Ta Là Mẹ Thần Đồng

Chương 46



Editor: Minh An

Beta: Cún

Vốn dĩ An Tưởng định hôm sau sẽ xuất viện luôn, nhưng Bùi Dĩ Chu cứng rắn bắt cô ở lại quan sát thêm một ngày.

Cô không đánh thắng anh nên đành phải nằm bẹp trên giường.

Một đêm nghỉ ngơi làm cô bình tĩnh hơn không ít. Nghĩ lại sự xúc động hôm qua của mình, cô có chút tự trách.

Cô cẩn thận ngước mắt, thấy Bùi Dĩ Chu không có ý định rời đi. Anh đặt máy tính trên đầu gối làm việc, thỉnh thoảng thì nhận vài cuộc điện thoại, đa số thời gian thì ôm máy tính xử lý công việc còn tồn đọng hôm qua.

“Bùi tiên sinh, nếu như anh bận thì anh về trước đi.”

Bùi Dĩ Chu ở cùng với cô cả đêm. An Tưởng không biết anh có nghỉ lúc nào hay không vì lúc cô tỉnh lại thì anh đã ngồi trên sô pha rồi. Làn da của anh trắng nên vết xanh tím dưới mí mắt trông vô cùng rõ ràng, không cần nghĩ cũng biết là nghỉ ngơi không đủ.

Bùi Dĩ Chu gõ lạch cạch thêm vài cái rồi khép máy tính lại, đứng dậy đi đến bên cạnh An Tưởng. Dù bận nhưng anh vẫn ung dung ngồi xuống, nói: “Tôi không bận. Nếu cô chán có thể nói chuyện với tôi.”

An Tưởng im lặng vài giây sau đó lẩm bẩm: “…… Tôi không có ý đó.”

Bùi Dĩ Chu ừ một tiếng nhưng cũng không rời đi.

An Tưởng cúi đầu nhìn mắt cá chân bị bọc tròn vo, lại nhẹ nhàng sờ sờ vào vết thương sau lưng. Thuốc tốt thật, chỉ có một đêm thôi mà đã đỡ bao nhiêu rồi. Nhưng nghĩ đến An Tử Mặc, cô lại buồn bã.

“Mặc Mặc…… Mặc Mặc có thể đi cùng anh không?” Lời nói hôm qua của cô không phải là lời nói lúc xúc động. An Tưởng cũng muốn sống thật tốt với con của mình, làm một bà mẹ danh xứng với thực. Nhưng mặc kệ cô có cố gắng như thế nào thì hình như Mặc Mặc cũng chán ghét cô.

Cô cũng không muốn ép buộc thằng bé phải sống cùng mình. Lần này nó trốn đi còn tìm nó về lại được, nhưng ngày mai mà nó trốn đi tiếp thì biết đi đâu mà tìm bây giờ?

Bùi Dĩ Chu là một người có trách nhiệm, cô tin rằng An Tử Mặc ở với anh sẽ hạnh phúc hơn nhiều so với ở với cô.

Hơn nữa…… Hôm qua cô nói vậy Mặc Mặc cũng không phản đối.

An Tưởng viết hết cảm xúc của mình lên trên mặt. Bùi Dĩ Chu nhìn cô, không nói đồng ý cũng chẳng nói không đồng ý.

Một lát sau, anh mở miệng: “Tôi có thể mang Mặc Mặc đi. Nhưng cô thật sự muốn vậy sao?”

An Tưởng chậm rãi ngước mắt lên.

“Đầu tiên chưa nói đến lời này của cô là nói thật hay nói đùa. Giả sử bây giờ tôi mang thằng bé đi, chờ đến khi vết thương của cô lành lại, cô bình tĩnh lại rồi, lại muốn đòi lại thằng bé. Cô cảm thấy như vậy thì thằng bé sẽ nghĩ như nào? Tôi sẽ nghĩ ra sao?”

Câu hỏi của Bùi Dĩ Chu làm cô trầm mặc.

An Tưởng mím chặt môi, hai tay đan chặt vào nhau.

“Tôi hiểu cảm xúc của cô, nhưng việc muốn đưa đứa nhỏ đi không thể quyết định qua loa như vậy được. Tử Mặc không phải là quả bóng cao su, đá qua đá lại như vậy, thằng bé sẽ nghĩ như thế nào?”

Lời nói của Bùi Dĩ Chu làm An Tưởng tỉnh táo hơn không ít.

Cô hiểu rõ tính cách của bản thân. Nếu thật sự đưa Mặc Mặc cho Bùi Dĩ Chu thì nhất định cô sẽ hối hận. Nhưng mà…… Cô cũng không biết nên tiếp tục sống chung với thằng bé như thế nào nữa.

An Tưởng cảm thấy trách nhiệm của chữ “mẹ” này quá nặng, đè lên vai làm cô không thở nổi.

Bùi Dĩ Chu đứng dậy ngồi vào mép giường, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt tóc An Tưởng, giọng nói trầm thấp dễ nghe, “Bây giờ chúng ta phải làm rõ một chuyện. Vì sao Tử Mặc lại muốn rời nhà trốn đi, vì sao thằng bé lại đối xử với cô như vậy.”

An Tưởng cúi đầu, rầu rĩ nói: “Thằng bé muốn rời khỏi tôi.”

Bùi Dĩ Chu cười nhạt, “Nếu thằng bé thật sự muốn rời khỏi cô thì sao nó lại trở về?”

Lời này của anh…… Cũng đúng.

An Tưởng trừng lớn mắt, nhìn về phía Bùi Dĩ Chu, trong lòng cô lại có chút chờ mong nho nhỏ, “Thằng bé, thằng bé không định rời khỏi tôi?”

Vẻ mặt ngốc nghếch của cô làm Bùi Dĩ Chu im lặng, một lúc sau mới bất đắc dĩ nói ra ba chữ: “Cô gái ngốc.”

An Tưởng ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Tôi không phải là quá thông minh……”

“……”

“Khi nào về nhà cô nhớ xem thái độ của Tử Mặc.”

An Tưởng không hiểu ý anh, nghiêng đầu hỏi: “Là như nào vậy?”

“Cô không để ý đến thằng bé xem nó có tới nhìn cô hay không, hoặc là thằng bé có trực tiếp tức giận bỏ đi không.” Nhìn vẻ mặt mất mát của An Tưởng, Bùi Dĩ Chu lại nói thêm một câu, “Nếu thằng bé tới nhìn cô chứng tỏ nó có để ý tới cô, nếu nó tức giận bỏ đi cũng chứng tỏ trong lòng nó có cô.”

Là mẹ con khẳng định thằng bé sẽ phải để ý tới An Tưởng. Nhưng Bùi Dĩ Chu cũng khá lo lắng. Nhỡ đâu một người có linh hồn cực ác như thằng bé đến tình cảm cơ bản nhất của loài người cũng không có thì sao?

“Trùng hợp mai là ngày nghỉ, sau khi xuất viện về nhà cô đừng làm gì hết.”

An Tưởng như có suy nghĩ gật gật đầu, trong lòng cực kỳ lo lắng.

**

Hôm sau, An Tưởng xuất viện.

Trong nhà cũng không khác gì so với lúc cô rời đi. Cô khập khiễng đi vào trong nhà. Phòng khách không người, An Tưởng đứng ở hành lang không động đậy, lén lút nhìn xung quanh một chút.

Cạch.

Sống lưng An Tưởng cứng đờ, chậm rãi quay đầu nhìn An Tử Mặc đứng trước cửa phòng ngủ.

Hai người đứng nhìn nhau không nói gì một lúc lâu. Cuối cùng An Tử Mặc lạnh mặt, đi vào trong toilet.

An Tưởng nhìn theo bóng dáng con mình chậm rãi biến mất đằng sau cánh cửa mới chầm chập kéo mắt cá chân bị thương đến sô pha ngồi.

Một lát sau An Tử Mặc đi từ trong toilet ra, lại chui vào phòng mình.

Buổi sáng trôi qua rất nhanh, hai mẹ con đều không ai để ý tới ai, trong nhà yên tĩnh đến kỳ lạ.

Chớp mắt đã tới giữa trưa, An Tử Mặc lại đi ra ngoài, lần này cậu chuẩn bị sang nhà hàng xóm.

“Mấy đứa Bùi Thần không ở nhà.”

Bàn tay đang định mở cửa của An Tử Mặc dừng lại, mặt vô cảm đi đến trước mặt An Tưởng.

Cô cũng học theo cậu làm mặt không cảm xúc, lạnh giọng hỏi: “Làm gì?”

“Con đói rồi.”

“Con đói thì liên quan gì đến mẹ?”

Cậu mím môi, “Mẹ không định ăn cơm à?”

An Tưởng: “Không ăn.”

An Tử Mặc: “Mẹ không ăn nhưng con muốn ăn.”

An Tưởng khoanh tay trước ngực ngả người mình về phía sô pha, dùng sức hừ lạnh, “Mẹ cũng chẳng phải là mẹ con, muốn ăn thì tìm mẹ con bảo người ta làm cho con ăn.” Nói xong câu đó, An Tưởng lén lút vụng trộm xem phản ứng của An Tử Mặc.

Cậu nhóc vẫn vô cảm lạnh mặt như ban đầu, đờ đẫn nhìn cô.

An Tử Mặc nhẹ nhàng chớp mắt, “Được thôi.”

An Tưởng nhướng mày, sau đó nghe được cậu nói: “An tiểu thư, tôi là con của chủ căn nhà này. Làm phiền cô đi ra ngoài.”

“……?”

“……??”

An Tưởng tức đến choáng váng, dùng ngón tay bóp chặt đùi để làm bản thân bình tĩnh lại.

Thở ra.

Hít vào.

An Tưởng nhắm mắt lại điều chỉnh cảm xúc, quay đầu dỗi cậu nhóc: “Nói đúng ra đây là nhà của Bùi tiên sinh, mẹ là bạn của anh ấy nên có quyền vào đây.”

“Thế à?” Vẻ mặt An Tử Mặt chẳng chút quan tâm, “Trên quan hệ huyết thống thì tôi chính là con trai của Bùi tiên sinh, có quyền đuổi cô ra ngoài.”

“Con……” An Tưởng đứng dậy, nhìn khuôn mặt đơ cứng như con rối gỗ kia của cậu nhóc vừa tức giận, vừa bất đắc dĩ vừa tủi thân.

Hốc mắt cô lại đỏ lên, cắn răng mắng cậu: “An Tử Mặc, con không phải là người!”

“Vốn dĩ cũng không phải.” An Tử Mặc nói xong còn cảm thấy chưa đủ, ngẩng đầu lên nhìn An Tưởng, lộ hai cái răng nanh mới mọc ra.

Răng nanh mọc rất nhanh, hai ngày là có thể đi cắn người được rồi.

Nhìn An Tử Mặc khoe hai cái răng nanh kia ra, không hiểu sao cảm thấy thằng bé có chút đáng yêu.

An Tưởng cảm giác như có một bát nước lạnh dội thẳng đầu mình, dập tắt lửa giận.

Ra oai xong thì An Tử Mặc ngẩng đầu ưỡn ngực về phòng.

An Tưởng ngồi trên sô pha vài phút, không để ý tới lời Bùi Dĩ Chu nói hôm qua mà kéo cái chân què lắc lư đi tới phòng bếp.

Trong tủ lạnh còn mấy quả trứng gà, một ít rau xanh. Vì để mấy ngày rồi nên không còn tươi nữa. An Tưởng mặc tạp dề, đánh trứng sau đó thái rau, mở bếp ga lên sau đó đổ trứng vào chảo xào.

An Tử Mặc vẫn luôn đứng sau cánh cửa của phòng bếp trộm nhìn cô, trong lòng cậu chẳng có cảm xúc gì nhưng ngửi mùi thơm, bụng cậu kêu liên tục.

Đứng lâu làm mắt cá chân đang bị thương của An Tưởng không thoải mái.

Cô cố gắng chịu đựng sự khó chịu này mang đồ ăn đặt trên mặt bàn. Lúc này cô không thèm chú ý tới cảm xúc của An Tử Mặc mà mệt mỏi lết thân già nằm lên giường nghỉ ngơi, thuận tiện nhắn tin với Bùi Dĩ Chu.

[Bùi Dĩ Chu: Thế nào? Cô đã làm theo lời tôi nói chưa?]

[An Tưởng: Tôi làm rồi!]

[Bùi Dĩ Chu: Thế thằng bé có tới tìm cô không?]

[An Tưởng: Có! Tôi còn làm cơm cho nó!]

[Bùi Dĩ Chu:.]

Dấu chấm này làm An Tưởng khó chịu. Trong tiềm thức của cô thì dấu chấm này có ý nghĩa là chửi người. Cô nhắn lại ngay: [Anh nói chuyện cho hẳn hoi, đừng dở chứng như vậy ~]

[Bùi Dĩ Chu: …… Ngốc.]

[An Tưởng: Tôi không để ý tới anh nữa.]

An Tưởng nói không để ý là không để ý đến anh luôn.

Bùi Dĩ Chu vô cùng bất đắc dĩ. Mục đích của anh chính là để thằng nhóc kia chịu thua trước, chứ không phải để mẹ thằng bé chịu thua với nó. Tính cách của đứa trẻ kia vốn dĩ cũng chẳng đẹp đẽ gì rồi, nếu người thân mà không hung dữ dạy dỗ nó một hồi thì sẽ chỉ làm nó càng ngày càng bướng bỉnh, hư hỏng hơn mà thôi. Nhưng chuyện đến nước này rồi thì cũng chẳng làm được gì nữa.

Anh mệt mỏi thở dài, tiếp tục gõ chữ: [Buổi tối tôi sẽ qua đó tâm sự với An Tử Mặc.]

Cũng có một ít thứ muốn cho thằng bé nhìn.

Bùi Dĩ Chu nắm chặt điện thoại, hơi ngước mắt nhìn vào màn hình máy tính.

Bên trong chính là một đoạn băng ghi hình, là đêm An Tưởng gặp chuyện……