Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 239: Đấu giá Vạn Niên Các



"Cứu mạng!"

Hàn Vũ Thiên và Kiều Nguyệt Nga đang phi nhanh đến thành trì tiếp theo thì nghe tiếng kêu thất thanh của một tiểu nữ hài.

Phía xa có một con lửng to chục trượng, lưng của nó còn đầy gai như nhím, bộ dáng hung ác đang tiến lại gần tiểu nữ kia.

Hàn Vũ Thiên bàn tay hạ xuống pháp lực vô hình quét tới đập con lửng thành thịt vụn, tiểu nữ kia đưa mắt nhìn thì thấy hai người đã cưỡi ngựa đi xa.

Cả hai đến được Trường An thành, một trong những thành trì lớn dưới trướng của Vạn Niên Cung, bọn họ nhìn cảnh người dân xung túc thì khá hài lòng, thành chủ và quan phủ ở đây làm việc rất tốt.

"Cá tươi mới bắt lên đây."

"Thịt tươi vừa mổ lúc sáng đây."

"Bánh bao thịt, bánh bao chay đây."

"Ta có tất cả loại rượu ngon đây, mời khách quan đến thử."

"Vải lụa gấm vóc cao cấp mại dô."

Hai người đi dạo thành trì nghe được rất nhiều tiếng mời chào của thương nhân, khung cảnh náo nhiệt này làm cho Kiều Nguyệt Nga nhớ lại hai người Bạch Yên Nha và Kiều Huyền Nhi cùng mình lúc trước ở Vân Đạo Tông cũng ra ngoài thành ngắm cảnh này.

"Nàng hoài niệm gì vậy?"

Hàn Vũ Thiên nắm tay nàng nhẹ giọng hỏi, Kiều Nguyệt Nga mỉm cười nói:

"Chỉ thấy nhớ Bạch Yên Nha và Kiều Huyền Nhi mà thôi, không biết hai người đó sau khi Vân Đạo Tông sụp đổ đã đi về đâu."

Cũng gần hai trăm năm chưa gặp lại tỷ muội tốt làm cho Kiều Nguyệt Nga nhớ nhung không nguôi, nàng đột nhiên nhớ ra lời Bạch Yên Nha nói:

"Nếu tỷ tới Trường An thành thì cứ Tuyết Vân Quán tìm ta, ta luôn ở đó không rời."

Kiều Nguyệt Nga nắm chặt tay Hàn Vũ Thiên kích động nói:

"Phu quân, cùng ta tìm một nơi gọi là Tuyết Vân Quán đi."

Hàn Vũ Thiên không hiểu chuyện gì cũng gật đầu đáp ứng, hắn và nàng chia làm hai hướng đi khắp nơi trong Trường An thành.

Hàn Vũ Thiên thông qua việc hỏi những tu sĩ trong quán trà mới biết được, Tuyết Vân Quán mà họ tìm đã sớm đóng cửa dọn đi nơi khác, hắn đến trước một căn nhà hoàng nhìn thấy bảng hiệu đầy bụi trên đất thì thổi mạnh, khói bụi bay đi thì hiện rõ ba chữ Tuyết Vân Quán.

"Quả nhiên đã rời đi."

Hàn Vũ Thiên thở dài quay người rời đi tìm Kiều Nguyệt Nga, Tuyết Vấn Quán dọn đi mà không ai biết họ đã dọn đi đâu.

Cả hai gặp nhau ở chỗ cũ, Hàn Vũ Thiên thở dài nói:

"Tuyết Vân Quán đã đóng cửa dọn tới nơi khác rồi."

Kiều Nguyệt Nga lộ rõ vẻ thất vọng nói:

"Phu quân biết họ dọn đến đầu không?"

Hàn Vũ Thiên lắc đầu nói:

"Ta hỏi thăm nhiều người rồi, họ đều nói là không biết, ta và nàng đến Tuyết Vân Quán nhìn một chút."

Kiều Nguyệt Nga nhìn căn nhà hoang đã tàn tạ muốn sụp đỗ, nàng đoán ra Tuyết Vân Quán này đã dọn đi gần trăm năm rồi.

"Không gặp được thì thôi vậy, đi nào phu quân."

Kiều Nguyệt Nga mỉm cười tuy hơi hụt hẫn, nhưng đây cũng có một chút nằm trong dự đoán của nàng, Hàn Vũ Thiên đưa nàng tới Vạn Niên Các.

Vạn Niên Các là tòa lầu các làm ăn của Vạn Niên Cung được trải dài khắp các thành lớn và trung ở Nam Cương Quốc, hể thành trì nào có hơn mười vị Thánh Nhân thì sẽ có một tòa Vạn Niên ác mọc lên.

Vạn Niên Các có đầy đủ dịch vụ cho tu sĩ, nên hai người tới đây để chuẩn bị một vài thứ, trên đường đi cần phải sử dụng.

"Bọn ta ở đây bốn ngày."

"Hôm nay có đấu giá không?"

Hàn Vũ Thiên thấy khách ra vào đông hơn cả dự đoán thì hỏi, thu ngân mỉm cười nói:

"Khách quan đúng là đoán trúng rồi, quản sự ở chi nhánh Vạn Niên Các này của bọn ta vừa tìm được không ít bảo vật ở di tích Thánh Nhân lưu lại, định rằng sẽ đem chúng về Vạn Niên Cung chờ trưởng lão an bài, nhưng liên lạc mãi vẫn không thấy hồi âm, nên quản sự của ta quyết định đem đấu giá."

Hàn Vũ Thiên nhướng mày kinh ngạc nói:

"Quản sự mà ngươi nói là ai? Bảo vật là do hắn tìm được, tất nhiên là thuộc sở hữu mình hắn, lại đem đi đấu giá vào tài sản của Vạn Niên Các."

Tên thu ngân ý thức được bản thân đã lỡ lời liền nói:

"Chuyện này thì ta không biết, nhưng đây là ý của quản sự Kỵ Hà."

Hàn Vũ Thiên lần nữa lại nghe được hai từ Kỵ Hà quen thuộc này, hắn mỉm cười xòe lòng bàn tay liền có một lệnh bài khắc ba chữ trưởng lão lệnh.

"Trưởng..."

Tên thu ngân còn chưa kịp nói đã bị Hàn Vũ Thiên dùng pháp lực bịt miệng lại, hắn truyền âm nói:

<!-- PC_Midle1 -->

"Sắp xếp một chỗ ở phòng đấu giá cho ta, không được tiết lộ ta là trưởng lão."

Thu ngân kia gật đầu trong mắt tràn đầy sáng, một tòa Vạn Niên Các mà được đích thân trưởng lão thân chinh đến, nhất định sẽ là một lầu các sắp thăng quan tiến chức.

"Gọi một chấp sự đến phòng ta."

Hàn Vũ Thiên để lại một câu cuối rồi trở về phòng của mình, sau lưng tên thu ngân đi tới một trung niên chấp sự, hắn vỗ vai thu ngân nói:

"Ngươi có chuyện gì mà kích động vậy?"

"Là trưởng... trưởng lão."

Thu ngân không nhịn được mà ánh mắt sáng lạng nói, chấp sự phất tay tạo ra màn cách âm cau mày nói:

"Trưởng lão nào?"

Thu ngân lấy lại bình tĩnh nói:

"Chấp sự Mộ Thư Bá, thanh niên vừa rồi chính là một trưởng lão của Vạn Niên Cung."

Mộ Thư Bá trừng mắt nói:

"Ngươi không nhìn lầm?"

Thu ngân gật đầu liên tục nói:

"Lệnh bài trưởng lão không thể nhìn nhầm, trưởng lão còn dặn ta tìm một vị chấp sự tới phòng hỏi chuyện, hay là Mộ Thư Bá tiền bối đi xem thử đi."

Mộ Thư Bá trong lòng cũng có một chút nghi hoặc, hắn nhẹ gật đầu cũng là đi tới xem thử có phải trưởng lão đến.

Mộ Bá Thư đứng trước cửa phòng trong lòng có một chút căn thẳng, hắn hít một hơi rồi đẩy cửa bước vào bên trong, đập vào mắt hắn không phải là trưởng lão trẻ tuổi mà thu ngân đã nói.

"Cung chủ!"

Mộ Thư Bá trực tiếp bị dòa quỳ rạp xuống đất cúi đầu không dám ngẩn lên, hắn không ngờ tới miệng tên thu ngân kia nói là trưởng lão, nhưng sao vừa vào lại biến thành cung chủ và Hoa Vương.

"Sợ gì chứ? Đứng dậy đi."

Hàn Vũ Thiên vừa rót ly trà vừa cười nói, Mộ Thư Bá cung kính nói:

"Chấp sự Mộ Thư Bá bái kiến cung chủ, cung chủ gọi thuộc hạ là có chuyện cần phân phó?"

Hắn đứng lên bộ dáng cúi đầu cung kính, Hàn Vũ Thiên hớp một ngụm trà nói:

"Điều tra Tuyết Vân Quán, ngươi tìm hiểu xem Tuyết Vân Quán đã di dời đến đâu rồi, thời hạn hai ngày phải cho ta biết kết quả."

Mộ Thư Bá trong lòng suy nghĩ cái tên Tuyết Vân Quán này rất quen, hắn lại chợt nhớ ra cung kính nói:

"Tuyết Vân Quán của Bạch gia."

Kiều Nguyệt Nga gật đầu nói:

"Phải, Bạch gia hiện giờ là thứ mà hai ta tìm kiếm."

Mộ Thư Bá nhận lệnh rồi rời khỏi căn phòng của cung chủ, hắn vừa đi vừa tràn đầy âu sầu, điều tra một cái Tuyết Vân Quán đã dời đi gần trăm năm trong vòng hai ngày phải có kết quả.

"Đây không phải là ép chết ta rồi?"

Mộ Thư Bá thở dài cũng đành miễn cưỡng hạ lệnh thu thập những thông tin gần trăm năm trước, xử lí chọn lọc thông tin còn phải mất vài canh giờ, ít nhất phải nửa tháng mới có kết quả, nhưng hiện tại Mộ Thư Bá đang dồn hết sức mà làm, không được cũng phải cố làm cho bằng được.

"Buổi đấu giá sẽ diễn ra vào tối hôm nay, nàng chuẩn bị đi."

Hàn Vũ Thiên vén mái tóc của Kiều Nguyệt Nga lên cười nói, nàng nhẹ gật đầu cũng đi vào phòng thay y phục.

Hắn ở ngoài đã trộn thuốc nhuộm để bôi lên mái tóc trắng xóa của mình, dùng bí thuật che giấu là không có tác dụng, chỉ có thể sài thuốc nhuộm của người thường.

Không lâu sau Kiều Nguyệt Nga bước ra với y phục màu hồng phấn, nàng cùng Hàn Vũ Thiên nắm tay nhau đi lầu hướng tới phòng đấu giá trong Vạn Niên Các.

Đinh gia là tộc đứng đầu Trường An thành cũng mang theo cao tầng tham gia đấu giá, chi nhánh Thanh Hoa lâu phái theo vài người trong tộc đến đấu giá, cùng với nhiều thế gia đạo thống khác của Trường An thành và những vùng lân cận ghé qua đây.

Hàn Vũ Thiên ngồi ở trên một cái hành lang phía trên buổi đấu giá, những người được ngồi ở đây đều là kẻ có thế lực không nhỏ.

Hắn và Kiều Nguyệt Nga được thị nữ đưa cho mặt nạ che giấu khí tức và dung mạo, theo quy tắc thì người tham gia đấu giá phải đeo nó lên để che giấu thân phận.

Nhưng một số thế lực có quyền thế chỉ đặt mặt nạ trên bàn không thèm đeo, ngụ ý lộ mặt để mua đồ đấu giá với giá thấp nhất, nếu đã lộ mặt còn bị người khác cố tình tranh chấp thì rất nhiều chuyện sẽ xảy ra.

"À hừm, phiên đấu giá Vạn Niên Các xin được bắt đầu, các vị nhìn lên khây này đây là một bảo thạch ẩn chứa công pháp của Thánh Nhân đời trước truyền thừa lại, ngã giá một vạn linh thạch là khởi điểm, mời chào giá."

Chấp sự Vạn Niên Các làm việc nhanh chóng không hề có tí rườm rà nào, những người trong sàn đấu giá thì do dự không biết nên mua công pháp này về hay không, lỡ như là họa thì toàn tộc bị diệt.

Công pháp Thánh Nhân số lượng hiếm hoi, ngay cả Đinh gia rộng lớn cũng chỉ có hai quyển, Đinh Tiếu Thiên là đệ đệ của Đinh Kiến, hắn không ngờ vừa mới tham gia đấu giá đã làm công pháp Thánh Nhân hiếm thấy.

"Hai mươi vạn."

Đinh Tiếu Thiên không chút do dự ra giá gấp 20 lần làm cho toàn trường khiếp sợ, kẻ ra được giá này chỉ có Đinh gia hoặc Thanh Lâu.

"Hảo hữu thật khéo đùa, vừa bắt đầu đã nâng giá gấp hai mươi lần là không muốn người khác tranh mua, ta thì không có bản lĩnh như vậy chỉ ra giá bốn mươi vạn."

Một âm thanh giễu cợt ở một hành lang khác vang lên làm cho Đinh Tiếu Thiên sầm mặt lại, đối phương cũng là đang muốn bộ công pháp đó.

"Đúng là chán ngắt."

Một thanh niên Thanh Hoa lâu chống cằm vẻ nhàm chán trên mặt không hề che giấu, hắn tự cho rằng Thanh Hoa lâu mới là nơi đấu giá chất lượng nhất, công pháp Thánh Nhân này không có gì đáng chú ý.

Hàn Vũ Thiên híp mắt nhìn bảo thạch, lam khí trong mắt phiêu động như đã nhìn thấu được thứ sâu bên trong, hắn mỉm cười nói:

"100 vạn."

Lời này trực tiếp làm toàn trường lạnh ngắt như tờ, Đinh Tiếu Thiên còn định ra giá 50 vạn lại bị câu nói này phát ra làm cho ngây người.

"Một công pháp Thánh Nhân đáng giá 100 vạn thật à?"

"100 vạn cho một quyển công pháp? Kẻ nào lại ngu ngốc đến vậy?"

"Ngươi giàu tiêu tiền thật hoang phí."

Một thanh âm già nua từ hành lang đối diện Hàn Vũ Thiên vang lên nói:

"Người trẻ tuổi không nên quá hoang phí, 100 vạn linh thạch đó có thể cho ngươi gia nhập các thế lực nhất lưu ở Nam Cương Quốc, đãi ngộ tuyệt đối không đơn giản chỉ là một quyền công pháp, ngươi nên suy nghĩ thật kỹ."

Hàn Vũ Thiên cười nhạt nói:

"Trăm vạn linh thạch để đổi lấy bảo vật thì không thể gọi là hoang phí."

Những người trong sảnh nghe được đều bàn tán xôn xao, mấy cái thế lực ở những căn phòng trên hành lang đều bị lời này hấp dẫn, cao thủ bên trong ai ai cũng không nhịn được mà dùng thần thức quét tới.

Chấp sự phụ trách đấu giá mỉm cười phất tay tạo ra một vùng kết giới ngăn cản thần thức dò xét, hắn sau đó mời mỉm cười nói:

"Các vị làm như vậy là không tôn trọng Vạn Niên Các của bọn ta rồi, kẻ đạt được nó thì mới có thể xem được bí mật bên trong, một trăm vạn lần thứ nhất."

Khuôn mặt mỉm cười nhưng giọng điệu âm trầm đủ khiến người khác hiểu được tâm trạng của chấp sự kia không tốt, một búa thứ nhất gõ xuống vang ra khắp phòng.

"Không mua."

"Bảo vật thì cũng không sánh được 100 vạn linh thạch."

"Công pháp Thánh Nhân có thể mua sau, công tử không cần gấp."

"Để hắn."

Mọi người đã từ bỏ đấu giá quyển công pháp này, chấp sự không cần gõ búa nữa mà trực tiếp chuyển thẳng nó vào phòng của Hàn Vũ Thiên.

Linh thạch cũng được hắn trả đầy đủ không thiếu, những gian phòng xung quanh lập tức phóng ra thần niệm dò xét, Hàn Vũ Thiên đương nhiên đoán trước được điều này sẽ xảy ra, trong mắt phóng ra lam quang tạo ra kết giới ngăn cách toàn bộ.

"Thủ đoạn này ta gặp cũng không ít, nếu không phải hôm nay tâm trạng ta tốt thì sớm lột da các ngươi rồi."

Lam quang phản phệ toàn bộ thần niệm quay trở lại kèm theo phun máu thụ thương, những kẻ xuất ra thần niệm bị phản phệ ngã ở trên đất.

Hàn Vũ Thiên dò xét bảo thạch thì trong đầu hiện ra một tấm bản đồ, đây lại là một khu di tích ở Tây Phỉ Quốc xa xôi.

"Không ngờ là nằm ở Tây Phỉ Quốc, di tích này cũng thuộc vào Bán Thần, Chí Thánh thi khôi của Tây Phỉ chắc là được tìm thấy trong những di tích loại này."

Tây Phỉ Quốc trăm năm trước xâm lược Nam Cương Quốc có xuất động ra vài vị Chí Thánh, nhìn thì giống với người sống, nhưng thực tế là thi khôi bị phong bế nhiều năm, thi khôi cũng như máy móc, lâu ngày không hoạt động sẽ bị rỉ sét hoặc chậm chạp.

Thi khôi Chí Thánh của Tây Phỉ vào năm đó chính là vừa được thức tỉnh trở lại, hành động và pháp tắc chậm chạp không thể sánh với Chí Thánh Vạn Niên Cung, nên Vạn Niên Cung năm ấy mới kiên trì được vài năm, bằng không sớm đã bị Tây Phỉ càn quét.

"Hành tung của Tây Phỉ còn thần bí hơn cả Phụng Đình, đợi vài năm nữa bản cung chủ sẽ tính nợ cũ với các ngươi."

Hàn Vũ Thiên tự nói trong lòng rồi cất viên bảo thạch vào trong không gian trữ vật, ở sàn đấu giá sớm đã đưa lên đồ vật thứ hai là một gốc dược phẩm.

"Đây là Chiêu Hồn Ly Tâm Thảo, khả năng tái tạo linh hồn và tăng tu vi hồn lực, thích hợp cho tu sĩ chuyên về tinh thần lực và hồn lực, giá khởi điểm 1 vạn."

Chiêu Hồn Ly Tâm Thảo tản ra hồn lực hấp dẫn ánh nhìn của rất nhiều tu sĩ tinh thần lực và hồn lực, hai loại tu sĩ này chuyên tu về linh hồn nên rất cần thứ thảo dược này, đạt được một gốc thì không khác nào phi thăng một cảnh giới.

Nhưng đáng tiếc là các thế lực ở những căn phòng trong hành lang, lại không ai có được tu sĩ tinh thần hay hồn lực, nên cũng đành tiếc nuối không tham gia.

"Chiêu Hồn Ly Tâm Thảo, tên rất giống thảo dược mà ta từng gặp qua, nhưng hình dáng và khí tức lại khác xa, lại không có tác dụng với ta."

Hàn Vũ Thiên nhìn gốc Chiêu Hồn Ly Tâm Thảo ở quầy đấu giá cũng lắc đầu không có ra giá.

"15 vạn."

Dưới sảnh vậy mà một thanh âm vang lên thu hút sự chú ý của mọi người, một người mặc áo choàng xám che toàn bộ cơ thể.

Hắn hiển nhiên là đi một mình và không phải thuộc thế lực nào, mới đứng ở phía dưới sảnh.

"20 vạn."

Một thanh âm ra giá cao hơn cũng từ đám đông vang lên, đây cũng là toàn thân áo choàng xanh đen.

"Mễ Đặc Thị, ngươi lúc nào cũng ngán đường của ta."

Người áo choàng xám quay đầu, ánh mắt nhìn người áo choàng xanh đen có chút sâu xa.

"Chiêu Tâm Ly Hồn Thảo được xem Bán Tông kỳ thảo hiếm thấy, quả nhiên tin tức của Thanh Hoa lâu rất là nhạy bén, ha ha ha."

Mễ Đặc Thị bỏ mũ choàng là một lão thái bà lại không có bất kì nếp nhăn nào, bà ta lúc này mới nhìn về kẻ áo choáng xám nói:

"Đỗ Lạc Hoàng, ngươi và ta tranh đấu nhiều năm rồi, lần tranh đấu cuối cùng này không phân thắng bại bằng tu vi, mà tranh đấu xem tiền tài ai nhiều hơn."