Tà Minh Chi Giới

Chương 147



Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)

"Xin hỏi Vương gia, vì sao là Tuyết Phong đi khuyên lơn?" Mộc Thủy Vân híp mắt nhìn hắn, tâm tư trằn trọc, có phải Diệp Cổ đã biết cái gì?

Diệp Cổ cười nói: "Cởi chuông phải do người buộc chuông."

Tuyết Phong cụp mắt, trong lòng không biết nghĩ thế nào, Tư Đồ Thấm...

Mộc Thủy Vân nhíu mày nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, trong lòng có chút chua xót, mặc dù biết Tuyết Phong đối với Tư Đồ Thấm chỉ có hổ thẹn, nhưng ý nghĩ của Tư Đồ Thấm không đơn thuần, ai, Diệp Cổ ra ý đồ xấu, hắn có ý gì?

Suy nghĩ của Mộc Thủy Vân, Diệp Cổ tự nhiên không biết, nhìn Tuyết Phong, mím môi cười nói: "Sao nào?"

"Độc xông Hàng Ma Trận không phải không thể, nhưng Thủy Vân nói phải giảm tổn thương xuống mức thấp nhất, ta tôn trọng sự lựa chọn của nàng. Như vậy, ta sẽ đến hoàng cung một chuyến. Việc của Thấm phi bắt nguồn từ ta, hy vọng người buộc chuông này có tác dụng." Tuyết Phong xoa búi tóc bạc trước ngực, xoay mắt nhìn nữ tử đang trầm mặc bên cạnh.

Mộc Thủy Vân nhàn nhạt nói: "Đi sớm về sớm, ta ở chỗ này chờ nàng."

"Được." Tuyết Phong nhẹ nhàng nói, hoá thành làn gió, từ từ bay xa.

Cung đình thâm thúy, ánh trăng mê loạn, tầng mây nhạt nhẽo phủ đầy trời.

Minh Thấm Lâu yên tĩnh hơn thường ngày, những cung nữ hầu hạ bị Tổng quản lãnh sự khiển lùi, lúc này trong lâu ngoại trừ Quý phi nương nương, không có người nào.

Cơn gió mát mẻ xuyên qua cửa sổ thổi vào, xen lẫn một hương thơm thanh đạm.

Tư Đồ Thấm tay nâng chén rượu một mình ngồi trước bàn, cặp mắt mỹ lệ đầy u buồn phiền muộn, người trở về, tâm ý cũng không biết để sót ở nơi nào, đối mặt Hoàng thượng, nàng lại có chút đần độn vô vị, trong lòng không có nửa điểm vui sướng, tình ý hơn mười năm, có phải đã đến lúc lạnh nhạt? Dĩ vãng khi Hoàng thượng đến, nàng đều tận trách nhiệm của phi tử, tỉ mỉ hầu hạ ở bên cạnh hắn, nhưng lúc này đây, nàng lại trốn tránh, trốn tránh ánh mắt nóng bỏng của Hoàng thượng, trốn tránh ôm ấp cực nóng của hắn, đây là vì sao?

Nàng nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu, tay xoa xoa trâm Bích Phượng, quang hoa bích lục ở trong đêm tối óng ánh huỳnh hoàn, nhưng không thể chiếu vào trái tim nguội lạnh, nàng thở dài đặt trâm lên bàn, ngửa đầu uống chén rượu tiếp theo, lần thứ nhất uống rượu, yết hầu bị cỗ khí cay độc kích thích đến mức ho khan.

"Không biết uống rượu còn miễn cưỡng uống, là cảm thán ban đêm mê người, hay là tâm có phiền muộn không chỗ phát tiết?" Một tiếng nói lười biếng tùy ý như nhu phong rót vào đầu óc.

Tư Đồ Thấm không dám tin, thanh âm này, cả đời nàng đều không quên được, là nữ nhân kia!

Ánh trăng bình dị, trời đêm mây mù mê nhiễu, tao nhã đạp nguyệt, tay áo tản ra nhàn dật yểu điệu, hào quang soi sáng mặt nạ của nàng, ánh sáng lộng lẫy tôn lên mái tóc trắng bạc hoa lệ, tường vân màu tím ngưng tụ dưới chân, nâng dáng người duyên dáng lên, trác lập với thanh phong.

Tuyết Phong nhìn Tư Đồ Thấm dại ra, trong lòng buồn cười, nửa gương mặt ở dưới mặt nạ vẫn rất lạnh lùng, nàng ôm ngực nói: "Uống rượu thương thân, không sợ Hoàng Đế đau lòng ngươi sao?"

Tư Đồ Thấm cẩn thận nhìn mặt nạ của nàng, đáy mắt ẩn một tia cấp thiết, cứ như muốn thông qua nó thấy rõ dung mạo của nàng, khí chất tốt đẹp nhiếp hồn như thế, dung nhan nhất định không tầm thường, một hồi lâu sau, nàng thở dài nói: "Thân thể tàn tạ, đã không xứng đáng để hắn yêu. Huống hồ, ta tâm niệm rối loạn, không cách nào đối mặt hắn."

Tuyết Phong nhìn đôi mắt u buồn của nàng, gọn gàng dứt khoát nói: "Ta cần sự giúp đỡ của ngươi."

Tư Đồ Thấm nhướn mày, tự giễu nở nụ cười: "Ngươi quá đề cao ta, ta có cái gì để giúp đỡ ngươi?"

"Nghe nói bên người Hoàng Đế có hai tên hộ vệ tiên cấp, ta nghĩ xin bọn họ đến Kính Vương Phủ làm khách. Có điều Hoàng Đế vẫn ưu phiền vì ngươi, chẳng quan tâm chuyện khác. Ta bất đắc dĩ, chỉ có thể van cầu ngươi, ngươi đồng ý giúp ta sao?" Tuyết Phong lẳng lặng nhìn nàng, giọng điệu trêu chọc rồi lại mang theo nghiêm túc.

Tư Đồ Thấm hơi run run, cau mày nói: "Ngươi là người của Kính vương?"

Tuyết Phong mím môi nói: "Đệ đệ ngươi, Tư Đồ Liên Thành xưa nay vẫn cùng Kính vương không hợp, ngươi cân nhắc đến điểm này cũng đúng. Ta sẽ không miễn cưỡng ngươi, cáo từ."

Nàng xoay người, nguyệt quang chiếu rọi bả vai của nàng, ngân ti rối tung trông đặc biệt ung dung, bóng lưng cũng đặc sắc, phảng phất như phong ngân, chốc lát sẽ tiêu ẩn.

"Ta giúp ngươi!" Tư Đồ Thấm không muốn nàng nhanh như vậy liền rời đi, cấp thiết gọi nàng lại.

Tuyết Phong quay đầu nhìn nàng, đạm mạc nói: "Ngươi đáp ứng?"

"Ừm, ta đáp ứng. Nhưng ngươi nên vì ta làm một chuyện, không biết ngươi có đáp ứng hay không đây?" Tư Đồ Thấm tao nhã giơ ly rượu lên, thần thái có chút mông lung.

Tuyết Phong nhíu mày nói: "Ngươi nói xem."

Lông mi Tư Đồ Thấm run lên, giơ chén rượu bật ngón trỏ, gò má bị rượu tiêm nhiễm, nổi lên một tầng đỏ ửng, âm thanh khinh nhu như gió, nhưng ẩn hàm mê hoặc trí mạng: "Ngươi tới."

Tuyết Phong khép mắt, lúc mở ra đã đi tới bên cạnh Tư Đồ Thấm, đoạt chén rượu trong tay nàng: "Thế tục phàm sầu không phải dựa vào uống rượu là có thể tiêu mất. Trước đây ta cũng uống rượu, sau đó bất tri bất giác bỏ qua, bởi vì ta cảm thấy, vật này thật sự vô vị, càng uống càng phiền. Cõi đời này không có bất kỳ người nào có thể khống chế bổn tâm, chỉ có định lực của mình không đủ."

"Đối với tất cả mọi người, ngươi đều săn sóc như vậy sao?" Tư Đồ Thấm híp mắt, chăm chú nhìn nàng, không thấy mặt, chỉ thấy mắt, từ trong đôi mắt đó, có thể nhìn ra tâm tình nhỏ tí tẹo gì không, còn muốn tâm tình gì, e sợ chỉ có mình mới biết.

Tuyết Phong than thở: "Ta từng cho rằng ta sẽ lạnh lùng đến cùng, nhưng người chung quy sẽ thay đổi. Đó là khi gặp phải người thích hợp, sẽ muốn thay đổi vì nàng."

"Là nữ nhân kia sao?" Tư Đồ Thấm nghĩ đến một màn trên lăng nhai, cô gái áo trắng có thể không e dè cùng Tuyết Phong chuyện trò vui vẻ, hai người thiếp rất gần, người ngoài cuộc như nàng cũng cảm nhận được bầu không khí tràn ngập ám muội, quan hệ giữa các nàng, không cần nói cũng biết.

Tuyết Phong đem chén rượu đặt lên bàn, híp mắt nói: "Ngươi rất thông minh."

Tư Đồ Thấm đứng lên đến gần nàng, dung nhan gần trong gang tấc, lại bị mặt nạ dư thừa che lấp, nàng muốn nhìn rõ dung mạo sau mặt nạ, đôi mắt mông lung xẹt qua một tia nhu ý, nhẹ nhàng tiến đến bên tai Tuyết Phong: "Ta muốn nhìn mặt ngươi một chút."

Hô hấp ấm áp phả bên tai, hai mắt Tuyết Phong vẫn lạnh lùng, nói: "Đây là yêu cầu của ngươi à?"

"Đúng, chỉ cần ngươi tháo mặt nạ xuống, ta lập tức đi gặp Hoàng thượng." Tư Đồ Thấm nhẹ nhàng ôm lấy nàng, thân thủ mềm mại dính sát lên thân thể Tuyết Phong, cách y bào cảm thụ đường cong duyên dáng.

Khoé môi Tư Đồ Thấm hiện lên một vệt tự giễu, đây là yêu cầu thứ nhất, cũng là cuối cùng, từ lần đầu tiên nhìn thấy Tuyết Phong, nàng liền biết đây là một sự khởi đầu khác biệt, nàng thật sự không nghĩ tới, nàng sẽ khát vọng cảm giác đó, Mộng Tử Nhan là ác mộng, nhưng Tuyết Phong chính là mộng đẹp, cực kỳ mê hoặc, nàng khát vọng, khát vọng đến cực điểm.

Tuyết Phong hít sâu một cái, đột nhiên đẩy nàng ra, lúc Tư Đồ Thấm ngạc nhiên, đưa tay lấy xuống mặt nạ.

Nguyệt quang chiếu nghiêng, tóc bạc phấp phới, nhu vận dập dờn ở bên má, góc cạnh nhu hòa mê hoặc, trên đường viền tuyệt lệ có một đôi mắt quyến rũ mà lại lãnh tình, ý lạnh bắt nguồn từ trong tâm, tương do lòng sinh, khuôn mặt này quá đẹp quá yêu dị, mỹ đến đủ khiến người nghẹt thở, yêu nghiệt lộ ra lạnh lẽo, môi mỏng hơi nhếch, tác động toàn bộ đường viền thoáng chốc trở nên quyến rũ xinh đẹp, chỉ xem vận ý này, tim Tư Đồ Thấm suýt chút nữa ngưng đập.

Tuyết Phong yên lặng đeo mặt nạ, lạnh nhạt nói: "Xem xong, nên thực hiện lời hứa."

Không biết có phải người nào đó tức giận, tựa hồ là cố nén nội tâm, không khí đột nhiên lạnh lẽo, Tư Đồ Thấm tỉnh rượu rất nhiều, nàng nhìn thấy dung nhan Tuyết Phong và phản ứng chênh lệch, chờ mong cùng khát vọng trong nội tâm bị hơi lạnh hóa thành hư ảo, cứ việc Tuyết Phong đã đứng trước mặt nhưng nàng không dám làm càn, hít sâu một cái bình phục sóng lớn cuồn cuộn dưới đáy lòng, miễn cưỡng trấn định nói: "Ngươi trở lại vương phủ chờ đi, trễ nhất là ngày mai."

"Cáo từ." Tuyết Phong chầm chậm bước, thân hình nhàn nhạt biến mất trước mắt Tư Đồ Thấm.

Khi Tuyết Phong muốn bay về, hai vệt sáng tím từ trong cung bay ra, đuổi sát nàng.

Tuyết Phong cau mày nhìn lướt qua, ánh mắt băng lãnh như lệ kiếm lấp loé tinh mang, hai vệt sáng tím cực cường từ phía sau lưng kéo tới, nhanh như chớp giật, tựa hồ hai người này đã sớm gắt gao khoá chặt nàng, tiên lực xẹt qua không trung, trong nháy mắt đến trước mặt.

Quang ảnh sải khắp thế gian, một đám mây đen che khuất tinh không.

Ánh trăng vung vãi, soi sáng đôi đồng mâu tinh xảo, quang hoa dồi dào vô hạn, so với hào quang còn xán lạn hơn.

Trong huyết mâu chất chứa vẻ lo âu, chẳng biết vì sao, Mộc Thủy Vân cảm thấy rất nóng lòng, đã lâu như vậy, sao Tuyết Phong vẫn chưa trở lại? Nàng ấy xảy ra chuyện? Đại nội hoàng cung, nàng cải trang giả dạng đều phải cẩn thận từng ly từng tý, hai cao thủ tiên cấp quá mức thần bí, lần trước nàng tiến vào hoàng cung hoàn toàn không nhận biết được hơi thở của bọn họ, có điều khi đó nàng vẫn là tôn cấp, nhưng bất luận làm sao, cũng không thể coi thường hai nguồn sức mạnh này.

"Đang lo lắng nàng sao?" Diệp Cổ đi tới bên người nàng, cùng nàng ngóng nhìn vầng trăng khuyết.

Mộc Thủy Vân ngơ ngác nói: "Ta làm như vậy, có phải là sai?"

Diệp Cổ hơi nheo mắt, môi cong cớn: "Nàng không sai, ta cũng không sai. Sai ở chỗ, Tuyết Phong cô nương là người Tư Đồ Thấm thương nhớ."

Mộc Thủy Vân cả kinh, quay đầu hỏi hắn: "Ngươi nói lời này là có ý gì?"

Diệp Cổ vuốt vai nàng, trịnh trọng nói: "Bởi vì người Diệp Cổ ta muốn, chưa bao giờ có khả năng chạy trốn. Thủy Vân, Tuyết Phong cô nương tạm thời không thoát thân được, nàng và ta đã có thể khỏe mạnh tự ôn chuyện."

Mộc Thủy Vân hất tay hắn ra lạnh nhạt nói: "Ngươi rốt cuộc làm gì Tuyết Phong? Hay là lời ngươi nói, đều chỉ gạt ta thôi?"

Mị chỉ muốn hỏi một câu, Wattpad bảo trì xong chưa? *lật bàn*