Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 181: Tinh Thần trận



Hàn Vũ Thiên sau khi làm ra một vài cấm chế tại đây, hắn mới một lần nữa giơ hai tay lên, bốp bốp 2 tiếng vỗ tay, pha lê lại sáng hơn và một cảnh tưởng khiếp hãi hơn xuất hiện.

Không chỉ có Tiêu Nhiên bị bỏ vào viên pha lê chứa chất lỏng kì lạ, mà còn có Hàn Vũ Đạo, Hàn Ma Viêm, Mạnh Lang, Tế Đằng thành chủ Bát Quan khi xưa, trưởng lão Kim Hùng Vương của Vân Đạo tông, thành chủ Nam Quan thành Nam Bất Cô.

Nếu ai có trí nhớ siêu việt, lại cộng thêm việc đi theo Hàn Vũ Thiên tử thuở ban đầu sẽ phát hiện, trừ Hàn Vũ Đạo và Tiêu Nhiên ra thì toàn bộ đều là người mà hắn từng giết qua và còn bị thôn phệ huyết nhục.

Âm Sát Thất Hồn có thể lưu trữ toàn bộ những gì mình hấp thu được, về sau nếu kẻ tu luyện nguyện ý lại thể hiển hóa ra kẻ đã bị mình thôn phệ.

Nhưng điều kiện là khi người này được đản sinh sẽ chỉ là một con côn trùng nhỏ yếu, cần được chăm sóc kỹ lưỡng.

Nên Hàn Vũ Thiên đã tạo ra những hồ pha lê chứa chất dịch bồi dưỡng này, ấu trùng sau một thời gian chính là hóa thành, những người này.

Hàn Vũ Đạo và Tiêu Nhiên chết đi, về sau hắn cũng là thôn phệ thi thể 2 người họ để phỏng chế lại thành ấu trùng hắc ám, một lần nữa phục sinh nhục thân.

Hàn Vũ Thiên đã giữ trong tay linh hồn của 2 người họ, về việc sau khi tỉnh lại của họ sẽ không phải là khôi lỗi nghe theo lời mình.

3 giọt tinh huyết Thánh Tông chính là mấu chốt để toàn bộ khôi lỗi nơi đây tỉnh dậy, có ước chừng là 2500 người.

Bọn họ tỉnh lại sẽ mất đi toàn bộ công pháp, chỉ có thể dùng binh khí và võ thuật để chiến đấu, đổi lại họ có cơ thể phục hồi và tái tạo cường đại, thể chất hơn người lại còn không cảm giác đau.

Hàn Vũ Thiên nhìn những người này lại có chút hài lòng nói:

"Toàn bộ đều đã đạt tới giai đoạn chờ được thức tỉnh, chờ đợi 3 giọt tinh huyết nữa, ta lại có thêm một đội nhân mã không kém gì bán quỷ ủng hộ."

Đạo phân thân này trong lòng ngực truyền tới một cơn đau kịch liệt, hắn là đang rời khỏi hang động kia quá lâu, thời hạn 3 tháng đã tới, nếu không trở về e là hóa thành tro bụi.

Hắn nhanh chóng thu hồi ánh sáng của pha lê lại, quay người rời đi với tốc độ nhanh nhất có thể.

Hàn Vũ Thiên trong bóng tối vô tận lại cảm giác mình lạc lỏng không thôi, dù có thể biết nhục thân đang là cấp tốc hấp thu linh khí để khôi phục thương thế, nhưng cứ tiếp tục như vậy sẽ làm hắn đứng ngồi không yên mất.

Ý thức chuyển dời tới Hỷ, Hàn Vũ Thiên quan sát cảnh tượng xung quanh, lại là đang ở đại điện Vạn Niên cung.

"Vẫn còn đang trị thương sao?"

Hàn Vũ Thiên nhìn về phía nhục thân của mình, trong mắt lại xuất hiện một tia sầu muộn không thôi, bàn tay nhất chuyển muốn thúc đẩy linh khí hội tụ tới nhiều hơn, nhưng là bảo tọa lại phát khí tức uy hiếp đẩy lui pháp lực của hắn.

"Chế tạo ra một thứ tuyệt đối thuộc về mình, đúng là vẫn có một chút bất lợi ở trong đó."

Hắn chấp tay sau lưng thở dài rời đi, hướng đi của hắn lại chính là Hàn gia phủ đệ.

Hàn Vũ Thiên đứng ở một tòa sơn nhạc gần đó quan sát, thấy Hàn Tống vẫn là dạy lũ tiểu bối về điều khiển pháp lực, Hàn Xuyến lại dạy về cảm ngộ, Hàn Vận Lai là về võ thuật.

Tam vị gia chủ riêng phần mình đều làm rất tốt, tựa như nổi đau mất huynh trưởng đã hơi vơi dần, Hàn Tuyên thì không thấy bóng hình đâu, Hàn Vũ Thiên nghĩ chắc là hắn đã ra ngoài giải sầu rồi.

"Mấy vị gia gia vẫn ổn."

Hàn Vũ Thiên đã có thể an tâm quay người bay đi, hắn lại hướng tới một tòa sơn cốc khác, nơi đây có chút cũ nát chưa được tu sửa sau trần chiến Tây Phỉ.

Đây là nơi dành cho nô bộc khổ sai ở, nhưng Vạn Niên cung lại là không có cái gọi là nô bộc, làm ra hòn đảo này chắc cũng chỉ là cho đẹp mắt mà thôi.

Hắn bước dạo xung quanh như là đang suy tính điều gì, bàn tay lật lại phá hủy những đống đổ nát thành cát bụi.

Hàn Vũ Thiên ngồi tỉnh tọa ở giữa hòn đảo, một sáng kiến ập vào đầu của hắn.

"Dùng hòn đảo này, biến thành sát chiêu sau cùng của Vạn Niên đi, Tinh Thần Trận."

Nói xong hắn lập tức chạy tới khố phong thu gom lượng lớn tài nguyên, sau đó tới hòn đảo liên tục bày trí một cái trận pháp kì lạ nào đó.

Thời gian trôi qua ròng rã 2 ngày, cực hạn lại tới với Hàn Vũ Thiên, ý thức mất dần lại trở về màn đêm vô tận, Hỷ khi trở về thân xác cũng là hao tổn tinh thần lực không ít, cũng là gục ngã ở trên đất.

Trận pháp chỉ mới xong 7 phần mà thôi, mấy quản sự thấy Hỷ đã ngất đi liền đưa hắn tới căn phòng gần nhất để nghỉ ngơi, rồi lại đi tới quan sát trận pháp xem thử, mình có giúp được một chút gì không, thế nhưng là bọn tụm năm tụm bảy lại vẫn là không nhìn ra đây là trận gì, đành vô lực giúp đỡ rời đi.

Giao lão nghe được tin cũng là đi tới nhìn một chút, lão lại nhận biết được ký tự của trận pháp kia, chính là khởi nguyên chú ngữ mà Hàn Vũ Thiên đã truyền đạt, nhưng hiện tại lão chỉ biết đó là khởi nguyên chú ngữ, chứ không thể hiểu sâu xa được như công tử của mình.

"Toàn bộ không ai được tới gần hòn đảo này, gọi tam vương giả và toàn bộ trưởng lão tập hợp lại."

Theo lệnh của đại trưởng lão phát ra thì rất nhanh tất cả đã tập hợp lại đây.

Kiều Nguyệt Nga Hoa Vương, Thanh Hiên Vô Dục Vương, Trương Tuân Vinh Tỏa Hồn Vương, Mạch Liên, Hồng Thiên, Nộ, Ai, Ố, Thải Thuận Nhi, Luân Chi, Chiêu Linh và Chiêu Hoa, Hổ Thanh, Ngạc Tôn, Ý Hoan.

Hải Thu, Phương Thốn và Phụng Hiếu cũng là từ trên không trung đáp xuống vừa kịp lúc, phía xa xa 2 bóng người một đen, một vàng đất bay tới là Trương Quan và Yết Huyên.

Toàn bộ tụ tập động đủ sắc mắt nghiêm túc như lâm đại địch vậy, Mạch Liên là người đầu tiên mở miệng nói:

"Đại trưởng lão có chuyện gì sao? Không lẽ tiên tộc lại có chuyển động?"

Giao lắc đầu cười nói:

"Ta tập hợp mọi người tới đây, chính là chờ đợi cái trận pháp do Hỷ bố trí, lão phu chắc chắn rằng sau khi thứ này làm xong, Hỷ sẽ cần tới chúng ta làm một số việc đó."

Ố thờ ơ quay người muốn rời đi, nhưng bị Nộ bắt lấy cổ tay trầm giọng nói:

"Ngươi lại không phát giác ra được, đó là chủ nhân?"

Ố dừng thân hình lại xoay người nhìn tới trận pháp đang bố trí gần xong kia, nàng nhìn một lúc vẫn là không nhìn ra huyền diệu liền nói:

"Đúng là của ngài ấy, hiện tại vẫn còn sớm, chờ tới khi trận xong thì ta sẽ lại tới."

Nộ cũng là nhẹ gật đầu buông tay để nàng rời đi, toàn bộ trưởng lão tụ hồi ngồi tỉnh toa nơi đây, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trên Vạn Niên cung lại đè lên vai của quản sự.

<!-- PC_Midle1 -->

Thời gian trôi qua 3 ngày, Hàn Vũ Thiên một lần nữa hoán đổi ý thức với Hỷ, hắn toàn thân bộc phát tốc độ đánh lên từng cái ký tự huyền diệu, thời gian một ngày kết thúc.

Hàn Vũ Thiên ánh mắt không chút cảm xúc nhìn đại trận, khóe môi câu lên một nụ cười kiêu ngạo.

"Cung chủ!"

Toàn bộ trưởng lão dường như đều biết được nét cười riêng biệt này của hắn liền nhận ra, mà nhanh chóng quỳ một chân trên đất.

Hàn Vũ Thiên thở dài ra một hơi trọng khí nói:

"Toàn bộ đem sát chiêu của các ngươi lần lượt hoán trú vào đại trận này đi."

Hàn Vũ Thiên trên người phiêu động lam khí, cho người khác cảm giác hân hoan vui mừng, khí tức bám vào người các trưởng lão, liền là ở ngực phải xuất hiện một ký hiệu khác nhau, nhìn như là số thứ tự vậy.

Không cần phải nói, Giao lão là người xuất thủ đầu tiên, bàn tay hóa ra một thanh trường thương màu tro, lão xoay thương không gian pháp tắc kinh người hội tụ đến.

"Diệu Hoàng Thương!"

Giao lão chém ra một thương liền thấy không gian vỡ nát, một tia sáng màu tro mang theo hủy diệt vô tận đánh vào hòn đảo kia.

Thế nhưng là hòn đảo lóe lên ký tự hóa ra đường vân nuốt lấy công kích của bọn họ, Kiều Nguyệt Nga thân ảnh phiệt dật bàn tay nâng thanh kiếm hồng phấn nhẹ nhàng bước tới.

Mọi người nghĩ nàng ấy sẽ là vung ra một kiếm cường đại, nhưng mà thật ra sau lưng ẩn hiện một cây anh đào cao mấy trăm trượng, còn có 2 con cự xà máu trắng với bườm những cánh lá anh đào tươi tốt.

Miệng 2 con cự xà há rộng hội tụ đại lượng pháp tắc của Thánh Tông, Kiều Nguyệt Nga kiếm trong tay vung lên như múa một điệu dưới tán cây, mỹ lệ tuyệt đẹp.

"Quang Hoa Bạo Ngược!"

Kiếm quang lóe lên lại hóa thành một con rắn hồng quang cực thịnh được nàng ném đi, hai bên chính là hồng quang phá diệt của 2 đầu hoa xà cường đại kia phun ra.

Hàn Vũ Thiên lao thẳng tới tay bấm pháp ấn, 2 tay hóa ra vô số đường vân vỗ vào hư không, ký tự lại xuất xoay tròn thôn phệ một đòn cường thế.

"Hồn Phi Phách Tán, Tỏa Hồn Diệt Thế."

Trương Tuân Vinh cũng là đã chuẩn bị một kích nối đuôi Kiều Nguyệt Nga đánh tới, tỏa hồn kiếm bộc phát pháp tắc linh hồn, vậy mà cũng bị trận pháp kia thôn phệ vào.

"Diệt Dục Diệt Tâm Niệm."

Thanh Hiến một đạo tử quang chém ra mang một đòn tinh thần lực cực mạnh, như cũ vẫn là bị trận pháp thôn phệ dễ dàng.

"Kiếm Tiên, Cổ Loa Kiếm Thần!"

Mạch Liên vung ra sát chiêu trước giờ chưa từng xuất hiện, hay nói đúng hơn là không đủ thực lực dùng, giờ đây khí tức của lão đã gần đạt tới Thánh Tông, có thể dùng chiêu này.

Kiếm trong tay tung hoành cắt đứt trời xanh, khảm vào mặt đất, một đạo kiếm quang màu lục đơn giản mà kinh khủng đánh tới.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

"Cự Nhân Hóa, Cự Lực Viên Thần."

Một cái cự thủ bao bộc pháp tắc khuếch đại của Hồng Thiên nện xuống, đòn này chính là tấn công vật lý đơn thuần, trận pháp này đơn giản vẫn như cũ hấp thu lấy nó đơn giản vô cùng.

"3 ngươi cùng lên!"

Hàn Vũ Thiên đường vân trên tay xuất hiện nhiều hơn trước nhìn phía 3 người thần sứ nói.

"Kình Ngư Thiên Võng!"

"Xóa Trần!"

"Kim Hoàng Quang Pháo!"

Hai con kình ngư khí thế bức người lao tới, theo sát bên phải là một đạo bạch quang như có thể thanh tẩy mọi thứ thành tro, sát bên trái chính là một đạo tử kim quang tràn ngập sắc bén, toàn lực cộng với Kim Thốn Hoàng Kỳ trợ giúp, đòn tấn công của Phương Thốn là mang đầy uy lực nhất trong 3 người.

Hàn Vũ Thiên không nhanh không chậm bàn tay đập về một quyền, ký tự xoay tròn lại thôn phệ hết toàn bộ.

"Lưu Thủy Cuồng Long!"

"Hùng Sư Thái Dương!"

"Thanh Hổ Đao Man!"

Một đầu thủy long gào thét lao đến, một vần thái dương phát ra sư âm dũng mãnh, cùng với đao man màu lục đánh tới.

Như cũ vẫn là bị thôn phệ nhanh chóng, trận pháp này như là một cái miệng không đáy vậy.

"Tiếp đến là 4 người cùng lên."

Lời này của Hàn Vũ Thiên vang lên, cả 4 vị Chí Thánh Tử Vực hơi ngơ ngác, nhưng rất nhanh đã cùng nhau xuất thủ.

"Phi Thiên Quang."

"Tử Tinh Sát!"

"Thanh Lang Phần Thiên!"

"Phi Kinh Thích!"

Một đoàn huyết quang cùng với tử tinh quang song song đánh tới, phía sau là một kích mang theo hư ảnh một con bạch lang gào thét, cuối cùng là một kích mang theo lôi đình.

Hàn Vũ Thiên một thân khí lực cuồng nộ thôn phệ hết 4 đòn vừa rồi, hắn nhìn về phía mấy vị trưởng lão của Vạn Niên cung cười nói:

"Làm rất tốt."

Hàn Vũ Thiên điểm lên trận pháp một ký tự cuối cùng, trận pháp lóe lên rồi trở về như lúc ban đầu, hòn đảo lơ lửng ấy lại nhìn không có gì đặc biệt.

Hắn cũng là trở lại trong bóng tối vô tận, nguyên hồn khôi phục chưa được bao nhiêu, hiện tại cũng chỉ còn một cái đầu mà thôi, nếu thật sự để hắn tiếp tục tiêu hao e là phải chết mất thôi.

"Thật là ngu ngốc, ta tiêu hao nguyên hồn hết lần này tới lần khác là vì điều gì?"

"Cố bảo vệ tòa cung điện này?"

"Bọn chúng chỉ là quân cờ của ta thôi."

"Nhưng... ta lại thấy trong lòng có chút cảm giác kì quái."

Hàn Vũ Thiên nhìn màn đêm vô tận nở ra một nụ cười tràn ngập ấm áp, hắn là sau bao nhiêu năm chiến đấu khắc nghiệt, ngoài trừ nàng ấy chưa ai cho hắn cảm giác như mình đang ở nhà.

"Ngu ngốc."

Đạo phân thân ở trong động phủ phía dưới lòng đất ngước lên nhìn hang động, hắn vừa cảm nhận được bản thể lại tiêu hao nguyên hồn.

"Tiêu Hạo, đoán chừng ngươi cũng xong rồi."

Đạo phân thân thở dài đứng dậy từng bước rời khỏi hang động này.

Khí tức nóng rực tỏa ra từ Đoạn Tình viện, mọi người bên trong đều là hốt hoảng chạy ra bên ngoài, da thịt ai nấy cũng là nóng rát bóc khói.

"Thứ đó là gì vậy?"

Mấy đệ tử chạy ra vẻ mặt hốt hoảng cất tiếng hỏi.

"Nó là tới từ phòng của viện chủ!"

Điển Sát đệ tử chân truyền của Tiêu Hạo là người đầu tiên phản ứng nói, không đợi bọn họ dò xét thì toàn bộ Đoạn Tình viện đã phóng xuất khí nóng tựa như một lò áp xuất cực cao vậy.

Mấy đệ tử Đoạn Tình viện đứng trước hơi nóng rất có thể bị hấp cho chín cả thân thể, Hải Thu và Thải Thuận Nhi không biết từ hướng nào xuất hiện, đã dùng thủy thuộc tính của mình tạo thành vách ngăn hơi nóng thổi quét.

Tiếng sụp đổ từ trong làn khói trắng nóng rực truyền ra, mọi người đưa mắt nhìn lấy chính là một cái bóng to lớn tới 500 trượng.

"Hà..."

Âm thanh hà hơi thổi bay toàn bộ khí nóng lên trời, giờ khác này lộ rõ một con huyết long.

"Đây là..."

Bọn họ ai cũng trố mắt nhìn không nói được lời nào, huyết long vẻ mặt kinh hỷ nói:

"Xong rồi, ta không ngờ lại dễ tới mức độ này."

Tiêu Hạo liếc mắt nhìn xung quanh thấy đống đổ nát do mình gây ra, trong lòng xoẹt qua một tia sét.

"Chà, dễ lắm phải không Tiêu Hạo?"

Đạo phân thân Hàn Vũ Thiên khóe môi co giật không ngừng, không nghĩ tới Tiêu Hạo biến hình ngay trong Đoạn Tình viện, phải biết trận pháp lúc trước đã hao tổn gần như toàn bộ tài nguyên trong khố phòng.

Trước đó là lễ sắc phong tiêu tốn tới con số ức vạn linh thạch, trận pháp cũng là tài nguyên cực quý, quy ra linh thạch cũng là ngang với 2 cái đại lễ sắc phong, hiện tại sửa một cái Đoạn Tình viện được xây bằng bảo thạch giá trị 100 linh thạch 1 khối.

Đây đích thị là kẻ phá gia chi tử Tiêu Hạo rồi, Hàn Vũ Thiên vừa định xuất thủ thì sau lưng một bóng người xoẹt qua, làm cho hắn ngơ ngác không thôi.

"Nè, Tiêu Hạo, ngươi biết mình vừa phá hủy một tòa chủ viện không?"

Kiều Nguyệt Nga sát khí trùng thiên làm cho Tiêu Hạo tái xanh mặt mài.

"Phải rồi, ta bây giờ là một đạo phân thân, nàng ấy mới là kẻ hắn sợ."

Hàn Vũ Thiên ý thức được ánh mắt sợ hãi trước đó của Tiêu Hạo là giành cho Kiều Nguyệt Nga.

"Chờ... chờ đã!"

Tiêu Hạo còn chưa kịp giải thích đã bị một quyền nện vào đầu, làm hắn đập xuống Đoàn Tình viện, lại vỡ nát thêm tới đáng thương.

"Ngươi cái đồ phá hoại này!"

Kiều Nguyệt Nga lại một quyền nện vào mặt huyết long, Đoạn Tình viện lại sụp thêm một lớp.

"Hai ngươi cút cho ta!"

Hàn Vũ Thiên tim như nát ra vạn mảnh, sau lưng hóa ra hư ảnh cự nhân kim sắc cầm trường kiếm, trực tiếp chém bay 2 người văng ra ngoài phạm vi của Đoạn Tình viện.

Hàn Vũ Thiên quỳ gối, 2 mắt trợn trắng, miệng thì há hốc mồm, một giọt nước mắt rơi xuống.

"Cung chủ, người mau tỉnh lại đi!"

"Chuyện quái quỷ gì vậy?"

"Mau gọi đan sư cứu cung chủ!"

Mấy đệ tử Đoạn Tình viện hoảng loạn kêu gào chạy vội tới Đan Sơn, Giao lão đồng thời từ trên không hạ xuống, nhìn thấy cái cảnh tượng sụp đổ của Đoạn Tình viện, liền là không khỏi thốt ra một câu:

"Ôi, trời đất mẹ ơi!

Lão cũng là ngất đi rơi xuống mặt đất rầm một cái.

"Đại trưởng lão cũng đột nhiên bất tỉnh rồi, mau gọi đan sư!"