Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 211: Tọa Ma Họa Tháp



Xung quanh ngàn dặm là chi chít hoang thú cấp độ Thánh Nhân, vài tồn tại Thánh Tông chưa đến mười con, nhưng có hai đầu thượng kì lại là điểm trở ngại lớn nhất.

"Chủ nhân khi nào mới xuất quan?"

Hồng Thiên đánh bật một Thánh Tông hoang thú ra vẻ mặt có chút chật vật, bọn họ đã cầm cự gần năm ngày sắp sức cùng lực kiệt, nếu tiếp tục thêm vài canh giờ e là không chịu nổi nữa.

Đầu kỳ lân kia đã hết kiên nhẫn liền lao lên tấn công hai người, lân trào vồ tới nhất định lấy mạng của một người trong hai vị trưởng lão, một tia hắc lôi từ trong thân cây vọt ra đánh bật lân trảo kia.

Đây là đoàn lôi linh của Hàn Vũ Thiên, hiện tại đã có linh trí so với đứa trẻ ba tuổi.

"Giữ chân chúng, nửa canh giờ sẽ hoàn thành."

Nửa canh giờ vào thời điểm bình thường thì rất nhanh, nhưng trong tình huống hiện tại lại dài như nửa năm vậy, Mạch Liên kiếm ý tung hoành, Khí Vực mở ra liền thấy pháp tắc thiên địa xuất hiện từng đóa thanh liên mỹ lệ.

"Thanh Liên Hải Vân!"

Chỉ thấy thanh liên xuất hiện khắp nơi trong khuôn viên trăm dặm, tựa như biển hoa sen trôi nổi giữa thiên địa này, Mạch Liên chém xuống một kiếm thì thanh liên nổ vang.

Thanh liên kiếm ý trên từng đóa sen bộc phát ra tiêu diệt vài ngàn Thánh Nhân hoang thú, Thánh Tông hoang thú thì bị thương không ít, chỉ có hai đầu thượng kì Thánh Tông hoang thú là chỉ trầy ngoài da.

Đòn vừa rồi là Mạch Liên kết hợp Khí Vực với Thanh Liên Kiếm Ca, Thanh Liên Hải Vân uy lực quần thể mạnh mẽ, nhưng đồng thời đã tiêu hao sạch sẽ pháp lực còn sót lại của lão.

"Lão đan, ngươi thử một chiêu này uy lực thật lớn, có thể làm lại không?"

Hồng Thiên hưng phấn nhìn đám hoang thú đang lui lại vì đòn tấn công vừa rồi của Mạch Liên, nhưng khi nhìn lại thì thấy Mạch Liên đã kiệt lực ngồi ở cành cây bên cạnh.

Lão biết Mạch Liên không thể thi triển thêm lần nữa liền biết mình gặp rắc rối rồi, đám lá cây phía trên truyền tới tiếng xột xoạt, sau đó thân hình cự hầu một vàng đất xuất hiện từ trong lá cây, một vuốt hướng Mạch Liên mà cào tới.

Nó đã chờ đợi thời khắc này lâu rồi, cuối cùng có thể một kích giết chết kẻ phàm tục trước mắt, thế nhưng một đoàn hắc lôi như trường xà từ cánh tay quấn quanh cơ thể cự hầu.

Một đạo lôi đình đánh ra làm cho nó rơi xuống mặt đất, cơ thể to lớn cường đại đè chết vài trăm con hoang thú Thánh Nhân bên dưới.

"Tốt, có lôi linh của chủ nhân ở đây tạm thời ngăn cản hai hoang thú thượng kì, lão phu phải ngăn trở đám tiểu quái còn lại."

Hồng Thiên thở phào nhẹ nhỏm nhìn bầy hoang thú phía dưới cái cây, tựa như đàn kiến diệt bao nhiêu cũng không hết được.

Cự hầu ngồi xổm trên mặt đất, đôi mắt hung ác nhìn tới đoàn hắc lôi đang bám trên thân cây kia, nó toàn dồn lực vào chân nhảy bật lên, một trảo muốn bắt lấy đoàn lôi linh, nhưng bàn tay của cự hậu chưa bắt lấy đã bị một cước đá bay ra ngoài.

Thanh Tuyền ngăn lấy một đòn của cự hầu cũng bị bật ra va đập vào thân cây, nàng ta chỉ là Tông Khí trung phẩm, ngăn được nhất kích của thượng kì Thánh Tông đã là rất tốt rồi.

Hỏa khí tản ra làm cho hoang thú cảm nhận được nguy hiểm liền lui lại, cự hầu đang bám trên thân ma thụ cảm ứng được nguy hiểm cũng nhảy qua thân cây khác để tránh né.

Kỳ lân hoang thú thì lui về sau vài trượng rồi quan sát kỹ lưỡng nơi khí tức toát ra, chỉ thấy một thiếu niên toàn thân huyết y đứng trên cành cây ma thụ, Uy Lân khoanh tay ngạo nghễ nhìn xuống đám hoang thú.

Từ khi tiến hóa thành Thiên Dương Liệt Hỏa Kiếm, hắn không đơn giản là thay đổi ngoại hình, mà chất và lượng cũng bước vào tầm cao mới, có thể được xem là thượng phẩm Tông Khí.

Khí tức của Uy Lân tản ra làm cho hai đầu hoang thú có chút kiên dè, nhưng chúng lập tức chấn tỉnh lại rồi liên thủ lao tới.

Trong lúc hai bên dằn co thì ma thụ chấn động, từng cái rễ cây trồi lên quất bay đám hoang thú yếu ớt xung quanh, cùng lúc đó một đạo ma ảnh xuất hiện trấn áp toàn bộ hoang thú quỳ xuống, dù là thượng kì Thánh Tông cũng là run rẩy nằm rạp trên mặt đất.

Một cổ thần niệm quét tới bao trùm toàn bộ Trúc U Sâm Lâm lại, không ai phát giác ra được điều bất thường xảy ra bên trong.

"Thiên đệ, trùng sinh thành công rồi sao?"

Ma ảnh kia phiêu dật âm thanh có chút vui mừng nói, thân hình lóe lên đã xuất hiện bên trong thân cây nơi Hàn Vũ Thiên đang luyện Tọa Ma Họa Tháp.

"Tô huynh giúp ta một chút, Tọa Ma Họa Tháp phỏng chế quả thật cần phải có huynh ra mặt."

Hàn Vũ Thiên vung tay đã thấy từng mảnh ghép được luyện ra trước ra đó, bắt đầu tụ hợp lại lắp ráp thành một tòa tháp, ma ảnh phất tay ma khí đang bạo loạn bổng nhiên thu liễm lại chui vào trong tòa tháp.

<!-- PC_Midle1 -->

"Đệ không cần vội, có huynh ở đây thì dù là phẩm cấp Thủy Tổ, ta cũng giúp đệ luyện chế ra được."

Ma ảnh ngón tay điểm tới ma khí trong tháp đang muốn thoát ra bổng yên tỉnh lại, chỉ thấy tiểu tòa tháp sáu tầng lơ lửng phóng xuất ma uy kinh người.

Tọa Ma Họa Tháp cuối cùng đã thành hình rơi vào tay Hàn Vũ Thiên, hắn ôm quyền với ma ảnh nói:

"Tô huynh, ta thật không muốn phiền huynh lúc ta chưa đạt tới Thủy Tổ cảnh."

Ma ảnh kia xua tay cười rất thoải mái nói:

"Hảo đệ đệ, Tô Bách Hà ta không thấy phiền chút nào cả, huống hồ với thân phận của ngươi muốn phi thăng đến trung vị vũ trụ là điều dễ dàng, cần gì phải tu luyện cực thân."

Hàn Vũ Thiên lắc đầu thở dài nói:

"Dựa vào thế lực thì ta chỉ cần gật đầu một cái, nhưng đám người kia há sẽ khoanh tay để ta thuận lợi trở về?"

Ma ảnh nghe vậy cũng nhẹ gật đầu nói:

"Không sai, ta vẫn chưa tìm ra được lai lịch của chúng, thời gian không còn nhiều ta vẫn nên là rời đi trước, tránh khí tức lưu lại sẽ mang tới phiền phức."

Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu ôm quyền cáo từ, ma ảnh kia phất tay toàn bộ dấu vết ở đây đều đã bị xóa bỏ, ma ảnh vừa rồi là ma niệm của Tô Bạch Hà, chính là vị Hắc Bạch Nguyên Chủ của cao cấp vũ trụ.

Hắn sở dĩ triệu hóa được một đoàn tàn niệm là do ấn ký kiếp trước còn lưu lại, phá giải ấn ký sẽ đưa ma niệm của Tô Bách Hà dẫn động ra, cũng là mất đi mối liên kết cuối cùng của hắn và Hắc Bạch Nguyên Chủ.

Kế hoạch trùng sinh của hắn không ai là không biết, nhưng cụ thể nơi tọa lạc thì không ai biết được, ngoại trừ Doãn Lễ, tên hề ma quái này không biết bằng vào thủ đoạn gì đã biết được vị trí của hắn.

Nhưng không tiện ra tay giết người, bởi vì một động tĩnh nhỏ của Viễn Cổ đại năng thôi, sẽ dẫn tới mấy vạn ánh mắt dòm ngó tới khó bề hành sự, nên Doãn Lễ đã cử hai thuộc hạ thân tính là Balloon và Funman nửa bước Viễn Cổ đến Tô Lăng giới động thủ.

Hai người họ phải cắt đứt mạch tu luyện rơi xuống Thánh Tông mới có thể tới được Tô Lăng giới mà không ai phát giác, dựa vào thiên phú của hai kẻ này thì dù bị cắt mạch tu luyện cũng sẽ rất nhanh trở lại nửa bước Viễn Cổ.

Chỉ cần nhiệm vụ Doãn Lễ giao cho họ hoàn thành thì chúng sẽ quay trở về trung vị vũ trụ tu luyện.

"Ma tháp này không tệ, đối phó một ít chuột nhắc cũng là rất tốt."

Hàn Vũ Thiên sớm đã nhận ra trong linh hồn của mình có tồn tại một đạo ấn ký do Funman lưu lại, lúc hắn xuất ra nguyên hồn bao trùm lên Tô Lăng giới.

Hắn đương nhiên cố ý để dấu ấn kia tồn tại trên thân thể, để có thể dò ngược lại vị trí của lũ chuột kia.

Tọa Ma Họa Tháp chính là dùng để trấn áp hai con kiến hôi cản đường kia, bất luận thế nào bắt chúng trước rồi mọi chuyện từ từ tra hỏi sau.

Hàn Vũ Thiên nhìn xuống hai đầu hoang thú thượng kì Thánh Tông thì cười nhạt, hắn phất tay một thanh trường thương được ngưng tụ từ ma khí xuất hiện.

"Thất Hồn, Thất Ma Thương!"

Thức cuối cùng của Âm Sát Thất Hồn chính là Thất Ma Thương, ngưng tụ ra ma thương uy lực đáng sợ không gì có thể sánh kịp.

Không phải là Thánh Tông viên mãn cao thủ thì bất luận kẻ nào ngăn trở cũng phải bỏ mạng.

Sự kinh hãi vừa rồi còn chưa tiêu tán trong đầu hai hoang thú, chúng vừa ngẩn đầu lên đã thấy một thanh trường thương xuất hiện trên đỉnh đầu, chỉ cần chúng vọng động liền bỏ mạng không nghi ngờ.

Tuy không có thần trí, nhưng bản năng sinh tồn đã mách bảo chúng không được cử động, Hàn Vũ Thiên nhướng mày có chút hứng thú nói:

"Thông minh, không kháng cự ngược lại dễ cho ta hành sự."

Hắn vung tay liền có hai đoàn cấm chú chui vào trong cơ thể hai đầu hoang thú, lập tức biến chúng thành tọa kỵ chỉ trong nháy mắt, Hàn Vũ Thiên lại lấy ra một cái cổng màu lam.

Phẩy tay liền thấy hai đầu hoang thú hóa thành lưu quang bay vào trong, hai đầu thanh lang lúc trước đã bị Tuần Thiên Giả một đòn trấn sát, hai yêu thú tu vi chỉ là Thánh Nhân viên mãn.

Gặp công kích linh hồn của Đạo Tổ sao có thể sống sót được, tuy Hàn Vũ Thiên có chút tiếc nuối vì hai đầu thanh lang kia có thiên phú không tồi, nhưng vật đã chết không thể cứu trở về.

Hắn tận dụng thi thể hai con thanh lang để luyện túi trữ vật có thể cất giấu sinh vật sống thành Thiên Thú Đảo, bí cảnh cất giữ chiến thú rất lợi hại.

Đám hoang thú thấy người dẫn đầu đã bị bắt liền tán loại chạy đi, Hàn Vũ Thiên thì cau mày nói:

"Không thể ở đây thêm, rời đi."

Hắn thu lấy hai thanh binh khí và đoàn lôi linh vào trong thức hải, rồi ôm lấy hai vị trưởng lão bị thương nhanh chóng rời đi.

Bọn họ rời đi được ngàn dặm thì thấy ma thụ ở chỗ trước kia bị đánh bật gốc bay lên trời, một cái đuôi hạt bén nhọn đâm thủng ma thụ thành hai khúc.

"Thánh Tông viên mãn."

Hồng Thiên được Hàn Vũ Thiên vác trên vai hiển nhiên nhìn được cảnh tượng phía đó, vẻ mặt tràn đầy khiếp hãi, uy áp của nó tuy không lan tới được tới đây, nhưng tiếng rít lại làm lão mười phần kinh sợ.

Hàn Vũ Thiên tuy không đánh lại Thánh Tông viên mãn, nhưng cũng có thể toàn thân mà chạy trốn, nhưng hai vị trưởng lão thì không thể, nên khi phát giác được một tia nguy cơ thì Hàn Vũ Thiên liền trốn.

Hắn còn có một lượng lớn khí thần chưa dùng tới, tìm một nơi an tĩnh tu luyện, đợi tu vi tăng cao lại săn giết bọn chúng cũng không muộn.

Tử Vực, nơi giao nhau giữa Hoàn Thi quốc và Nam Cương quốc, theo sự hủy diệt của vùng không gian bên trong, Tử Vực không còn phát ra thứ năng lượng kì lạ kia nữa, mà chỉ đơn giản là một vực thẩm không thấy đáy mà thôi.

Hai bên bờ vực chính là hàng rào phòng thủ do trận pháp tạo thành, hai quốc gia cả tháng nay chỉ có yên lặng chờ đối phương xuất kích, có đánh thì cũng chỉ phái ra một vài tiểu đội Thiên Cảnh mà thôi, cơ bản vẫn không chút sức ảnh hưởng nào cả.

Giao lão khoanh tay đón gió nhìn quân trại yên ắng, lão thở dài bàn tay lật một cái liền xuất hiện cổng không gian vặn vẹo.

Bên trong chui ra một thanh niên trẻ tuổi mặc hoàng bào đế vương, đây chính là tân đế Hoàn Thi Tố của Hoàn Thi quốc, Thi Tố là khi hắn chưa đăng cơ, hiện tại làm hoàng đế phải lấy Hoàn làm họ.

"Nhóc, lão phu không muốn lạm sát người vô tội, rút quân hoặc chết."

Giao lão âm thanh thản nhiên không chút cảm xúc, lão trong nháy mắt vậy mà bắt hoàng đế từ quân trại địch về tay, không gian pháp tắc đã thành thục tới khó tin.

Hoàn Thi Tố vẫn không tin được mình đã nằm trong tay của địch nhân, ánh mắt thất thố nhìn Giao lão nói:

"Tiền bối, người..."

"Ta chỉ hỏi ngươi là rút quân hay chết, đừng nhiều lời."

Giao lão vẫn thản nhiên nhìn quân trại Nam Cương và đón từng cơn gió lạnh hoàng hôn, Hoàn Thi Tố cúi đầu có chút không cam lòng nói:

"Ta rút."

Giao lão hất tay đánh bật Hoàn Thi Tố trở lại vết nứt không gian, lão xoay người bước vào lều của mình như chưa có chuyện gì xảy ra.

Hoàn Thi Tố khi trở về quân trại vẻ mặt tràn đầy uất hận và nhục nhã, là một hoàng đế của quốc gia rộng lớn lại bị một lão già uy hiếp, ai mà không phẫn nộ đây.

"Người đâu!"

Hoàn Thi Tố phẫn nộ đập bàn quát lớn, một tiểu tướng chạy vào quỳ gối nhận lệnh, hắn cũng là nhất thời bừng tĩnh.

Hoàn Thi Tố đã gặp Giao lão ở Thần Phạt năm đó, tuy chỉ là một lão nô kề kề bên Hàn Vũ Thiên không rời, nhưng lại có năng lực đánh bại Thần Sứ như trở bàn tay.

Hiện tại còn bắt hắn trắng trợn dưới mí mắt của nhiều cao thủ Hoàn Thi như vậy, tu vi của lão già bí ẩn kia đã tăng tiến so với phụ hoàng của hắn không kém bao nhiêu.

"Tạm thời lui quân, trẫm cần phải lập ra kế hoạch mới."

Hoàn Thi Tố sau khi bình tĩnh đã hạ lệnh rút quân, dù được phụ hoàng để lại ba bộ khôi lỗi Thánh Tông, nhưng hắn không chắc Hoàn Thi sẽ là kẻ cười tới cuối cùng, người ta có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Hoàn Thi Tố sẽ không ngu ngốc phát lệnh tấn công khi chưa hiểu rõ kẻ thù, hắn đã phái ra vài người dò la thông tin của Nam Cương quốc, hiện tại tạm thời rút quân để chờ tin tức từ mật thám.

"Ồ, bọn chúng đang lui binh sao?"

Hồ Niên từ trong lêu bước ra đã thấy Hoàn Thi quân đội đang bắt đầu di chuyển trở về.

"Vẫn cần phải cảnh giác cao độ."

Kiều Nguyệt Nga nhìn về phía biên giới vẫn không buông bỏ đề phòng với Hoàn Thi quốc.