Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 220: Kỳ Lân Phủ



Hàn Vũ Thiên thở dài bước đi thêm vài bước thì rơi vào một cái hố, hắn và ba thủ hạ lọt vào lập tức không gian xung quanh thay đổi thành một màu trắng xóa, khoảng vài phút thì bọn họ lại xuất hiện ở một thềm lục địa khác.

"Tọa độ không gian, do không gian của thế giới này không ổn định, bất cứ nơi đâu cũng có thể ngẫu nhiên xuất hiện, vậy mà chúng ta lại gặp phải."

Hàn Vũ Thiên nhìn giấu vết không gian đã khép lại trong chưa đầy một cái chớp mắt, khiến hắn dù có cao tay tới đâu cũng không kịp ngăn nó khép lại.

"Chủ nhân, vậy thì chúng ta đang ở đâu?"

Hồng Thiên cau mày nhìn thảo nguyên trước mắt, nhìn ở phía xa cũng có thể thấy khói lửa của chiến tranh bốc lên.

"Vẫn là ở Tô Lăng giới, nhưng hẳn là ở một vùng đất khá xa Nam Cương quốc."

Hàn Vũ Thiên vừa rồi cảm ứng thử, hắn không có một liên hệ nào với Tiểu Bảo, hiển nhiên khoảng cách rất xa.

Thích Ân đột nhiên đứng lên nhìn về một hướng mà không khói lửa chiến tranh nói:

"Chủ nhân, ta cảm nhận được khí tức của yêu tộc rất nồng đậm, hẳn là một vùng đất do yêu tộc làm chủ, mà phía còn có kỳ lân tộc tồn tại."

Hàn Vũ Thiên đột nhiên cảm nhận được điều gì liền nở ra một nụ cười nói:

"Chúng ta đang ở Yêu Phù Quốc, vừa hay ta cũng có một vài việc cần giải quyết ở đây."

"Yêu Phù Quốc?"

Ba người nhìn nhau không ngờ tới chủ nhân lại biết được nơi này, ngay cả Hồng Thiên và Mạch Liên theo chân chủ nhân từ khi người còn nhỏ, cũng không thấy hắn đi bất cứ đâu xa ngoài Nam Cương quốc, làm sao biết mình đang ở nơi gọi là Yêu Phù quốc.

Hàn Vũ Thiên vừa rồi cũng không biết ở đây là đâu, nhưng một sợi dây liên kết mà những kẻ kia đặt lên người hắn đã rung động kịch liệt, chứng tỏ bọn chúng đang ở rất gần.

Mà Hàn Vũ Thiên cũng có thể biết được thông tin của nơi này, thông qua linh hồn của kẻ tên Funman kia, Funman cũng không hề biết chính mình mới là kẻ bị theo dõi.

"Đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta đi tới phía đó."

Hàn Vũ Thiên mỉm cười hướng về phía mà Thích Ân cảm nhận được có kỳ lân tộc mà đi, bọn họ một đường tiến tới với tốc độ cực nhanh, trên đường cũng thấy được một vài yêu tộc không có tu vi đang chạy nạn, nhìn không khác nào nhân tộc bình thường.

Bốn đoàn lưu quang bay ngang qua làm cho yêu tộc thường dân sợ hãi quỳ xuống, Hàn Vũ Thiên liếc mắt thì không mấy vui vẻ, tuy là nhân tộc, nhưng hắn không muốn thấy cảnh sinh linh đồ thán như vậy, mọi chuyện ở đây đều là do hai kẻ kia gây ra, chính hắn sẽ là kẻ diệt đi hai con sâu mọt này.

Đi khoảng hai ngày thì bọn họ tới được một phủ đệ rộng lớn như một tòa thành, Kỳ Lân Phủ do kỳ lân tộc làm chủ.

Kỳ Lân Phủ rộng lớn là vậy, nhưng số lượng tộc nhân chưa đến hai trăm người, đa số là những tộc phụ thuộc sinh sống, hiện tại đang mở rộng cửa phủ tiếp nhận người bị nạn.

Bốn người vừa hạ xuống thì thấy quân lính gác cổng đã bước tới đón tiếp, một tên trong đó cung kính nói:

"Vị đại nhân này, ngài dẫn theo ba tên nô bộc tới Kỳ Lân Phủ là muốn dừng chân vài ngày, hay dùng dịch vụ truyền tống."

Thích Ân ngẩn người, tên lính canh kia chính là đứng trước mặt mình cung cung kính kính, còn ba người bên cạnh trực tiếp xem là nô bộc không cần xem sắc mặt.

"Bọn ta tới là ở trọ vài ngày, mà ba vị này không phải là nô bộc của ta, họ là bằng hữu, ngươi hãy cẩn ngôn."

Tên lính canh kia hơi kinh ngạc, nhưng cũng chỉ nhẹ gật đầu không một câu xin lỗi với ba người, điều này chứng tỏ địa vị nhân tộc ở đây, chỉ xứng làm nô tộc.

Thích Ân nhìn về phía Hàn Vũ Thiên, thì thấy hắn vẫn thản nhiên không thay đổi sắc mặt, cũng theo bước tên lính canh tới một tửu lâu trong Kỳ Lân Phủ.

Bọn họ chỗ ở giá cao nhất là trăm viên linh thạch một ngày, mỗi người một phòng làm cho ai cũng trợn mắt há hốc mồm, ai cũng tò mò không biết địa vị của Thích Ân có phải là danh gia vọng tộc nào không.

Hàn Vũ Thiên vào phòng lập tức ngã lưng lên giường, cũng vài năm rồi hắn chưa có dựa lưng vào chiếc giường êm ái, còn chưa kịp nhắm mắt nghỉ ngơi một chút thì bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

"Ai?"

Hắn sắc mặt có chút không ngồi dậy, vừa rồi không phải đã căn dặn tiểu nhị không gọi thì không cần tới rồi sao.

Nhưng kẻ bên ngoài không trả lời mà trực tiếp đạp cửa bước vào, một nhóm yêu tộc mặt sói đang dùng ánh mắt tràn đầy tham lam nhìn hắn.

"Nô bộc trẻ tuổi, ngươi muốn sống thì giao hết linh thạch ra đi, ta thấy vừa rồi ngươi là kẻ trả tiền, hẳn là nô bộc quản lí tài sản, mau giao ra hoặc chết."

Tên lang yêu màu đen dẫn đầu tràn đầy sát ý nhìn Hàn Vũ Thiên, bọn chúng thấy Hàn Vũ Thiên là người trẻ tuổi nhất, nên nghĩ sẽ dễ dàng moi móc.

Tiếng động vừa dứt đã thấy một tiểu nhị chạy tới, toàn thây run rẩy khi nhìn thấy vũng máu này, máu chảy từ tầng cao xuống tới sảnh làm thu hút toàn bộ ánh nhìn của chúng yêu.

"Ta đã nói đừng làm phiền, ngươi lại để cho bọn chúng tới gõ cửa phòng làm phiền ta, vậy là không còn muốn cái mạng nhỏ này nữa?"

Tiểu nhị lập tức quỳ xuống dập đầu kinh hãi nói:

"Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám, xin đại nhân khai ân, xin đại nhân khai ân."

Hàn Vũ Thiên đang ngồi trên giường nhìn vũng máu bàn tay phất lên, một cơn gió nhẹ quét tới thổi sạch máu tươi thành hư vô, hắn cũng không làm khó một tiểu nhị nói:

"Lui đi, đừng để kẻ khác làm phiền ta."

Tiểu nhị dập đầu liên tục không dám dừng lại cho tới khi nghe thấy tiếng cửa tự đóng lại, hắn mới khiếp sợ chạy xuống tầng liên tục té ngã, những vẫn không dám dừng lại.

"Tên đó là nhân tộc sao?"

"Dám lớn tiếng ở chỗ yêu tộc, không sợ chết à?"

<!-- PC_Midle1 -->

"Kẻ này vừa rồi là đi chung với vị yêu tộc cao quý kia, hẳn là nô bộc."

"Nô bộc của danh gia vọng tộc cũng không dám phách lối như vậy."

"Đi, các ngươi theo ta dạy dỗ hắn."

Yêu tộc tụ tập ở đây toàn bộ là tu sĩ Vũ Cảnh trở lên, bọn họ thật không quen cảnh nhân tộc lộng hành, muốn tự mình dạy dỗ.

"Bước lên một bước, chết."

Âm thanh này là của Thích Ân truyền ra, đây là đang cảnh cáo đám người, nếu dám bước lên tầng lầu của bọn họ, dù chỉ một bước thì sẽ bỏ mạng.

Đám yêu tộc không coi trọng một nhân tộc như Hàn Vũ Thiên, nhưng Thích Ân lên tiếng lại chính là một vấn đề cực lớn, nếu đắc tội một cường giả yêu tộc thì sẽ gặp rắc rối to.

Dưới sảnh lạnh ngắt như tờ, không một ai dám phách lối ồn ào nữa, Hàn Vũ Thiên duỗi lưng chợp mắt một chút, tựa hồ không quan tâm tới những kẻ ngoài kia đang ồn ào.

Một ngày lại trôi qua ở Yêu Phù Quốc, Hàn Vũ Thiên chậm rải mở mắt ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn thấy một đoàn quân tiên phong đang đi, mục tiêu hẳn là nhắm tới tửu lầu này.

"Bọn chúng ở bên trong, đại nhân nhất định phải làm chủ cho chúng ta, nhân tộc này quá lộng hành."

Bên ngoài truyền tới từng tiếng kêu gào đau khổ như Hàn Vũ Thiên đã cướp giật đồ vật gì quý giá của bọn chúng lắm, Thích Ân mở cửa bước vào cung kính nói:

"Chủ nhân, ở ngoài có Thánh Tông đang tới."

Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu thản nhiên nói:

"Cũng là một đầu kỳ lân, nhưng so với ngươi thì kém quá xa, giải quyết nhanh một chút."

Thích Ân ôm quyền nhận lệnh từ từ lui ra ngoài phòng, không biết từ khi nào tay của hắn đã cầm Tử Lôi Kỳ Lân Thương, từng bước chậm rãi đi xuống cầu thang.

Ở ngoài cũng là có tiếng đoàn người truyền tới, kẻ dẫn đầu là một kỳ lân tộc của Kỳ Lân Phủ, hắn vừa bước vào tửu lầu cao giọng nói:

"Tên tiểu tử nhân tộc ngang nhiên giết yêu tộc trong Kỳ Lân Phủ, lăn xuống đây cho ta."

Không có một tiếng trả lời nào đáp lại hắn, chỉ nghe thấy tiếng bước chân từng đợt từng đợt vang vọng trong tửu lâu.

Mọi người đưa mắt nhìn là Thích Ân cầm trường thương bước xuống sảnh với ánh mắt tràn đầy sát khí.

"Ta là Lý Huấn của Kỳ Lân Phủ, tới đây bắt một nhân tộc làm loạn, phiền các hạ giao người."

Lý Huấn biết đối phương không tầm thường liền làm ra điệu bộ nhường nhịn nói, Thích Ân thờ ơ nhìn Lý Huấn nói:

"Giao người? Ngươi nghĩ mình có tư cách nói ra lời nào sao?"

Lý Huấn sắc mặt trầm xuống nói:

"Ngươi phải biết bản thân đang ở Kỳ Lân Phủ, đừng nghĩ bản thân đang ở lãnh địa của mình."

Thích Ân gác thương lên vai nở ra một nụ cười càn quấy nói:

"Phủ chủ các ngươi tới ta còn không để ở trong mắt."

"Muốn chết!"

Lý Huấn lúc này đã thực sự bị chọc giận liền vung đao chém tới, Thích Ân một thương quét qua đã đánh bay Lý Huấn, cùng là Thánh Tông sơ kỳ, nhưng thực lực chênh lệch lại không nhỏ.

Lý Huấn bị quất bay xa tới mức chạm tới phủ đệ chính va vào kết giới mới dừng lại, miệng của hắn tràn ra máu tươi đã thụ thương.

"Một kích thôi ư?"

Lý Huấn không ngờ bản thân vẫn còn đánh giá thấp người trẻ tuổi trước mắt, vài bóng người từ trong phủ đệ kỳ lân bay ra xem kết giới vì sao mà va chạm mạnh như vậy.

"Là Lý Huấn thúc thúc, xảy ra chuyện gì vậy?"

Một vài người trẻ tuổi của kỳ lân tộc thấy Lý Huấn bị đánh thổ huyết thì không thể tin được, một Thánh Tông nhiều người kính trọng lại bị thụ thương, mấy cao tầng của Kỳ Lân Phủ cũng hiện thân.

Hơn chục vị Thánh Tông hiện thân trên bầu trời làm cho Kỳ Lân Phủ bình thường yên bình lại nhấc lên sóng to gió lớn, Thánh Tông kỳ lân tộc có hai mươi vị, mười sơ kỳ, bảy trung kỳ, ba thượng kỳ, mười vị là tính cả Lý Huấn bị thương.

"Lý Huấn, chuyện thế nào?"

Một trung niên kỳ lân tộc tên Lý Quang hỏi, người này cũng là Thánh Tông sơ kỳ, Lý Huấn đứng dậy nhìn Thích Ân nói:

"Ta tới để bắt kẻ giết người ở Kỳ Lân Phủ, bị vị bằng hữu này ngăn cản, còn xúc phạm phủ chủ, đánh ta thụ thương."

Những người nghe thấy lời kể đều là tràn ngập sát ý nhìn tới Thích Ân, phủ chủ của bọn họ là người cao quý mức độ nào, lại bị một tên thanh niên buông lời miệt thị.

Bình thường sẽ không dễ dàng thấy nhiều cao thủ Thánh Tông xuất hiện như vậy, nhưng Yêu Phù quốc hiện tại đang rất hỗn loạn và nguy hiểm, có khả năng xuất hiện địch nhân trộn lẫn trong đám dân thường.

Kỳ Lân Phủ ai ai cũng là tràn đầy cảnh giác đối với những tu sĩ từ bên ngoài tiến vào, bây giờ một vị Thánh Tông sơ kỳ của kỳ lân tộc bị đánh thụ thương, chắc chắn là địch nhân đã nhắm tới đây.

"Tiểu tử, chịu chết!"

Lý Quang là Thánh Tông trùng kỳ còn mở ra được Khí Vực, chỉ trong một lần xuất thủ đã oanh không gian xung quanh thành thủy triều, Thích Ân chấp tay sau lưng toàn thân tản ra một luồng yêu khí kinh người.

"Quỳ xuống."

Một âm thanh trầm thấp từ miệng thanh niên tóc tím vang lên, làm cho toàn bộ người của kỳ lân tộc phải quỳ áp mặt xuống đất không dám ngẩn đầu, hoặc có thể nói là không thể.

Thánh Tông trong tộc cũng đồng loạt quỳ một chân, Lý Quang cũng quỳ một chân ở giữa không trung, từ sơ kỳ cho đến thượng kỳ, dù tu vi cao thâm tới mấy đều bị ép buộc quỳ xuống.

Đây không phải là tu vi áp đảo mà là huyết mạch thuần túy của tổ tiên khống chế, kỳ lân tộc trong cơ thể ai cũng lưu chuyển một cổ huyết mạch phục tùng không thể khống chế.

"Ngươi làm sao có thể?"

Lý Quang nhìn Thích Ân phía xa, ánh mắt kinh hãi tới không thể khép lại, những Thánh Tông tộc khác tràn đầy bối rối.

Kỳ lân tộc làm chủ Kỳ Lân Phủ hơn mười mấy vạn năm, không một ai có thể làm cho họ quỳ xuống ở ngay trên mảnh đất của mình, vậy mà kẻ kia chỉ một câu nói đã làm toàn bộ quỳ xuống không một động tác thừa.

"Các ngươi còn đứng ngây ra đó, mau giết hắn."

Một lão già kỳ lân tộc tu vi Thánh Tông thượng kỳ không thể cử động, liền ra lệnh cho mấy tộc khác xuất thủ.

Bọn họ không biết thực lực của Thích Ân ra sao đều do dự không dám lên, nhưng nghĩ một hồi thì đây cũng là lệnh của kỳ lân tộc, nhất định phải làm.

Lóe lên một cái liền là mấy chục đạo công kích nhắm tới Thích Ân, nhưng mà để bọn họ thất vọng chính là có một ngọn lửa ngũ sắc đã ngăn toàn bộ công kích trước mặt Thích Ân.

Hàn Vũ Thiên từ trên lầu cao chậm rải bay xuống cùng với Mạch Liên và Hồng Thiên.

"Là hắn!"

Những người ở trong tửu lâu trước đó đi tố cáo Hàn Vũ Thiên giết người, ai cũng kinh hãi trốn trong đám đông âm thầm nói.

"Chủ nhân."

Thích Ân cung kính lui về một bước để Hàn Vũ Thiên đứng ở trước, điều này cho toàn bộ yêu tộc đang chứng kiến đều phải kinh ngạc không thôi, Yêu Phù quốc chưa bao giờ có tiền lệ yêu tộc xưng nhân tộc là chủ nhân, tại sao kẻ trước mắt lại gan to hơn trời làm ra hành động này.

"Ngươi lại làm nô cho nhân tộc?"

Lão già kỳ lân tộc kia tràn đầy tức giận và không thể tin được vào mắt, Thích Ân cười nhạt nói:

"Làm nô thì sao?"

Phủ đệ chính đột nhiên nổ vang một bóng người trẻ tuổi xuất hiện, người này toàn thân y phục đơn giản lại tản ra khí chất bất phàm, Lý Man Sơ là phủ chủ của Kỳ Lân Phủ, tu vi Thánh Tông viên mãn.

"Các hạ, ngươi có thể ra giá để bổn phủ chuộc hắn về không?"

Lý Man Sơ lời đầu tiên khi xuất hiện chính là muốn chuộc người, Hàn Vũ Thiên mỉm cười nói:

"Ta không có đặt cấm chế, cũng không có ép buộc hắn làm nô, ngươi nếu lôi kéo hắn về được thì cứ tự nhiên."

Mọi người đưa mắt nhìn nhau tràn đầy sự khó hiểu trong lòng, một yêu tộc cường đại lại tự nguyện phục tùng một nhân tộc thấp hèn, ai cũng cùng một câu trả lời trong lòng là 'Dối trá'.

Hàn Vũ Thiên thì đang suy tư không biết không gian biến động sẽ xuất hiện ở đâu, hắn nếu mang theo Giao lão thì sẽ không có đau đầu như bây giờ.

Thuộc tính không gian của Giao lão có thể dễ dàng biết được vị trí tiếp theo nó xuất hiện, nhưng Giao lão mà theo hắn thì Vạn Niên Cung như mất một tầng phòng vệ.

"Thanh niên trẻ tuổi, ngươi tên gì?"

Lý Man Sơ nhìn sang Thích Ân điệu bộ khiêm nhường hỏi, Thích Ân ôm quyền nói:

"Ta tên Thích Ân."

"Thích Ân, tốt, vậy ngươi có biết bản thân là yêu tộc, lại còn là kỳ lân tộc huyết mạch thuần khiết."

Lời này vừa ra làm cho toàn bộ Kỳ Lân Phủ ầm vang một tiếng nghị luận sôi nổi, huyết mạch thuần khiết trên Yêu Phù quốc có thể gọi là tôn giả đại năng, tộc nào sở hữu thành viên có huyết mạch thuần khiết, nhất định sẽ được Yêu Hoàng phong Vương làm chủ một phương.

Kỳ Lân Phủ vốn là Vương tộc ở Yêu Phù quốc, bởi vì huyết mạch căn bản là vượt xa mấy tộc khác rất nhiều, dù có huyết mạch thuần khiết hay không cũng không tộc nào lật đổ được kỳ lân tộc ở Yêu Phù quốc.

Yêu tộc mang huyết mạch thuần khiết, chính là mang trong mình toàn bộ đặc tính và sức mạnh của yêu tổ, đa phần một tộc chỉ có một kẻ sở hữu thuần khiết chi huyết, có tộc còn không xuất hiện nổi.

Muốn có được thuần khiết huyết mạch, thứ nhất là sinh ra mang trong mình dòng máu yêu tổ ngủ say, trưởng thành sẽ tự bộc phát ra, thứ hai chính là yêu tổ truyền thừa lưu lại trong tộc, nhận được hoàn chỉnh truyền thừa sẽ được ban yêu tổ huyết dịch, uống vào sẽ biến đổi bản thân trở về nguyên bản của tổ tiên năm đó.

"Thuần khiết thì sao?"

Thích Ân vẫn là một mặt không bận tâm tới lời nói của kẻ trước mắt, Lý Man Sơ cau mày thuyết phục nói:

"Ngươi mang trong mình thuần khiết huyết mạch kỳ lân, nếu trở về Kỳ Lân Phủ thì ta sẽ giao toàn bộ kỳ lân tộc để ngươi quản, tài nguyên của cải cũng sẽ mình ngươi độc hưởng."

"Phủ chủ."

"Tộc trưởng."

Cao tầng trong Kỳ Lân Phủ ai cũng trợn mắt há hốc mồm không thể tin được lời của phủ chủ, gần 4000 năm sống trong Kỳ Lân Phủ, đây là lần đầu bọn họ thấy Lý Man Sơ chịu từ bỏ tất cả chỉ vì một thanh niên lạ mặt.

"Ngay cả khi ta kêu các ngươi đi chết?"

Thích Ân nhướng mày có một chút hứng thú hỏi, Lý Man Sơ gật đầu không do dự nói:

"Chỉ cần ngươi làm kỳ lân tộc quật khởi thì có kêu chúng ta chết chúng ta cũng làm."

"Tiếc là ta không có hứng thú."

Thích Ân dùng ngón tay xoay xoay mái tóc cười nhạt nói.