Ta Là Vợ Của Nam Phụ

Chương 45: Huyền gia



Lâm lão phu nhân từ lần trước cãi nhau với Huyền Minh Thạch cũng không thèm để ý tới cháu nội nữa, đến sinh nhật cũng không chúc mừng, chỉ gọi Huyền Tín Kỳ nhắc nhở một chút rồi thôi.

Bà vốn muốn Huyền Minh Thạch tự biết sai mà trở về nhận lời, nào ngờ, lâu như vậy rồi vẫn không có động thái cho bà một bậc thang, khiến người làm bà nội đây rất không vừa lòng.

Người già nào cũng vậy, hết lần này đến lần khác, Lâm lão phu nhân cứ đem chuyện này ra nói đi nói lại với Huyền lão gia tử, còn trách ông dung túng Huyền Minh Thạch, bằng không... Cháu nội ngoan ngoãn của bà sao có thể biến thành thế này.

Huyền lão gia tử nghe đến đầy hai lỗ tai, nói lại: "Nếu không phải vì bà nói cái gì mà thi đấu eSports là không có tương lai, khiến nó phải chạy đến khóc lóc trước mặt tôi thì sự tình có thể thành thế này sao?"

Lâm lão phu nhân không nghĩ tới Huyền lão gia tử lại nói vậy, có điểm không vui: "Ông, nếu không phải vì ông ra tay thì một mình tôi có thể cản được Tiểu Thạch đi thi cuộc thi đó sao?"

Huyền lão gia tử cười lạnh một tiếng, không muốn tranh cãi nữa, hình như càng lớn tuổi người ta càng cần an tĩnh. Ông cầm gậy định rời đi.

"Không cho ông đi.", Lâm lão phu nhân cắn răng chặn đường, "Hôm nay phải nói rõ ràng mới được, nếu không phải vì ông thì cháu nội chúng ta không như vậy!"

"Còn muốn đẩy trách nhiệm cho tôi? Chuyện không cho Tiểu Thạch thi đấu không nói, chỉ bằng lúc bà ép buộc nó phải cưới người của Tống gia kia, nó như thế nào bà đã vội quên rồi à?", đã cưng chiều nữ nhân này cả đời, Huyền lão gia tử cũng không nặng lời, nhẹ giọng than thở, "Con cháu tự có phúc phần của bọn họ, chúng ta không thể quản chúng cả đời được."

Lâm lão phu nhân bị Huyền lão gia tử vẫn không nhịn được, tức giận đến nói không ra lời.

Bất quá một câu nhắc nhở này cũng không sai, Huyền Minh Thạch không muốn bà sắp đặt chuyện hôn nhân, sau đó cũng không trở về đại viện nữa. Qua một thời gian sau đó, bà phải giả bộ đổ bệnh thì hắn mới trở về, mang theo một nữ nhân bên người.

Lâm lão phu nhân nghĩ tới chuyện này, lồng ngực lại càng thêm phập phồng. Bà không hiểu, bà là muốn thứ tốt nhất cho con cháu mình nhưng bọn họ hết lần này tới lần khác chống lại mình, rốt cuộc bà sai cái gì chứ?

Huyền lão gia tử nhìn bộ dạng của bạn già liền biết đối phương vẫn còn rất mơ hồ. Đến tuổi này rồi, nếu không phải vì bà, Huyền Minh Thạch cùng Huyền Tín Kỳ cuối cùng cũng sẽ không biến thành thế này. Cũng không thể nói toàn bộ đều do bà, mà còn có cả ông nữa, chính ông cũng góp phần đẩy Huyền gia vào tình cảnh xa cách như giờ đây....

Huyền lão gia tử cũng không muốn náo loạn nữa, cầm gậy định đi thì người trước mặt đã té xỉu....

*

Lúc Huyền Minh Thạch nhận được điện thoại đã là một giờ sau, nghe nói bác sĩ gia đình đã tới khám cho bà nội rồi.

Anh nhíu mày, có vài phần sốt ruột. Kịch bản giảng hòa này hình như hơi cũ rồi....

Bà nội không chỉ lừa anh một lần, mỗi lần nghe tới lí do bà nội phát bệnh anh đều vô thức cảm thấy đại viện lại muốn lấy cớ nữa rồi.

Vốn định không đi, Huyền Tín Kỳ đã gởi tới một tin nhắn: "Bất kể là thật hay giả cũng nên quay về một chuyến đi."

Huyền Minh Thạch hừ một tiếng, xem như là đáp ứng.

Đặt điện thoại qua một bên, anh lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Mãi cho đến trưa, Hà Song Diệp đem cơm cho anh, anh mới nói lại chuyện này.

Còn chưa kịp kể xong đã bị cô mắng: "Mặc kệ có tìm cớ hay không, chúng ta phải qua đó một chuyến."

"Vì sao?" Huyền Minh Thạch không thích ông bà nội mình, hai lão nhân gia này chưa bao giờ ngừng tính toán cùng an bài cuộc đời anh, từ nhỏ đến lớn đều là như vậy.

Anh nhớ Hà Song Diệp cũng không thích bà nội mình.

Hà Song Diệp đặt hộp đồ ăn sang một bên, hít một hơi sâu: "Đây đều là người nhà của anh mà, có nhiều việc không làm về sau sẽ hối hận đấy. Ghé qua xem một chút thôi, không sao đâu."

Huyền Minh Thạch nhìn cô một lúc lâu, lâu đến độ Hà Song Diệp cũng bắt đầu cảm thấy hình như chính mình đã có điểm quá phận. Huyền Minh Thạch day huyệt thái dương: "Được rồi, nghe em."

Hà Song Diệp:....

Suy nghĩ cũng thật lâu.

Ăn cơm xong bọn họ liền cùng nhau trở về đại viện.

Huyền Minh Thạch đi vào phòng, nhìn thấy Lâm lão phu nhân tiều tụy nằm trên trên giường, một chút cũng không phải là lừa gạt anh.

Hà Song Diệp đang nắm tay Huyền Minh Thạch, tự nhiên cũng cảm nhận được tâm tình phức tạp của anh lúc này.

Huyền lão gia tử không quay đầu lại, thấy được Lâm lão phu nhân chuyển mắt, trong đáy mắt có tia sáng, liền biết Huyền Minh Thạch đã trở về.

Thế nhưng phía sau vẫn không hề có tiếng động, ông không nhịn được quay đầu nhìn.

Nam nhân sau lưng ông giờ đây đã chân chính trưởng thành rồi. Một người đàn ông cao một mét tám, góc cạnh trên mặt rõ ràng, toàn thân là hơi thở đĩnh đạc, giơ tay nhấc chân cũng lộ ra phong thái chở che nữ nhân nhỏ bé bên cạnh. Tiểu Thạch của ông lúc này cũng không còn là cái đuôi nhỏ chạy quanh nữa rồi...

"Đứng đó làm gì, đi qua đây hỏi thăm bà nội đi.", Huyền lão gia tử quát một tiếng.

Huyền Minh Thạch hít sâu một hơi, cùng Hà Song Diệp đi tới bên giường.

Anh phát hiện, trong thời gian anh né tránh cùng chán ghét đại viện thì ông bà nội cũng từ từ già đi, nếp nhăn trên mặt càng lúc càng sâu.

"Tiểu Thạch....", Lâm lão phu nhân vươn tay.

Huyền Minh Thạch ngồi xuống ghế, nắm lấy cánh tay khẳng khiu già nua kia thật chặt.

Lâm lão phu nhân nhìn cháu mình, khóe mắt ươn ướt: "Trở về là tốt rồi. Là bà nội không đúng, về sau bà nội sẽ không nhiều chuyện quản con nữa."

Một câu này nói ra, lão phu nhân vẫn không hề nhìn Hà Song Diệp.

Không biết Huyền Minh Thạch thấy thế nào, đáy lòng Hà Song Diệp cũng không có gì rõ ràng.

Đại khái không phải là người một nhà, ở lại sẽ càng khó xử, cô nhẹ nhàng thoát khỏi cánh tay của Huyền Minh Thạch, vỗ vai an ủi anh, sau đó gật đầu với Huyền lão gia tử rồi đi ra ngoài.

Sau khi ra cửa, Hà Song Diệp liền thấy Tống Tần Mạt vội vàng đi tới.

Hà Song Diệp nhìn thoáng mỹ nữ trước mặt, nghe nói Tống gia không hiểm hách bằng Huyền gia nhưng so với gia thế của Hà Song Diệp, nói không chừng Hà gia nhà cô chỉ bằng mấy số lẻ nho nhỏ của gia sản bọn họ mà thôi.

Tống Tần Mạt đi tới: "Lâm nãi nãi sao rồi?"

Đáy mắt của cô long lanh trong suốt, bên trong tràn ngập lo lắng.

Chỉ cần nhìn qua một cái, Hà Song Diệp cũng hiểu được vì sao Lâm lão phu nhân yêu thích Tống Tần Mạt như vậy.

Hà Song Diệp cười: "Chỉ bị mệt mỏi thôi, không có gì đáng ngại."

Cô nhìn ra được, tuy thần sắc của Lâm lão phu nhân có chút mệt mỏi nhưng căn bản không có vấn đề gì lớn. Người lớn tuổi bị bệnh nặng nhất định không có được bộ dạng này.

Tống Tần Mạt gật đầu, muốn đi vào, Hà Song Diệp ngăn lại: "Bọn họ đang nói chuyện."

Tống Tần Mạt đành thôi, dù gì cô cũng không phải là người Huyền gia, cứ vậy mà đi vào cũng không tốt.

Hai người ngồi ngoài phòng khách một chút, Hà Song Diệp không chịu nổi nữa, nói với Tống Tần Mạt: "Cô biết phòng cũ của Huyền Minh Thạch đúng không? Có thể dẫn tôi đi nhìn một chút được không?"

Lời này nói ra liền biến Hà Song Diệp cô thành khách nhân. Luận về mặt danh phận, cô mới là người nhà của Huyền Minh Thạch, thế mà lúc này cô muốn đi xem phòng cũ của chồng mình còn phải nhờ một người ngoài dẫn đi thế này đây.

Tống Tần Mạt nhìn vẻ mặt bình thản không chút châm chọc của người kia, biết đối phương là thật tâm, ra hiệu cho Hà Song Diệp đi theo mình.

Tới nơi, Tống Tần Mạt không quên nhắc nhở: "Phòng này đã lâu không có người ở, cũng không nên táy máy quá nhiều."

Hà Song Diệp gật đầu: "Tôi biết."

Tống Tần Mạt đại khái vẫn còn lo lắng chuyện Lâm lão phu nhân, để Hà Song Diệp ở lại rồi rời đi.

Hà Song Diệp ngồi trên ghế sofa, ngắm nghía căn phòng.

Màu trắng phối xanh nhạt, hoàn toàn khác biệt so với phòng anh ở biệt thự, xa hoa chói mắt.

Gian phòng một sân thượng rộng lớn bên ngoài, trống rỗng đìu hiu.

Hà Song Diệp chú ý tới một vị trí chắc chắn đã từng có một chiếc bàn học, bất quá đã bị dời đi.

Gian phòng thật sự rất trống trải, thứ gây chú ý nhất là chiếc đàn dương cầm bị phủ thảm lên trên.

"Đó là đàn dương cầm của Huyền Minh Thạch.", Tống Tần Mạt đi tới, mang theo hai ly cà phê trong tay.

Cô đặt cà phê trước mặt Hà Song Diệp, chính mình cũng cầm một ly: "Tìm không được dì giúp việc, tôi tự mình mang lên."

"Được, cám ơn cô." Hà Song Diệp nhấp một ngụm.

Nhất cử nhất động của bọn họ lại càng giống như khẳng định, Tống Tần Mạt mới là chủ nhà, Hà Song Diệp chỉ là khách ghé chơi.

Điểm này làm Tống Tần Mạt không an lòng, nhưng cô phát hiện Hà Song Diệp cũng không hề để tâm, xem ra đối phương cũng nhận thức được rõ ràng vị trí của mình ở Huyền gia.

Bất quá Tống Tần Mạt cũng không coi thường Hà Song Diệp, ngày đó nhìn thái độ của Huyền Minh Thạch, cô biết anh đã thật sự xem cô gái đó là vợ mình, cô cũng chỉ được xem như một cô em gái mà thôi.

"Phòng này rất trống." Hà Song Diệp nói một câu, phá vỡ im lặng đè nén.

Tống Tần Mạt cười: "Đúng vậy, đã rất lâu rồi Minh Thạch ca không ở phòng này, chắc là lúc học xong tiểu học, hoặc sớm hơn một chút. Anh ấy còn một căn phòng khác nhưng phòng kia bị khóa rồi."

Một tiếng Minh Thạch ca biểu thị Tống Tần Mạt đã buông tay rồi, Hà Song Diệp hiểu được.

Lại thêm chuyện không có chìa khóa kia cũng giải thích rõ ràng, không phải đối phương cố ý mập mờ gây hiểu lầm, cố tình không dẫn đến phòng Huyền Minh Thạch mà căn phòng kia thật sự không vào được.

Chỉ bằng một câu này, Hà Song Diệp cảm nhận được Tống Tần Mạt cũng không khó chung đụng, đây là tư thái của đại tiểu thư hào môn sao?

Cô đột nhiên có chua xót, môn đăng hộ đối như vậy, lại có thể giúp đỡ công việc của anh, củng cố liên minh hai nhà, quả thực là một đối tượng kết hôn rất tốt của Huyền Minh Thạch. Thế mà anh vẫn quyết định thoát khỏi an bài, tự mình làm chủ cuộc đời của mình. Xem ra cái tên nam phụ này là một người rất thú vị, cũng không tệ chút nào.