Ta Là Nữ Phụ Hiền Lương

Chương 81: Con trai của Cố Thẩm Minh, Cố Thần



Bannie và Alice đi dạo phố, vì ngày mai cần đến công ty của Cố Thị nên cô nghĩ mình nên đi mua ít quần áo, chỉnh chu một chút. Bọn họ đi qua mấy con phố, ăn vài món ăn vặt, cũng đã lâu rồi bọn họ chưa từng đi chơi cùng nhau thế này.

“Thằng khốn, mày có đưa tiền đây không hả?”

Một tiếng quát rất đanh thép vang ra từ con hẻm của khu đồ ăn.

Bannie và Alice đi qua, cố ý không nhìn vào bên trong thì lại nghe tiếng quát làm cho bọn cô giật bắn mình.

Trước mặt họ là một cậu thiếu niên trẻ tuổi, trên người vẫn là bộ đồ học sinh còn đám người đang quát cậu ấy lại ăn mặc lôi thôi, nhếch nhác còn xăm mình đầy người. Cảnh tượng như thế này chỉ có thể là bọn bảo kê trấn lột các em học sinh ngoan hiền thôi.

“Hai cái đứa kia nhìn cái gì, còn không cút!”

Alice đi vào trong hẻm, Bannie liền đi theo. Bọn đàn ông chú ý tới bọn cô, Alice chẳng hề tỏ ra sợ hãi một chút xíu nào mà nói:“Nó còn là học sinh đấy, mấy người các anh lớn rồi mà lại đi bắt nạt một đứa trẻ hả?”

“Liên quan gì tới cô em?”

Tên bụng phệ mới tiến lên đã bị chặn lại bởi một chiếc điện thoại, trên di động hiển thị số cảnh sát. Bannie che chắn trước Alice, cô nói:“Cảnh sát phải không ạ, ở đây con hẻm xx có một vụ đánh nhau. Bọn họ là giang hồ đánh một em học sinh…”

“Đi tui bậy, gặp phải hai con mụ điên này xui thiệt chứ!!!”

Bọn họ kéo nhau bỏ đi, Bannie mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cám ơn các anh, bọn chúng đi rồi.”

Cô kéo tay Alice nhăn mày răn giọng:“Cậu sao thế, có biết bản thân mình đang có thai phải hết sức cẩn thận không hả?”

“Xem thằng bé đã…”

Bannie nói Alice cứ đứng đó để cô qua xem là được, cô vừa cuối xuống thiếu niên đã từ dưới đất vùng dậy làm cô giật bắn mình. Cậu ta nhìn cô bằng đôi mắt sát khí, máu me loang ra áo sơ mi trắng của cậu không ít.

“Em có sao không, chị đưa đi bệnh viện nhé?”

“Thiếu gia, cậu đây rồi. Ông chủ có dặn nói cậu về nhà ngay lập tức.”

“Không về!”

Bọn họ gần như muốn đánh nhau tới nơi rồi, Bannie thấy vậy mới lùi về. Tình cảnh thế này cô và Alice tốt nhất không nên lo chuyện bao đồng, người ta gọi cậu là “thiếu gia” lại ăn mặc giống vệ sĩ nên chắc là không có nguy hiểm gì đâu.

Cô vừa kéo Alice đi, thì ngay lập tức đã có người tới chặn đầu bọn cô. Anh ta nói, rất máy móc:“Mới hai cô cùng về chung, ông chủ có dặn bắt được bao nhiêu đem về bấy nhiêu.”

“Này, chúng tôi chỉ là người qua đường.” Bannie cãi lại.

“Mời cô!”

Cô muốn đánh người thật sự luôn đấy, ở đâu ra một “ông chủ” ngang ngược như vậy.

Thiếu niên nọ đi lại chỗ bọn cô, cậu nói:“Hai người bọn họ không liên quan, để họ đi.”

“Mời các vị!”

Cậu chửi thề một tiếng, kéo tay Bannie nói:“Đi đi, người ta mới hai cô kìa.”

Kết quả cả ba cùng lên xe cùng đi, cậu nói chỉ cần đi một chuyến cậu sẽ giải thích với cha cậu là các cô không liên quan. Cậu còn nói chỉ có thể nói chuyện với cha cậu chứ nói với đám người này cũng vô dụng thôi.

Bannie thở dài, ở đâu mà vướng vô một đống rắc rối thế này.

Xe chạy vào một khu biệt thự tư nhân, xem ra gia thế của anh bạn nhỏ này không phải dạng vừa đâu. Đợi tới khi chiếc xe dừng hẳn lại, bọn cô xuống xe đề phòng đi theo đám người nọ.

Thiếu niên khi nảy mặc dù bị thương nhưng vẫn rất hiên ngang, ngẩn cao đầu đi vào.

Bước vào căn biệt thự sang trọng, phòng khách có một người đàn ông đang uống trà. Anh vắt chéo chân, vừa nâng trà vừa xem báo. Một phong thái ung dung và nho nhã vô cùng, người đó không ai khác chính là Cố Thẩm Minh.

“Ông chủ, chúng tôi đã đưa cậu chủ về rồi.” Người vệ sĩ phía sau cô lên tiếng.

“Biết đường về là tốt rồi.”

Nói xong anh nhàn nhã đảo tầm mắt qua bọn họ, sau đó lập tức sửng sốt gập tờ báo lại.

Alice khoanh tay trước ngực, nheo mắt nhìn Cố Thẩm Minh.

“Sao hai người lại ở đây?” Anh gấp gáp đi tới hỏi.

“Vệ sĩ của nhà anh Cố nói bắt được bao nhiêu thì mang về bấy nhiêu mà.” Alice đáp lời.

Cố Thẩm Minh trừng mắt với tên vệ sĩ, anh ta liền biết mình vừa phạm phải một sai lầm tày trời rồi cuối đầu khúm núm

Alice bước lên phía trước, ngắm nghía cậu học sinh một lát rồi nghiên đầu hỏi anh:“Con trai lớn đấy anh Cố!”

“Cha, người này là ai? Đừng nói với con cái thai trong bụng cô ta là của cha nha?”

Cố Thẩm Minh sửng sốt, anh lén nhìn Bannie cô vẫn bình thường chẳng có chút lo lắng gì.

Alice xoa xoa bụng mình, cô thong thả nói:“Nói chào em đi cậu nhóc.”

“Cô gọi ai là nhóc hả?” Cố Thần gào lên với Alice.

Khoé môi Bannie giật giật, bọn họ sắp đánh nhau tới nơi rồi ấy. Cô đi lại ngăn Alice, cười trừ nói:“Em thông cảm nha bạn chị hài hước vậy thôi. Bọn chị và ba của em chỉ là bạn bè bình thường, không phải như em nghĩ đâu.”

“Bởi vậy, tôi tưởng đâu ổng thay đổi khẩu vị chứ.” Cố Thần vừa cười vừa nhìn Alice nói, khoé môi cậu ta cong lên, ánh mắt đầy vẻ châm chọc.

“Ê nè nhóc, ý nhóc là sao?”

Alice sấn tới chỗ câu cau mày hỏi lại, thằng nhóc này nói chuyện khó nghe quá. Cô cũng xinh đẹp, cũng nuột nà chứ bộ, tại vì đang có thai nên eo có hơi to một chút, chỉ một chút xíu thôi.

Cố Thần cong môi cười, sau đó đút tay vào túi quần bỏ đi lên phòng, bỏ lại một Alice tức xì khói.

Sự việc chỉ là hiểu lầm, Cố Thẩm Minh đích thân đưa cả hai về khách sạn xem như chuộc lỗi cho sự hiểu lầm này. Bannie nói anh không cần khách sao vậy đâu, nhưng anh vẫn một mực là phải đích thân đưa bọn cô về.

Thấy vậy Bannie cũng không dày qua kéo lại nữa, làm như vậy chỉ mất thời gian thôi.

“Cô Bannie và cô Alice lên phòng nhé, xin lỗi vì sự cố lần này. Thằng bé nhà tôi tính tình hiếu động, quậy phá khắp nơi nên tôi mới phải làm thế để răng dạy đám bạn đầu đường xó chợ của nó.” Cố Thẩm Minh giải thích.

“Anh phải răn đe mạnh tay hơn nữa, nhất là cách cư xử của con trai anh với phụ nữ, hứ!”

Alice vẫn còn ấm ức chuyện ban nảy, Bannie cười cười cô nói:“Anh Thẩm Minh không cần khách sáo vậy đâu, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi mà.”

“Cám ơn mọi người đã hiểu cho tôi.”

“Được rồi cũng không còn sớm nữa anh Thẩm Minh mau trở về nhà đi.”

Cố Thẩm Minh quyến luyến rời đi, anh muốn ở đó một chút nữa để thăm dò.

Liệu Bannie có chê anh đã có con rồi không?

Anh vốn muốn đem chuyện này lựa một thời điểm thích hợp hơn để nói với cô, ai mà ngờ sự việc xảy ra lại trùng hợp đến thế…

*

Tô Hoài đứng nhìn mình trong gương, anh một thân sơ mi bảnh bao, tóc tai chải chuốc gọn gàng. Anh mím môi tự cảnh tỉnh bản thân mình, đây mới chính là anh. Đây mới thật sự là Tô tiên sinh đào hoa, phong lưu.

Trời sinh ảnh bản tính trăng hoa, lên giường với phụ nữ cũng như thay một cái áo thôi.

Phải! Anh chính là như thế đó.

Anh mím môi rời khỏi nhà, hôm nay anh đi hầu toà.

Lái xe đến trước toà án, anh liền thấy Đàm luật sư đã có mặt từ trước. Bà ấy chính là luật sư chính của Trần Tự Bân, sau cùng bà ấy vẫn lựa chọn người đàn ông đó mà không phải anh.

Tô Hoài cười khẩy, thế thì đã sao chứ, anh đã quen rồi.

Đàm luật sư đi tới chỗ của anh đang đứng, bà ấy nghiêm nghị, tỏ ra là một vị luật sư chính trực nói:“Tô Hoài mẹ nuôi con lớn vậy mà con đi nghe lời một đứa con gái mà phản lại mẹ. Con chó cho ăn nó cũng biết hai chữ trung thành, còn con là cái thứ gì vậy?”

Anh siết chặt nắm tay, ngăn cho mình không kích động mà nói:“Tôi không phải con chó của bà nuôi, nên sẽ không có chuyện tôi trung thành đâu. Toà án đã báo lại với bà chưa, tôi vừa thêm tội cho ông ta.”

Đàm luật sư đanh mặt, bà nghiến răng nói nhỏ:“Thằng ngu, mày vì con nhỏ đó mà dám khui lại chuyện năm xưa. Mày muốn người ta nói mày là thằng bệnh hoạn biến thái hả?”

“Tôi có thể vì cô ấy làm nhiều chuyện hơn bà tưởng đấy. Bà chèn ép tôi thì được nhưng đụng tới người tôi yêu, tôi thề là sẽ chiến đấu tới cùng với bà.”

Đàm luật sự hận lúc này không thể đánh cho Tô Hoài một trận. Bà ấy vốn dĩ tiếp nhận đơn kiện của Mạc Tử Dương kiện Trần Tự Bân vì tội cố ý gây thương tích cho Alice, chuyện này cùng lắm là ông ta chỉ đi tù vài tháng là xong. Vậy mà trước giờ mở phiên toà Tô Hoài dám đâm đơn kiện Trần Tự Bân, anh kiện toàn bộ chuyện ***** *** năm xưa và chuyện hôm ở Pháp. Anh đưa chứng cứ cho cảnh sát, là đoạn video nằm nào. Sự việc này Đàm luật sư thật sự trở tay không kịp, bà biết video đó là cái mụn nhọt trong lòng anh. Chính bà cũng không ngờ anh vì Alice mà dám phơi bày sự thật ra ánh sáng, không cần mặt mũi cùng không sợ chính mình bị thương tổn. Anh chỉ muốn tống Trần Tự Bân vào tù, với tội danh càng nặng càng tốt.

*

Bannie và Alice đang đi xe trên đường, bọn cô phát hiện ra có mấy chiếc xe đang bám đuôi theo sau. Trong lòng Bannie bất an vô cùng, bọn họ là ai? Sao lại đi theo bọn cô?

Alice siết chặt tay vào dây an toàn, cô nhìn qua gương chiếu hậu khẽ cắn môi. Đây chính là điều cô sợ nhất, hôm nay là ngày mở phiên toà xét xử Trần Tự Bân. Đối với một Đàm luật sư mưu mô, thâm độc thì chuyện gì bà ấy chẳng dám làm, huống hồ trong tay cô đang giữ chứng cứ quan trọng của bà ta.

Cô sợ vì cô không chỉ có một mình, cô còn có đứa trẻ!

“Bannie cậu dừng xe cho tớ xuống đi, bọn chúng tìm tớ. Tớ không muốn cậu bị liên lụy.”

Bannie nhìn thoáng qua có tới năm sáu chiếc xe đuổi theo bọn cô, tính chất sự việc vô cùng nghiêm trọng. Cô nhăn mày nói:“Cậu nói chuyện kiểu đó mà nghe được à, chuyện gì là chuyện của cậu mà chuyện gì là chuyện của tớ. Chúng ta làm bạn bao năm rồi hả?”

“Bannie cậu đừng theo tớ, nguy hiểm lắm. Để tớ xuống là được. Tớ tự có cách thoát thân.”

Bannie không nghe, cô đạp nhanh chân ga một đường đi thẳng. Vừa lái xe cô vừa gọi điện thoại cho một người.