Tà Minh Chi Giới

Chương 109



Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)

Ngoài động mưa phùn liên miên, trong động lưu luyến triền miên, tà dương xuyên thấu qua nhành cây kẽ lá chiếu rọi trên mặt đất, ánh nắng chiều như Phỉ Thuý sặc sỡ một mảnh ửng hồng, cô quạnh treo đầy chân trời.

Nhưng hào quang tinh hồng không sánh bằng cặp đồng tử long lanh của nàng, con ngươi óng ánh chẳng khác nào ngọc thạch đỏ, như hồ nước sâu thẳm, phản xạ phong cảnh xinh đẹp nhất thế gian.

"Mắt ngươi, rất đẹp." Tuyết Phong quan sát mắt nàng rất lâu, không nhịn được dùng tay chạm đến. .

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

Mộc Thủy Vân mặc cho nàng dùng đầu ngón tay ôn nhu xoa xoa, lòng bàn tay mát mẻ, lại ẩn chứa thuần chất nhiệt liệt lâu dài, nàng cười nhạt một tiếng, bên trong có chút cay đắng: "Nàng yêu thích là tốt rồi."

"Sao lại cười như vầy? Dưới cái nhìn của ta, trông rất thương cảm." Trong con ngươi Tuyết Phong hiện ra một vệt sáng, là nhu vận giống như quyến rũ, trải qua một phen kịch liệt mây mưa lúc nãy, nàng đột nhiên đối với Mộc Thủy Vân có đổi mới, phân hờ hững chấp nhất kia là che giấu mỹ hảo, phong thái hờ hững như chùm sáng huyễn mỹ, đủ khiến một trái tim vì nàng, mê muội phong hoa.

Mộc Thủy Vân vuốt bờ vai bóng loáng của nàng, âm u cười: "Thế giới của ta thay đổi, biến thành một sắc thái tịch liêu. Mà nàng, là phong cảnh duy nhất trong sắc thái đó, khiến ta hồn khiên mộng nhiễu*. Chúng ta có thể vĩnh viễn không xa rời nhau sao? Ta không nỡ ly biệt sầu não, càng không muốn chịu đựng cô đơn bàng hoàng."

*hồn bị dẫn dắt, mộng bị quấy nhiễu

Tuyết Phong trầm mặc một lát, thở dài: "Ta có việc trọng yếu phải xử lý, mà ngươi, cũng cần nắm giữ vận mệnh của mình. Nếu Vân Ngũ Châu đã cùng ngươi đối lập, ngươi trước hết tới Dược Tiên Cốc cướp đoạt Linh châu đi."

Mộc Thủy Vân suy nghĩ chốc lát, cười yếu ớt: "Được rồi, Linh hồn nguyên châu là nhất định phải lấy được, hiện giờ dù không muốn, ta vẫn hy vọng lâu dài. Chờ mọi việc xong xuôi, ta hy vọng có thể cùng nàng dắt tay."

"Phong tư hờ hững đều không kháng nổi hai chữ 'chia lìa', Thủy Vân, ngươi nhất định không thoát ly thế tục được, không thể thành Phật." Tuyết Phong híp mắt trêu đùa, cho dù sự lạnh lẽo của nàng từ lúc sinh ra đã mang theo, nhưng trước mặt Thủy Vân, nàng cam nguyện bỏ đi tất cả, vì nàng ấy mà cười khuynh nhan, tình đã định, tâm không di.

Mộc Thủy Vân ôm chặt lấy nàng, ý cười bên môi ôn nhu tuyệt mỹ: "Thành Phật là một mộng cảnh khó có thể chạm vào, ta thủy chung là người ngoài giấc mộng, nhất định chỉ là phàm tục. Ta không muốn thành Phật, chỉ muốn cùng nàng trải qua sung sướng nhân gian."

"Thật sự không muốn về nhà à?" Tuyết Phong híp mắt hỏi, cảm thụ hô hấp ấm áp ở cổ, tâm từ lâu bơi giữa lòng đại dương, tùy ý du lịch, vĩnh viễn không muốn chia lìa.

Mộc Thủy Vân khắc hôn một bên quai hàm của nàng, cưng chìu nói: "Nếu cha mẹ biết ta tìm được một người vợ mỹ lệ như thế, bọn họ cũng sẽ vì ta mà cao hứng."

"Ngươi xác định cao hứng? Mà không phải là nổi đoá?" Tuyết Phong mặc cho nàng hôn, môi hiện lên tiếu ý.

Mộc Thủy Vân ngẩn ra, than thở: "Chỉ là kỳ vọng mà thôi, đời này ta sẽ không thể quay về. Trong thế giới này, ta chỉ có nàng."

Tuyết Phong ôm nàng, gắn bó hòa vào nhau, tinh tế thưởng thức tư vị thanh nhuận của nàng, khởi điểm ôn nhu như mưa phùn khẽ vuốt, dần dần mồi lửa, chập chờn nóng lên.

"A..." Mộc Thủy Vân thở nhẹ, gấp rút đáp lại nụ hôn này, tay trắng xoa tóc bạc của nàng, nhu nhu xoa xoa, lẳng lặng cảm thụ.

Rốt cuộc, tàn phá trên môi đình chỉ, chỉ còn dư lại săn sóc nhẵn mịn, lông mi Mộc Thủy Vân khẽ run, nguyên bản thở dốc từ từ bình ổn, đối lập với dung nhan gần trong gang tấc, trong con ngươi của cả hai, ẩn hàm tình ý kéo dài.

"Hãy ở lại đây, ta cùng nàng." Tuyết Phong nhẹ giọng nói, ba quang trong mắt như nước mùa xuân nhu khiết, dập dờn ý cảnh, chỉ cần Thủy Vân lưu lại, nàng sẽ dùng một đời yêu để đền bù.

Mộc Thủy Vân hôn chỉ bạc trắng tuyết của nàng, cười nhạt: "Được. Câu nói này ta sẽ ghi vào lòng, đây là nàng đã chân thực đáp ứng hứa hẹn của ta."

"Đúng rồi, nàng chiếm được Phục Ma Phổ?" Tuyết Phong nghĩ đến tình cảnh vách núi nứt ra ở hồ Phong Ngọc, lúc đó Thủy Vân múa, hẳn là nguyên bộ Phục Ma Kiếm Quyết.

Mộc Thủy Vân gật đầu: "Lúc đó vách núi nứt ra, kinh mạch của ta tự nhiên có một luồng khí lực xa lạ xâm nhập vào, sau đó ta liền nhìn thấy hình ảnh lưu động trên vách núi. Nội hàm trong hình khiến ta khiếp sợ, trọn bộ hai quyển Thượng, Hạ. Thượng bộ là một loạt kiếm chiêu, nửa phần sau là tổng hợp mấy chiêu thức này, ngưng tụ ra một trận pháp khổng lồ. Đáng tiếc, ta thiên tư có hạn, chỉ có thể nhớ kỹ kiếm chiêu, trận pháp kia có chút phức tạp, ngày sau cần cân nhắc."

Tuyết Phong dở khóc dở cười, vỗ bả vai của nàng, nhíu mày cười nói: "Nàng chỉ liếc mắt nhìn liền nhớ kỹ những chiêu thức kia, còn nói thiên tư có hạn? Ta nên nói nàng quá khiêm tốn, hay nên nói nàng quá ngông cuồng đây? Nếu như là một người khác, còn chưa chắc nhớ được phần đầu. Thành tựu của nàng, nàng còn chưa biết thế nào là đủ à? Kiếm trận là dễ ngưng tụ vậy sao, nếu như người người đều giống nàng, thiên hạ đã sớm đại loạn rồi."

Mộc Thủy Vân trợn mắt, đột nhiên che bả vai, vẻ mặt lãnh đạm bao trùm một tia thống khổ: "Nàng ác quá, không biết dấu răng còn chưa tiêu thũng sao?"

"Nhanh, để ta xem một chút." Tuyết Phong căng thẳng kéo tay nàng, chỉ thấy bả vai ai đó dị thường tinh xảo trắng nõn, làm gì có dấu răng nào a, nàng ngẩn ra, quên mất nơi mình cắn chính là bả vai còn lại, lần này bị nàng ấy lừa cho một vố.

Thấy Mộc Thủy Vân một mình vui cười, Tuyết Phong híp mắt yêu mị mê hoặc Thủy Vân tâm thần đều đãng, cắn thêm một cái trên vai.

Dấu răng không có mang đến nửa phần đau đớn, Mộc Thủy Vân nhợt nhạt cười: "Phong nhi, nàng muốn cho hai vai của ta đều lưu lại dấu ấn của nàng sao? Vậy thì ta tình nguyện, nàng cắn nát toàn thân ta, ta cũng không hối hận."

Danh xưng này khiến Tuyết Phong run run, sóng mắt lưu chuyển, trong lúc đó, một tầng hơi nước tràn ngập con ngươi, tinh tế hôn duẫn vết cắn dưới môi: "Hai chữ này thật là êm tai, chỉ vì từ miệng nàng gọi ra, liền trở thành hô hoán tốt đẹp nhất thế gian này."

Mộc Thủy Vân cười nhạt: "Ta chỉ cảm thấy gọi nàng như vậy là rất thân mật. Phong nhi, ta muốn biết, rốt cuộc nàng có bao nhiêu bộ áo choàng?"

Tuyết Phong nhướn mày một cái, dáng vẻ giễu cợt: "Nàng đoán xem?"

"Không đoán được a." Mộc Thủy Vân nhìn chằm chằm mắt nàng, trong trong suốt ngậm lấy quyến rũ, trong quyến rũ lộ ra thâm tình, đây là tình ý sâu đậm nhất, thật tốt quá.

Tuyết Phong khẽ vung tay, giũ ra một cái, khoác lên vai Mộc Thủy Vân: "Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nàng chỉ cần mặc là được."

Mộc Thủy Vân nở nụ cười, tùy ý Tuyết Phong tự tay vì nàng vận y, không khỏi nổi lên vui sướng: "Nàng đúng là hiền thê của ta."

Tuyết Phong liếc nàng một chút, buộc chặt dây buộc trong tay, lơ đãng nói: "Hiện tại không giống trước đây, khi giao hữu, phải chú ý đúng mực đó. Quan trọng nhất, nhớ cho kỹ, chính là giữ khoảng cách. Nàng vốn lãnh đạm, nghĩ tiếp cận là hữu hảo, lại bị người khác cho rằng là ngầm đồng ý. Ta không ở bên cạnh nàng, thì nàng phải nhớ kỹ cho ta."

Mộc Thủy Vân cười một tiếng, híp mắt nói: "Cứ nói thẳng nàng ghen là được rồi, còn uyển chuyển như thế làm gì, cho rằng ta nghe không hiểu sao?"

Một vệt ửng hồng hiện lên hai gò má Tuyết Phong, tôn thêm nét quyến rũ vốn có bằng sự ngượng ngùng mê người, hai sợi tóc mai nhàn nhạt buông xuống, cũng không che lấp được phong vận hấp dẫn kia, giọng nói từ tính lộ ra ý vị lười biếng: "Ta không muốn nhiều lời, nàng chỉ cần nhớ kỹ lời ta nói là được."

"Được, ta minh bạch ý tứ của nàng." Mộc Thủy Vân mỉm cười, nghiêng về phía trước, ở môi nàng, in lại nụ hôn.

Khuôn mặt xinh đẹp mị nhân, Tuyết Phong bị nàng hôn tâm đãng không ngớt, nhưng thân thể trải qua một phen vận động kịch liệt còn có chút uể oải, cho dù nàng là tiên cấp, cũng không chịu đựng được làm yêu lâu như vậy, eo vẫn còn bủn rủn.

Tóc bạc trắng tuyết như gấm vóc phô tán ở trên đất, nhưng chưa từng nhiễm nửa điểm bụi bặm dơ bẩn, áo đen nhã trí tròng vào thân thể, Tuyết Phong nhìn chằm chằm dung nhan của nàng, mị hoặc cười yếu ớt: "Nếu không nỡ, nàng ở thêm mấy ngày nữa đi."

Mộc Thủy Vân chớp mắt, lắc đầu: "Linh châu, phải nhanh chóng tập kết, ta không muốn nàng chịu đựng đau đớn xé rách. Dược Tiên Cốc tạm thời để xuống, Luyện Ngục Hỏa đã dung hợp với Huyết Phật châu, biến thành một bộ phận của thân thể ta, cho nên ta quyết định về Luyện Ngục Nhai một chuyến. Nơi đó linh khí rõ ràng, hơn nữa vô cùng dày đặc, mượn sức mạnh của Luyện Ngục Hoả, ta nghĩ thử đột phá một chút."

"Nàng có thể trong thời gian ngắn như vậy bay tới tôn cấp ngũ cảnh, đã là kỳ tích. Cho dù là Thanh Linh của Thiên Huyền Môn, e là cũng không sánh bằng thiên phú của nàng. Nàng cứ việc tĩnh tâm tu luyện, ta giải quyết xong công việc, sẽ đi tìm nàng." Tuyết Phong cách lớp vải xoa bả vai nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng ma sát, phảng phất cảm nhận được độ sâu của dấu răng kia, bên môi bất tri bất giác giương lên độ cong.

Mộc Thủy Vân hít sâu một cái, vì sinh hoạt bi thống nhưng vui sướng vừa bắt đầu, chỉ cần là Tuyết Phong cho, nàng đều cam tâm tình nguyện tiếp thu, trong lòng tồn đọng dư vị các nàng triền miên, nhiệt diễm trong cơ thể lại tăng vọt, cánh tay phải bắt đầu toả nhiệt, xem ra nàng cần phải tĩnh tâm, mới có thể làm chậm lại nhiệt diễm suýt nữa bạo phát trong thân thể.

Thời gian một đi không trở về, gió xuân tràn trề tình cảm, im lặng phất qua dương liễu hai bên bờ sông, bích lục như tơ, nhưng lộ ra phong thái cô độc lâu dài.

Khói tiên lưu luyến như Du Long đang múa, thân thể bàng bạc uốn lượn quanh ngọn núi nguy nga, dòng sông phía dưới phản xạ ấm dương phía chân trời, sóng nước lấp loáng, lại như ánh bạc dưới cầu vồng, lạnh lẽo mà trong suốt, sạch sẽ mà thuần hậu.

Gió ấm tĩnh phủ, tóc đen tung bay, quang hoa lưu luyến ở trên gương mặt lạnh lùng của nữ tử, che khuất một tia ưu sầu giữa hai hàng lông mày, nhưng không thể mang đi âm u nơi khóe môi.

Quay về Thiên Huyền Môn đã hơn nửa tháng, nửa tháng này là thời gian Hoa Ngưng dằn vặt nhất từ lúc sinh ra tới nay, tầm mắt rơi vào trên ải phong xa xa, nàng nhớ tới tình cảnh đêm ấy.

Phiến môi mềm mại giội rửa tâm tư nàng, ôn nhu âu yếm tỏa quấn làm cho nàng suýt nữa linh hồn xuất khiếu, cùng thời khắc run rẩy thân ngâm lúc lên đỉnh, lái đi không được, hết thảy đều tốt đẹp như vậy, nhưng khi nàng tỉnh táo lại, chẳng khác nào tàn lạnh như đọa vào địa ngục.

Người cho nàng ôn nhu, cho nàng khuây khoả, cùng nàng trèo lên đỉnh cao, không phải Thuỷ Vân nàng luôn tâm tâm niệm niệm, mà là sư phụ của nàng, Thanh Yên.

Tác giả có lời muốn nói: Ngưng tỷ tỷ cũng nên có quy tụ.

Editors cũng có lời muốn nói: Sửa lại xưng hô nghe cho nó tình:3