu Đổng Tề Thiên, hắn cũng không biết Đổng Tề Thiên là hạng người gì.

Càng không cảm nhận được chân ý ẩn trong lời nói của Đổng Tề Thiên vừa rồi.

Thậm chí, vài lời vừa rồi của hắn đã đóng gói bản thân cùng đám Sử Vô Trần đưa vào địa ngục!