Tà Minh Chi Giới

Chương 132



Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)

Một thân cẩm tú Lăng La, mái tóc phiêu loạn trong gió lạnh, sắc mặt của nàng trắng xám dị thường, đôi môi mỏng như bị thiếu nước trong thời gian dài khiến nó trở nên khô khốc, tuy da thịt rất trắng nõn nhưng lại hiện ra cảm giác bệnh trạng, vóc người bay lên không trung, kể cả hoa bào của nàng cũng là nhũ bạch nhạt nhẽo, toàn bộ thân thể nàng gần như trong suốt, phảng phất như gió vừa thổi liền thổi tan nàng đi mất.

Tuyết Phong cau mày nói: "Ngươi tới nơi này làm gì?"

"Linh hồn nguyên châu có thể cảm ứng lẫn nhau, ta muốn lấy được những viên Linh châu còn lại đến nâng cấp tu vi. Ngươi biết, ta tinh thông nhất là tinh luyện pháp môn. Linh châu đối với ta, phi thường trọng yếu. Dĩ nhiên, ngươi đối với ta, lại càng quan trọng. Vì thế, đêm nay ta đến gặp ngươi một lần." Mộng Tử Nhan si mê, nhìn chằm chằm vào mắt Tuyết Phong, tuy mặt nạ dư thừa kia đã che khuất đi dung nhan của nàng, bất quá, như thế là đủ rồi, chỉ cần nhìn thấy người mình yêu bình yên vô sự sống trên đời, cái gì đều không cần để ý.

Tuyết Phong nhíu mày, nàng không muốn nhiều lời với Mộng Tử Nhan, định xoay người rời khỏi, liền bị một cánh tay ngăn lại: "Tuyết Phong, đem Linh châu cho ta đi."

Tuyết Phong lạnh nhạt nói: "Không thể."

"Ngươi muốn lấy Linh châu để khôi phục Tà Minh, ta nhìn ra được. Ngươi nhìn ta, hiện tại đã như vậy, linh hồn rải rác đều không tập hợp được, ngươi coi như trợ giúp ta một hồi. Đợi bảy viên Linh châu hội tụ, ta giúp ngươi mở ra Tà Minh Chi Giới. Đến lúc đó, ngươi và ta, sẽ có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ." Mộng Tử Nhan lấy tình cảm khuyên nàng, khó có cơ hội gặp nàng, cùng nàng tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy. Tuyết Phong của nàng a, vẫn luôn mạc tình phong hoa, chưa từng thay đổi.

Tuyết Phong y như nghe được một câu nói buồn cười, nàng cười thành tiếng, sau đó lạnh nhạt nói: "Tà Minh Chi Giới thức tỉnh, cùng ngươi không có chút quan hệ nào. Còn tình cảm của ngươi đối với ta, thứ cho ta không thể nào tiếp thu được."

"Đừng tưởng ta cái gì cũng không biết, quan hệ của ngươi và Mộc Thủy Vân. Ở trong mắt ta, nàng chỉ như một con kiến, ngươi có tin không, ta quay đầu lại, liền giết nàng." Hai mắt Mộng Tử Nhan ngưng huyết, hắc diễm bốc lên, nàng nhìn thẳng vào mắt Tuyết Phong, tuy rằng hai khuôn mặt gần trong gang tấc, nhưng lại có khí tức nguy hiểm lãnh khốc toả ra.

Tuyết Phong nói: "Ta ghét nhất là có người uy hiếp ta, hơn nữa người này, từng là bạn tốt của ta."

"Cũng do ngươi bức! Ngươi luôn miệng nói, ta là bạn tốt của ngươi, nhưng sau khi sống lại, ngươi không có đi tìm ta. Nếu ta ở trong lòng ngươi có chút xíu địa vị, ta cũng sẽ không lạc bước tới tình trạng như hôm nay. Nếu ngươi không đưa Linh châu cho ta, vậy ta sẽ lập tức giết Mộc Thủy Vân." Mộng Tử Nhan mở to hai mắt đỏ như máu, gắt gao trừng Tuyết Phong, nàng nói được là làm được.

Thần sắc Tuyết Phong băng lãnh, hô một tiếng, quanh thân dâng lên một luồng sáng tím mãnh liệt, chùm sáng tựa như ba cây cột trụ mãnh liệt hợp lại, tựa như liệt diễm, xông thẳng vào lầu cao nhất, bắn thẳng về phía chân trời.

Lúc hai phe đang giao chiến, rất nhiều hộ vệ vây quanh Minh Thấm Lâu, một người hô lớn: "Hoàng thượng giá lâm."

Mộng Tử Nhan nhăn mày, thấy Tuyết Phong cũng không có ý xuất thủ, liền hóa thành một tia sáng đen như vòi rồng, mọi vật xung quanh đều bị phá hủy, rèm cửa bay tán loạn, khói đen dần tiêu tan, Thấm phi đang nằm trên giường đã biến mất.

Tuyết Phong lạnh lùng phất tay áo, hóa thành một cỗ khói tím, tiêu tan.

Diệp Minh Lãng bay lên đỉnh lâu, phòng ốc vô cùng bừa bộn, nào còn bóng dáng của Tư Đồ Thấm, hắn quả thật không dám tin tưởng, tức giận hô lớn: "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Sao trẫm không thấy Thấm phi?"

Sự tức giận của hắn khiến bầu trời chấn vang, bọn thị vệ kinh hoảng, quỳ xuống đất dập đầu: "Xin Hoàng thượng thứ tội."

Thị nữ run rẩy nói: "Lúc nãy Quý phi tắm rửa xong, muốn đi ngủ, nô tỳ tận mắt nhìn thấy, ai biết, sẽ là như thế này."

"Làm sao lại như thế! Truyền Kính vương vào cung cho trẫm." Sắc mặt Diệp Minh Lãng âm trầm, phất tay áo rời đi.

Mộc Thủy Vân liếc nhìn bàn trang điểm lộn xộn, trâm Bích Phượng hẳn đã bị Tuyết Phong lấy đi, nơi này nhất định đã phát sinh cái gì, xem ra nàng phải nắm chặt thời gian tránh đêm dài lắm mộng.

Bên trong cung điện tối tăm, bốn phía khí tức âm lãnh.

"Lấy tu vi của trẫm, cũng không thể phát hiện khí tức của người kia. Trừ phi nàng là tiên cấp, bằng không sẽ không có khả năng đột phá tầng tầng cấm chế hoàng cung. Dám ở dưới mí mắt trẫm, bắt Thấm nhi đi." Diệp Minh Lãng cau mày, quanh thân tầng tầng ánh sáng màu vàng bùng lên, không khí đông lạnh càng trầm trọng.

Diệp Cổ liếc nhìn Mộc Thủy Vân đứng ở bên cạnh Hoàng đế, bộ dạng phục tùng: "Thần đệ nguyện bắt tay điều tra rõ việc này, chắc chắn mang Thấm quý phi về."

"Trẫm tin tưởng năng lực của đệ, cần phải mau chóng đem Thấm nhi về cho trẫm." Tâm tình kích động của Diệp Minh Lãng dần dần vững vàng, nhưng vẫn lo lắng cho tình hình của Thấm phi, nếu là tiên cấp, trên đại lục tổng cộng chỉ có mấy môn phái, bắt Thấm nhi, chắc chắn sẽ dùng nàng để uy hiếp hoàng thất, hẳn là sẽ không thương tổn nàng.

"Thần đệ xin cáo lui." Diệp Cổ thần sắc bình tĩnh, lui ra Phụng Thiên Điện.

Diệp Minh Lãng rơi vào trầm mặc, chuyện đêm nay thực tại khó tin, ai quang minh lỗi lạc tất nhiên sẽ không dùng thủ đoạn hèn hạ này để uy hiếp hắn, đến tột cùng là thế lực nào đây?

Mộc Thủy Vân nhíu mày nói: "Hoàng thượng, ngài nên nghỉ ngơi."

Diệp Minh Lãng than khẽ, cau mày nói: "Thấm phi mất tích, trẫm làm sao ngủ được chứ? Tối nay không ngủ, ngươi lui xuống đi."

"Nô tài hiểu được ngài nhớ thương nương nương, thế nhưng thân thể của ngài cũng phải bảo trọng, nếu không, làm sao quản lý quốc sự? Nếu nương nương biết, khẳng định cũng sẽ không đành lòng ngài hao tổn tinh thần." Mộc Thủy Vân khẽ động phất trần, trên mặt kính cẩn nhưng trong lòng có chút lo lắng, đi ngủ nhanh lên.

Diệp Minh Lãng kinh ngạc nhìn nàng, trong ánh mắt loé ra một tia không hiểu, Phàm Sanh có chút không giống, thường ngày gặp phải tình huống như thế, đều sẽ chờ đợi mệnh lệnh lui xuống dưới, hôm nay sao lại khác thường như vậy? Chăm chú nhìn nàng một lát, trầm thấp nói: "Chẳng lẽ trẫm làm việc và nghỉ ngơi cũng phải do ngươi làm chủ?"

"Nô tài không dám ạ." Mộc Thủy Vân nheo mắt, nếu vị Hoàng đế này không thức thời, đừng trách nàng không có tính nhẫn nại.

Không khí xung quanh có chút lạnh, nửa đêm, tiếng chuông vang lên, ông...

"Được rồi, bãi giá tẩm cung." Diệp Minh Lãng cũng không có truy cứu Mộc Thủy Vân vô lễ, đứng dậy đi về tẩm cung.

Mộc Thủy Vân sờ sờ mặt xua cơn buồn ngủ đi, mỗi ngày vào lúc này nàng sớm rơi vào mộng đẹp, hôm nay phải bồi tiếp vị Hoàng đế này, bất quá cũng tốt, lập tức đến tẩm cung.

Sau khi tiến vào tẩm cung, Mộc Thủy Vân cho lui thái giám hầu hạ, tiến vào nội các, phục vụ Diệp Minh Lãng cởi áo.

Diệp Minh Lãng mở rộng hai cánh tay, tùy ý Mộc Thủy Vân vì hắn cởi áo, không biết vì đêm quá khuya, hay là dưới ánh nến mông lung, hắn cảm thấy Phàm Sanh hôm nay, đặc biệt đẹp.

Mộc Thủy Vân mặc kệ tầm mắt hừng hực trên đầu, hoà thuận kéo đai lưng Diệp Minh Lãng xuống. Dưới ánh nến, ngọc Bích Long chiếu rọi, phát ra ánh sáng tinh xảo, cởi áo choàng của hắn ra, nàng nói nhỏ: "Hoàng thượng nghỉ ngơi đi."

"Ừm, ngươi cũng lui xuống đi." Diệp Minh Lãng híp mắt, cuối cùng bỏ đi đáy lòng kích động, chỉ lấy áo mỏng lên giường.

Mộc Thủy Vân kéo màn, thuận tay mang đi ngọc Bích Long, ra tẩm điện, mới thở phào nhẹ nhõm, phe phẩy tay áo: "Thật sự là đè nén mà."

Minh nguyệt quang hoa trằn trọc, tinh tú lóe sáng chói mắt.

Một chùm sáng xẹt qua phía chân trời, đạp lên dạ phong, chầm chậm bay đến.

Cửa Kính Vương Phủ từ lâu có hai chiếc xe ngựa sang trọng chờ sẵn, Sơn Hà thấy một bóng người đạp nguyệt, ăn mặc hoa phục thái giám, liền cười nói: "Vương gia, Quận chúa trở về."

Mộc Thủy Vân đáp xuống đất, nhưng không nhìn thấy bóng hình Tuyết Phong.

Diệp Cổ xốc lên rèm vải, dường như nhìn ra tâm tư của nàng, lập tức nói: "Tuyết Phong cô nương ở trong xe ngựa phía sau, mau lên xe, chúng ta lập tức chạy tới hoàng lăng." .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Họa Quốc - Thức Yến
2. Trà Xanh Ướp Đường
3. Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng
4. Yêu Đương Tự Nguyện
=====================================

Mộc Thủy Vân lóe lên, tiến vào bên trong xe ngựa phía sau, một đôi cánh tay ôn nhu ôm nàng đầy cõi lòng, nhíu mày nhìn Tuyết Phong đang cười xem nàng, không khỏi hỏi: "Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Đang yên đang lành, Thấm phi làm sao sẽ bị bắt đi?"

Xe ngựa chạy như bay trên đường, giờ khắc này trời tối người yên, chỉ có tiếng ngựa không ngừng nghỉ chạy vang.

Tuyết Phong than thở: "Là một người bạn cũ của ta."

"Bạn cũ của nàng?" Mộc Thủy Vân cau mày suy nghĩ lại nhớ tới một màn ở hồ Phong Ngọc, chẳng lẽ là nữ nhân mắt đỏ kia?

Tuyết Phong ôm nàng vào ngực, chăm chú nhìn ánh mắt trong suốt của nàng, ngón tay xẹt nhẹ qua gò má nàng, tìm thấy một cái khe phía sau tai, kéo mặt nạ xuống.

Gương mặt rốt cuộc tiếp xúc với không khí, mang mặt nạ một thời gian dài, làm nàng cảm thấy bị đè nén, nhưng lúc này mỗi một lỗ chân lông đều được hô hấp thông thuận, nhẹ lòng rồi.

Cảm giác dễ chịu qua đi, Mộc Thủy Vân vẫn không quên hỏi dò: "Nàng nói vị bạn cũ kia, sẽ không phải là nữ nhân thần bí kia đi? Tóc nâu sảm trắng, nàng ta và nàng dường như không chỉ là bạn cũ đơn giản như vậy."

Tuyết Phong híp mắt nói: "Vậy nàng cho là gì?"

"Ta nghĩ nàng nên nói rõ ràng. Đem chuyện lúc trước của nàng và nàng ta rành mạch bẩm báo cho ta." Mộc Thủy Vân nâng mặt nàng lên, ngón cái ma sát làn da mịn màng, trừng mắt nhìn nàng.

Hai mắt Tuyết Phong càng thêm mê hoặc, dường như bất cứ lúc nào đều có thể dập dờn thủy triều, hồn phách người nào đó cũng bị mê hoặc theo, nàng tiến đến bên tai Mộc Thủy Vân, nói khẽ: "Ta nói thật. Ta và nàng ta, không có bất cứ quan hệ gì."

Mộc Thủy Vân kinh ngạc nói: "Giọng điệu kia của nàng ta rõ ràng là quen biết nàng, sao lại không có quan hệ. Chẳng lẽ nàng muốn lừa ta?"

"Dao động?" Tuyết Phong híp mắt.

Mộc Thủy Vân cười nhạt: "Chính là lừa gạt."

"Ta không lừa gạt nàng, ta và nàng ta xác thực không có quan hệ gì. Trước đây, có lẽ là bằng hữu, nhưng hiện tại, chỉ sợ là kẻ địch rồi." Tuyết Phong thở dài, nếu như Linh hồn nguyên châu trên tay Mộng Tử Nhan, giữa các nàng khó tránh khỏi sẽ có một cuộc tranh đấu. Tưởng nàng thật sự không biết mục đích Mộng Tử Nhan cướp đoạt Linh châu sao, hẳn là liều lĩnh cũng phải khôi phục tu vi, tái tạo Tà Minh, tìm Nguyệt Lạc báo thù.

Mặc dù nàng từ bỏ Nguyệt Lạc, nhưng cũng không thể cho Mộng Tử Nhan làm bừa, một khi thánh quang Xá Lợi thức tỉnh, sẽ mang đến sức mạnh tà ma, lấy oán lực dẫn dắt, để đột phá quy tắc thiên địa, lần thứ hai tụ tập lực ma tổ, chỉ sợ đến lúc đó, hạo kiếp sẽ tái diễn, bây giờ cùng một trăm năm trước không giống nhau, Thanh Vũ Lâu, Dược Tiên Cốc, Thất Tiên Phong, ba thế lực hội tụ, biến số rất lớn, cũng không phải là sức người có thể khống chế.

"Phong nhi, nàng không muốn nói, ta sẽ không hỏi." Mộc Thủy Vân thay đổi tư thế, thư thích nằm trong lòng Tuyết Phong, lẳng lặng ngửi khí tức trên người nàng.

Tuyết Phong mím môi cười, cánh tay xốc cả màn che, ánh trăng trong sáng, ánh sao lóng lánh trên bầu trời, tô điểm cho bóng đêm phù hoa càng thêm hoàn mỹ.

Phong nhi lại sắp ăn giấm =))