Ta Là Một Công Chúa Không Tinh Thông Cầm Kỳ Thi Họa

Chương 1




Ta là một công chúa bất tài, cầm kỳ thi hoạ gì cũng không biết, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc ta rất được cưng chiều.

Bởi cả đời ta đã vô cùng tận tâm tận lực vì sự nghiệp “Làm một công chúa luôn được sủng ái”.

Trong khi các tỷ muội khác còn đang nỗ lực để thông thạo cầm kỳ thi hoạ, ra sức phò tá và tranh sủng người này kẻ nọ thì ta đã sớm thuần thục việc ôm đùi nịnh hót các đại nhân trong cung mà mặt thì tỉnh bơ, cũng quen với việc ngày ngày miệng dẻo quẹo tuôn lời ngon tiếng ngọt. Câu từ nịnh hót ta cảm thấy cũng rất tự nhiên, không hề khoa trương, phản cảm, có thể được coi là phiên bản hậu cung của Duẫn Thủy Đại Sư (mang ý chỉ sự công bằng, không thiên vị ai).

Ngay cả hoàng đế cũng ôm ta vào lòng và thở dài cảm thán. “Nếu ai cũng có thể giống như Chiêu Chiêu đây, hậu cung này sẽ yên bình hơn nhiều."

Và người còn trêu ta là quỷ lanh lợi, giỏi lấy lòng người khác.

Ta tự nhiên ngẩng đầu, lắc lắc đôi chân ngắn nhỏ bé, ngây thơ nói. “Chiêu Chiêu thích phụ hoàng nhất.”

Đứng trước miếng cơm manh áo của mình, ta đương nhiên phải điều chỉnh lại thái độ.

“Chiêu Chiêu mới lần trước nói là yêu mẫu hậu nhất sao nhanh như vậy liền thay đổi rồi?” - Đúng lúc Hoàng hậu cũng lên tiếng.

Vừa nghe vậy, cả căn phòng liền tràn ngập tiếng cười. Đặc biệt sau khi nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng của ta, hoàng hậu càng cười lớn.

Qua mười năm không ngừng ôm đùi mua vui cho cho người khác trong cung, ta cũng sắp đến tuổi cập kê.

Dựa vào những nỗ lực trong mười năm qua, ta sẽ chọn trạch viện ở nơi đẹp nhất kinh thành làm phủ công chúa, và cũng nhờ những vật phẩm được ban tặng, ta hiển nhiên thành công trở thành một phú bà, có thể thừa sức bao nuôi tám mươi nam sủng cũng được.

Này, ta cảm giác như nhân sinh đã đạt đến đỉnh cao rồi...

Nhưng chính vào lúc đó, khi ta còn chưa kịp tưởng tượng ra cảnh xa hoa nhục dục, tay chạm hầu bao, chân đứng hầu phủ, cuộc sống cao sang mỹ miều sau này thì ông trời, ngài ấy sau khi lấy đi kịch bản cung đấu của ta lại không cho ta một cái kết có hậu, trái lại, ngài ấy đưa ta vào một kịch bản cực kỳ vô lý.

Sau đó, còn nhẹ nhàng thầm thì nói với ta. “Cuộc sống cực khổ của ngươi vẫn nên tiếp tục.