Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 172: Ma đế chân thân



Hàn Vũ Thiên vung tay áp lực Chí Thánh giáng xuống, toàn bộ khuông viên 20 dặm phàm là sinh mệnh tồn tại đều bị áp chế.

"Loan Phú, bản cung muốn ngươi hôm nay phải đền tội rồi, Loan gia làm ra không ít cản trở với Vạn Niên cung."

Hàn Vũ Thiên vung tay ma trảo to lớn trăm trượng hướng phía Loan gia bên trong Quẩn Thống thành mà chộp xuống.

Ma trảo che trời đập xuống thì toàn bộ người trong Loan gia sẽ không ai sống sót rời đi, Loan Phú gào lớn:

"Dừng lại!"

Hàn Vũ Thiên mỉm cười nhìn Loan Phú nói:

"Sắp chết tới nơi rồi, còn muốn nói lời trăng trối gì sao?"

Loan Phú cắn răng ánh mắt hiện lên từng sợi máu nói:

"Tha cho bọn họ, việc gây rối Vạn Niên cung là do tự thân ta đi làm, không liên quan tới tộc nhân của ta."

Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu nghe cũng có lý cười nói:

"Bụng làm dạ chịu, không cần phí lời."

Hàn Vũ Thiên vung tay ma trảo lại tiếp tục chộp xuống, Loan Phú thở dốc gầm lên:

"Thanh kiếm này, ta sẽ đổi với ngươi, điều kiện là tha cho tộc nhân Loan gia."

Lời này như là ranh giới cuối cùng, cũng là biện pháp duy nhất để trao đổi với Hàn Vũ Thiên, nhưng ngẩn đầu nhìn lên thì ánh mắt của thanh niên này, lại là cười nhạt xem thường hắn tới cực điểm.

"Ngươi còn muốn trao đổi? Ngươi đang là vật trong tay của ta, còn muốn ra điều kiện, thật là nực cười biết mấy? Kiếm đó về sau vẫn thuộc về bản cung chủ, chạy đi đâu được đây?"

Hàn Vũ Thiên vẫn là chặn hết đường lui của Loan gia, hắn là thật sự muốn để Loan gia rơi vào diệt vong triệt để?

Không, thứ hắn muốn chính là nửa thân kiếm còn lại, Loan gia đến cuối cùng là chôn giấu ở nơi đâu, xem thử tới trình độ sắp toàn diệt, thì Loan gia có đem nó ra làm vật cứu mạng cuối cùng.

Hàn Vũ Thiên lại một lần nữa phát lực thì ma trảo đã phóng ta thêm trăm trượng, bao quát toàn bộ Quẩn Thống thành, bất kì ai bên trong cũng tuyệt vọng.

Từ trong thành đánh lên mấy đạo pháp tắc, đó là vài vị Thánh Nhân tồn tại trong Quẩn Thống thành, bọn họ không cam lòng bị giết chết như vậy, chỉ có thể lao lên vùng vẫy một cách tuyệt vọng.

"Một nửa thanh kiếm đã mất, dùng để đổi lấy mệnh của Quẩn Thống thành, đây là lời cầu xin của ta, không phải trao đổi."

Loan Phú cuối cùng vẫn là cắn chặt răng nói ra điều mà Hàn Vũ Thiên đã chờ đợi từ lâu, hắn vung tay ma trảo lập tức hóa thành ma khí tiêu tán, Hàn Vũ Thiên nhìn về phía Loan Phú xòe tay ra nói:

"Đưa đây."

Loan Phú không chút do dự ném kiếm gãy về phía Hàn Vũ Thiên.

"Gia chủ! Bảo vật gia tộc không thể đưa cho kẻ khác."

"Gia chủ, dù có chết cũng đừng giao bảo vật."

"Đây là tổ tiên truyền xuống, có chết cũng không bỏ thanh kiếm đó!"

Từng cái trường lão đều tuyệt vọng nằm ở trên đất, nếu có cơ hội chuyển động thì bọn họ nhất định phải liều mạng.

"Câm miệng chó lại hết cho ta!"

Loan Phú hét lớn giọng nói trầm khàn mang theo toàn bộ tức giận, hắn nhìn một đám tiểu bối rồi quay sang mắng nhiếp trưởng lão Loan gia:

"Lũ hỗn đảng! Tổ tiên là cái gì chứ? Là những lão tặc đã chết rồi, còn các ngươi còn sống sờ sờ ra đấy, lại nghe theo lời mấy cái xác khô chôn sâu 3 tấc đất sao?"

Trưởng lão toàn bộ giật bắn mình không thể tin được, Loan Phú dùng toàn lực đứng dậy dưới uy áp của Hàn Vũ Thiên nói:

"Bảo vật đó là vật cứu mạng của các ngươi sao? Giữ bảo vật có thể để toàn bộ tộc nhân sống được sao?"

"Ngu ngốc! Trước tiên các ngươi phải còn mạng để sống, nếu chết rồi nắm bảo vật trong tay thì làm được gì?"

Loan Phú hít một hơi thật sâu tựa hồ như đã hạ quyết tâm nói:

"Bảo vật này mất, về sau nếu là duyên trời định thì Loan gia sẽ lại có một bảo vật khác để uy danh thiên hạ, đâu nhất thiết phải là thanh kiếm này?"

Người trẻ tuổi Loan gia ý chí sáng bừng lại thêm kính trọng gia chủ của mình, trưởng lão thì ai cũng trầm mặc không nói lời nào, Loan Phú lấy hơi lại tiếp tục nói:

"Bảo vật chỉ là một món đồ để chúng ta sử dụng, không phải vật cho chúng ta tôn thờ, tự đứng lên dựa vào bản thân mình phát triển, đừng có mượn thanh danh của bảo vật, nếu các ngươi thấy lời của gia chủ như ta sai, thì cứ trực tiếp rời khỏi Loan gia."

Toàn bộ yên lặng bao gồm cả Hàn Vũ Thiên, hắn thấy Loan Phú tính cách có chút không được tốt, nhưng lại nghĩ chu toàn cho tộc nhân của mình, đạo lý thất phu vô tội, hoài bích có tội.

Loan Phú có lẽ đã hiểu rất rõ và không muốn gia tộc mình phải lãnh chịu thứ tai ương này, Hàn Vũ Thiên giải áp chế trên người của Loan Phú nói:

"Xong lời muốn nói rồi, thì dẫn đường đi."

Tộc nhân Loan gia không ai phản đối nữa, bọn họ yên lặng nhìn gia chủ của mình dẫn đường cho Hàn Vũ Thiên tới trước cổng Loan gia.

Hắn chấp tay sau lưng thần niệm thổi quét, không cảm nhận được điểm dị thường bên trong Loan Gia Phủ, cũng là đề phòng trong lòng càng thêm một tầng.

Loan Phú bước tới một gốc tường còn mới toanh, một quyền vỗ xuống ở đó lại mở ra một mật thất, ở chỗ cực kỳ bình thường ai ai cũng có thể nhìn thấy, lại ẩn chứa một mất thất.

Hàn Vũ Thiên bước theo Loan Phú xuống dưới, một cây đuốc được đột sáng, kế tiếp lại bước đi sâu hơn.

Mật thất này hẹp chỉ có thể nối đuôi mà đi, Hàn Vũ Thiên đôi mắt lóe lên lam quang nhàn nhạt, nhìn xuyên thấu xuống mật thất đen tối kia.

<!-- PC_Midle1 -->

Hàn Vũ Thiên đột nhiên dừng lại bàn tay sờ vào bức tường bên cạnh, một dòng chữ làm hắn chút kinh ngạc, đây chính là một dòng kinh phật.

Tô Lăng giới này, Hàn Vũ Thiên chưa thấy sự xuất hiện của phật môn, hắn cứ tưởng nơi đây phật tử từ thiên ngoại chưa giáng lâm, nhưng hiện thực đã cho thấy phật môn đã từng tồn tại ở Tô Lăng giới.

Nhưng vì một nguyên nhân nào đó mà đã bị chôn vùi trong dòng sông lịch sử, Loan Phú như là cảm nhận Hàn Vũ Thiên đã ngừng di chuyển thì quay đầu nhìn lại, hắn kinh ngạc nhìn thấy Hàn Vũ Thiên đang là xem xét những dòng chữ kia.

"Đi thôi."

Hàn Vũ Thiên coi xong dòng kinh phật kia liền theo bước chân của Loan Phú bước xuống mật thất.

Đi được một lúc thì họ đã tới được một căn phòng cũ nát, nơi đây trốn rỗng chỉ toàn bụi đất và mạng nhện, Hàn Vũ Thiên híp mắt lại quan sát cử động của Loan Phú.

Loan Phú một quyền nện giữa phòng liền thấy mặt đất trung chuyển tạo ra một cái trận pháp truyền tống, trận này vừa sáng lên đã đưa 2 người họ tới một vùng không gian khác.

Nơi này trông thì có vẻ như một khu rừng nhỏ, đủ thứ loài sinh sống, Hàn Vũ Thiên phóng thần niệm quan sát, chỉ cảm nhận được xung quanh toàn bộ là yêu thú cấp thấp, căn bản là không có một chút uy hiếp nào.

Bọn họ lại đi sâu vào trong khu rừng, dưới một gây cây lớn lại có một bia mộ khắc trên đó dòng chữ, Loan Phách, hẳn là tên của người được chôn cất nơi đây.

Loan Phú vái lạy 3 cái thở dài một hơi bất đắc dĩ, hắn tay bắt vào hư không lấy ra trận đồ, vẽ lên vài điểm liền thấy trận đồ sáng lên, mặt đất run rẩy lại trồi lên 2 pháp bảo lấp lánh.

Một cái là kim sắc hào quang, một cái màu bạc chói mắt, nói đúng hơn bên trái là một bộ công pháp, bên phải là nửa thân kiếm bị gãy.

Nhưng chưa đợi bọn họ tiến tới chạm lấy bảo vật, một đoàn hào quang bạt nhàn nhạt xuất hiện, lão thái bà lưng còng vác theo oải trượng.

"Tiểu bối, ngươi tới đây làm gì đây? Đem bảo vật của Loan gia đi đâu à?"

Lão thái bà xuất hiện vậy mà hỏi ra mấy câu đối với Loan Phú, rồi nhìn về phía Hàn Vũ Thiên như đã hiểu ra chuyện gì đó.

"Loan Phách bà bà, Loan gia gặp nạn, hiện tại cần giao bảo vật để giữ lấy an nguy toàn tộc."

Lão thái bà oải trượng nhất chuyển hất bay Loan Phú, để lại một vệt máu dài rơi xuống mặt đất.

"Gặp kẻ mạnh liền giơ tay đầu hàng, lại còn muốn đưa bảo vật của lão thân cho chúng? Lũ tiểu bối vô dụng."

Hàn Vũ Thiên mở to mắt thật không ngờ tới cái lão thái bà này chết rồi, vẫn khăn khăn đó là bảo vật của mình, đúng là chuyện rất ít thấy.

"Xem ra để một đám con cháu trông coi e là không được rồi, tìm cách thoát ly khỏi đây thôi."

Lão thái bà bà liếc nhìn xung quanh có chút suy tính, Hàn Vũ Thiên cũng không quan tâm tới lão thái bà, một tay hướng phía nửa thân kiếm mà đưa tới.

"Lão thân nói đừng có đụng vào!"

Lão thái bà đánh tới một trượng, nhưng lúc này lại bị bàn tay của Hàn Vũ Thiên gắt gao nắm lấy cổ tay.

Không sai, chính là nắm lấy cổ tay của một đạo linh hồn, đây là nhờ vào Âm Sát Thất Hồn, người tu luyện nó có thể tác động vào bất kì linh hồn nào, dù là khí linh hay lão thái bà trước mắt.

"Chết rồi thì luân hồi chuyển kiếp, đừng có dây giưa với trần thế làm gì."

Hàn Vũ Thiên hất Loan Phách ra nắm lấy lưỡi kiếm trong tay, Loan Phách như phát điên lập tức hét lớn:

"Của ta, là của ta mà, lão thân tu mấy kiếp mới đoạt được bảo vật này, đã chia cho đám tiểu bối các ngươi một nửa rồi, sao còn tới đây đòi thêm chứ, một lũ tham lam!"

Lão thái bà tóc tai dựng đứng bạo phát ra hồn lực kinh người, toàn bộ cây cối và yêu thú đều bị hút sạch sinh mệnh.

Lão thái bà này rất nhanh đã biến thành linh hồn tràn ngập đáng sợ, Hàn Vũ Thiên tiện tay thu luôn kim sắc pháp quyết, hắn nhìn lão thái bà giận dữ thì cười nhạt xem thường.

Âm Sát Thất Hồn đối với linh hồn khắc chế tương đối mạnh, nếu không muốn nói là tuyệt đối, xem như lão thái bà này đốt linh hồn liều mạng, vẫn là không thể giết hắn.

"Âm Sát, Nhị Vụ Thôn Ma, Ma Trương."

Theo lời này một đạo ma khí hội tụ thành một chiếc kén bên cạnh Hàn Vũ Thiên, chiếc kén rất nhanh hội tụ thành một ma vật cầm trường mâu.

Tu vi của nó được triệu hồi vậy mà đạt tới Thánh Nhân viên mãn, Hàn Vũ Thiên dùng tay lại điểm lên mi tâm nó 2 đạo tử và bạch, đôi mắt đỏ mở ra đã bắt đầu có sự sống.

"Thức ăn của ngươi phía trước."

Ma vật gào lên rồi phi thân lao tới một cách điên cuồng, Hàn Vũ Thiên là muốn thử một chút sức mạnh của ma vật này, nếu như thật sự nó có thể đánh bại linh hồn lão thái bà này, thì cũng là mang lại một tác dụng về sau cho hắn.

Lão thái bà khinh thường một tay khẽ đảo linh hồn ngưng tụ bắn ra hào quang, ma vật hung ác há mồm hút hết hào quang kia, trường mâu trong tay đâm thẳng vào ngực của lão thái bà, một cổ hấp lực kinh người vậy mà nuốt trọn lấy bà ta.

Chỉ chưa đầy 10 hơi thở ma vật đã thôn phệ được lão thái bà tu vi Thánh Nhân viên mãn kia, vùng đất này là được linh hồn lão thái bà che chở, giờ bà ta chết đi liền bắt đầu sụp đổ xuống.

Hàn Vũ Thiên trở lại truyền tống trận đã thấy Loan Phú chờ mình ở đây, đại trận cũng đã chuẩn bị xong, hắn không hỏi gì trực tiếp bước vào truyền tống trở về căn phòng cũ nát.

"Để ta chết ở nơi đó cũng là một việc có lợi cho ngươi mà."

Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng cười nói, Loan Phú thở dài một hơi cười khổ:

"Ta để ngươi chết bên trong đó, vậy chẳng phải tự tìm hố chôn mình sao?"

Loan Phú biết nếu mình tẩu thoát ra ngoài mà không mang theo Hàn Vũ Thiên, thì Vạn Niên cung lại sẽ đem người xóa sạch Loan gia, thậm chí là Quẩn Thống thành.

Hàn Vũ Thiên hơi suy ngẫm một chút nói:

"Quẩn Thống thành, không lâu sau sẽ quy về thế lực của bản cung chủ, Loan gia có nguyện ý phục tùng không?"

Loan Phú quay đầu nhìn vào ánh mắt của Hàn Vũ Thiên, không nhìn ra được bất kì điểm khác thường nào.

"Được sao?"

Loan Phú hơi do dự hỏi ra một câu, Hàn Vũ Thiên cười nói:

"Ta không phải lúc nào cũng triệt đường sống của kẻ khác, thiên ác phải tùy thời điểm."

Loan Phú quỳ xuống khấu đầu 3 cái nói:

"Gia chủ Loan gia, nguyện ý cùng tộc nhân, quy thuận dưới chướng Vạn Niên cung, cung chủ."

Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu đưa cho Loan Phú lệnh bài quản sự nói:

"Ngươi sẽ là quản sự của Vạn Niên cung, báo cao mọi chuyện ở Quẩn Thống hàng tháng về trụ sở, làm tốt đương nhiên sẽ được trọng thưởng."

Loan Phú nhận lệnh bài ôm quyền rồi theo sau Hàn Vũ Thiên rời khỏi mật thất.

Vạn Niên cung hiện tại đã có Tống gia ở Quyền Châu thành, do Tống Hoành Thiên phụ trách, Lý gia ở Liên Thục thành, do Lý Hiên Trác phụ trách, Đinh gia ở Trường An thành, do Đinh Kiến phụ trách, cùng với mấy cái gia tộc lớn nhỏ khác, tuy không quản lý một thành như 3 gia tộc khác, nhưng họ vẫn có ảnh hưởng nhất định ở thành mình sống.

Hiện tại là thêm một cái Loan gia hội tụ, Vạn Niên cung đã là được 4 cái gia tộc lâu năm ở Nam Cương quốc ủng hộ, như vậy chỉ cần chờ đợi những gia tộc khác tự mình quy thuận.

Chưa nói tới Hàn gia là một gia tộc độc lập trong Vạn Niên cung, nếu thật sự so sánh thì vẫn bằng với 4 tộc khác.

Hàn An và Hàn Phúc là trưởng lão của Vạn Niên cung, đủ hiểu thực lực bên ngoài của Hàn gia mạnh tới cỡ nào.

Đan Sơn là một thế lực độc lập, Khí Sơn, Đoạn Tình viện, Đại Sa cũng là như vậy, nhưng bọn họ toàn bộ đều trung thành tuyệt đối không cần phải lo lắng, thứ Hàn Vũ Thiên lo lắng là các thế lực sau này.

Trưởng lão Hổ Thanh phía sau có tiên tộc chống lưng, nếu không xem xét nhất cử nhất động của hắn, e là phải lãnh một hậu quả lớn về sau.

Việc của Tây Phỉ đã làm cho Hàn Vũ Thiên phải đào tạo một đội mật thám, Hỷ, Nộ, Ái, Ô là người truyền dạy thông qua ký ức của hắn.

Đào tạo một đội quân trung thành tuyệt đối bên dưới Vạn Niên thành, bọn họ sau khi được đào tạo nghiêm khắc sẽ được đưa vào Vạn Niên cung, làm những đệ tử bình thường, để thăm dò toàn bộ hành động của những đệ tử đáng ngờ.

Vừa bước ra thì bọn họ đã hơi kinh ngạc, Giao lão một thân không gian chi lực đang cùng Hoàn Liêm ma đế giao đấu, ma tộc và người của Quẩn Thống thành giao thủ.

"Ma đế, ngươi tới thành trì dưới chướng của bản cung chủ là có ý gì?"

Hàn Vũ Thiên lời ra khỏi miệng đã mang theo sát ý kinh người, mọi người hướng ánh mắt nhìn tới.

Hoàn Liêm vậy mà không chút sợ hãi ngược lại còn cười nói:

"Bảo vật trước mắt, ai quan tâm đây là thế lực của ai chứ."

Tủy Dực và Phục Lang hai bên trái phải đánh tới Hàn Vũ Thiên, chỉ trong phút chốc 2 tên ma đế ra đòn cực kỳ tàn nhẫn, nếu không tránh thoát nhất định phải bỏ mạng tại đây.

Nhưng khi 2 trảo chộp tới chỉ nghe một tiếng chuông ngân vang, Hàn Vũ Thiên búng tay 2 đạo kim châm băng tuyết bắn tới.

2 ma đế lộn ngược về sau tránh thoát, động tác lại chuyển đánh ra 2 đạo ma khí hướng Hàn Vũ Thiên.

"Tiểu ma nữ tới còn có thể so bì với ta vài chiêu, mấy tên ma đế thì tính là gì?"

Hàn Vũ Thiên rút Cửu Hàn Kiếm lao tới, phong hàn lưu chuyển khuếch tán 20 dặm hóa thành băng tuyết.

Bàn tay còn lại nhất chuyển hóa ra một mảnh băng sắc bén, hai tay hai kiếm phân biệt trái phải mà giao thủ với 2 ma đế.

Kiếm quét ngang đã rạch một vết máu ngay cổ Phục Lang, Tủy Dực không tốt hơn mấy lại bị rạch ở vai.

Hàn Vũ Thiên vậy mà lóe lên lam quang toàn thân, sau đó lam quang như tấm kính vỡ vụn, một thân lân giáp cứ vậy khảm vào cơ thể hắn.

Một kiếm lại vung lên băng tuyết hóa thành kiếm khí cắt tới phía Tủy Dực, Phục Lang lúc này mới lấy ra được thanh lang nha bổng từ phía sau bổ tới.

Cứ tưởng đòn này sẽ trúng đích, nhưng Hàn Vũ Thiên lại hóa thành hư ảo rồi biến mất, một nện này của Phục Lang thất bại trong chớp mắt.

Một bàn tay lạnh thấu xương đặt bên hông Phục Lang, sau đó ầm một tiếng nổ gai băng mọc lên khiến bên hông của Phục Lang nhìn như một con nhím.

Phục Lang phun ra một ngụm máu, đôi mắt trợn trắng vì đau đớn kịch liệt, Hàn Vũ Thiên lướt tới một cước đá vào bên còn lại của Phục Lang, nhưng Tủy Dực đã có thời gian rút ra song đao, ngăn cản một cước này của Hàn Vũ Thiên.

Tiếp tới từ phía sau lại xuất hiện 6 bóng người, 6 ma vương toàn lực đánh vào sau lưng Hàn Vũ Thiên, hắn phun ra một ngụm máu, hóa thành hư ảnh tan biến trong gió tuyết.

"Ảo ảnh?"

6 ma vương kinh ngạc một lúc lại tựa lưng vào nhau, quan sát động tĩnh của cơn gió tuyệt này, Hàn Vũ Thiên vung tay bão tuyết lại dày đặc và rét buốt hơn trước, bông tuyết sắc bén có thể làm trầy xước hoặc tạo ra vết thương nhỏ trên cơ thể.

"Băng Hoàng Diệu Khắc."

Tiếng rắc rắc của băng tinh vang lên rất rõ, nó từ từ hình thành một đầu phượng hoàng băng tinh xảo.

Phượng minh vang vọng đất trời tạo ra lốc xoáy thổi quét, bóng đen to lớn ấy hai vuốt sắc bén chộp lấy 2 ma đế, đôi cảnh quét ngang đánh bật 6 ma vương phun máu.

Toàn bộ dồn hết pháp lực vào đôi mắt cũng chỉ thấy một người đứng ở giữa không trung, tóc trắng tung bay như muốn hòa làm một với tuyết trắng.

"Ma đế của ma tộc cũng chỉ là trình độ này? Thật chán chết đi được."

Hàn Vũ Thiên nhìn Tủy Dực và Phục Lang lại có chút khinh thường.

"Ha ha ha, ma đế đương nhiên là có chỗ khác người, ngươi nhìn kĩ vào cho lão phu, tên ranh con chết tiệt!"

Tủy Dực ma khí ầm ầm bạo phát hóa ra 2 đôi cánh dơi to lớn, thân thể cao lớn 10 trượng, 2 bên vai lại mọc ra một cái đầu dơi và một cái đầu chuột.

Tủy Dực tung cánh xé tan băng phượng thành nhiều mảnh, tu vi Thánh Nhân viên mãn, chỉ trong nháy mắt đã là Thánh Tông sơ kỳ.

Phục Lang hóa thành một con hắc lang 2 đầu mặc chiến giáp, chân thể của 2 ma đế bộc phát làm cho Hàn Vũ Thiê không thể ngờ được, vậy mà là Thánh Tông sơ kỳ.

Tủy Dực từ trên không trung lao xuống, Phục Lang lại ở dưới đất đánh lên, Hàn Vũ Thiên bị 2 Thánh Tông vây công, nếu không tránh thoát thì việc trọng thương là điều tất yếu.