Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 223: Ngươi xưa trở về



Cùng lúc đó ở bờ Nam Hải thi thể nhân tộc, nhân ngư tộc và yêu tộc rải rác khắp nơi, số lượng ước tính đã hơn chục vạn thi thể, Thanh Hoa lâu lần này phái ra hơn nửa cường giả, Vạn Niên Cung, Cao Gia, Cúc Gia và Nam Cương thành cũng xuất động hơn nửa thế lực tới chiến trường này.

Yêu tộc là đại tộc có nhiều chi tộc, nên cao thủ phải nói là nhiều như mây, cường giả nhiều như mưa, Thánh Tông ước tính đã gần bảy mươi vị xuất chiến.

Nhìn hai bên quyết chiến rơi vào hạ phong lại chính là phe của nhân tộc, yêu tộc công phá liên tục đã lên được tới đất liền.

"Anh Hoa Chi Vũ, Diệu Thủ Hồi Xuân!"

Kiều Nguyệt Nga thân hình uyển chuyển từ trên không trung nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, một đại thụ anh đào hiện ra, từng cánh hoa bay muốn lan tỏa ra khắp chiến trường, cánh hoa thẩm thấu khôi phục lại thương thế của tu sĩ phe mình.

"Hỏa Long Xuất Sơn!"

Tiêu Hạo bản thể hỏa long hai ngàn trượng uốn lương rồi lao thẳng xuống, vậy mà trực tiếp đâm chết ba chục vị Thánh Nhân, còn đánh bay mười vị Thánh Tông đang vây quanh.

"Không Gian Hoại Sát!"

Giao lão nắm trong tay trường thương xám tro quét tới liền giết chết một vị Thánh Tông yêu tộc đang trọng thương, chính vì vậy Giao lão đã bị Thánh Tông yêu tộc vây giết còn nhiều hơn trước.

"Quái vật!"

Yêu binh yêu tướng toàn thân đổ mồ hôi lạnh lui tục lui bước, trước mặt họ là một con quái vật đầu người hay nói đúng hơn là sọ người, nhưng chỉ có một mắt màu đỏ rực, hàm rắc sắc nhọn của dã thú, tám chân như nhện lại còn cử động linh hoạt như cánh tay, tùy ý co dãn theo ý mình.

Trên lưng cái quái vật lại mọc ra ba hàng gai nhọn nhìn như xương cốt, nó ngẩn đầu cười tà dị nghe như là tiếng kêu của loài cú.

Đây không ai khác chính là Huyết Vương Thượng Nhất Như Ý, ở Nam Hải nàng ta đã ăn thịt hơn vạn tu sĩ, nên đã hoàn toàn hóa thành quỷ, đây chính là bản thể dạng quỷ của nàng ta, Cốt Vương Quỷ Cú.

Mạc Can và Tịch Dận cũng thôn phệ không ít thi thể yêu tộc, nhưng bọn họ lại không dùng ra bản thể mà chọn cách hỗ trợ Như Ý.

"Khà khà, hú hú, các ngươi trông cũng rất ngon miệng, để ta ăn nào!"

Cốt Vương Quỷ Cú cười một cách tà dị hai trảo vung lên đã xuyên qua hơn chục tên yêu tướng, nó há miệng rộng cho tất cả vào trong miệng rồi nhai ngấu nghiếng, máu tươi của đồng bọn chảy ra như suối từ miệng của quái vật trước mắt, làm cho yêu binh yêu tướng kinh hãi chạy chối chết.

"Chạy?"

Như Ý rít lên một tiếng rồi đuổi theo sau với tộc độ cực nhanh, đừng nhìn bản thể to lớn ba trặm trượng của nàng mà xem thường, bát trảo vận dụng toàn lực mà chạy còn vượt xa Thánh Tông sơ kỳ.

Binh đoàn yêu tộc kia không tới nửa nén hương đã toàn quân bị diệt, một vị Thánh Tông tràn đầy phẫn nộ lao tới, Như Ý thấy vậy bản thân liền quay đầu bỏ trốn.

Từ lúc ra trận đến nay, Như Ý chỉ động thủ với tu sĩ có cảnh giới Thánh Nhân trở xuống, nếu Thánh Tông ra tay thì nàng sẽ dựa vào ưu thế tốc độ mà chạy trốn, những người khác nhất định sẽ giúp nàng cản kẻ truy sát.

Bốn vị gia chủ Hàn gia và toàn bộ tộc nhân đang thi triển Băng Liên Cổ Tiên trận để ngăn cản một vị Thánh Tông sơ kỳ.

Phải, chính là toàn bộ trên dưới Hàn gia không sót một ai, từ sơ sinh tới già nua đều đứng trong trận pháp, những người chưa thể tu luyện hoặc là tu vi thấp thì sẽ dùng huyết mạch để bổ trợ, đi đầu là bốn vị gia chủ đứng mũi chịu sào trước áp lực kinh người của Thánh Tông.

"Nhị ca, Hàn gia nhất định phải bị diệt ở đây sao?"

Hàn Tuyên miệng không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi, Hàn Tống tràn đầy mồ hôi trên trán nói:

"Diệt? Bọn chúng mà có thể diệt đi Hàn gia của chúng ta sao? Hàn Vũ Thiên còn chưa có chết, dù chúng ta bị diệt thì vẫn còn Tiểu Thiên trả thù, sát!"

Tứ gia chủ toàn lực thôi động đại trận áp chế vị Thánh Tông đang cố phá trận kia, Hàn An và Hàn Phúc có lòng ứng cứu, nhưng bọn họ lại bị vây công bởi mấy trăm tên Thánh Nhân, dù là Chí Thánh cũng khó qua ải này.

Hàn Diệp thì đang giao thủ với hai tên Thánh Tông sơ kì, căn bản không có khả năng trợ giúp nào đối với Hàn gia.

"Lão hoa dùng ra bản thể!"

Một yêu tộc Thánh Tông sơ kì khác từ phương xa bay tới, đôi cánh dơi dang rộng toàn lực bay tới đây.

"Tử Đằng Chu Hoa."

"Bức Vương Hắc Vực."

Yêu tộc trong đại trận hóa thành một gốc tử đằng năm trăm trượng, kẻ đang tới thì hóa thành một con hắc bức cũng là hình thể năm trăm trượng.

"Tuyệt kỹ dung hợp, Phá Luân Phong Hoàn Sát!"

"Tuyệt kỹ dung hợp?!"

Chỉ thấy hắc bức vỗ mạnh đôi cánh hóa thành từng vòng phong luân, còn cộng thêm độc dược của gốc từ đằng kia, phong luân phóng ra tứ phía mang theo sức phá hủy kinh người.

Rất nhanh trận pháp của Hàn gia đã bị phá hủy, bốn vị gia chủ trọng thương nằm ở trên đất không thể nhúc nhích, những tộc nhân khác thì kiệt sức ngồi trên đất cũng là bất lực nhìn hai đầu yêu thú.

"Ha ha ha, một đại trận mà muốn ngăn bản tọa."

Gốc tử đằng trở lại nhân hình cùng với đồng bạn đứng chung một chỗ, hai người lưng áp sát vào nhau hai tay đưa lên tạo ra phong man cự đại.

"Chết đi, Phong Hoa Trảm!"

Phong man lao tới muốn sổ xóa toàn bộ Hàn gia, ánh mắt người của Hàn gia ảm đạm và tràn ngập thống hận không nói ra hết.

"Băng Liên Tuyết Nhiên!"

"Băng Hoàng Khiếu Thiên!"

"Băng Liên Hoành Vũ!"

Hàn Diệp, Hàn An, Hàn Phúc đồng thời rời bỏ chiến trường dùng toàn lực có được lao thẳng về phía phong man của hai vị Thánh Tông.

<!-- PC_Midle1 -->

"Ngươi dám! Phá!"

Giao lão trong mắt tràn đầy kinh hãi mà lão còn cách chỗ Hàn gia ba dặm, ngăn cản là điều không thể, nên lão ngưng tụ không gian lực lượng mạnh nhất rồi ném thanh thương phóng đi, trường thương lao đi lại làm cho không gian rạn nứt.

"Hỏa Long Chi Nộ!"

Tiêu Hạo cũng toàn lực lao tới không chút chậm trễ, còn có toàn bộ trưởng lão của Vạn Niên Cung cũng xuất thủ, Hàn gia nhất định không thể bị tiêu diệt.

Nhưng đợi những đòn công kích của bọn họ tới thì e là phong man kia đã hạ xuống, một đứa trẻ cầm thanh kiếm đứng ngăn trước mặt bốn vị gia chủ, đưa bé thủ thế đưa kiếm về phía sau hét lớn:

"Ahhhh!"

Trời cao giáng xuống một đạo lam quang phá hủy phong man, tất cả công kích đang tới cũng bị một đòn lam quang kinh người này đánh bay, toàn bộ kinh ngạc nhìn ở chỗ mặt đất đang bốc lên khói bụi nghi ngút.

Nhìn kỹ lại thì chính là một thanh lam kiếm, hay nói đúng hơn chính là Cửu Hàn Kiếm.

"Hàn Vũ Thiên!"

"Tiểu Thiên!"

"Cung chủ!"

"Cha!"

Toàn bộ người của Vạn Niên Cung và Hàn gia đều rung động nhìn thanh kiếm kia, Cửu Hàn Kiếm mười phần y đúc của Hàn Vũ Thiên, nhưng chuôi kiếm lại có treo một miếng lam ngọc hình phượng hoàng.

"Hàn Vũ Thanh!"

Hàn Tống nhận ra thanh kiếm của một tiểu bối khi xưa liền thất thanh hô lớn.

"Một gốc tử đằng, một con hắc bức, lại dám động vào Hàn gia!"

Bóng người xuất hiện là một trung niên bạch y tung bay, mái tóc hoa râm và nét mặt lại giống Hàn Vũ Thiên đến bảy phần.

Khí tức toát ra tràn ngập uy áp và sát khí, dù là Cao Tùng Bách cũng không thể không e dè trước khí thế này, Hàn Vũ Thanh bàn tay xòe ra thu kiếm dưới đất về tay, tu vi triển lộ một thân Thánh Tông viên mãn.

"Băng Liên Tuyết Nhiên!"

Hàn Vũ Thanh âm thanh trầm thấp như thái sơn áp đỉnh, một kiếm vung ra đơn giản lại làm người khác khiếp sợ, băng liên kiếm ý vụt ngang qua hai vị yêu tộc liền lấy đi sinh mệnh của bọn họ.

"Hàn Vũ Thanh, thực sự là con sao?"

Hàn Tống, Hàn Xuyên, Hàn Vận Lai và Hàn Tuyên tràn ngập rung động, người đã chết từ trăm năm trước nay đã trở về, khiến bọn họ không thể kiềm chế được cảm xúc trong lòng.

Giao lão phía xa thấy bộ dáng của Hàn Vũ Thanh thì cười nói trong lòng:

"Ngươi xưa trở về, nhưng tiếc là chủ nhân không còn, nếu chủ nhân còn sống thì ba người họ gặp nhau chắc chắn sẽ làm người khác giật mình, khí chất mười phần giống nhau."

"Bốn vị thúc thúc, từ lúc chia tay tới giờ không có chuyện gì chứ?"

Hàn Vũ Thanh quay người ôm quyền thi lễ với bốn vị gia chủ, Hàn Tống cười lớn thống khoái nói:

"Tốt, bọn ta tốt lắm."

Nhưng rồi lão lại chảy ra hai hàng lệ nóng làm cho Hàn Vũ Thanh cũng kinh ngạc, Hàn Tống ngước nhìn trời xanh nói:

"Đại ca, nhìn xem, nhìn xem nhi tử của huynh đã trở về rồi!"

"Phụ thân của ta, ông ấy không lẽ."

Hàn Vũ Thanh ngây ngươi con ngươi co rút lại, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh nói:

"A Hân và đứa bé đâu?"

Hàn Vận Lai nhìn Hàn Vũ Thanh cười chua sót nói:

"Nàng ta sinh khó đã qua đời, đứa bé kia là nam nhi, tên Hàn Vũ Thiên, ngươi đừng lo, nó còn sống."

Hàn Vũ Thanh kiềm nén cảm xúc gật đầu nói:

"Đứa trẻ vẫn còn, ta vẫn còn có cơ hội bù đắp."

Giọng nói của hắn bi thương nhưng đã kiềm chế tới cực hạn, Hàn Vũ Thanh nói:

"Nó...Không, Hàn Vũ Thiên đâu rồi?"

Hàn Xuyên lúc này mới lắc đầu nói:

"Tiểu Thiên không còn ở Nam Cương quốc, hiện tại không phải lúc để giải thích đâu."

Hàn Vũ Thanh cũng nhẹ gật đầu quét mắt nhìn tới chiến trường, chiến hỏa khắp nơi còn thê thảm hơn trận Tây Phỉ, Hàn Vũ Thanh nâng kiếm quét ngang, một đao lam quang kiếm ý sắc bén đánh tới đã chém trọng thương hai tên Thánh Tông sơ kì yêu tộc, giải cứu cho một vị Thánh Tông sơ kì Thanh Hoa lâu thoát nạn.

Cao Tùng Bách một mình chống đỡ ba đầu yêu tộc Thánh Tông viên mãn, toàn bộ đều là huyết mạch hậu đại thần thú, Ngưu Hoàng Kim Khải là một đầu Ngưu toàn thân kim sắc chói lóa, lại còn xuất hiện kim quang bao phủ như một bộ khải giáp chiến thú, Đằng Xà Thiên Thế là một đằng xà có hai cánh hình thể đã đạt tới vạn trượng che trời, nó có lẽ là một đầu yêu thú to lớn nhất từ trước tới nay.

Cuối cùng là một Thiên Thanh Hùng, bộ dáng thì không khác gì những con cự hùng khác, chỉ là một bộ lông màu thanh nhạt cùng với ba cái sừng ở đỉnh đầu, uy áp tản ra của nó là mạnh nhất trong ba đầu yêu thú.

"Băng Liên Tuyết Nhiên."

Hàn Vũ Thanh một kiếm chém ra lập tức nhắm tới Thiên Thanh Hùng mà tấn công, hắn giảm bớt áp lực cho lão già trước mặt, cũng quấn theo vài tên yêu tộc Thánh Tông thượng kì, chỉ trong chớp mắt đã là một chọi năm, khí thế hung hăng của chúng cũng không bì được với sự sắc bén mà Hàn Vũ Thanh tản ra.

"Khí Vực!"

Hai tay hắn nắm lấy chuôi kiếm ghim mũi kiếm xuống đất liền thấy không gian xung quanh chân động hóa ra từng đợt kiếm ý vô hình bay lượn trong không trung, từng đạo nói tiếng từng đạo hóa thành ngàn vạn trường kiếm như vạn kiếm triều tông.

"Kiếm Vực? Nhân tộc lại có kẻ mở ra được Kiếm Vực."

Thiên Thanh Hùng tràn đầy khiếp sợ nhìn trung niên trước mắt, Kiếm Vực cũng là một dạng Khí Vực, nhưng hoàn toàn ngưng tụ ra không gian kiếm khí, những người tu luyện kiếm đạo đạt tới Thánh Tông rất ít người mở ra được Kiếm Vực, mà chỉ mở ra Khí Vực thuộc tính như những Thánh Tông khác, kẻ mở ra được Kiếm Vực thì có thể xưng là Kiếm Tông cường giả.

Tổ tiên của Thiên Thanh Hùng từng có kẻ bị Kiếm Tông đánh cho không còn một manh giáp, phải biết cơ thể yêu thú cường đại khó mà công phá, vậy mà một vị Kiếm Tông xuất thủ đã giết đi vị tổ tiên kia của hắn, cũng vì chuyện này mà yêu tộc náo lên một trận hỗn loạn không ngừng, hậu đại thần thú bị giết trong tay nhân tộc, lại còn chết không kịp hoàn thủ, quả là điều làm yêu tộc kinh sợ.

"Yêu tộc không biết tốt xấu, xâm lấn lãnh địa của tộc khác, nhận lấy sự phán quyết của ta, Chân Kiếm Phán Xử!"

Vạn kiếm ngưng tụ hóa thành trường kiếm vạn trượng che trời, Hàn Vũ Thanh bay vụt lên không ngón tay điểm tới trường kiếm nâng lên chuẩn bị chém xuống, Thanh Thiên Hùng gầm lên nói:

"Ngăn hắn!"

Nhất thời hơn hai mươi đầu Thánh Tông cường giả của yêu tộc thôi động lực lượng hóa thành bản thể lao tới, Đằng Xà Thiên Thê cũng là để Cao Tùng Bách cho Ngưu Hoàng Kim Khải ngăn trở, mình thì giúp Thanh Thiên Hùng ngăn trở nhất kích.

Hai đầu hậu đại thần thú liên thủ cùng hai mươi đầu yêu thú ngăn trở cự kiếm, nhất kiếm hạ xuống tạo ra vụ nổ long trời lở đất, tất cả yêu thú văng ra ngoài thụ thương, còn một kiếm của Hàn Vũ Thanh thì tan biến, xem ra yêu tộc liên thủ cũng chỉ ngăn được một kiếm này thôi.

"Băng Liên Phi Thiên Kiếm!"

Vạn thanh trường kiếm toát ra băng khí lần nữa hội tụ, từng chuôi kết nối với nhau hóa thành một đóa liên hoa sắc bén vô cùng, đây là Hàn Vũ Thanh tu luyện kiếm đạo tới đại thành, lại kết hợp thêm Băng Tiên Điên hoàn chỉnh mà ông cố lưu lại mới tạo ra chiêu này.

Băng liên phóng tới kiếm ý sắc bén không gì có thể sánh băng lao tới, Đằng Xà Thiên Thê rít lên một tiếng quật đuôi muốn ngăn trở, nhưng một đuôi vừa quật xuống đã bị cắt đứt làm cho nó thống khổ kêu thảm một tiếng.

Thiên Thanh Hùng lập tức phóng người, pháp lực rót vào hùng trảo một kích giáng xuống uy áp kinh người, chạm vào băng liên từ hàng vạn kiếm ý hình thành, nhất thời gây ra tiếng oanh đinh tại nhức óc làm ai cũng thống khổ bịt tai lại.

Băng Liên bị đánh bay rồi phân hóa thành vạn thanh kiếm, còn trảo của Thiên Thanh Hùng thì chấn động kịch liệt, xương bên trong bị rạn nứt một mảng lớn.

"Giết!"

Hàn Vũ Thanh nắm lam kiếm trong tay, lao tới cùng với vạn thanh kiếm như là mưa sao băng rơi xuống, mục tiêu nhắm tới chính là Thiên Thanh Hùng đang còn kinh hãi với đòn vừa rồi.

"Lão nhị cẩn thận!"

Đằng Xà Thiên Thế nén đi đau đón há miệng căn tới Hàn Vũ Thanh, nhưng hắn đã chuyển mục tiêu trực tiếp xuyên qua họng của mãng xà vạn trượng.

"Lão đại!"

Ngưu Hoàng Kim Khải và Thiên Thanh Hùng kinh hãi gầm lên, cả hai phóng tới bảo hộ lão đại mình.

"Chúng ta tạm thời rút quân, không được chiến tiếp."

"Lão đại chuyện này..."

Hai đầu hậu đại thần thú muốn nói nhưng nhìn thương thế đại ca cũng do dự, Đằng Xà Thiên Thê phun ra ngụm máu nói:

"Kiếm Tông quá mạnh, vượt xa cả ba người liên thủ, rút thôi."

Thiên Thanh Hùng đứng thẳng bằng hai chân sau hít một hơi thật sâu gầm lớn:

"Gào!"

Hùng âm vang vọng rơi vào tai yêu tộc liền thấy bọn chúng cấp tốc thoái lui không hề do dự, Hàn Vũ Thanh cầm kiếm trong tay lao tới nói:

"Muốn chạy không còn kịp nữa."

Vạn thanh kiếm lần nữa ngưng tụ hóa thành cự kiếm ngàn trượng cắt tới, Ngưu Hoàng Kim Khải dậm chân mạnh một cái quát:

"Lão nhị, đưa lão đại chạy, ta giúp ngươi cản hắn!"

Thanh Thiên Hùng trong lòng tràn ngập không nỡ, nhưng vẫn vác Đằng Xà Thiên Thê lên lưng rồi chây đi, lão đại to lớn hơn lão nhị và lão tam gấp 10 lần, so về trọng lượng lại càng nặng nề không thể cân đo, vậy mà Thiên Thanh Hùng lại cõng trên lưng vụt đi như bay.

Ba đầu yêu thú này căn bản là có sở trường khác nhau, lão đại là dùng độc và tốc độ, lão nhị là lực lượng thuần túy, lão tam là phòng ngư không gì sánh bằng.

"Kim Ngưu Vô Địch!"

Ngưu Hoàng Kim Khải toàn thân óng lên kim quang chói mặt đâm thẳng vào mũi kiếm của Hàn Vũ Thanh, nhất thời đất trời bị một màu kim sắc phủ lấy không thể thấy được gì.

Phùng Càn Dương không biết từ khi nào đã hóa thành chân thân Hải Xà Vương của mình lao đi, lão ta nhắm tới chính là Đằng Xà Thiên Thê.

Đằng Xà Thiên Thê quay đầu nhìn kim sắc chói mắt thì liền tràn đầy lo âu, nhưng rất nhanh lại đổi thanh tức giận gầm lớn:

"Độc Hải Xà, ngươi còn muốn chiến?"

"Ai sợ ai?"

Phùng Càn Dương há miệng phun ra khí độc màu đen ngòm, Đằng Xà Thiên Thê cũng là phun ra khí độc màu lục, hai độc đối chiến lại ngang tài ngang sức.

Đằng Xà Thiên Thê bị thương cũng đã là cực độ phẫn nộ, nay lại thấy Phùng Càn Dương chui đầu vào chỗ chết thì toàn lực công kích.

Rất nhanh đã thấy khí độc màu lục của Đằng Xà Thiên Thê đã chiếm ưu thế, Phùng Càn Dương lập tức quay đầu bỏ chạy.

Nhưng lão chạy không phải là vì sợ độc của đối thủ, mà mục tiêu là mượn độc của đối thủ phối hợp với kịch độc của bản thân, làm cho độc khí thẩm thấu vào vết thương của Thiên Thanh Hùng.

Trước đó ngăn cản cự kiếm kì thật nó đã bị chém một vết dài giữa lưng, nhưng do bộ lông dày và rậm nên đã che giấu đi vết thương.

Nhưng sao có thể qua khỏi giác quan của Phùng Càn Dương, độc khí một khi thẩm thấu sẽ nhanh chóng lưu chuyển vào trong mạch máu, nếu không phát giác kịp thời thì chỉ cần mồi thêm một lần độc tố sẽ trực tiếp lấy mạng, dù Thiên Thanh Hùng là hậu đại thần thú cũng phải bỏ mạng.