Ta Là Nữ Phụ Hiền Lương

Chương 76: Bước ra khỏi cuộc sống của Mạc Tử Dương



Bannie lên máy bay trở về BK với một tâm trạng rất khác. Cô không biết là nên vui hay nên buồn nữa, rõ ràng là cô muốn ly hôn với hắn. Đến khi ông trời cho cô một lý do để ly hôn thì cô không nỡ, cũng không cam tâm.

Đứng trước ngôi biệt thự của cả hai, cô và Mạc Tử Dương đã cùng chung sống ở đây. Tuy chỉ có vài tháng ngắn ngủi nhưng thật sự rất quen thuộc.

Cô nhớ lại tất cả rồi, hoá ra cô và Mạc Tử Dương vẫn luôn ở bên cạnh nhau.

Bannie đẩy cửa đi vào, quản gia nhìn thấy cô liền kinh ngạc sau đó gọi một tiếng “cô chủ”, cô cười chua xót.

Chắc là hai tiếng này về sau cô sẽ không còn nghe bọn họ gọi nữa, đây là lần cuối cùng.

“Thiếu gia ở trên phòng, vẫn chưa tỉnh…”

Quản gia nói với cô, bà ấy có vẻ rất lo lắng. Thấy vậy cô mới gật đầu nhẹ rồi lên trên phòng, ở trong phòng có Tô Hoài đang túc trực.

Nhìn thấy cô anh thoáng ngạc nhiên sau đó là vui mừng, ngày đó John đưa cô đi với tâm trạng như muốn lấy mạng người. Anh còn tưởng người anh đó của Bannie mãi mãi không cho cô trở về nơi này nữa chứ.

“Bác sĩ Tô anh ấy sao rồi ạ?”

Cô không cầm được nước mắt khi nhìn thấy Mạc Tử Dương, hắn nằm ở trên giường bệnh bất động, hắn gầy đi nhiều rồi.

Tô Hoài vỗ vai cô, anh an ủi:“Không sao đâu, vài hôm nữa anh ấy sẽ tỉnh lại thôi. Do là Tử Dương bị kiệt sức cùng mất máu nên mới hôn mê lâu, anh ấy vẫn đang hồi phục lại thể trạng. Cô đừng lo.”

Bannie chưa nói được gì, thì cũng lúc đó cửa phòng một lần nữa mở ra. Người đến là Thái Y Lâm và con trai Andy của cô ấy, nhìn thấy cô, Thái Y Lâm liền tức giận lao tới.

Cô ấy hung dữ nắm cổ áo gào lên với cô:“Cô còn mặt mũi mà về đây hả, sao cô không đi luôn đi?”

“Thái Y Lâm cô không có tư cách lớn tiếng với tôi đâu.” Cô sẽ không nhịn, dựa vào đâu chứ, cô mới là vợ của Mạc Tử Dương.

Thái Y Lâm liếc cô, cổ trừng mắt nói:“Tôi không có tư cách vậy thì cô thì có chắc. Cô có biết vì sao Tử Dương mãi không tỉnh lại không?”

“Vì sao?” Cô thật sự không biết.

“Vì cô đó, vì anh ấy sợ cô chết, sợ cô không chịu nổi nên mới cho cô uống máu của anh ấy. Bannie cô chỉ mang tới đau khổ cho anh ấy thôi, cô có biết anh ấy suýt nữa là mất mạng không hả?”

“Gì cơ?” Cô ngơ ra, chuyện uống máu là sao cô không hiểu.

Tô Hoài tới đẩy Thái Y Lâm qua một bên, anh nói:“Đủ rồi Y Lâm em đừng nháo nữa. Bannie là vợ của Tử Dương đấy là chuyện anh ấy nên làm.”

“Anh buông em ra coi, em phải nói.” Thái Y Lâm đẩy Tô Hoài ra, cô ấy chỉ thẳng vào mặt Bannie gào lên:“Cô và cả gia đình cô đều là đồ ích kỷ không biết nghĩ cho người khác. Tử Dương cắn tay mình cho cô uống máu để cứu cô, vậy mà anh hai của cô còn mắng cả nhà họ Mạc. Còn cô, rõ ràng là ở trong tình thế đó ai cũng kiệt sức, vậy mà cô vẫn nhẫn tâm uống máu của người khác để giữ mạng sống cho cô. Lúc cô uống máu của anh ấy, có từng nghĩ tới anh ấy sẽ chết không hả. Hoặc là cô chỉ quan tâm bản thân cô thôi, ai chết hay sống cũng không quan trọng phải không?”

Cô nghe Thái Y Lâm nói không xót một chữ, hoá ra lúc cô hôn mê vì sốt hắn đã dùng máu của mình làm nước để đút cho cô. Tại sao hắn lại ngốc như vậy, tại sao hắn đã lừa gạt cô rồi mà còn đối với cô tốt như vậy.

Cô nhìn Mạc Tử Dương toàn thân tiều tụy, rồi nhìn sang Thái Y Lâm đang căm phẫn với cô, rồi nhìn sang cậu bé Andy đang đứng ở một góc. Hết thảy những chuyện đó đánh vào nội tâm đang giằng xé của cô.

Bannie, nên buông tay thôi vì cô mãi mãi cũng không thể mang lại hạnh phúc cho Mạc Tử Dương.

Cô đi tới giường bệnh, sờ lên gương mặt trắng toát của hắn. Sau đó nắm lấy cánh tay đang băng bó của hắn…

Mạc Tử Dương hắn là một người chồng tốt, cô công nhận điều đấy.

“Khi nào Mạc Tử Dương tỉnh lại nhờ bác sĩ Tô nói với anh ấy tôi đã nộp đơn ly hôn ra toà rồi nhé, anh ấy cứ tịnh dưỡng đi không cần lo chuyện luật sư đâu.” Cô cố gắng bình tĩnh nhất nói với Tô Hoài. Đam Mỹ Hài

“Kìa Bannie, ít nhất cô cũng phải đợi anh ấy tỉnh lại rồi hẳn nói chứ. Chuyện này không phải nói một hai câu là xong đâu.”

Cô xách túi đi khỏi, chạy ra khỏi Mạc gia cô khóc như mưa. Nên như vậy thì phải như vậy…

“Bannie bác sĩ nói tử cung em có vấn đề sau này sẽ khó có thai lắm. Nhà họ Mạc xưa nay ham con cháu, anh sợ họ làm khổ em gái anh. Hay là em nhân chuyện này ly hôn đi, anh không muốn em chịu khổ đâu Bannie.”

John ôm cô, nhẹ nhàng thủ thỉ.

Sau khi biết được sự thật này trái tim cô như chết lặng, cô không thể có con. Còn hắn, quả thật hắn rất thích có con. Ông trời thật biết trêu ngươi người khác, đáng lẽ từ đầu cô đã không nên gặp Mạc Tử Dương. Hoặc là ông trời đã cảnh tỉnh cô từ lúc cô xuyên sách rồi, nhưng cô không chịu hiểu mà quấn lấy hắn.

“Bannie muốn khóc thì cứ khóc, em còn có anh hai.”

Cô đẩy John ra, tay chân run rẩy lúng túng nói:“Anh hai… Em phải về BK nhìn anh ấy. Em hứa em chỉ nhìn một lần nữa thôi, sau đó em sẽ rời xa anh ấy mà.”

John đau đớn nhìn em gái, anh không thể nói ra câu ngăn cản. Thôi được rồi cô muốn về cũng được.

*

Ngồi ở công viên trong đầu cô suy nghĩ lẫn lộn, đầu đau như muốn nổ tung ra.

“Sao thế Bannie, cậu về sao không nói tớ ra đón?”

Giọng nữ quen thuộc, Alice không biết vì sao biết cô ở đây mà tìm. Nhìn thấy Alice mọi uất ức đều như vỡ oà, cô khóc đến thương tâm.

Alice đưa cô về nhà, cô ấy vẫn luôn là một cô bạn thân rất quan tâm người khác. Ngẫm lại từ lúc cô có chồng, cũng không hay tới lui với cô ấy nữa, cô thật là tệ.

“Cậu ở đây đi, Tô Hoài mấy ngày rồi ảnh không có về.”

Nhìn thấy ngữ điệu của Alice buồn buồn, cô liền hỏi ngay:“Cậu và Tô Hoài có chuyện gì sao?”

“Không có gì, lo chuyện của cậu trước đi.” Alice xoa xoa vai cô, lãng tránh.

Vừa nhìn thái độ của cô ấy cô biết là có chuyện, nhưng mà quả thật bây giờ cô không còn tâm trí để nghĩ tới chuyện khác nữa…

Cô ở lại nhà của Tô Hoài, ngủ chung một cái giường với Alice. Cô ấy rất hay nói chuyện với cô, đại loại là tâm sư giải khuây.

Có một điều cô luôn thắc mắc, cô ở đây mấy ngày rồi cũng chưa từng thấy Tô Hoài trở về một lần nào. Anh túc trực bên cạnh Mạc Tử Dương cô biết, nhưng mà không về cũng không gọi điện cho Alice luôn thì hơi kì lạ.

“Alice à, vụ kiện của bác sĩ Tô tới đâu rồi nhỉ?” Cô từng nghe Mạc Tử Dương nói sẽ kiện Trần Tự Bân, nhưng bây giờ hắn chưa tỉnh vậy sẽ ra sao?

Nghe cô hỏi xong, Alice nhìn cô bằng đôi mắt do dự rõ ràng. Cô ấy cắn môi dưới, nói:“Tô Hoài anh ấy không muốn kiện nữa, anh sợ liên lụy tớ. Trước đó mẹ của anh có đến, bà ấy uy hiếp nếu như anh kiện ông ta ra toà thì bà ấy sẽ tung đoạn video năm xưa của Tô Hoài ra cho mọi người đều xem. Lúc đó người khác dị nghị bàn tán, anh sợ…”

Bannie nghe xong không giấu nổi sự ngạc nhiên trên gương mặt, cô thật sự không ngờ mẹ của Tô Hoài sẽ đi nước cờ này. Bà ấy không suy nghĩ cho con trai của mình ư, sao có thể uy hiếp một cách trắng trợn đến thế.

“Tớ đã điều tra mẹ của anh ấy, bà ta cũng làm không ít chuyện khuất tất. Tớ định… Sẽ uy hiếp lại bà ta.”

“Phải làm thế chứ. Đi, tớ đi cùng cậu. Chúng ta phải nói một câu công bằng cho bác sĩ Tô.”

Tô Hoài tốt như thế, cô cũng muốn thay anh đòi lại công bằng. Anh đã giúp đỡ cô rất nhiều, bây giờ còn có thân phận là bạn trai của bạn thân cô nữa. Cho nên Bannie liền giục Alice đi ngay, nhưng cô nàng còn có gì đó đang phân vân.

“Cậu sao thế Alice?” Cô hỏi.

“Tớ… Tớ có thai rồi. Tớ sợ nếu như uy hiếp không được bà ấy sẽ quay ra phản đòn, lúc đấy tớ sợ A Hoài sẽ càng sốc hơn. Bây giờ anh ấy vẫn đang điều trị tâm lý…”

Alice xoa xoa cái bụng của mình, gương mặt cô ấy biểu hiện đầy sự do dự. Bannie có thể hiểu cảm giác của cô ấy, bây giờ cô ấy vừa làm mẹ vừa làm vợ phải suy nghĩ cho cả hai người.

Bannie xoa bụng cô ấy, mỉm cười hỏi:“Bác sĩ Tô có biết cậu mang thai không?”

“Tớ không nói cho anh ấy, đợi sau đi.”

Cô gật gù, chuyện của người khác chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu.

Cô ôm Alice vào lòng, cô nói:“Cậu yên tâm đi, tớ lúc nào cũng ở bên cậu mà.”

“Bannie này… Tớ thấy anh Mạc đối với cậu rất tốt. Cậu thật sự muốn ly hôn sao?”

Cô không buông Alice ra càng ôm chặt hơn, cô gật đầu không đáp. Làm bạn thân mấy năm, hai người còn không hiểu nhau sao. Mặc kệ đi, dù sao bọn họ vẫn sẽ cùng nhau đi. Nếu Bannie có thể hạnh phúc, cô sẽ ủng hộ hai tay hai chân.

*

“Tử Dương tỉnh rồi, vừa tỉnh. Anh ấy nói muốn gặp cô đấy Bannie.”

Nhận được dòng tin nhắn của Tô Hoài, cô đọc xong thì mím môi thở dài. Hắn tỉnh là tốt rồi, bọn họ tốt nhất đừng nên gặp nhau nữa…